Bóng cây men song cửa, quạ sớm lặng khóc than, phòng loạn tuôn sắc đỏ, ngày sớm thu kinh hoàng.
Trong thư phòng La phủ, cảnh tượng ngổn ngang hỗn độn, mọi người Khai Phong phủ nhìn thẳng vào sắc mặt xanh đen của Triển Chiêu, đều cực kỳ hoảng sợ.
"Tiểu Miêu!" Bạch Ngọc Đường tiến lên một bước, vừa thốt ra hai chữ, chợt nghe sau lưng truyền tới một tiếng kêu thống thiết, sóng
âm xộc thẳng lên nóc nhà.
"Triển đại nhân ơiiiiiiiiii!"
Tiếng thét cao quãng tám kéo theo một vệt tàn ảnh màu xám bắn tới trước mặt
Triển Chiêu nhanh như chớp: "Triển đại nhân ngài yên tâm! Có thuộc hạ ở đây, cho dù là Miêu Cương cổ độc, bí độc đại nội, thiên hạ kì độc cũng đừng mơ động đến một sợi chân lông của ngài!"
Trong tích tắc, trước mắt Triển Chiêu đã thừa ra một bóng người nhỏ gầy, một tay cầm chặt cánh tay của Triển Chiêu, tay còn lại duỗi ra ba ngón bắt lên mạch môn của Triển Chiêu, đôi mắt nhỏ trợn to, mặt đầy khẩn trương.
"Độc?!" Mãi đến khi bị Kim Kiền túm giữ cổ tay, Triển Chiêu mới giật mình hoàn hồn, ngẩn người nói: "Triển mỗ trúng độc? Khi nào?"
Kim Kiền lại như không nghe thấy gì, càng bắt mạch mắt nhỏ càng tròn hơn, đột nhiên, kéo mạnh cánh tay Triển Chiêu qua, vén soạt ống tay áo của Triển Chiêu lên, định thần nhìn vào, không khỏi bật ra một tiếng thô lỗ: "Con bà nó!"
Mọi người tiến lên nhìn lại, đều tuôn ra một người mồ hôi lạnh.
Trên cánh tay săn chắc của Triển Chiêu, một đường gân mạch màu xanh đen lấy điểm xuất phát là giọt máu độc đen thui trên mu bàn tay, uốn éo lan ra đến khuỷu tay, mới nhìn thấy đã rợn người.
"Đây là cái gì?" Bạch Ngọc Đường kinh hô.
"Kim giáo úy, đây là?" Bao đại nhân nhíu chặt mày, giọng hơi cao lên.
Kim Kiền không rỗi để trả lời, thoắt nghiêng mình đi tới bên cạnh La Đông
Dương vẫn đang quỳ ngờ nghệch dưới đất, kéo ống tay áo của La Đông Dương lên, chỉ thấy trên cánh tay La Đông Dương cũng bò lan đường gân đen xấu xí giống hệt Triển Chiêu, thứ duy nhất không giống chính là, Triển
Chiêu chỉ có một đường, La Đông Dương lại có tới một cặp.
La Đông Dương cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc không chịu nổi cơn kích động kéo tới dồn dập, hai mắt đảo tròn trắng dã, tức khắc ngất lịm.
"Kim giáo úy, có phải độc này rất khó giải không?" Nhan Tra Tán bước lên gấp giọng hỏi.
Chân mày Kim Kiền nhăn thành một gút, hai tay cào đầu thành cái ổ gà, di chuyển loạn xạ hai ba vòng, trong miệng thì thào: "Có chỗ rắc rối!"
Nói xong, gỡ phăng túi bên hông xuống, lục ra một bình sứ cỡ lớn, trút hai viên thuốc đen ra, cao giọng la: "Bạch Ngũ gia, Nhan huynh, uống viên mọi sự đại cát này vào trước đi!"
"Sao cơ?" Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán sửng sốt.
"Kim huynh, người trúng độc là Triển đại nhân và La đại nhân!" Nhan Tra Tán lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu Kim Tử, ngươi không bị dọa đến đần rồi chứ?" Bạch Ngọc Đường quát.
"Nhị vị nghe ta nói đã." Kim Kiền trừng mắt nhỏ, dựng đứng một đầu ngón tay lên, nghiêm mặt nói: "Độc này là do hai người họ chạm vào máu có chứa kịch độc của La đại nhân." Kim Kiền chỉ chỉ vào bãi máu đã biến đen bên cạnh thi thể của La Lương Sinh: "Hiện tại trên da của Triển đại nhân và
La Đông Dương đại nhân đều đang có chất độc, người nào chạm vào bảo đảm cũng trúng độc!"
Mọi người bất giác hít ngược vào một ngụm khí lạnh.
Chợt nghe Kim Kiền nói tiếp: "Quá trình giải độc có hơi...Hừm...rắc rối, có mỗi thuộc hạ thì quả là thế nhỏ lực yếu lực bất tòng tâm, cho nên mới bảo Nhan huynh và Bạch huynh uống viên mọi sự đại cát này vào, giúp cho cơ thể trong mười hai canh giờ bách độc bất xâm -----"
"Ý của Kim huynh là, sau khi Nhan mỗ và Bạch huynh uống thuốc vào rồi ra tay giúp đỡ?" Nhan Tra Tán nói xen vào.
"Đúng vậy!" Kim Kiền gật đầu tới tấp, ôm quyền nói: "Thuộc hạ còn phải trộng cậy rất nhiều vào sự hiệp trợ của nhị vị...cái...cái đó...Đầu tiên đỡ
Triển đại nhân và La đại nhân đến một chỗ yên tĩnh để giải độc."
Mọi người tức thì sáng tỏ.
"Vương Triều, cấp tốc chuyển vị Hình phu nhân này đi. Trương Long Triệu Hổ, hai người các ngươi bảo vệ ngoài cửa, dù thế nào cũng không được cho người ngoài bước vào!" Bao đại nhân dứt khoát ra lệnh.
Ba người Vương, Trương, Triệu lập tức hành động theo mệnh lệnh.
