SAU BỮA TỐI, CHÚ ANDREW dặn chúng tôi là đến mười giờ, nhà sẽ tắt hết đèn. Trước giờ đó, chú có việc phải làm. Còn bọn tôi cứ việc chơi thỏa thích. Nhưng rắc rối chính là ở chỗ, chúng tôi chẳng muốn chơi bời. Hoặc ngủ cho đẫy giấc. Chúng tôi chỉ mong họ trả lại cuộc sống trước đây cho chúng tôi - chặn đứng bàn tay tội ác của Hội Edison, giải cứu dì Lauren lẫn Rae, tìm cha cho anh em Derek và báo cho cha tôi biết tôi vẫn bình an vô sự. Giờ này mà ngồi chơi cờ chẳng khác nào tra tấn… nếu ở hoàn cảnh khác thì đúng như lời chú Andrew gợi ý, chúng tôi sẽ thoải mái khám phá ngôi nhà. Tori và tôi đang trên đường về phòng thì chị Gwen bất ngờ vào sảnh nói lời tạm biệt. Lúc chị vội xuống lầu, Tori bảo. “Trước khi đi, chị cho em hỏi vài điều được không? Em mới được biết những thứ liên quan đến phù thủy gần đây thôi và em biết ngày mai mình mới bắt đầu học, nhưng nếu chị có thời gian giải thích vài chuyện…” Chị Gwen cười. “Lúc nào chị cũng sẵn lòng. Chị cũng từng là học viên ở đây nên chị rất mong được sớm bắt đầu. Ta vào phòng khách nói chuyện đi.” Tôi thoáng ghen tị với Tori. Tôi cũng có nhiều thắc mắc lắm chứ. Rất nhiều là khác. Nhưng thầy dạy tôi là ai nào? Bà Margaret không hẳn là tuýp người có thể vui vẻ rủ tôi, “Nào ra đây ta cùng nói chuyện.” Đó là chưa kể bà là một trong những người tỏ ý nghi ngờ chúng tôi. Lúc rầu rĩ lê bước lên cầu thang, tôi không để ý cửa phòng con trai mở toang cho đến khi Derek chìa tay ra, ngón tay anh khẽ chạm khuỷu tay tôi. “Anh đấy à?” Tôi gượng cười. “Em bận gì không?” Giọng anh chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. “Được thế đã tốt. Có chuyện gì sao?” Anh liếc về phía nhà tắm. Có ánh đèn lọt qua khe cửa phía dưới. Tiến đến gần hơn, anh nói khẽ hơn cả lúc nãy. “Anh định, nếu em không bận gì, ta sẽ...” Cửa phòng tắm bật mở khiến Derek giật bắn, Simon từ trong bước ra. “Tốt quá, anh đã tìm được Chloe rồi,” cậu ấy lên tiếng. “Vậy bọn mình sẽ làm gì đây? Lần này, em nhất định không lỡ cuộc chơi đâu đấy.” “Mọi cuộc phiêu lưu của chúng ta đều ngoài mong muốn,” tôi nói. “Ước gì em bỏ lỡ gần hết các trò ấy.” Tôi ngước nhìn Derek. “Anh vừa định nói gì cơ?” “Chẳng có gì. Anh chỉ định dặn em là chúng ta đừng nên làm gì quá.” “Em biết rồi. Giờ bọn mình sẽ làm gì nào?” “Tối nay thì không. Chỉ là... thôi kệ đi.” Anh lui vào phòng. Tôi ngơ ngác nhìn Simon. “Ừ, anh ấy lạ thật. Để tớ nói chuyện với Derek. Mấy phút nữa, tớ sẽ báo cậu hay.” Lúc về gần đến phòng con gái, tôi gặp Tori. Hai đứa vừa đi vào, vừa gượng gạo nói chuyện, ơn trời Simon gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện miễn cưỡng. “Mọi người ăn mặc chỉnh tề cả chứ?” Miệng nói, tay cậu ấy đã chực mở cửa. “Cậu làm gì vậy?” Tori bực bội. “Làm ơn chờ bọn tôi trả lời đã chứ.” “Tôi chỉ báo trước chứ không hỏi. Tôi đang cố lịch sự mà.” “Lịch sự có nghĩa cậu phải chờ…” Tôi giơ tay lên. Chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ chặn đứng một trận cãi vặt. “Cậu xem tớ vừa tìm thấy gì nào.” Simon bước vào. Cậu ấy cười, rút nhanh từ trong túi một chiếc chìa khóa kiểu cổ. “Có