Sau bữa sáng, chân trước Lục Hoành Lãng vừa bước vào thư phòng, Lục Tranh đã theo ngay sau lưng hắn ta.
Lục Tranh vừa vào, cánh cửa cũng "cạch" một tiếng đóng lại, Lục Hoành Lãng ngồi trêи sô pha nhìn em trai phía đối diện.
- Anh, em muốn tiến lên đỉnh cấp trung kì.
- Đâu phải mày khi biết từ đỉnh cấp sơ kì trở lên là cực kỳ khó thăng cấp.
- Nhưng em kẹt tại đỉnh cấp sơ kì lâu lắm rồi.
- Căn bản bây giờ không phải kẹt lại hay không mà căn bản mày không thể thăng cấp.
- Ý anh là sao?
- Nói chung có một loại năng lượng gì mà anh không biết cản mày lại ở đỉnh cấp sơ kì.
Nếu mày muốn thăng cấp thì phải phá bức màn năng lượng đó nhưng anh không có khả năng này.
Lục Tranh rơi vào im lặng, Lục Hoành Lãng mạnh như vậy mà còn không có khả năng này, bản thân cậu chắn chắn không thể tự phá.
Lục Tranh trở về phòng, bên tai vẫn văng vẳng câu nói của Lục Hoành Lãng: "Anh khuyên mày không nên mạo hiểm đánh tan màn năng lượng đó, bởi vì như vậy tương đương với tự bạo"
Tương đương tự bạo.
Lục Tranh chưa bao giờ nghĩ đến việc thăng cấp lại phải mạo hiểm cả tính mạng như vậy.
Nhưng sự mong muốn với sức mạnh lại khiến cậu muốn bất chấp để đột phá.
Thấy Khải Triết trước mặt đang đi đến phía mình, nhìn nụ cười của hắn, không hiểu sao cậu thấy hơi choáng.
Trong đầu hiện ra hình ảnh Khải Triết lúc nhỏ giống như trong video của nguyên chủ nhưng cái chính ở đây là xuất hiện ảo giác khiến cậu nghe được giọng nói non nớt thời thiếu niên của hắn.
May sao tình trạng này chỉ xuất hiện trong vài giây rồi biến mất, Lục Tranh chẳng hiểu ra sao nhưng lại cho rằng đó là một đoạn ký ức của thân thể này bất chợt nhảy ra nên cũng không cho rằng nó có gì lạ.
Thấy Lục Tranh dừng lại, thân thể hơi nghiêng như muốn ngã, Khải Triết vội vàng chạy tới đỡ.
- Có sao không?
- Không, tôi…
Cơn choáng của Lục Tranh lại ụp đến lần nữa.
Khác với việc nhìn và nghe thấy giọng Khải Triết lúc nhỏ giống lần đầu, Lục Tranh lại thoáng thoáng nhìn thấy hình ảnh Khải Triết mặc quân phục lúc trưởng thành ở trước mặt mình hỏi câu "Có sao không?"
Lục Tranh cảm thấy hai mắt của mình hoa lên, hình ảnh Khải Triết mặc quân phục giữa khung cảnh rừng núi chồng chéo lên hình ảnh hắn mặc đồ thường ngày đang đứng trước mặt, túm vai cậu.
Lần nữa nghe câu "Có sao không?", Lục Tranh cố ổn định tầm nhìn, bây giờ trước mặt cậu chỉ có một Khải Triết mặc đồ thường ngày đứng trước mắt.
Rõ ràng hắn không nói gì thêm nhưng Lục Tranh lại cảm giác giọng nói hắn vẫn vang vọng bên tai câu "Có sao không?", thật giống như nhìn thấy ảo giác.
Lục Tranh cho rằng kí ức của nguyên chủ đang phần nào tự phục hồi nên mấy thứ ảo giác xuất hiện chính là những việc mà cơ thể này đã nhìn thấy, nghe thấy, trải nghiệm qua.
Nếu vậy thì nguyên chủ gặp Khải Triết không phải chỉ một lần lúc nhỏ mà còn gặp hắn trước khi hai nhà muốn hai người kết hôn! Tự nhiên Lục Tranh cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Lục Tranh đã đứng vững, không còn không kiểm soát được thân thể mà nghiêng người xuống nữa nhưng hai bàn tay của Khải Triết vẫn vững vàng túm và giữ chặt hai vai cậu, có lẽ cũng chưa phát hiện cậu không còn choáng nữa.
- Không sao, tự nhiên nhớ ra một đoạn ký ức.
- Vậy sao.
Kể từ lúc Lục Tranh ra khỏi phòng Lục Hoành Lãng thì cảnh tượng nãy giờ của hai người đã vô tình lọt vào tầm mắt của hai con vẹt xanh Lục Hi và Lục Vy.
Lục Hi quay sang Lục Vy cố ý cất cao giọng như thể hận người ta không nghe được.