Nhan Tra Tán và Bạch Ngọc Đường nhận thuốc nuốt vào, chờ một chốc để thuốc phát huy tác dụng, sau đó Nhan Tra Tán lập tức vác La Đông Dương đang hôn mê lên vai, Bạch Ngọc Đường vọt tới cạnh Triển Chiêu: "Tiểu Miêu, ta cõng ngươi."
"Không cần làm phiền Bạch huynh, Triển mỗ vẫn có thể -----" Triển Chiêu đang muốn xua tay khước từ, lại hoảng hốt phát giác dù mình vẫn có thể đứng vững, thần trí minh mẫn, nói năng rành mạch, nhưng ngay cả tí sức lực để nâng một đầu ngón tay lên cũng không có.
"Dong dài cái gì!" Bạch Ngọc Đường nghiêng người đi đến phía trước Triển Chiêu, khom xuống nhấc Triển Chiêu lên lưng, hướng tới đám thị vệ La phủ còn đang đứng ngốc ở cửa, quát to: "Còn nghệt ra đó làm gì, không mau dẫn đường?"
"Dẫn, dẫn đường?" Thị vệ cầm đầu rõ là còn trong trạng thái ngơ ngác.
"Tìm một sương phòng yên tĩnh!" Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường bật ra tơ máu, giọng lạnh lùng khàn đặc.
"Vâng, vâng vâng vâng!" Thị vệ cầm đầu sợ tới mức sắc mặt tái xanh, chạy hối hả tới cửa lớn hướng về phía mọi người gọi to: "Mời, mời đi theo ta!"
Hai người Nhan, Bạch một vác một cõng, chạy vội ra khỏi cửa, Kim Kiền bám theo sau cùng, lúc ra tới cửa còn ngoái đầu nói với mấy tên thị vệ còn lại: "Mau đi đun hai thùng nước tắm đem lại đó đi!"
Nói xong, liền đuổi theo như tên bắn.
Mấy tên thị vệ La phủ còn lại sững sờ một lúc lâu, ánh mắt dời về phía Bao đại nhân ở cửa.
"Đi mau!" Sắc mặt Bao đại nhân trầm xuống.
Mấy người này tức khắc co chân chạy biến.
Bao đại nhân chậm rãi đi ra khỏi thư phòng, nhìn theo bóng lưng của nhóm người Kim Kiền, hai hàng lông mày trói chặt, sắc mặt nặng nề.
"Đại nhân, Triển đại nhân bọn họ..." Mã Hán tiến lên một bước, lo lắng hỏi.
"Có Kim giáo úy ở đây, chắc hẳn không sao."
"Đại nhân nói phải!" Mã Hán gật đầu.
"Có điều -----" Triệu Hổ canh giữ ở cửa ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Tại sao Kim Kiền lại sai thị vệ đi đun nước tắm?"
Yên tĩnh một lát.
"Mã Hán!"
"Có thuộc hạ!"
"Mau về Khai Phong phủ thỉnh Công Tôn tiên sinh tới đây!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
*
Trong sương phòng phía Tây La phủ, La Đông Dường nằm thẳng tắp trên giường, sắc mặt xanh đen, bất tỉnh nhân sự; Triển Chiêu da thịt phát đen, hai mắt đỏ thẫm, tuy đầu óc tỉnh táo, vẫn nói chuyện được, nhưng toàn thân lại chẳng có tí sức lực.
Nhan Tra Tán và Bạch Ngọc Đường nhìn vào hai người đang nằm trên giường, mặt mày căng thẳng.
"Tiểu Kim Tử, phải làm gì tiếp theo?" Bạch Ngọc Đường trầm mặt hỏi.
Kim Kiền ra sức nuốt nước miếng, liếc qua hai "Bệnh nhân" trên giường, lại lia mắt sang hai người Bạch, Nhan, mắt nhỏ nheo lại, vẻ mặt trịnh trọng, hạ thấp giọng nói: "Bạch Ngũ gia, Nhan huynh, độc này rất đáng sợ, nếu không thể giải độc kịp thời, Triển đại nhân và La đại nhân nhất định khó giữ được mạng!"
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán đồng thời biến đổi.
"Cho nên -----" Kim Kiền bình tâm lại, hít sâu một hơi: "Sau đây, nhị vị phải nghiêm ngặt tuân theo chỉ đạo thao tác của ta, không được làm sai dù một chút!"
"Được!" Bạch Ngọc Đường siết nắm đấm.
"Xin thận trọng vâng theo chỉ thị của Kim huynh!" Nhan Tra Tán gật đầu.
Kim Kiền gật đầu, xắn tay áo lên, nét mặt nghiêm túc, đột nhiên nhấc cao giọng quát: "Bước đầu tiên, cởi sạch quần áo của bọn họ ra!"
Một phòng tĩnh mịch.
Bạch Ngọc Đường cứng ngắc, Nhan Tra Tán cứng đờ.
Vèo vèo vèo....
Rành rành đang ở trong sương phòng đóng chặt cửa chính lẫn cửa sổ, nhưng trong phút chốc mọi người đều cảm nhận được một luồng gió rét thấu xương thổi qua.
"Kim! Kiền!" Triển Chiêu nằm trên giường tuy là cả người không còn sức lực, khó cựa quậy mảy may, nhưng một tiếng quát này lại có khí thế phi phàm.
Kim Kiền lập tức chân chó áp sát lên, nhỏ giọng nói: "Triển đại nhân có gì phân phó?"
"Ngươi! Ngươi!" Đôi con ngươi của Triển Chiêu cứ như ngâm trong sương lạnh, trừng đến mức lông tơ toàn thân Kim Kiền dựng thẳng run lẩy bẩy, bất giác rút lui một bước, vừa vặn đụng vào thân thể còn đang cứng ngắc của
Bạch Ngọc Đường.
"Tiểu, Kim, Tử!" Bạch Ngọc Đường hoàn hồn thộp lấy cổ áo Kim Kiền: "Ngươi nói cái gì hả?"
"Cởi, cởi sạch quần áo của bọn họ ra!" Tay chân Kim Kiền quơ quào tứ tung, cố sức giãy thoát khỏi móng vuốt của con chuột bạch nào đó, mắt nhỏ nghía qua con ngươi đóng băng của Triển Chiêu, lại nhòm sang cái mặt đen sì của Bạch Ngọc Đường, tiếp tục xoay đầu ngó sắc mặt như sắp té xỉu của
Nhan Tra Tán, gãi gãi đầu: "Còn ngây người làm gì chứ, sao không động thủ?"
