TÔI CẮM CỔ CHẠY càng xa Derek càng tốt. Cuối cùng, tôi thấy một bóng người cao gầy, tóc sáng màu tập tễnh, chống gậy đi xuyên rừng. Liam đấy. Vì chân bị thương nên hắn không đổi lốt sói được. Nếu quá trình biến hình khiến người ta đau đớn đến vậy, tôi hình dung nếu bị thương sẽ còn đau đến mức nào. Vết thương cũng cho thấy hắn đang cố tìm cách rửa hận. Bằng cách trút lên đầu tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng làm nhịp tim chậm lại. Chẳng tác dụng gì. Tệ thật. Tôi không thể để hắn đến gần chứng kiến hoặc nghe thấy Derek đang biến hình. Tôi lấy hết can đảm chạy đến gần rồi đứng giữa đường mòn cản hắn. Liam dừng lại mỉm cười. “Chào bé con xinh xắn. Ban nãy anh có ngửi thấy mùi của em…” “Chân anh thế nào rồi?” Nụ cười tươi tắn kém thân thiện hẳn. Có thể nói hắn nhe răng chứ không phải cười. “Đau như quỷ sứ ấy.” “Phải thế chứ.” “Đừng lo. Anh tha thứ cho cô em vụ cái chân. Anh khoái mấy cô bé nhanh nhẹn.” Ánh nhìn của hắn làm tôi sởn tóc gáy. “Lúc bọn em chạy trốn trông vui đáo để. Giờ thì người yêu của em, cái tên ngu đần ấy đâu rồi?” Hắn cao giọng. “Thằng ranh kia, mưu đồ gì hèn hạ thế? Xúi bạn gái mày ra đây đánh lạc hướng tao à. Tao mong chuyện khác cơ, nhất là sau khi thấy mày cắm cổ chạy thoát thân lần trước.” Hắn nghe ngóng, những tưởng những lời nói khiêu khích ấy đủ khiến Derek sẽ phải xuất đầu lộ diện. “Anh ấy đang bận,” tôi nói. “Đối phó với Ramon. Derek thấy chỉ cần mình tôi cũng đủ giải quyết anh rồi.” Liam ngửa đầu cười sằng sặc. “Em quả là có gan đấy. Đợi anh xử lí xong thằng bạn trai của em, bọn mình sẽ cùng vui vẻ nhé.” Thấy hắn đi về phía này, tôi xoay người bèn dụ hắn đi về hướng khác. “Thích chơi đuổi bắt ư, cô em kháu khỉnh? Anh giỏi trò đó lắm. Hay trong lúc bạn trai em tiêu khiển cùng Ramon, anh và em cũng chơi cho thoải mái nhỉ, rồi thì…” Có tiếng ro ro. Liam thở dài, lục túi tìm di động. “Đang bận đây,” hắn im lặng lắng nghe. Tôi nghe được tiếng người gọi tới là đàn ông, còn nghe người đó nhắc đến tên Derek. “Phải, phải. Ông cứ gọi suốt thế này thì chúng tôi làm sao rảnh tay mà bắt nó về cho ông được.” Nếu Liam nói ‘chúng tôi’, có nghĩa người gọi đến không phải Ramon. Hay đó là một tên trong nhóm Pack? Phải chăng Liam đã hứa giao Derek cho họ và giờ đến thời điểm giao hàng? “Bỏ ngay trò rên rỉ đó đi,” Liam rít vào điện thoại. “Tôi đã bảo sẽ bắt được nó trước khi trời sáng. Chỉ có điều tụi này đang gặp một rắc rối nhỏ. Đâu phải tự nhiên nó ra ngoài tối nay – nó đang đi chơi với bạn gái nó.” Liam nhìn sang tôi. “Con bé xinh ra phết. Tóc nhuộm đen này. Mắt xanh to tròn này.” Hắn ngừng lời. “Chloe ấy à? Ừ, trông giống Chloe đấy.” Hội Edison ư? Nhất định là họ rồi. Tuy nhiên, ngay lúc này, tôi chỉ quan tâm đến việc dù là ai thì hắn cũng đang khiến Liam phải bận tâm lắng nghe và trả lời hắn. Như vậy, Derek có thêm thời gian để tiếp tục biến hình. “Thấy chưa?” Liam nói tiếp. “Đó mới là vấn đề. Có vẻ bọn tôi không thể chia tách chúng nó. Vậy, muốn bắt nó cũng phải bắt luôn