ĐIỀM NHIÊN GIƠ TAY VẪY, chú Bae làm như chú sắp ngồi xuống cùng chuyện phiếm với tụi tôi vậy. Thấy tôi giãy giụa, Derek vội buông tay. Mụ Enright quay súng, chĩa thẳng vào chú: “Chào Kit.” Chú chặc lưỡi: “Có mặt đông đủ mọi người ở đây, Diane định khoe tài gì thế? Định cho bàn dân thiên hạ thấy cô đường đường là một phù thủy mà phải dùng súng đối phó với thầy pháp ư?” Hạ súng xuống, mụ giơ ngay tay lên. Mấy đầu ngón tay tóe lửa. Chú Bae cười: “Có thế chứ. Giờ lại đây nói xem cô nhớ tôi nhiều bao nhiêu đi nào.” Mụ phóng ngay tia chớp năng lượng về phía chú. Chú Bae chỉ cần giơ nhanh một tay, tia chớp hung hãn kia lập tức bị chặn đứng, bùng nổ giữa không trung. Tên lính gác sấn đến chĩa súng vào dì Lauren bởi lúc này bùa trói đã hết linh nghiệm. Simon lao tới nhưng chú Bae ra hiệu cho cậu chạy trốn. Simon không nghe, cố tình chạy đến bên cha. Derek túm vai cậu ấy. Anh nhìn xuống tôi, sau đó hết nhìn ra cửa lại nhìn cha mình, khó xử không biết nên cứu các bạn hay cứu cha anh trước. Tôi nói nhỏ: “Đánh!” Và chỉ cần có thế. Derek buông Simon và xô tôi ra cửa. Tori chặn tên lính gác bằng bùa trói và gọi dì Lauren chạy theo tôi. Dì lao đến, giật súng của tên lính gác, đập vào đầu hắn trong lúc Derek húc mạnh tiến sĩ Davidoff khiến ông ta văng ra xa. Tori niệm một bùa chú, và thêm một bùa chú nữa. Tôi không biết đó là bùa gì, chỉ biết mấy bức tường bắt đầu rung chuyển. Những vết nứt cũ giờ toác rộng. Vữa rơi rào rào. Tôi muốn góp sức, làm gì cũng được, nhưng Derek kịp nhìn thấy và bảo tôi lùi lại. Bất thần, một tên mặc thường phục tấn công anh bằng bùa chú: Trước khi cha anh kịp phóng tia chớp chứa nguồn năng lượng cực mạnh về phía hắn, anh đã bị đánh bật lên trước. Tôi đứng chôn chân tại chỗ bởi biết dù rất muốn giúp, nhưng nếu tôi làm thế chỉ khiến mọi người lâm nguy vì phải cứu tôi. Tòa nhà tiếp tục rung chuyển. Mấy bức tường yếu hẳn, trần nhà nứt nẻ. Bụi trắng rơi như mưa, phủ đầy lên người những ai có mặt trong phòng. Tôi chỉ nhìn thấy cuộc hỗn chiến loang loáng diễn ra dưới màn mưa bụi dày đặc. Tori đang đối mặt với mẹ mình. Lăm lăm miếng gỗ gãy lởm chởm trong tay, Liz lao về phía mụ Enright. Tên lính gác nằm bất tỉnh dưới chân mọi người. Derek chặn đánh gã đội trưởng mặc đồ vest. Cha anh và Simon chung sức hạ tên còn lại. Dì Lauren dí súng vào gáy tiến sĩ Davidoff vừa ngã quị. Thế rồi, sau tiếng ‘rắc’ đanh gọn, trần nhà đổ sụp. Những mảnh gạch vữa to tướng cùng vô số thanh rầm nhà gẫy thi nhau dội xuống. Từ căn gác xép áp mái phía trên, thùng đựng đồ bằng giấy, gỗ và nhựa cùng hàng loạt tủ đựng hồ sơ lăn xuống theo. Những vết nứt trên trần nhà tiếp tục lan nhanh, nở rộng cho đến một lúc, tôi nhìn lên thấy vết nứt chạy ngang trên đầu tôi. Derek gào lên báo động. Nhanh như chớp, anh húc mạnh và quật tôi ngã xuống sàn, rồi nằm đè lên người tôi đúng lúc phần còn lại của trần nhà đổ ụp xuống. Mãi sau, khi hành lang ngừng rung chuyển, tôi nghe tiếng chú Bae gọi Derek. Anh vội đáp: “Con ở đằng này. Chỗ Chloe đây này.” Lăn người xuống, Derek giúp tôi đứng dậy. Vừa cố gắng ngồi dậy, tôi chớp mắt lia