Dứt lời, lách mình tiến lên, thò tay ra định cởi thắt lưng của Triển Chiêu.
"Kim Kiền!" Trán Triển Chiêu bùng nổ gân xanh.
"Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường vung một tay lôi Kim Kiền về làm Kim Kiền xiêu vẹo một cái.
"Kim, Kim huynh, không phải ngươi muốn giải độc cho Triển đại nhân và La đại nhân sao?" Nhan Tra Tán tiến lên, da mặt co giật: "Vì, vì sao phải cởi quần áo?"
"Không cởi sạch quần áo thì làm cách nào ngâm tắm đây?" Kim Kiền một mặt cứu vớt cái cổ áo bị móng vuốt của con chuột bạch nào đó nắm lấy, một mặt trợn to mắt nhỏ la lên.
"Ngâm tắm?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trăm miệng một lời hô to.
"Đúng vậy! Ngâm tắm!" Vẻ mặt Kim Kiền nghiêm trang: "Ngâm tắm giải độc!"
"Ngâm tắm ---- giải độc?" Giọng của Nhan Tra tán hơi cao.
Kim Kiền ra sức gật đầu: "Độc này ngấm vào từ da thịt, nếu muốn loại bỏ độc tố tất nhiên cũng phải bắt đầu từ da thịt. Pha thêm các vị thuốc giải độc vào trong nước nóng luyện thành canh dược, người trúng độc ngâm mình trong canh dược một canh giờ, để cho thuốc giải dần dần thấm vào da thịt, độc tố tan ra, tự khắc có thể giải độc. Cách này có hiệu quả nhanh nhất, còn không để lại di chứng, chính là phương pháp giải độc tốt nhất, có gì không ổn đây chứ?"
"Khụ, không có gì không ổn." Nhan Tra Tán ho khan hai tiếng, ôm quyền nói.
"Tiểu Kim Tử..." Bạch Ngọc Đường xoay đầu, mang tai nổi lên vệt đỏ khả nghi: "Sao ngươi không nói sớm?"
"Ta..." Kim Kiền trừng lỗ tai chuột đỏ bừng của Bạch Ngọc Đường, chớp chớp mắt, vỗ trán cái bốp, giật mình hiểu rõ: "Ôi, ta sơ sẩy, ta sơ sẩy! Triển đại nhân là băng thanh ngọc khiết, Bạch Ngũ gia lại là chính nhân quân tử ----- khụ, bảo Ngũ gia cởi quần áo của Triển đại nhân thì quả thật không ổn...Cái đó...Ý ta là, Ngũ gia ngài và Nhan huynh cởi áo giúp cho
La đại nhân, về phần Triển đại nhân ----" Kim Kiền xoay tít người nhìn về phía Triển Chiêu, cười đến nếp nhăn đầy mặt, mắt nhỏ sáng rực: "Triển đại nhân, để thuộc hạ cởi giúp ngài nhé?"
Tĩnh lặng như chết.
"Khụ khụ khụ khụ!" Nhan Tra Tán thình lình sặc ra một trận ho khan quặn thắt ruột gan.
Khóe mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường co giật như bị động kinh.
"Kim Kiền! Ngươi, ngươi ngươi ngươi -----" Một trận lãnh khí trời đông tháng chạp, giá rét thấu xương, hàng thật giá thật, không lừa gạt ông già và trẻ nhỏ xoáy lên tàn khốc, lại ngay lúc sắp thành hình mà lặng lẽ tiêu tán.
Thân hình Triển Chiêu run lên, mắt nhắm lại, rõ ràng đã bị một câu của Kim Kiền trực tiếp làm cho bất tỉnh.
"Tiểu Miêu!!"
"Triển đại nhân!"
Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán sắc mặt đại biến, cùng trừng về hướng Kim Kiền.
Chỉ thấy Kim Kiền tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Triển Chiêu, hí mắt bắt mạch cho Triển Chiêu một lát, chớp mắt mấy cái, nhẹ thở ra nói: "Rất tốt, rất tốt! Lúc nãy Triển đại nhân máu tụ khí nghẽn, kích động trận này làm huyết mạch thông suốt hơn hẳn, có vậy việc giải độc mới thêm phần chắc ăn!"
Hai người Bạch, Nhan bất giác sững sờ, sau một lúc lâu mới hiểu ra.
"Kim huynh...Vừa nãy là ngươi cố tình ư?" Nhan Tra Tán vẻ mặt kinh ngạc.
"Bớt nói nhảm đi, còn không lại đây giúp một tay?" Kim Kiền nhún người bật một phát lên giường, vẫy tay gọi hai người lại, một đôi mắt nhỏ sáng rực đến kinh người, bên trong sương phòng chập choạng cứ như hai ngọn đèn pha, thật là quái dị.
Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán liếc nhau, một trái một phải thò tay ra đồng lòng hợp lực túm lấy Kim Kiền vứt đi.
"Tiểu Kim Tử, ngươi biến qua một bên mau!" Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày kiếm.
"Việc nặng thế này, không nhọc Kim huynh ra tay!" Nhan Tra Tán nghiêm giọng.
"Ôi chao?!" Kim Kiền bị hai người hợp lực ném ra khỏi giường ba thước, ngây đơ, tiếp tục lê chân muốn chen lên phía trước lần nữa, thế nhưng hai người cạnh giường lại giống như gắn mắt sau lưng, trái che phải đậy, trước bưng sau bịt, ngang ngạnh đến mức Kim Kiền có phí hết sức chín trâu hai hổ cũng không nhìn trộm được đến cái mép áo của hai người trên giường.
Kim Kiền nổi điên vò đầu bứt tai, bất giác rống cổ la lên: "Tránh ra! Cho ta nhìn sơ qua tí ti thôiiiiiii!"
Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán đồng loạt quay đầu, một cái mặt đen như la sát, một cái mặt đẹp y hệt quỷ vô thường, chung vai sát cánh hung hãn trừng Kim Kiền một cái.
Kim Kiền tức khắc câm bặt, cười trừ hai tiếng, cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn.
