Ông cụ là người thích tranh tứ quý, tứ bình nên sân vườn cũng có những cây cảnh đặc trưng như tùng, trúc, cúc, mai, sen chiếm số lượng lớn nhất, theo sau đó là đủ loại phong lan, địa lan rực rỡ một góc vườn. Vườn rộng, ngoài cây cảnh ra còn có trang trí đình bát giác giữ hồ sen, bàn ghế gỗ dưới tán cây,… Lục Tranh đi một vòng, cảm xúc cũng tốt hơn nhiều, đại loại bây giờ có thể bị người ta khiêu khích nhưng vẫn có thể kiềm chế mà không ra tay đánh người. Cậu ra ngoài đình bát giác giữ hồ sen, ngồi bệt ngay trêи sàn, không xương sống dựa lưng vào cột tròn ngay cạnh, chân khoanh lại ngay cạnh mép sàn gỗ. Ở Lục gia, gần như bốn mùa như một. Cảnh sắc cũng gần như không bao giờ thay đổi. Những cây trồng trong vườn đều không phải là cây có đặc tính như thời trước mạt thế mà tất cả đều đã được biến đổi gen, biến dị cũng có. Nhìn chúng thoạt nhìn như không có gì lạ nhưng để ý liền thấy chúng tươi tốt và ra hoa gần như quanh năm ngoại trừ thời tiết quá lạnh mùa đông. Mùa này không phải mùa sen nhưng ao sen vẫn trải một mảng hoa nhiều màu rất rộng, do nguyên nhân sen đã bị biến dị nên cánh hoa to hơn bình thường, màu sắc cũng nhiều và phá lệ rực rỡ hơn, cành lá sen cao và lá sen to hơn bình thường, thậm chí cành hoa cành lá còn vươn trêи mặt nước một đoạn không nhỏ. Lục Tranh ngồi bệt như thế này, từ ngoài nhìn vào mà có để ý kỹ thì không nhìn ra cậu đang ở đây. Từ các hướng nhìn vào, cậu đã bị sen che đi, hành lang bằng gỗ dẫn đến đình là hình gấp khúc, từ ngoài nhìn vào cũng không thể nhìn thấy. Lục Tranh ngồi ở đó một lúc lâu, ngắm sen chán thì ngắt đài sen tách hạt ăn. Ăn chán lại tách hạt để sang một đĩa bên cạnh. Mấy thứ phế phẩm thì để sang một cái sọt nhỏ. Một lúc sau Lục Tranh liền ngưng động tác lột hạt sen lại, cậu cảm nhận được một người đang lao với tốc độ bàn thờ về phía cậu. Dị năng mộc hệ câu thông với mộc hệ giúp Lục Tranh nhanh chóng xác định người đang lao tới là ai, cậu cũng lười nhếch ʍôиɠ di chuyển. Ngay khi ý nghĩ vừa kết thúc thì bàn chân người kia cũng dừng lại khi cách mép sàn chưa tới nửa gang tay. Con người vừa chạy tới với tốc độ bàn thờ đó là Lục Cửu có dị năng tốc độ. Nhìn bộ dạng chạy đến muốn chết đi sống lại như lâm phải đại nạn của Lục Cửu, không hiểu sao Lục Tranh lại có cảm xúc gần giống như đồng cảm. Và sự việc tiếp theo chứng tỏ cảm giác của Lục Tranh là không sai vào đâu được. Lục Cửu sau khi chữa thương, da dẻ trở lại như cũ liền tìm một góc khuất trong tiệc ngồi ăn uống thì bỗng nhiên ông cụ nổi hứng thi thố tài năng linh tinh gì đó. Bên nhà Phương Quan và Khải gia hưởng ứng rất nhiệt liệt, thực ra là ông cụ nhà họ hưởng ứng thì con cháu cũng phải hùa theo. Ban đầu là thi đấu sử học nhưng vì bên nhà họ Lục có Lục Tranh nổi danh là thiên tài sử học và quá nổi bật trong mảng này nên mọi người nhất trí chuyển sang thi vẽ tranh. Người vẽ đẹp tự nhiên sẽ dốc hết bản lĩnh ra để thể hiện còn người không biết vẽ thì chỉ cần lấy cọ quẹt quẹt đôi nét đối phó. Trong mảng này, Lục Cửu có biết chút về vẽ tranh và vẽ rất nhanh, tuy rằng không cầu kì, không chi tiết nhưng thắng ở đường nét phóng khoáng, sự đơn giản nên cậu ta định vẽ tứ bình. Muốn vẽ bốn bức thì mất rất nhiều thời gian, đổi lại là Lục Cửu với phong cách nhanh, gọn, đường nét đơn giản lại không thành vấn đề. Ngoài dự liệu là thời gian chỉ trôi được một phần thì mấy ông cụ đã tuyên bố dừng lại. Lúc ấy Lục Cửu mới chỉ vẽ được hai bức: một bức vẽ trúc, một bức vẽ tùng. Vấn đề là ở chỗ đó, bên nhà Phương Quan có một người cũng vẽ tứ bình, phong cách vẽ cũng giống y như Lục Cửu: vẽ nhanh, không chi tiết, đơn giản chỉ vài nét cũng thành công khiến người khác trầm trồ. Khi ba ông cụ bỗng nhiên tuyên bố ngừng thi đấu thì người kia cũng chỉ mới vẽ được hai bức nhưng hai bức này là mai và cúc. Nhìn sự trùng hợp đến vui lòng này, ông cụ hai nhà Lục - Phương Quan liền phán rằng Lục Cửu và người kia có duyên, là cặp đôi trời định. Tình hình là lời nói "để bọn trẻ tìm hiểu nhau" từng thốt từ miệng hai ông cụ chưa gì đã bị hai người quên không còn một mống. Kết quả hoàn toàn có thể đoán được, Lục Cửu và người kia bị ghép thành một đôi, được chỉ định xem mắt nhau. Không biết là thần giao cách cảm hay tâm ý tương thông, Lục Cửu và người kia chưa nghe bên còn lại giới thiệu đối tượng là ai liền lập tức vận hết tốc lực chạy ra hai hướng khác nhau. Người kia đã lên xe huyền phù phóng đi rồi, nhìn hướng có vẻ là thẳng tiến về nhà Phương Quan. Lục Tranh bỗng dưng có cảm xúc cười trêи nỗi đau của người khác. Lục Cửu khuyên cậu kết hôn với Khải Triết cho lắm vào, bây giờ chính mình cũng dính đến hôn sự sắp đặt. Ý xấu dâng lên, Lục Tranh bắt chước giọng điệu của Lục Cửu khuyên cậu ta chấp nhận hôn ước này. Ban đầu Lục Cửu đang mất bình tĩnh, câu được câu mất đáp lại Lục Tranh, về sau suy nghĩ kỹ một chút về những chuyện đang xảy ra, Lục Cửu ý thức rất rõ ràng rằng Lục Tranh đang bắt chước cái giọng điệu của mình, khuôn mặt Lục Cửu từ hồng chuyển sang đỏ, đỏ chuyển sang xanh. Lục Tranh thức thời đưa cho Lục Cửu đĩa hạt sen đã tách sẵn, lúc này khuôn mặt cậu ta từ xanh như muốn hòa một thể với lá sen liền chuyển sang bình thường trở lại. Lục Tranh đưa cho Lục Cửu đĩa hạt sen xong cũng không để ý đến cậu ta nữa mà lại túm lấy mấy bông hoa sen trong tầm tay, kéo lên sàn gỗ rồi ngắt cánh hoa, để cánh hoa rơi xuống mặt nước ngay đó. Lục Tranh cũng biết Lục Cửu có thói