con bé nữa.” Hắn dừng lời, nghe người từ đầu giây bên kia nói chuyện. “Tất nhiên bọn tôi sẽ cố gắng không đụng đến con bé, nhưng…” Lại im lặng. “Tôi hiểu rồi. Chủ yếu ông muốn bằng mọi cách loại trừ thằng ranh kia. Vậy ông có chấp nhận rủi ro ngoài lề không?” Vừa nghe điện thoại hắn vừa quay sang nhìn tôi. “Nhất định thế. Nếu không thế chia cắt chúng nó, ông cũng không phải lo về con bé ấy nữa. Tôi cam đoan thế. Còn bây giờ, nếu muốn trao đổi thêm, hãy nhắn tin cho tôi. Tôi đang bận.” Hắn cúp máy. “Chloe này, có người muốn em phải chết đấy.” “Ai vậy?” Hắn hạ giọng, làm như tiết lộ một bí mật ghê gớm. “Bọn người xấu. Nghe có vẻ hơi khó lọt tai, nhưng thiên hạ đầy rẫy…” Một tiếng kêu từ xa khiến hắn ngừng lời. Hắn quay về hướng có bụi cây nhỏ. “Nhân tiện nói đến người xấu, hình như có người vừa nói dối anh thì phải. Bạn trai em không phải đang bận với Ramon, đúng không?” Tôi bước lên đứng chắn trước mặt hắn. Hắn định gạt tôi ra để đi tiếp. “Anh biết em đang có hứng chơi đùa, nhưng trước hết anh phải loại bỏ bạn trai của em đã. Tuy nhiên, em đừng bận tâm. Nghe có vẻ như nó đang biến hình. Nếu quả thế, chuyện sẽ chóng vánh thôi.” Nụ cười của hắn biến thành cái cau mày khó chịu. “Còn nhiều dịp khoe em to gan mà. Còn bây giờ, lá gan của em chỉ làm anh bực mình. Và em sẽ không muốn thấy anh nổi xung đâu.” Tôi để hắn đi qua nhưng lập tức theo sát gót hắn, đầu óc quay cuồng nghĩ kế. Tôi cũng nghe tiếng Derek rên rỉ. Có thể lần này anh ấy biến hình nhanh hơn, nhưng anh ấy vẫn cần thời gian để làm cho xong. Hiện Derek đã mất hết khả năng tự vệ. Nếu Liam thấy anh ấy trong tình trạng này, hắn sẽ giết anh ấy mất. Biết rồi, đã bảo biết rồi mà. Vậy làm gì đi chứ. Tôi rút dao bấm, bật lưỡi ra, rón rén đi nhanh hơn, thu ngắn khoảng cách giữa tôi và hắn, mắt dán chặt vào lưng Liam. Hắn khẽ ngoái đầu liếc ra sau, Tôi giấu con dao. Hắn bèn dừng hẳn lại. “Hay em đi lên trước nhé?” “Tôi đi sau cũng được.” Mặt hắn đanh lại. “Đi lên ngay, giữ khoảng cách để anh tiện nhìn em.” Lúc đi ngang qua hắn, tôi nhìn thấy cây gậy chống trong tay hắn. Giống Ramon, tên này đang bị thương. Tận dụng ngay lợi thế đó đi. “A… anh từng bảo sẽ nộp Derek cho nhóm Pack,” tôi vờ nói lắp. “Giờ anh có còn theo đuổi kế hoạch đó không?” Phẩy tay ra hiệu cho tôi đi tiếp, hắn đăm đăm nhìn về hướng có Derek ở khoảng cách đó khá xa. “X…xin anh đừng…” Tôi bất ngờ lao đến, giật lại cây gậy chống, nhưng hắn vung gậy lên quá tầm với của tôi rồi vụt vào lưng tôi mạnh đến nỗi tôi ngạt thở, hai chân lảo đảo tưởng chừng đứng không vững. Tôi ngã xuống, thở hào hển. Bên cánh tay bị thương nhức buốt. Tôi ngẩng đầu nhìn Liam vẫn xăm xăm nhắm bụi cây có Derek thẳng tiến. Từng hơi thở như mũi dao nhọn nóng bỏng đâm vào hai lá phổi của tôi. Làm gì đi chứ. Nhưng làm gì bây giờ? Sức tôi cạn kiện rồi còn đâu. Tôi… Không. Không hẳn thế. Tôi vẫn có khả năng hành động. Chỉ cần nghĩ đến đó đã khiến tôi nôn ra mật xanh mật vàng, nhưng không có gì có thể sánh với nỗi sợ Liam tìm thấy