"Kim, Kim giáo úy, nước tắm đã đun xong ------" Bên ngoài dội vào tiếng đập cửa.
Kim Kiền mừng rỡ, vội mở cửa kêu lên với mấy tên thị vệ La phủ đang khiêng hai thùng nước ấm bên ngoài phòng: "Mau, mau mau mau, nhanh chân khiêng vào đây!"
Tám tên thị vệ lập thành bốn người một nhóm, lắc lư loạng choạng khiêng hai thùng nước ấm đặt vào trong phòng.
Kim Kiền thử độ ấm của nước xong, gật gật đầu, lại ầm ĩ cuống cả lên: "Đi! Các ngươi đi đi."
Tám tên thị vệ không dám hỏi nhiều, hấp tấp lui ra khỏi phòng.
"Nhan huynh, Bạch Ngũ gia, đây ----- nước ấm đã chuẩn bị xong -----" Kim Kiền nịnh nọt hô.
"Được!" Nhan Tra Tán đáp lời, thân thể che ở bên giường hơi nhích qua, làm ló ra một góc giường, vừa khéo để lộ hai cái mắt cá chân trần trụi.
Mắt nhỏ Kim Kiền sáng ngời, vội lẻn đến sau lưng Nhan Tra Tán, chà xát tay tươi cười nói: "Nhan huynh, ta đến giúp ngài đây!"
"Không cần!" Nhan Tra Tán cấp tốc xoay mình, áo dài thuần vải bông bay phật lên, một mảnh góc áo ngay ngắn che kín hai mắt Kim Kiền.
Kim Kiền chỉ cảm thấy mắt mình tối om, tai nghe tõm một tiếng, lúc tầm nhìn sáng sủa trở lại thì đồng chí La Đông Dương đã bị cởi sạch trơn, cũng đã được Nhan Tra Tán nhấn vào trong thùng nước tắm.
Á! Chưa thấy cái gì hết!
Kim Kiền ảo não vô cùng.
Khoan đã, còn Tiểu Miêu mà!
Kim Kiền lại phấn chấn tinh thần, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía giường, nhưng vừa thấy lại lập tức thất vọng.
Triển Chiêu nằm thẳng băng trên giường, chỉ bị cởi bỏ quan phục bên ngoài, áo trong vẫn y nguyên không tổn hao gì.
Hả! Có lầm hay không? Bạch Thử ngươi xuống tay cũng quá chậm rồi đó!
Kim Kiền bất bình trừng về hướng Bạch Ngọc Đường đang đứng cạnh giường.
Nhưng vừa nhìn qua một cái, Kim Kiền lại sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đứng đông cứng ở bên cạnh giường, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt hoa đào mập mờ rối loạn, trên trán lấm đầy ánh nước, một giọt mồ hôi trong như ngọc chậm rãi trượt từ thái dương xuống đôi môi son đang run rẩy, lướt qua chiếc cằm trơn bóng, cuối cùng nhỏ lên khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu.
Ực!
Kim Kiền khó khăn nuốt xuống một mgụm nước miếng khi không lại tiết ra quá thừa, ánh mắt lại dịch sang hai bàn tay đang cởi áo tháo thắt lưng cho Triển Chiêu của Bạch Ngọc Đường.
Ngón tay thon dài như ngọc tóm ghì lấy vạt áo trong trắng toát, run khẽ không ngừng, thậm chí Kim Kiền còn nhìn thấy gân xanh đang tuôn ra dữ dội trên mu bàn tay của Bạch Ngọc Đường.
"Bạch, Bạch Ngũ gia?"
Kim Kiền gian khổ nuốt xuống dòng nước miếng thứ hai đang chảy ra khỏi miệng, ra lời nhắc nhở: "Hay là để ta giúp ngài -----"
Bả vai Bạch Ngọc Đường run lên ác liệt, nghiêm nghị nói: "Không cần!"
Nói xong, như thể đã hạ quyết tâm, đột nhiên nhắm nghiền mắt, hai tay chậm chạp nới lỏng vạt áo của Triển Chiêu, bất thình lình lại vung ra một chưởng quét quanh thân Triển Chiêu.
Chỉ một thoáng, kình phong nổi lên mãnh liệt, cuộn xoáy quanh người Triển Chiêu hệt như rồng uốn lượn, thổi quét khắp phòng; trong gió táp, vang lên bên tai tiếng vải bị xé rách "Rẹt, Rẹt" không dứt, áo lót trắng thuần của Triển Chiêu nát vụn cuốn bay theo gió, mảnh vải thuần sắc bay hỗn độn bốn phía.
Áo trong vỡ tung múa lượn, mành trướng giật lay, bên trong bóng sáng đan xen chồng chất, Bạch Ngọc Đường nhắm chặt đôi mi rậm, ngọc nhan đỏ bừng, đôi môi run rẩy, tay áo màu tuyết tung bay lớp lớp, mái tóc dài như gấm xoắn bay hỗn loạn, ngọn tóc phất qua chiếc eo gầy cứng cáp như ẩn như hiện của Triển Chiêu, da thịt trơn bóng, vẽ ra một luồng sáng chói lòa, chiếu soi yêu mị, diễm sắc kinh tâm.
Trời cao ơi! Quá hung bạo mà!
Đất rộng ơi! Quá không thích hợp với trẻ nhỏ mà!!
Bà nó! Máu mũi nháy mắt phun trào á á!!
Hai tia đỏ sẫm tức thì phọt ra từ xoang mũi, Kim Kiền bụm chặt mũi, đôi mắt nhỏ như bị ma xui quỷ khiến cứ nhắm chết đến hình ảnh diễm lệ độc nhất vô nhị trước mắt.
Dần dà, trận cuồng phong nổi lên bởi nội lực của Bạch Ngọc Đường chầm chậm suy yếu, mảnh vụn quần áo che mất tầm mắt chậm rãi rớt xuống, da thịt Triển Chiêu lộ ra thấp thoáng, mắt nhỏ Kim
Kiền lập tức phóng ra hào quang chói lọi không thua gì mặt trời.
Bỗng nhiên, một mảnh vải vụn lại không chịu lực hút của trái đất ụp thẳng vào mặt Kim Kiền giống hệt vật thể sống, Kim Kiền chợt thấy trước mắt đen kịt, cả đầu đều bị mảnh vải rách đó che kín mít.
Đợi đến khi
Kim Kiền luống cuống tay chân lôi được mảnh vải xuống, Triển Chiêu đã được Bạch Ngọc Đường nhét xong vào thùng nước. Thùng nước kia lại vừa sâu vừa rộng, cộng thêm ánh sáng trong phòng tù mù, ngoại trừ gáy cổ và vai của Triển Chiêu lộ ra trên mặt nước, thì quả thật là "Ngay cả cái chân lông cũng không nhìn tới".
Lại chưa nhìn thấy cái gì hết á á á á!!
Kim Kiền kêu thét trong lòng.
"Khụ, quần áo của tên Thối Miêu này thật khó cởi -----" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt ngượng ngịu, định đưa ra lời giải thích hợp lý cho cách thức tàn bạo dùng nội lực đánh tả tơi áo quần của tứ phẩm hộ vệ nào đó.
Nhan
Tra Tán trợn trừng hai mắt, ngây ra như phỗng, đứng chết trân tại chỗ một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lắp bắp nói: "Cái, cái đó....Kim, Kim huynh, tiếp theo nên làm gì?"
"Tiếp theo hả?" Kim Kiền đang ôm mũi đơ người, tức thì gọi hồn về, dùng tay khác rút túi dược bên hông ra, cẩn thận chọn vài viên thuốc phân ra thả vào hai thùng nước.
Cả sương phòng tức thì tràn ngập mùi thảo dược nồng nặc.
"Như vậy là xong ư?" Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu còn đang hôn mê trong thùng tắm, nhíu mày hỏi.
"Ơ...Thật ra còn thiếu một vị thuốc dẫn..." Kim Kiền bịt mũi ồm ồm trả lời.
"Thuốc dẫn?" Nhan Tra Tán và Bạch Ngọc Đường đồng thời nhìn về phía Kim Kiền.
"Vốn dĩ muốn làm phiền Bạch Ngũ gia giúp đỡ, nhưng bây giờ -----" Kim Kiền buông cái tay đang bịt mũi ra, ngó vào lòng bàn tay thấm đầy chất lỏng đỏ tươi, gượng cười hai tiếng: "Lại có sẵn rồi!"
Nói xong, đột nhiên nhúng tay vào trong thùng tắm của Triển Chiêu, khuấy lên hai cái, không chờ hai người Bạch, Nhan kịp phản ứng, lại vọc tay vào trong thùng tắm của La Đông Dương rửa sạch.
Trong giây lát, mùi thảo dược trong phòng lại nồng nặc thêm năm phần.
Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán tức thì thông suốt.
"Hóa ra là dùng máu của Kim huynh làm thuốc dẫn..." Sắc mặt Nhan Tra Tán quái gở.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn bàn tay còn nhỏ nước của Kim Kiền, khuôn mặt tuấn tú thoáng vặn vẹo: "Nhưng mà, dùng máu mũi ------"
"Tận dụng thôi mà! Dù sao máu cũng đã chảy rồi, không nên lãng phí." Kim
Kiền quệt mũi, một bộ mặt "Các ngươi thật là không giỏi sinh kế".
Trán Nhan Tra Tán thầm nảy lên, mí mắt Bạch Ngọc Đường ngầm co giật, hai người liếc nhau, đồng loạt rút lui không dấu vết, nhất trí quyết định coi như chưa từng nghe qua chuyện này.
*
Triển Chiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân như thể tan ra, đau nhức yếu ớt, trên da tóc còn có cảm giác trơn dính ẩm ướt, có thể ngửi được hương thơm thảo dược mơ hồ.
Ngâm tắm...
...Giải độc...
Triển đại nhân, để thuộc hạ cởi áo giúp ngài...
Cảnh tượng trước khi ngất xỉu dần xô vào trong óc, con ngươi đen bất ngờ căng to đến vỡ nứt, ngón tay thon dài ghì chặt lấy khăn trải giường,
Triển Chiêu chợt cảm thấy luồng nhiệt nóng rực phun ầm ầm lên hai gò má, nóng như hơ lửa.
"Triển đại nhân, ngài tỉnh rồi!" Đột nhiên, một cái đầu chõ ra, hai đôi mắt nhỏ lấp lánh tỏa sáng, lúc này lại làm cho
Triển Chiêu cảm giác như không có chỗ nào để lẩn trốn.
Triển
Chiêu đột ngột quay đầu, hung hăng nhắm mắt, đôi mi dài run rẩy kịch liệt, cật lực cắn chặt răng, khí nóng trên mặt cơ hồ muốn phá da phóng ra.
Người nào đó bên cạnh lại giống như phải kìm nén đến hỏng, ào ào bật cái máy hát lên, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
"Chậc chậc, độc này cũng quá bà nó lợi hại, thuộc hạ vốn tưởng chỉ cần ngâm tắm một canh giờ nhất định giải được độc, ai biết lại mất tới ba canh giờ! Triển đại nhân à, Bao đại nhân đối với ngài thật không nói làm gì, còn kéo theo Công Tôn tiên sinh, Nhan huynh với Bạch Ngũ gia cũng tử thủ tới ba canh giờ, mãi đến khi độc tố tán đi sạch sẽ mới chịu rời khỏi.
Chẳng qua Triển đại nhân ngài cũng thật có sức ngủ, ngủ một lèo tới một canh giờ, chậc chậc, mắt thấy trời cũng tối rồi, haizz... Mấy miếng cơm trưa còn chưa đủ nhét kẽ răng, cơm chiều còn không biết đang ở nơi nào?
Đúng rồi, Triển đại nhân, ngài có muốn ăn trước chút gì không?"
Tiếc rằng ba hoa nửa ngày, vị cấp trên nào đó trên giường cũng không nể tình tí nào, không thèm mở lời đáp lại.
"Triển đại nhân?!" Kim Kiền nghi hoặc, đưa mắt quan sát một hồi, bấy giờ mới phát hiện hai má, lỗ tai cùng gáy cổ của người nào đó trên giường đều đã đỏ đến gần như trong suốt, lập tức kêu lên hoảng hốt: "Triển đại nhân phát sốt? Chẳng lẽ là lúc ngâm tắm bị cảm lạnh?"
