PHÓNG THÍCH một ả bán yêu không khác gì mấy việc phóng thích một hồn ma. Tôi đoán thế vì lúc trước cũng do tôi gọi hồn ả mới đến đây.
Hơi thở nóng hổi của ả vần vũ quanh người tôi.
“Gần được rồi đó, nhóc. Ta đang cảm giác xích xiềng dần rơi xuống. Sau một phần tư thế kỷ sống kiếp nô lệ, ta sắp được giải phóng. Càng gần giờ khắc ta ra đi, những thành lũy giam cầm càng rung chuyển mạnh. Bọn chúng chạy nhốn nháo như đàn chuột nhắt đang khiếp sợ. Chỉ cần cố thêm chút nữa thôi. Ngươi có cảm nhận được không thế?”
Tôi chẳng cảm thấy gì, chỉ mong ả ngậm miệng cho tôi tập trung tâm não.
Ả thét lên một tiếng khiến tôi giật nẩy người. Gió nóng bỏng vờn quanh không gian tủ tường chật hẹp. Tôi cố trấn tĩnh. Gió nóng quật vun vút quanh tôi, sau đó dịu dần thành cơn gió mát trước khi biến mất hoàn toàn.
Lặng không như tờ.
Tôi ngạc nhiên: “Chỉ thế là… xong ư?”
“Hừ. Ngươi còn muốn gì nữa? Hay một vụ chấn động nhé?”
“Không (tôi quắc mắt nhìn về hướng có giọng nói của ả). Ngươi hứa có nghi binh…”
Tủ tường chao đảo. Trên cao có tiếng nổ lớn, nghe như có đoàn tàu vừa xình xịch chạy ngang mái nhà. Tôi vừa nhìn lên đã bị một cơn động đất quật cho ngã quị.
Một mảng trần nhà rơi trúng vai tôi. Một mảng nữa rơi theo. Căn phòng nhỏ nứt rạn, nứt toác và vỡ ra. Chân bức tường đổ sập, từng khối lớn gạch vữa rơi ầm ầm.
Tiếng ả bán yêu thét to át cả tiếng nhà đổ: “Chạy ra ngoài đi nhóc. Ngươi phải chạy ra ngay.”
Tôi cố đứng nhưng lại ngã vùi, cố vùng trên tứ chi đang chống trên đất. Căn phòng vẫn rung chuyển, nứt toác. Tường đổ sập từng mảng và rơi xuống rầm rầm. Bụi vữa xộc vào mũi, vào mắt tôi cay xè. Tối tăm mặt mũi, tôi cuống quýt bò theo tiếng ả bán yêu đang dẫn lối.
Ra khỏi tủ tường, tôi vào được phòng chính. Phòng ngoài này rung chuyển mạnh không kém, nền nhà lát gạch men nứt thành rãnh dưới chân. Một mảng vữa rơi từ trên cao trúng lưng tôi đau điếng. Một cục gạch to bằng nắm tay sượt qua cánh tay bị thương của tôi, rơi xuống nền nhà và vỡ vụn. Miếng nhỏ xíu văng cả vào miệng tôi.
Lúc nhổ vội bụi đất, tôi ngửi thấy, ngoài mùi vôi vữa, còn có một mùi khác nữa. Một mùi dịu ngọt và lạ thay, sao thấy quen quen.
Ả bán yêu quát lên: “Nhanh hơn nữa đi. Chạy tiếp đi chứ.”
Tôi bò tiếp một đoạn cũng là lúc căn nhà ngừng rung chuyển. Tiếng ầm ầm tắt lịm. Căn phòng thôi rung lắc, không gian đột nhiên trầm lắng hẳn.
Tôi nhìn quanh. Bụi bay đầy vào mắt khiến nước mắt trào ra. Vữa vương vãi khắp phòng. Chân bức tường loang lổ, có miếng vữa rơi hẳn, có miếng còn dính lủng lẳng trên tường.
Tiếng răng rắc lại vang lên, lần này nhỏ hơn như thể cơn địa chấn đã lắng xuống. Mùi dịu ngọt vẫn tỏa khắp không gian.
Ả bán yêu luôn miệng giục tôi chạy tiếp. Tôi bèn đứng dậy. Bên ngoài xôn xao tiếng người của Hội Edison kêu thất thanh. Đèn trên trần chớp nháy liên tục khiến căn phòng không có cửa sổ này tối sầm.
Ả bảo tôi: “Bọn chúng đang phân tâm, đúng như ý ngươi muốn. Giờ thì hãy tận dụng cơ hội đi.”
Lúc tôi loạng choạng ra cửa, có cái gì sượt qua chân tôi. Giật bắn người, tôi vội nhìn xuống. Chẳng có gì. Tôi đi thêm bước nữa. Mấy ngón tay ấm nóng sờ má tôi. Hơi thở nóng hổi thì thào những lời không rõ nghĩa bên tai, thổi tung mái tóc và cù vào cổ tôi nghe nhồn nhột.
Tôi bèn hỏi: “Là… ngươi đấy ư?”
Tiếng ả trả lời… từ góc phòng xa tít: “Đúng vậy.”
Tôi nhìn quanh. Chẳng thấy gì ngoài đống đổ nát. Ánh đèn vẫn chớp tắt điên cuồng. Xa xa có tiếng người í ới gọi nhau đi tìm kỹ thuật viên vi tính về ngay.