lịa và ho khù khụ. Mãi tôi mới thấy chú Bae và Simon bình yên vô sự. Họ đứng trong góc phòng tụi tôi trốn ban nãy. Tôi nghe tiếng Liz gọi: “Tori? Tori ơi!” Mắt nheo nheo, tôi tập trung nhìn về phía có tiếng của Liz. Đứng sát bên cạnh, Derek nắm chặt cánh tay tôi. Liz đang lúi húi cạnh Tori. Tôi hét lên: “Tori!” Cô ta ngóc đầu dậy, đưa tay vuốt mặt: “Tớ… tớ không sao đâu.” Thấy Tori gượng dậy được, tôi lại dáo dác nhìn quanh tìm dì Lauren. Lát sau, dì cựa mình dưới đống gạch vỡ chắn giữa tôi và Tori. Tôi nhào đến nhưng bị Derek kéo giật lại. Chú Bae can: “Các con cứ ở đó đã. Tori…” Chú im bặt. Tôi nhìn sang thì thấy chú đang sững sờ nhìn nó, như thể chú mới thấy con gái mình lần đầu. Simon khẽ gọi: “Kìa ba?” Lắc mạnh đầu, bừng tỉnh khỏi cơn bàng hoàng, chú Bae từ tốn: “Tori à, sang đây con. Trần nhà chỗ đó không vững đâu.” Tôi vội nhìn lên: loạt thanh rầm nhà gãy dính với mấy tảng gạch vữa to tướng lủng lẳng trên không. Mấy thùng lớn ngấp nghé dọc vết nứt, chỉ chực theo nhau rơi xuống. Tori nhìn quanh. Tên nhân viên an ninh và hai tên mặc thường phục gần như bị chôn kín dưới đống đổ nát. Tiến sĩ Davidoff nằm sấp, bất động. Cạnh Tori còn một cái xác nữa – mẹ nó nằm đó, mắt trợn ngược. Tori cựa mình: “Bing boong! Chuông nhà thờ gióng giả báo mụ phù thủy đã ‘rời đời’.” Thế rồi nó bật lên tiếng nấc nghẹn ngào, lạ lẫm với một người như Tori. Hai vai nó rung rung: “Mẹ ơi…” Chú Bae gọi: “Tori, cưng à. Ta cần con sang bên này ngay, nghe chưa nào?” Tôi ấp úng: “Dì Lauren, dì bị kẹt…” Tori lấy áo lau mặt: “Tớ thấy rồi.” Cô ấy cúi xuống gạt gạch vỡ và gỗ gãy đang phủ trên người dì tôi. Một thanh gỗ to tướng từ đống xà bần phía sau Tori vụt bay lên. Mắt tiến sĩ Davidoff mở thao láo, rõ ràng không phải mắt người chết. Tôi vừa kêu lên báo động cho Liz chạy đến chụp thanh gỗ nhưng nó đã bay xuống, vụt mạnh sau đầu Tori. Cô ngã úp mặt xuống đống gạch vụn. Dì Lauren gượng ngồi dậy, gạt nốt những mảnh gạch vụn cuối cùng sang bên. Chợt dì sững lại. Sau lưng dì, tiến sĩ Davidoff từ từ đứng dậy, tay dí súng vào gáy dì. Liz nhặt nhanh thanh gỗ hắn vừa dùng đánh Tori, nhưng hắn đã kịp thấy thanh gỗ chuyển động: “Đừng, Elizabeth.” Hắn vung súng về phía Tori: “Trừ khi mi muốn có bạn đồng hành cùng sang thế giới bên kia.” Liz đành buông thanh gỗ. Hắn quay súng sang dì Lauren: “Elizabeth, nhặt thanh gỗ lên, mang nó đến trước mặt ta để ta biết vị trí của mi.” Liz phải làm theo. “Giờ đến lượt Kit: tôi cho anh năm phút để đưa hai cậu ‘quí tử’ ra khỏi đây. Có vẻ tiến trình biến đổi gen đã thành công với Simon. Derek rất khỏe. Người sói khỏe như vậy là chuyện thường. Thêm một thành công nữa nhé. Rắc rối cần giải quyết là Chloe và Victoria, nhưng tôi đảm bảo với anh, hai cháu sẽ được chăm sóc cẩn thận. Giờ đưa các con anh đi ngay đi…” Derek dõng dạc: “Con không đi đâu hết nếu không có Chloe.” Anh căng thẳng, tưởng tôi sắp lên tiếng phản đối nhưng tôi chỉ nghe loáng thoáng cuộc trao đổi giữa họ. Tai tôi ù đặc, ruột gan quặn thắt vì việc tôi sắp phải làm. Cả bản thể của tôi như muốn gào to lên phẫn nộ. Gã tiến sĩ lia ánh nhìn