Tiếng huyên náo thoắt cái áp sát lại, Triển Chiêu chỉ cảm thấy hơi thở cùng dược hương phả thẳng vào vành tai, bắp thịt toàn thân tức thì run bắn căng chặt, con ngươi đen đột ngột mở ra, khí thế ngàn vạn lần trừng về hướng người nào đó.
Kim Kiền bị con ngươi đen của Triển Chiêu trừng một cái giật thót, lập tức rụt về cái đầu vừa mới thò tới bên cạnh Triển Chiêu.
"Triển, Triển đại nhân?"
Người trước mắt rõ ràng đã sợ đến mức đôi mắt nhỏ cũng hí thành hai khe hẹp, nhưng vẫn cứ cố sức lôi ra một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, thoạt nhìn lại có chút ----- oan ức.
Triển Chiêu chuyển tầm mắt, mạnh mẽ dằn xuống cơn xấu hổ cùng giận dữ đang ứ đầy trong ngực, hầu kết quay cuồng, rốt cuộc gạt ra một câu: "Vì sao không thấy những người khác?"
"Bẩm Triển đại nhân." Kim Kiền lập tức báo cáo tường tận: "La đại nhân đã được đưa về phòng nghỉ, Công Tôn tiên sinh trấn lột... Khụ, thuộc hạ tặng hai viên mọi sự đại cát cho Công Tôn tiên sinh, giúp Bao đại nhân ngừa độc, nhóm Bao đại nhân đi khám nghiệm thi thể của La Lương Sinh ở thư phòng, đã đi được một canh giờ, chắc là sắp quay trở lại."
"Ừm." Triển Chiêu không mặn không nhạt lên tiếng.
"Cái đó..." Kim Kiền quan sát thật cẩn thật sắc mặt của Triển Chiêu, nhỏ giọng nói: "Hay là để thuộc hạ đỡ Triển đại nhân ngồi dậy một lát nhé?"
"Đừng qua đây!" Thân hình Triển Chiêu run lên như bị điện giật, con ngươi đen như điện bắn về phía Kim Kiền.
"Ôi chao?!" Kim Kiền bị dọa tới mức run cầm cập, rụt cổ lại như rùa, không dám tiến lên nửa bước, chỉ đành trơ mắt nhìn Triển Chiêu run rẩy vực mình dậy, ngồi dựa vào mép giường.
Dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng lại làm cho Triển Chiêu thở hổn hển, mồ hôi ướt cả mặt, đệm chăn vừa được sửa sang ngăn nắp cũng tuột khỏi người Triển Chiêu, lộ ra tiết y xộc xệch còn dính hơi ẩm.
Một giọt nước trơn ướt thuận theo chiếc cổ dài của Triển Chiêu miết qua hầu kết, uốn lượn chảy xuống cổ áo phong phanh, lách qua chiếc xương quai xanh như ẩn như hiện, quả nhiên là làn da như ngọc, tóc tơ như mực, sắc nước trơn óng, sắc xuân mê hoặc.
Nước miếng Kim Kiền lại tiết ra hơi bị thừa, vô thức nuốt xuống một mồm to.
Ực!
Âm thanh phát ra trong căn phòng yên tĩnh nghe cực rõ nét.
Triển Chiêu ngẩn ra, nương theo ánh mắt sáng quắc của Kim Kiền nhìn vào áo của chính mình, nhất thời lúng túng cực độ, đang muốn nâng tay tóm lấy cổ áo, nhưng ngay lúc ngón tay vừa chạm vào tiết y liền cứng lại.
Cảm giác ở đầu ngón tay mềm mại trơn mịn, là tơ lụa thượng hạng, khác biệt quá lớn với chất vải vốn có trên tiết y của mình.
Ngón tay thon dài chợt nắn thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay âm ỷ co rút.
"Kim giáo úy."
"...Hở..."
"Kim Kiền!!"
"Ôi chao? A! Có thuộc hạ!"
"Tiết, tiết y cũ của Triển mỗ đâu?"
"Ôi chao? Tiết y?" Kim Kiền ngơ ngác nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy bên tai của Triển Chiêu hồng ửng, khuôn mặt tuấn tú lại phát đen, hai con ngươi đen sáng quắc tóe lửa, giống như muốn thiêu mình ra tro.
Hự! Tiểu Miêu đại nhân hình như không được vui cho lắm -----
Nguồn gốc tức giận hình như, hình như là ------ cái áo lót bị thay kia?
Ôi!
Kim Kiền vỗ trán một phát, y như được thần phật khai sáng, bỗng dưng hiểu rõ.
"Triển đại nhân ơiiiiii! Thuộc hạ thực xin lỗi ngàiiiii!!"
Kéo căng cổ họng gào khóc, Kim Kiền lập tức bổ nhào cái rầm tới mép giường, nước mắt nước mũi nhầy nhụa nhìn Triển Chiêu, khóc thét nói: "Đều là do tên Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường đó, thấy sắc thì nảy lòng tham, ngang ngược không coi ai ra gì, còn dám thừa dịp Triển đại nhân trúng độc bất tỉnh, thuộc hạ thì nóng lòng giải độc nhất thời không nhìn kỹ, không kịp ngăn hắn lấy nội lực xé nát tiết y của Triển đại nhân, tấm thân trong sạch của Triển đại nhân ơi, chỉ vì thuộc hạ vô ý mà để cho tên Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường kia nhìn thấy hết sạch, thuộc hạ không thể bảo vệ
Triển đại nhân chu toàn! Thuộc hạ thẹn với Triển đại nhân thẹn với Bao đại nhân thẹn với Công Tôn tiên sinh thẹn với Khai Phong phủ thẹn với trăm vạn dân chúng thành Biện Lương á á á!"
Nói xong một tràng linh tinh loạn xạ, chẳng có chút trật tự, may là Nam hiệp Triển Chiêu đầu óc sáng suốt, vẫn có thể nắm bắt được ý chính.
"Ngươi nói...Là...Bạch Ngọc Đường thay quần áo giúp Triển mỗ?"
Sắc mặt Triển Chiêu dịu xuống đôi chút, giọng nói cũng lấy lại vài phần trong trẻo.