Ả giục giã: “Mấy hệ thống của chúng đang bị hỏng. Tuyệt vời. Giờ đi đi chứ.”
Tôi dợm bước lên. Bất ngờ nghe tiếng cười khúc khích từ bên trái, tôi quay nhanh sang. Sau tôi lại vang lên tiếng gầm gừ khiến tôi quay ngoắt lại.
Ả nhắc: “Ra cửa đi. Đi thẳng ra cửa ấy.”
Một làn hơi nóng thổi thốc tới, xô tôi ngã ngửa, lưng dán xuống đất.
Tràng cười khanh khách nổ giòn trên đầu tôi. Có giọng nói khẽ tuôn một tràng tiếng ngoại quốc. Tôi nhỏm dậy. Thêm một cơn gió nóng phụt thẳng và người, xô tôi nằm xuống. Khí nóng cuồn cuộn bùng lên mang theo bụi vữa trông như có bão cát. Bụi táp vào mũi, mồm, và mắt tôi.
Tôi lê ra cửa. Gió từ tứ phía bủa vây tôi. Mùi dịu ngọt kia – giờ đậm đặc đến độ làm tôi buồn nôn, bụng quặn từng cơn. Những bàn tay vô hình mơn man đầu, lưng, và cả mặt tôi. Những ngón tay giật áo, túm tóc, cấu véo cánh tay tôi. Nhiều giọng nói vang lên: thì thầm có, ồm ồm có, cả tiếng thét lanh lảnh cũng có. Nhưng tôi chỉ chú tâm đến tiếng ả bán yêu liên tục giục giã và dẫn tôi ra cửa.
Tôi húc mạnh đầu vào tường. Vừa xoa chỗ đau, tôi vừa lần mò mãi mới thấy nắm cửa. Gượng đứng dậy, tôi xoay nắm cửa. Giật thử. Lại xoay. Lại giật mở lần nữa.
Tôi tuyệt vọng: “Đừng. Trời ơi.”
Suy cho cùng, cúp điện cũng có cả điểm bất lợi.
Mấy ngón tay sục vào tóc tôi. Hơi thở ấm nóng vuốt ve má tôi. Gió nóng trườn quanh người tôi. Ánh đèn vẫn không ngừng nhấp nháy.
Một giọng nói thì thầm như gió thoảng: “Bé con dễ thương quá.”
Giọng khác hỏi: “Nó là ai thế?”
“Là đồng cốt đấy.”
Cười khúc khích: “Phải không đó?”
“Người ta làm gì nó thế?”
“Một trò rất hay.”
Ả bán yêu xua quầy quậy.
“Tránh xa con bé ra. Nó không thuộc về bọn mi. Cút đi. Tất cả cút hết đi.”
Tôi cà lăm: “Ch…chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có gì đáng lo đâu nhóc. Chỉ là chút hậu quả từ nghi lễ phóng thích vừa rồi thôi. Thường thì vẫn có biện pháp ngăn ngừa trước khi chuyện này xảy ra, nhưng tụi ta không kịp làm. Với lại cũng không có đồ cúng nữa.”
“Ngăn ngừa cái gì mới được?”
“À thì, khi phóng thích một yêu quái, mi phải mở…”
“…lối vào thế giới yêu ma ư?”
“ ‘Lối vào’ nghe to tát quá. Chỉ là khe nứt nhỏ xíu xiu thôi hà.”
“Chúng đều là yêu quái ư?”
Ả hít hà: “Không hẳn. Chỉ là hồn của lũ tiểu yêu. Không lớn hơn loài sâu bọ là mấy (ả cao giọng). Kẻ nào không nghe lệnh ta, kẻ đó sẽ rắc rối to cho xem.”
Lũ tiểu yêu, đứa cười khành khạch, đứa rít lên tức giận, có đứa gắt lên khó chịu. Nhưng chúng cứ lỳ ra, không chịu đi.
“Mặc kệ chúng. Ngoài trò sờ soạng ngươi, chúng chẳng làm gì hơn được đâu. Mà đến sờ cũng chẳng nên thân nữa là. Cứ coi chúng như dịch sâu bọ từ âm phủ tràn lên thôi. Khó chịu thật, bất tiện thật nhưng không nguy hiểm. Chúng không thể tràn lên thế giới của người sống nếu không có xác chết…”
Ả khựng lại. Cả hai đều quay nhìn tủ tường.
“Nhanh lên. Trả ta vào xác hắn ngay. Nếu cái xác bị chiếm cứ, chúng sẽ không thể…”
Có tiếng ‘thịch’ từ tủ tường vọng ra. Sau đó là tiếng rít gió nho nhỏ. Quay nhanh lại, tôi nắm cánh cửa mà lắc. Từ trong tủ vang lên tiếng gầm gừ. Lúc mải ‘tấn công’ cánh cửa, tôi nghe có tiếng cào ràn rạt, như tiếng móng tay cào vào mặt gỗ. Tiếng khóa cửa lạch cạch. Tiếng bản lề kẽo kẹt. Tôi quay nhanh sang nhìn tủ tường thì cũng là lúc đèn phụt tắt.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
18 chương
109 chương
28 chương