- Em ơi, em có sao không?
Vừa hỏi, con vẹt xanh Lục Hi vừa lấy hai cái đầu cánh của mình đặt lên vai con vẹt Lục Vy.
Đã thế giọng của Lục Hi còn bắt chước gần giống giọng Khải Triết nhưng trầm hơn nhiều, nghe men hơn nhiều.
Bên kia Lục Vy càng làm lố hơn, cả người ngả ngả nghiêng nghiêng, một bên cánh đỡ lấy đầu một bộ yếu đuối, cất cái giọng y hệt như giọng Lục Tranh nhưng ngữ điệu thì yếu đuối đến không thể yếu đuối hơn
- Em không sao.
Nghe hai câu đối thoại này của hai con vẹt xanh, liếc mắt lắng tai nghe liền biết ai công ai thụ.
Khải Triết luống cuống vội buông tay ra.
Lục Tranh quay qua trừng mắt với hai con vẹt đang tú ân ái trêи bàn.
Lục Hi và Lục Vy làm như không thấy hành động của Khải Triết và ánh mắt như thể muốn nhổ trụi từng sợi lông của chúng cũng như không khí lạnh lẽo bắn ra từ Lục Tranh.
Lục Hi bước mấy bước lại phía Lục Vy
- Cục cưng ngoan ngoan cho anh ôm cái nào~~~
- Người ta không lạnh, mới không cần anh ôm~~~
Khải Triết câm lặng, thầm nghĩ đến bao giờ hắn với cậu có thể tú ấn ái đến mức độ khiến người ta rơi da gà đầy đất, chọc mù con mắt cẩu FA như thế kia.
Lục Tranh lại càng ác liệt mà trừng mắt, đồng thời tỏa khí lạnh càng lợi hại hơn.
Hai con vẹt xanh đúng là thiếu đòn, muốn tú ân ái sao không dùng chất giọng đặc trưng của chúng mà cứ phải dùng biến thể giọng của cậu và Khải Triết? Mà một đứa thì sở hữu song dị năng phong lôi, đứa thì sở hữu song dị năng hỏa băng, lý nào chúng nó lại sợ lạnh? Đây rõ ràng cố ý tú ân ái trắng trợn.
Lục Tranh hít một hơi thật sâu, ra ngoài khuôn viên ngồi ở bộ bàn ghế đá, không quên tạo một khối băng to chà bá ngay đầu hướng gió để làm không khí mát mẻ một chút.
Hai con vẹt xanh kia đúng là biết cách làm người ta tức trợn ngược con mắt.
Lục Tranh ra ngoài thì Khải Triết cũng theo ra, mặc dù không biết ra cùng cậu thì mình sẽ nói cái gì hay chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
Thấy Khải Triết ngồi bên cạnh cân nhắc nửa ngày không biết nên nói gì trước mới tốt, Lục Tranh liền quay qua.
- Tôi cảm thấy chúng ta có gặp một lần khi trưởng thành, chắc là trước khi hai ông cụ muốn hai nhà trở thành thông gia.
- Đúng là có một lần, lúc ấy cậu phải tham gia nghĩa vụ quân sự, tôi là người phụ trách đại đội các cậu.
Lúc ấy các cậu có thể chất cấp B, B+ mà cậu có thể chất B+ nên việc huấn luyện không quá khó khăn, chỉ có điều nếu ở dưới nắng gắt quá lâu thì sẽ say nắng.
Lúc ấy ai cũng mắt nhắm mắt mở để cậu uống nước thuốc trước khi hành quân.
Vậy là cảnh tượng cậu thấy Khải Triết mặc quân phục tóm vai mình giữa địa hình rừng rú là vào lúc nguyên chủ tham gia nghĩa vụ quân sự và hình ảnh này trực tiếp xuất hiện trước con mắt biết bao nhiêu con người đang ở đó.
Tưởng tượng ra hình ảnh đó, một người nghiêng ngả đứng không vững, một người còn lại vững chắc giữ lấy vai, nhìn người kia bằng ánh mắt thâm tình, quan tâm lo lắng cực độ, hai người diễn màn ánh mắt giao hòa với hiệu ứng quay chậm slow motion như phim tình cảm cẩu huyết chiếu trêи mạng.
Lục Tranh tự nhiên thấy không thoải mái lắm, cảm giác y như nhìn thấy hai con vẹt xanh phiên bản người thật đang tú ân ái, hòng muốn chọc mù con mắt người xung quanh.
Lục Tranh trong lòng cho dù có không thoải mái thì ngoài mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì, vẫn là một bộ phất phơ không quan tâm sự đời.
Bên kia Khải Triết vẫn không hề hay biết, hăng hái kể chuyện ngày trước.
Càng nghe, Lục Tranh càng cảm thấy khó chịu hơn.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
8 chương
72 chương
30 chương