Kim Kiền vừa nghe thấy câu này lại tiếp tục khóc la không ngừng:
"Thuộc hạ vô năng! Đáng ra thuộc hạ phải cố sống cố chết tự mình cởi áo cho
Triển đại nhân đưa vào thùng tắm, bảo vệ sự trong sạch cho Triển đại nhân! ! Nhưng mà tên Bạch Ngọc Đường kia võ nghệ cao cường quá là khó chơi, thuộc hạ thật sự đánh không lại! Thuộc hạ, thuộc hạ thẹn với Giang Đông phụ lão thẹn với tổ tiên ông bà a a a!!!"
Lúc Triển Chiêu nghe thấy nửa câu đầu, khuôn mặt tuấn tú không khỏi co giật, đến khi nghe được nửa câu sau, trái tim bị xách lên tận cổ họng mới được thả xuống, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắng giọng nói: "Bạch huynh thân là nam tử, chung quy so với ngươi...Vẫn thích hợp hơn..."
"Ôi chao?!" Kim Kiền sửng sốt, chớp chớp mắt, bấy giờ mới giật mình nhớ ra tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó đã biết được giới tính thật của mình.
Nói như vậy ------ Tiểu Miêu vốn tưởng là ta cởi áo giúp hắn, loạt phản ứng vừa nãy --- --- lẽ nào là thẹn thùng? Hay là ------ thẹn quá hóa giận?"
Chẹp, Tiểu Miêu này thật quá coi thường ta rồi! Ta là lương y như từ mẫu, cởi áo cho Tiểu Miêu tất nhiên là tâm địa thuần khiết, lòng không chút tạp niệm, ai ai như tên chuột thối kia, bảo đảm là trong lòng có ý đồ xấu xa, chỉ đơn giản cởi có mỗi cái áo con, cần gì phải làm một trận lớn như vậy, này thì nội công, này thì xé áo, này thì lốc xoáy...
Chờ chút, nói vậy, tại sao Tiểu Miêu đã biết người thay áo giúp mình là Bạch Thử, lại như thế ------ như thế ------
Kim Kiền nghía một cái qua sắc mặt của Triển Chiêu.
Bình tĩnh?
Là sao hả? Theo như Nhan thư sinh nói, một miêu một thử này hẳn là tình công ý thụ yêu thương thắm thiết (*), vậy tại sao khi xảy ra một tình huống đột phá tình cảm như thế, Tiểu Miêu vẫn còn bình tĩnh được?"
(*) Nguyên văn: Lưỡng tình tương duyệt, ý chỉ hai người cùng yêu nhau.
Trừ phi -----
Mắt nhỏ Kim Kiền bất ngờ banh to, hít ngược vào một ngụm khí lạnh.
Hai người này đã tự định chuyện chung thân, thẳng thắn thành khẩn nhìn thấy hết??
Không đúng, không đúng, nếu thực là vậy, thì lúc nãy Bạch Thử kia sẽ không thất thường như thế.
Cho nên ---- phản ứng của Bạch Thử khá phù hợp với lời của Nhan thư sinh, nhưng phản ứng này của Tiểu Miêu, hình như có hơi mâu thuẫn...
Này này! Rốt cuộc là thế nào đâyyyyyy?!!"
"Bà mai miêu thử" như ta rốt cuộc cũng lâm vào đường cùng sao a a a a?!!
Cả đầu Kim Kiền rối tung mù mịt, cộng thêm một canh giờ trước đó tinh thần căng thẳng cấp độ cao, cơ thể mệt nhọc quá độ, kèm theo...Khụ, mất máu quá nhiều, lúc này mắt không khỏi hoa lên, hai chân ngồi xổm trên đất bất giác mềm oặt, thân thể đảo lên một cái ----
"Cẩn thận!"
Một bàn tay lập tức giữ cánh tay Kim Kiền lại, tuy lực không lớn, nhưng cũng đủ kéo nửa thân trên của Kim Kiền lại gần giường hơn mấy phần.
Kim Kiền chỉ thấy trán chợt lạnh, một đợt hương thơm thảo dược hòa cùng hơi nước xộc vào xoang mũi, trán mình đúng là đã chạm vào trước ngực của
Triển Chiêu.
Nháy mắt tiếp theo, vùng ngực mát lạnh mà trán Kim
Kiền chạm phải như thể bốc cháy, nhiệt độ bất thình lình tăng mạnh như gió bão, Kim Kiền bị bỏng lập tức rụt mạnh ra sau, vừa nhấc mắt, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu cách mình không đến hai tấc, đôi con ngươi ngưng tụ ánh nhìn trông ngóng, hàng mi run rẩy, màu đỏ bừng tuyệt mĩ dần dần lan khắp khuôn mặt như ngọc.
"Triển đại nhân..." Cánh môi Kim Kiền khẽ run: "Ngài..."
Con ngươi sâu hút của Triển Chiêu dừng lại phía trên môi Kim Kiền, giọng khàn đặc mụ mẫm: "Kim Kiền..."
"Nhất định là ngài bị cảm lạnh lúc ngâm tắm, bây giờ phát sốt rồi!" Kim Kiền bật mạnh người dậy, kinh hô.
"Khụ khụ khụ..." Triển Chiêu nghẹn ra một trận ho khan.
"Quả nhiên là cảm lạnh!" Kim Kiền vùi đầu bắt đầu bới tung túi dược của mình: "Không việc gì không việc gì, uống viên Xua lạnh thanh nhiệt này của ta vào rồi ngủ một giấc là ổn thôi."
Ánh mắt của Triển Chiêu không xê dịch, lẳng lặng nhìn người nào đó đang thật sự vì mình lựa chọn thuốc, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ.
"Từ đằng xa đã nghe Tiểu Kim Tử ngươi hô to gọi nhỏ, ồn chết người!" Giọng của Bạch Ngọc Đường theo ván cửa mở ra vọt vào phòng.
Đi chung vào phòng còn có Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Nhan Tra Tán.
"Triển hộ vệ, cảm thấy thế nào?" Bao đại nhân vừa vào cửa đã lên tiếng hỏi.
"Đã không còn đáng ngại, nhọc đại nhân lo lắng." Triển Chiêu vừa trả lời vừa cựa quậy muốn đứng dậy.