sang Derek. Rồi hắn nhíu mày, thầm tính toán rồi gật đầu: “Được thôi. Ta sẽ không từ chối cơ hội được giữ người sói duy nhất làm vật thí nghiệm. Nếu vậy thì Kit này, anh mang con trai ruột của mình đi đi vậy.” Chú Bae tuyên bố: “Tôi sẽ đưa cả hai con trai đi. Cả Victoria, cả Chloe và Lauren nữa.” Gã tiến sĩ cười khẩy: “Anh vẫn chưa biết cách sống sao để bớt thua thiệt nhỉ? Thiết tưởng sau mươi năm trốn chui trốn nhủi, anh phải rút được bài học xương máu rồi chứ. Nhớ rằng anh từng từ bỏ tất cả chỉ để ngăn tôi cướp lại thằng Derek. Nếu anh không quá cứng đầu, có phải Simon bớt khổ rồi không.” Simon bảo hắn: “Ngoan cường là đức tính tốt. Truyền thống gia đình tôi là vậy. Nếu ông không buông tha họ, tôi cũng không đi.” Derek xoa hai vai tôi vì anh tưởng tôi cứng người vì sợ hãi. Anh không biết tôi đang tập trung cao độ. Simon lo lắng nhìn sang và thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt tôi. Nhắm mắt, tôi dồn hết trí lực vào một suy nghĩ duy nhất. Dì Lauren giục: “Tiếp tục đi, Chloe. Đừng nản.” Gã tiến sĩ đắc thắng: “Đi đâu chứ? Ta có thể giết ngươi và Tori trước khi Kit và Derek kịp ra tay hạ thủ ta. Quyết định đi, Kit. Nguyên một đội Cabal sắp đến, có khi họ đến rồi không chừng. Hãy tránh thương vong bằng cách đi đi thôi.” Sau lưng gã tiến sĩ, một hình hài trỗi dậy. Derek hít vội một hơi, rồi từ từ thở ra. Anh thì thầm khuyến khích tôi tiếp tục. Simon và chú Kit vội nhìn lảng đi để gã tiến sĩ không nghi ngờ và ngoái đầu nhìn ra sau. Hắn giục: “Anh chỉ có mấy phút thôi đấy.” Tôi ra lệnh: “Lấy súng đi.” Tiến sĩ cười khả ố: “Dì ngươi đủ khôn ngoan để biết chớ nên chạy cả mười bước để giật lấy một khẩu súng.” Tôi rành rọt: “Tiến sĩ Davidoff.” “Cái gì?” “Bắn hắn đi.” Hắn cau mày, há hốc mồm sửng sốt. Xác mụ Enright xoay ngang, chiếu ánh mắt căm hờn vào tôi. “Ta bảo ngươi…” Mụ bóp cò. Tiến sĩ Davidoff chết đứng, miệng ngáp ngáp. Một lỗ đạn xuyên thủng ngực hắn. Sau đó, hắn ngã vật xuống. Nhắm nghiền mắt, tôi lập tức phóng thích hồn mẹ Tori. Khi mở mắt, tôi đã thấy dì Lauren cúi xuống bên tiến sĩ Davidoff, mấy ngón tay đang kiểm tra động mạch chủ trên cổ hắn. Hồn ma của hắn đứng kế bên cái xác, mắt trợn tròn như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi lắp bắp: “Hắn chết rồi. C… con có thấy hồn ma của hắn.” Có tiếng người quát lớn. Kế đến là tiếng giày đinh chạy rầm rập từ xa vọng lại. Chú Bae nói nhanh: “Ta phải đi thôi. Lauren…” “Tôi không sao.” “Derek, Tori đi theo ba nào.” Nhóm tôi chạy ra cửa đúng lúc tiếng la hét vang vọng sau lưng. Vừa lệnh cho Simon và dì Lauren leo qua tường trước, chú vừa giúp tôi và Derek bế Tori trèo lên sau. Tôi trèo lên tường, rồi cùng Simon cúi xuống kéo Derek. Trong lúc đó, Liz chạy trước, vừa chạy vừa lanh lảnh thông báo đoạn đường phía trước đang an toàn. Lúc mọi người trèo xuống, chú Bae còn đứng trên đầu bức tường sẵn sàng phóng bùa chú vào bất cứ kẻ nào đuổi gấp phía sau. Nhưng không ai đuổi tới: đống gạch vụn và xác chết cầm chân chúng đủ lâu cho tụi tôi chạy thoát. Đến lúc ấy, Tori đã hoàn hồn. Ai cũng cố sức chạy càng xa càng tốt.