quen vừa ăn vặt vừa lên mạng nên cũng không chú ý cậu làm gì. Trong lúc ấy, Lục Cửu quả thật có lên mạng đọc tin tức xem bát quái, vô tình thấy một đề xuất kết bạn. Kéo thanh cuộn xuống thì… chưa gì đã thấy cái ảnh đại diện không khác ảnh thờ là bao của Khải Triết. Chưa kịp phản ứng thì đã thấy một tin nhắn nhảy ra mang nội dung như sau: "Tôi là Khải Triết" Lục Cửu giật giật khóe môi, nghĩ thầm tên tài khoản lẫn cái ảnh đại diện là không lẫn vào đâu được rồi, còn cần phải giới thiệu sao. Lục Cửu len lén nhìn về Lục Tranh, thấy anh họ mình đang mải ngắt cánh hoa của đóa sen tím không hề chú ý đến mình, Lục Cửu nghĩ nghĩ, ấn vào chấp nhận, vào khung hội thoại gõ chữ trêи màn hình ảo nơi cánh tay mà rằng: "Có chuyện gì?" Khải Triết rất nhanh hồi âm lại: "Lúc nãy tôi thấy Lục Tranh ra ngoài, cậu có gặp không?" Lục Cửu: "Sao lúc đó anh không đuổi theo?" Khải Triết: "Lục Tranh giận" Lục Cửu: "Sao anh nghĩ hỏi tôi?" Khải Triết: "Tôi thấy Lục Tranh hướng ra khuôn viên, cậu cũng chạy ra khuôn viên, có thể cậu sẽ gặp Lục Tranh rồi" Lục Cửu nhíu mày: "Sao anh không đi tìm?" Khải Triết: "Tìm hai vòng rồi, không thấy" Lục Cửu bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra không thấy nên hỏi đây mà, liền nhắn lại: "Hồ sen, đình bát giác" Đại thần 69 nào đó rất không nghĩa khí mà cung cấp hành tung của anh họ mình cho Khải Triết. Bản thân Lục Cửu lại cảm thấy bản thân mình không nên ở lại làm bóng đèn, một em họ có tiêu chuẩn là phải giúp anh họ trạch nam của mình sớm ngày gả đi. Cho nên chính mình phải tạo điều kiện cho anh họ mình và tên mặt cá chết Khải Triết có thêm cơ hội gặp gỡ riêng tư. Lục Cửu nhanh chóng đóng hội thoại, tắt mạng, ngồi dậy, phủi đi vỏ và tâm của hạt sen trêи người, liền dứt khoát quay lưng lại mà chạy. Kết quả khi Lục Tranh phản ứng được người bên cạnh có hành động thì Lục Cửu đã sử dụng tốc độ đi đầu thai tránh xa khỏi cậu. Lục Tranh ngơ ngác không hiểu hành động chạy như có lửa bén ʍôиɠ đến nơi của Lục Cửu là làm sao. Sau đó chưa tới hai giây, cậu liền hiểu rất rõ. Ngay lúc này có một người phóng với tốc lực bàn thờ không kém Lục Cửu lại đây, Lục Tranh không muốn chú ý đến, dù sao cũng không cảm nhận được sát ý nhưng ánh mắt vẫn nhìn về hướng Lục Cửu vừa đi và rồi khuôn mặt vốn phẳng lặng của cậu liền dậy sóng. Vị trí Lục Cửu vừa mất dạng liền được thay thế bằng Khải Triết với gương mặt mặt cá chết ngàn năm. *** Đôi lời của Trang: Mình có xem lại và sửa chính tả rồi nhưng cũng không tránh được sai sót, các bạn đọc truyện thấy chữ nào sai chính tả thì nhắc để mình sửa với nha! P/s: Nếu thấy hay thì nhấn sao vàng ủng hộ để mình có thêm động lực viết truyện với nha! Yêu yêu các bạn nhiều lắm cơ!