Derek trước khi anh ấy kịp biến hình xong. Tôi phải câu giờ cho anh ấy. Tôi nhắm mắt, dồn hết sức tập trung, gạt đi mọi cảnh báo nội tâm. Tôi gom góp sức lực để gọi hồn… chẳng có gì xảy ra. Những khả năng có được nhờ biến đổi gen này thật đáng ghét, đúng lúc tôi cần thì chẳng giúp được gì. Thế thì mày sẽ phải theo cách cũ vậy. Tôi cố triệu hồi một linh hồn. Cơn đau chạy khắp người tôi, cả khu rừng như nghiêng ngả. Bụng tôi quặn lên. Tôi nghiến răng cố gắng bò tới cành cây gãy gần đó. Nắm chặt cành khô, tôi dồn hết sức bình sinh chống đỡ với cơn đau và gượng dậy. Vừa đứng dậy được, tôi lao thẳng vào Liam. Hắn vội né nhưng tôi vội quay sang nhè đùi hắn mà đánh, đúng ngay chỗ tôi đã đâm hắn ba ngày trước. Hắn rú lên, lảo đảo. Tôi lại nện hắn thật mạnh. Hắn khụy xuống, vừa khụy xuống, hắn vừa cố lôi tôi ngã theo nhưng tôi lùi lại và vung cành cây lên vụt. Lúc hắn định đứng lên lần nữa, tôi lại vung cành khô. Lần này hắn nắm được cành cây và giật văng sang bên khiến tôi ngã nhào. Tuy tay đã buông gậy, nhưng người tôi đã kịp văng ra xa. Tôi ngã uỵch xuống đất cách hắn vài bước chân. Lập tức, tôi bò nhanh ra xa để tránh bởi hắn đã xoay người định chộp lấy tôi. Tôi cố đứng dậy. Hắn định lao đến nhưng kịp khựng lại, kinh hoàng nhìn vật gì sau lưng tôi. Cầu trời đó là Derek. Tôi quay lại, thấy con thỏ thịt da thối rữa gần nửa đang lê thân mình nham nhở đến gần tôi. Tai nó chỉ còn là vài mảnh da tả tơi dính vào da đầu. Mũi nó là lỗ hổng toang toác, môi rữa hết, mấy chiếc răng cửa to đùng nhô ra. Hai mắt nó quắt lại như trái nho khô. Nửa người phía sau của nó bẹp dúm, vẹo vọ. Hai chân sau chập vào nhau trong lúc nó tiến về phía tôi. “Dừng đi,” giọng tôi bình tĩnh lạ thường. Con thỏ đứng lại. Tôi quay sang Liam. Hắn nhăn mặt kinh tởm nhìn tôi. Thế rồi hắn từ từ đứng dậy, mắt vẫn nhìn tôi trừng trừng. “Tấn công,” tôi ra lệnh. Con thỏ nhảy xổ vào Liam. Hắn hoảng loạn lùi lại. Tôi đứng dậy. Con thỏ đứng cạnh tôi, nghiến răng trèo trẹo. Trong đầu, tôi thầm ra lệnh cho nó tiến về phía Liam. Ngần ngừ giây lát, nó quay đầu về phía hắn và bắt đầu bò lại gần. Hắn tuôn hàng tràng chửi rủa và từ từ lùi lại. Bất thần, một tiếng gầm vang lên phía sau hắn. Liam quay ngoắt lại. Một bóng đen lướt qua lùm cây, lẩn trong bóng cây mà tiến tới. Tôi có thể thấy đường viền của bóng đen: tai nhọn, đuôi xù và mõm dài. Chẳng lẽ Derek lại lộn về lốt sói. Tuy nhiên khi con vật đến gần, tôi nhận ra vóc người nó chỉ bằng nửa Derek. Dừng trước một tán cây, gần như toàn thân vẫn núp sau gốc cây. Tôi chỉ thấy răng nó, môi nó quăn lên, hơi thở run rẩy. Lúc nó bước ra đứng dưới ánh trăng, tôi cố trấn tĩnh vì tưởng nó là cái xác kinh tởm biết đi của một con vật đã chết. Nhưng trông nó giống một con chó thường còn sống. Có lẽ chủ nó là hàng xóm nhà tôi. Vẫn gầm gừ, con chó tiến về phía Liam. Người sói và chó kỵ nhau – nhờ Derek tôi biết được điều đó. Liam trừng trạo nhìn con chó và cũng gầm lên. Con chó vẫn tiến về phía hắn. “Xùy chó! Xùy, xùy.” Liam giơ chân định đá nó. Thế rồi hắn thấy con thỏ đang tiến tới. Hắn lùi lại. Bụi cây phía sau hắn rung chuyển dữ dội khiến cành khô gãy răng rắc và từ đó phát ra tiếng kêu the thé. Tôi không nhìn thấy gì, chỉ thấy Liam chửi thề và suýt lùi vào con chó đang nhe nanh. Con chó nhảy xổ đến. Liam đá nó văng ra. Khi con chó bay người, một bên sườn của nó phơi ra dưới ánh trăng. Tôi thấy trên sườn nó có một lỗ hổng to bằng nắm tay, bên trong đầy giòi bọ. Liam cũng nhìn thấy. Hắn chửi um sùm và lùi lại. Con chó đâm bổ vào hắn. Liam quăng người tránh. Tôi bảo, “Dừng lại.” Con chó dừng ngay. Nó đứng đó, nhe răng, mắt nảy lửa, lông dựng đứng và gầm gừ nhìn Liam. Con thỏ lao về phía hắn. Hắn đá thỏ bay vào bụi cây, nhưng thỏ lập tức quay lại. Nó lôi theo một con gì thuộc loài gặm nhấm. Con này chỉ còn bộ xương không, miệng kêu chít chít và nghiến hàm răng bé tí. Tôi ra lệnh, “Dừng lại.” Cả hai con vật đều nghe theo ngay lập tức. Liam trố mắt nhìn tôi. “Phải, chúng là xác chết. Tôi có thể điều khiển chúng. Còn anh cố giết chúng, chúng cũng không chết. Muốn thử, xin cứ việc. Chỉ có điều chúng không chết đâu.” “Ồ, nếu thế anh sẽ đấu với thứ anh có thể giết được vậy.” Hắn lao về phía tôi. Tôi ra lệnh cho con chó tấn công, nhưng tâm trí lại ngập ngừng khi Liam lao thẳng đến. Tôi né sang bên. Hắn nắm ống quần ngủ của tôi mà giật. Ngã đập mặt xuống đất, tôi quơ quào gắng nâng người lên, móng tay cào đất suýt bật ngửa. Tôi vặn người khiến tay hắn trượt xuống chân tôi. Dồn hết sức lực nhổm lên, tôi trườn về phía trước rút chân ra bỏ mặc Liam nằm đó, tay vẫn cầm một bên giày của tôi. Lúc lồm cồm bò dậy, tôi nghe tiếng ai vừa đập một đòn mạnh như trời giáng. Tôi quay lại thấy Derek – đã mang lốt người – đang chồm lên lưng Liam. Hắn nhảy dựng lên, định hất anh ra. Derek túm chặt lấy hắn và cả hai ôm nhau lăn lộn trên đất trong một cuộc kịch chiến. Con chó chạy về phía họ. Nghe tôi ra lệnh cho nó đứng yên, nó đột ngột dừng lại, nhe nanh cong người lên như chó dại bị xích. Tôi nhắm mắt cho nó một mệnh lệnh khác – linh hồn con chó lìa khỏi xác. Trong lúc tiếp tục giải phóng những linh hồn khác, tôi cố gắng tập trung nhưng vẫn không thể không nghe tiếng thở hổn hển và hằm hè vọng lại từ một cuộc hỗn chiến. Lúc tôi mở mắt thì thấy xác mấy con vật nằm xuội lơ. Linh hồn chúng đã được phóng thích. Liam và Derek lăn lộn trên đất, ghì lấy nhau mà đấm đá. Hai tay Liam túm tóc Derek, giật đầu anh ra sau còn Derek đang ghì siết cổ hắn. Không ai đủ sức đánh bại người kia. Tôi rút dao bấm và phăng phăng chạy tới. Tôi nhấn nút bấm… lưỡi dao bật vào trong lòng bàn tay tôi. Đau quá, tôi vội buông dao. Con dao rơi vào bụi cây. Tôi quì xuống, vạch cây bụi và loay hoay tìm kiếm. Có tiếng rắc như cành cây khô vừa gãy. Tôi đứng bật dậy. Derek nằm ngửa, Liam đè lên người anh. Tay Derek vẫn siết quanh cổ hắn. Cả hai chợt im phắc. Derek trợn mắt nhìn lên. Liam cũng tròn mắt nhưng cả hai chẳng ai nhìn thấy gì. Ánh mắt họ đều trống rỗng bởi một cú sốc kinh hoàng.