NHƯ Ả BÁN YÊU ĐÃ NÓI, toàn bộ ‘tay chơi’ chính đang bận họp. Bởi chúng còn chưa chịu nhìn nhận thử nghiệm có rắc rối, nên tụi tôi hi vọng chúng chưa vội thông báo với toàn đội an ninh rằng một tên đồng nghiệp của chúng vừa phải bỏ mạng. Vậy nên, những người tụi tôi gặp sẽ không thấy lạ khi thấy một tên bảo vệ áp giải đám tù nhân rời tòa nhà. May cho tôi là cả hành lang vắng ngắt. Hai đứa đến tận văn phòng đội an ninh mà không gặp hoặc nghe tiếng ai cả. Cửa phòng không khóa. Ả bán yêu mở cửa. Bên trong, một tên lính gác ngồi quay lưng về phía chúng tôi đang chăm chú theo dõi loạt màn hình của các máy quay an ninh. Tôi đứng núp sau ả bán yêu nhưng khi gã kia quay lại: những gì tôi nhác thấy cũng đủ khiến tim tôi chùng xuống. Hắn chính là tên lính gác đi cùng chúng tôi lúc trước. Tôi lánh vội, tạt ra ngoài cửa và dán lưng vào tường ngoài hành lang. Ả bèn chào: “Chào Bob.” “Kìa Nick?” Hắn đứng bật dậy nhanh đến nỗi chiếc ghế hắn vừa ngồi đổ rầm xuống đất. “Tao tưởng mày đã…” “Chính tao cũng tưởng thế. Hóa ra phép tà của mụ phù thủy kia không giết được tao. Chằng biết pháp sư Phelps lấy thứ gì từ túi của ông ta, nhưng phải nói bùa ấy tốt thật.” Tên kia thở phào: “Họ triệu ông Phelps vào ư? Tao đâu có ngờ họ làm thế. Tiến sĩ Fellows giỏi thật, nhưng…” “Cô ta không biết dùng phép chữa bệnh như các thầy lang. Tuy nhiên, ngắm cô ta sướng mắt hơn phải ngó ông già Phelps.” Cả hai cùng cười hô hố. “Thôi, tao đi làm việc đây. Có gần chết cũng phải trực cho hết ca này, đúng theo nghĩa đen nhé. Họ muốn mày ‘lên tuyến đầu’, tức là đảm nhận vị trí gác cửa. Thấy bọn trẻ quay lại, bà Trudy lo lắm đấy.” “Bà ta lo cũng phải. Nói thật nhé, tao chẳng hiểu sao họ cứ phải cố gắng cải tạo bọn nhóc làm gì. Sau những gì con nhỏ hư đốn ấy làm với mày, tao chỉ muốn nhốt chúng lại, khóa trái cửa và vứt chìa khóa đi cho rồi. Tuy nhiên, tao khoái giữ Trudy làm bạn cho đỡ buồn.” Tiếng giày nghiến trên sàn gỗ, rồi đến tiếng hít hà. “Mùi gì thế nhỉ?” “Có mùi à?” “Giống mùi gì cháy.” “À phải. Trudy lại làm bỏng ngô bằng lò vi ba đấy mà.” “Không. Không phải mùi bỏng ngô.” Lại thêm tiếng giày xoay ngoắt, nghiến xuống sàn. “Mùi ấy thoát ra từ…” Một tiếng thở mạnh. Kế đến là tiếng thân người đổ vật xuống. Tôi co cẳng chạy vào phòng. ‘Ả’ bán yêu đang lôi tên nhân viên an ninh vào góc phòng. ‘Ả’ không buồn ngoái lại: “Nhóc có thấy con ma nào chưa?” “Ch… chưa.” “Vậy là hắn chưa chết.” ‘Ả’ xếp chân tay tên kia nhằm giấu gọn sau dãy ghế. Xong xuôi, ‘ả’ cầm tay tôi áp vào cổ hắn: động mạch cổ vẫn đập mạnh. “Lần đầu tiên mi cho ta cơ hội được tự do. Mi tưởng ta sẽ làm hỏng chuyện ư?” Ngắm nghía tên bảo vệ vừa bị đánh ngất, ‘ả’ liếc trộm tôi một cái: “Nhưng mà này, đây là cơ hội tuyệt vời cho ta có được một cơ thể thích hợp hơn nhiều đấy chứ. Đặc biệt là chưa ai biết hắn đã chết hay chưa.” Tôi lừ mắt cảnh cáo. ‘Ả’ thờ dài: “Thì thôi vậy. Tìm xem các bạn nhóc đang ở đâu đi nào.” Tôi nhìn nhanh loạt màn hình trong lúc ả canh chừng cửa ra vào. Tuy không thấy bóng dáng Tori đâu, nhưng tôi mong một điều: khả năng duy nhất là nó đang ở tại một trong những phòng giam không gắn máy quay an ninh. Tôi thấy Simon trong phòng mổ, vẫn bị trói chặt vào băng ca, một ống truyền dịch cắm vào cánh tay cậu và không thấy bóng dáng một tên bảo vệ nào gần đó hết. Tôi kiểm tra các màn hình khác. Tiến sĩ Davidoff vẫn đang trong phòng họp với mụ Enright, Sue, gã nhân viên an ninh tên Mike và hai người khác. Chúng đang gân cổ cãi thật lực. Những phòng còn lại đều tối đèn, ngoại trừ một phòng chỉ bằng cái tủ tường của tôi hồi ở nhà, trong đó kê san sát một chiếc giường đôi, một bàn viết và một cái ghế. Ai đó đang ngồi hí hoáy viết bên bàn, trên ghế tựa kéo ra góc xa nhất mà máy quay an ninh có thể lia tới. Tuy chỉ thấy vai và cánh tay người đó, nhưng tôi nhận ra chiếc áo sơ mi màu tím sẫm. Tôi đi cùng dì Lauren để mua áo vào mùa đông vừa rồi. Lúc người kia đứng dậy, tôi không còn nghi hoặc gì nữa. Chính là dì Lauren. Tôi gọi ‘ả’ bán yêu vào và chỉ lên màn hình. “Kia là phòng nào và tại sao dì tôi lại ở đó?” “Tại cô ấy hư chứ còn sao nữa. Ai cũng thấy dòng họ nhà ngươi có đặc điểm nổi bật là ‘không thích hình phạt tù’. Trước khi cố tình chạy trốn, nào cô ta có bị tù túng trong phòng giam thường bao giờ. Giờ thì họ quyết định cô ta cần được giám sát tuyệt đối chặt chẽ.” “Thế có nghĩa họ giam cầm dì tôi ư?” “Cô ta từng giúp nhóc chạy trốn còn gì. Thế nhóc tưởng họ phải tổ chức tiệc tôn vinh công lao của cô ta chắc? Hay đem một hoặc hai con dê ra tế lễ nhé?” “Họ bảo dì tôi đã đổi ý và nhận lỗi.” ‘Ả’ bán yêu cười sằng sặc: “Và thế là nhóc tin họ ư? Nhóc tin cũng phải, bởi từ trước đến nay họ có nói dối nhóc bao giờ đâu?” Tôi nóng hết cả mặt. “Phải. Chúng bắt Lauren phải nhận lỗi về những việc cô ấy đã làm. Chúng đề nghị miễn tội này, tha thứ này, và còn hứa hẹn một cuộc đời êm ấm nữa. Trong đội, cô ấy là một thành viên sáng giá. Nhưng cô ấy từ chối (‘Ả’ nhìn tôi thở dài). Chắc mi phải cứu cả cô ấy nữa đấy.” Tôi gật đầu. “Nếu vậy thì làm ngay đi thôi.” Tôi nắm tay ‘ả’ trước khi ‘ả’ đi mất: “Rae. Cô bé có khả năng tự đốt cháy. Chúng nói Rae được chuyển viện. Có phải bạn ấy còn ở đây không?” Sau một thoáng ngần ngừ, ‘ả’ dịu giọng: “Không đâu, nhóc à. Rae không có ở đây. Với lại, ta không biết cô bé biến thành cái gì, nên chớ có hỏi ta. Tối trước còn thấy, nhưng sáng ra đã biến đâu mất.” “Chúng đã giết…” “Giờ không có thời gian kể chuyện đó. Bạn ngươi đang đợi, còn chúng… (‘ả’ chỉ cuộc họp của hội Edison) sẽ không ở trong phòng đó mãi đâu.” *** Tụi tôi cứu Tori trước. Tôi vào phòng trước với ý định chuẩn bị tâm lý cho Tori không bị sốc khi nhìn thấy người đã chết, nhưng Tori đã nhác thấy hắn. Sau một thoáng bất ngờ, nó chỉ bảo: “Sáng kiến đấy.” Tôi vừa định phân trần là: tôi không có ý biến một xác chết biết đi thành nô lệ nhưng ‘ả’ bán yêu đã sang phòng bên ngó nghiêng, còn Tori bám sát ả không rời. Tôi nghĩ ngay: nếu Tori không phiền ‘vụ’ tôi dựng một xác chết sống dậy để dùng vào việc riêng, thì cũng chẳng cần kể với nó chuyện tôi từng thỏa thuận với quỉ!! Với Simon, chuyện không được êm thấm như vậy. Cậu ấy biết tôi không thể lạnh nhạt khi điều khiển xác chết. Còn nữa, tôi không thể lấy cớ ‘không có thời gian giải thích dài dòng’ bởi thực tế, tụi tôi có dư dả thời gian trong lúc tháo dây trói cho Simon, rút kim truyền dịch, băng bó vết thương và tìm giày cho cậu. Trong suốt thời gian đó, ‘ả’ bán yêu canh chừng cửa chính. Vậy nên tôi đành nói thật với hai bạn. Tori dễ dàng chấp nhận. Tôi bắt đầu tin là từ giờ Tori sẽ dễ dàng chấp nhận mọi chuyện. Simon im lặng trong giây lát. Tôi chuẩn bị tinh thần nghe câu: “Cậu điên rồi chắc?”, nhưng đây là Simon!! Cậu ấy chỉ tuột xuống giường, cúi lom khom bên cạnh trong lúc tôi ngó gầm bàn tìm giày cho. Simon khẽ hỏi: “Cậu không sao chứ?” Tôi hiểu cậu hỏi về ‘vụ’ gọi hồn âm binh. Thấy tôi gật đầu, cậu săm soi nhìn mặt tôi và bảo: “Thế thì tốt.” Nghe tôi đảm bảo với cậu sẽ cẩn thận với ‘ả’ bán yêu này, cậu nói: “Mình biết. Từ nay chúng ta đều phải hết sức cẩn thận.” Và tất cả chỉ có thế.