người dùng băng keo dán nó phía sau ngăn kéo tủ đựng quần áo của tớ. Cậu thấy sao? Một kho báu bí mật được chôn kín? Hay cửa vào một lối đi bí mật? Một căn phòng khóa trái nhốt bà cô Edna già nua lẩm cẩm bên trong?” “Hoặc chỉ là chìa khóa của một ngăn kéo tủ khác,” Tori bảo. “Một ngăn tủ đã bị quẳng đi từ năm mươi năm trước.” “Thảm thương thay cho những người thiếu trí tưởng tượng từ khi mới lọt lòng. Có phải họ thiết kế mấy chương trình truyền hình tẻ ngắt cho đối tượng khán giả ấy không nhỉ?” Cậu ấy quay sang tôi. “Chloe, giúp tớ ra khỏi đây với.” Tôi cầm chiếc chìa khóa rỉ sét và khá đằm tay lên. “Rõ là chìa này rất cũ. Có người mang nó giấu đi.” Tôi ngước nhìn Simon. “Nghe chán quá phải không?” “Ừ. Buồn muốn chết. Sao nào, cậu có định đi lục tung lên cho biết không?” Tori trợn mắt. “Tôi nghĩ mình sẽ nằm khểnh và mơ được về nhà, chơi với những đứa trẻ không cho rằng việc đi tìm một căn phòng khóa kín sẽ rất vui.” “Này, đã bảo là bọn tôi không được hoan nghênh cơ mà. Nhất là ở bên cậu, bọn tôi càng chán tệ.” Simon quay sang tôi. “Cậu đi nhé? Không thấy tôi trả lời ngay, cậu ấy bảo, “Cậu không đi hả?” Giọng Simon ngập tràn nỗi thất vọng trước khi cậu ấy vờ vui trở lại và cười gượng. “Không sao. Chắc cậu mệt rồi…” “Không phải đâu. Chỉ là bọn tớ cần tìm hiểu danh tính gã tớ gặp hồi sáng để xem anh ta có liên quan gì đến căn nhà này không?” “Gã nào cơ?” Tori thắc mắc. Kể về hồn ma kia xong, tôi bảo, “Derek có dặn tối nay bọn mình đừng làm gì nhiều, nhưng…” “Nhưng có thể thấy đó chỉ là chỉ thị của Derek dành cho chúng ta, vì anh ấy đã ra ngoài tìm manh mối về gã nọ mất rồi. Anh ấy không muốn bọn mình xía vào. Derek bảo nếu cả nhóm cùng tỏa đi tìm kiếm sẽ khiến bọn họ sinh nghi.” Vậy ra Derek đi mà không rủ tôi? Lòng tôi nhói lên bởi… không biết cảm xúc đó là gì. Có lẽ là nỗi thất vọng. Sau đó tôi nhớ lại chuyện ngoài sảnh ban nãy. Phải chăng anh định rủ tôi cùng đi? Nghĩ đến đó, nỗi thất vọng càng lớn thêm. “Thế không dạy bọn tôi cách tự vệ nữa à?” Tori nhắc. “Có chứ, tôi cho là...” Simon đáp. “Có còn đỡ hơn không làm gì.” “Tớ có việc cần làm,” tôi nói. “Hai người cứ đi đi nhé.” Cả hai đều quay sang nhìn tôi như thể tôi vừa bảo họ bơi cùng cá mập vậy. Thực ra nghĩ vậy cũng gần đúng. Nếu Simon và Tori cùng tập tự vệ, thể nào cũng có đổ máu. “Nhưng cậu định làm gì mới được?” Simon hỏi. “Chỉ là... Ừ thì, dì tớ... Chuyện tớ thấy tối qua... Tớ muốn...” “Muốn gọi hồn dì cậu,” Tori nói nốt. “Thử xem có phải dì ấy chết thật rồi không. Tôi nói đúng chưa nào?” Simon lừ mắt với Tori vì tội ăn nói lỗ mãng, nhưng tôi gật đầu đồng tình. “Đúng vậy. Cả Liz nữa. Tớ muốn thử kết nối với Liz. Nếu biết chúng ta tìm thông tin, cô ấy có thể giúp. Nhưng rắc rối ở chỗ, nếu tớ gọi hồn họ, rất có thể gã ban sáng cũng xuất hiện.” “Chính vì thế nên cậu đừng hành động một mình, Simon nói. “Tớ sẽ ở lại đây với cậu.” “Cả tôi nữa,” Tori nói. “Nếu quả thực cậu gọi nhầm phải tên kia, biết đâu tôi sẽ làm anh ta phải mở miệng.” Tori chìa tay ra. Một quả cầu năng lượng lập tức xoay tròn trên tay cô ta. “Được lắm.” Tôi nói.