"Triển hộ vệ không cần ngồi dậy." Bao đại nhân vội ấn bả vai Triển Chiêu xuống.
"Tạ đại nhân." Triển Chiêu cúi đầu.
"Ừm, sắc mặt đã tốt lên không ít." Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu gật gật đầu, lại nhìn về phía Kim Kiền: "Kim giáo úy quả nhiên y thuật cao minh."
"Đại nhân quá khen." Kim Kiền vội ôm quyền làm ra bộ dạng khiêm tốn.
"Kim giáo úy, tại hạ vừa nghe Bạch thiếu hiệp thuật lại, thuốc dẫn mà ngươi sử dụng lúc giải độc cho Triển hộ vệ là ---- máu của chính mình?" Công
Tôn tiên sinh tiến lên một bước hỏi.
"Đó là việc thuộc hạ phải làm!" Kim Kiền vỗ ngực một cái nói.
Lời vừa nói ra làm chân mày Triển Chiêu bất giác cau lại, ánh mắt quét kỹ kỹ càng càng quanh thân Kim Kiền một vòng, vẫn không nhìn thấy vết thương gì, lại thấy sắc mặt Kim Kiền như thường, chân mày mới nới lỏng vài phần.
Bạch Ngọc Đường thầm buồn cười, lấy khủy tay huých Nhan Tra Tán bên cạnh, nói nhỏ: "Nhan huynh, ngươi nói xem nếu Tiểu Miêu biết được nguồn gốc của thuốc dẫn kia, sẽ có vẻ mặt thế nào?"
Nhan Tra Tán đảo ánh mắt đi, một bộ dạng đứng đắn "Ta thật thuần lương ta thật không biết cái gì hết".
Bạch Ngọc Đường cong môi cười thầm, nghe Công Tôn tiên sinh nói tiếp.
"Quả nhiên như thế." Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi: "Tại hạ vừa xem qua thi thể của La Lương Sinh đại nhân, phát hiện độc tố trong máu của La đại nhân có vài chỗ tương tự với loại độc mà thôn dân thôn Du Lâm và
Thái Hậu trúng phải trước đây."
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời cả kinh, ngay cả vẻ mặt đùa cợt của Bạch Ngọc Đường cũng tức thì đổi sang nghiêm túc.
"Cái gì?" Triển Chiêu bất thình lình kéo thẳng sống lưng, căng thẳng nhìn về phía Kim Kiền cùng với mọi người.
"Ánh mắt của Công Tôn tiên sinh quả nhiên sắc sảo như đuốc." Kim Kiền còn không quên vuốt mông ngựa cây gậy trúc nào đó trước hết, chợt thấy mọi người đều quắc mắt trừng thẳng mình, mới cười trừ hai tiếng, nheo mắt nhỏ lại nghiêm mặt nói: "Nếu không lấy máu của ta làm thuốc dẫn, cộng thêm thuốc giải ta đặc chế, sợ là độc này cũng giống với lúc ở thôn Du
Lâm, ngoài Thanh Long Châu ra căn bản không có thuốc giải."
Mọi người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
"Nói như vậy, kẻ hạ độc La Lương Sinh và kẻ hạ độc thôn Du Lâm cùng Thái Hậu là cùng một người?" Bao Đại nhân hơi cao giọng.
"Cho dù không phải là cùng một người, cũng chắc chắn có liên hệ!" Công Tôn tiên sinh giọng xác định.
Trong phòng yên lặng ngự trị, sắc mặt mọi người đều không tốt.
"Rốt cuộc thì kẻ hạ độc này có rắp tâm gì?" Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày kiếm.
"Là rắp tâm gì tại hạ không thể đoán bừa, nhưng có thể khẳng định một điều, độc này đã tàn nhẫn hơn so với trước đây!" Công Tôn tiên sinh nhíu mày nói.
"Tiên sinh giải thích lời này ra sao?" Nhan Tra Tán hỏi.
Mắt phượng của Công Tôn tiên sinh xẹt qua một tia sáng lạnh, chậm giọng nói: "Độc của La Lương Sinh đại nhân, là quanh năm suốt tháng lâu dần tích tụ thành, lúc mới bắt đầu, người trúng độc không thể phát hiện ra, nhưng đợi đến khi độc tố đã tích lũy một lượng nhất định trong huyết mạch, thì sẽ xâm nhập vào não tủy, làm người ta sinh ra ảo giác, thần trí ngẩn ngơ, hành vi thất thường..."
Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh dừng một chút, nhìn quét qua mọi người.
Mọi người tức thì hiểu rõ.
Thì ra hành vi điên cuồng của La Lương Sinh kia không phải do uế vật làm hại, mà là do kì độc gây nên.
"Cuối cùng, độc tố xâm nhập vào gân mạch toàn thân, độc phát tử vong. Do độc tố đã ngấm vào máu thịt xương tủy, cho nên sau khi La Lương Sinh đại nhân chết, thi thể liền biến thành một độc vật cực lớn, hễ ai đụng vào máu thịt trên người đều bị trúng độc gặp nạn." Công Tôn tiên sinh ra kết luận.
Loại độc cực tàn nhẫn!
Mọi người đều chung một tiếng lòng.
"Hạ độc trường kỳ suốt tháng, còn khiến cho người trúng độc không hề phát giác ----" Ánh mắt Triển Chiêu thâm trầm.
"Kẻ hạ độc này thật là kiên nhẫn!" Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào lại.
Nhan Tra Tán trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu: "Chẳng lẽ có người cho La Lương Sinh đại nhân uống thuốc độc hàng kỳ?"
"Rất có thể!" Bao đại nhân dựng đứng hai hàng lông mày: "Hơn nữa người này phải là người thân cận bên cạnh La Lương Sinh đại nhân!"
Mọi người biến sắc, cùng lúc nhìn về phía Bao đại nhân.
Chỉ thấy Bao đại nhân mặt đen như sát thần, sâu kín phát quang, cất giọng hô: "Vương Triều Mã Hán!"
"Có thuộc hạ!" Hai người bên ngoài đẩy cửa bước vào, ôm quyền nói.
"Truyền lệnh bản phủ, đưa toàn bộ hạ nhân của La quý phủ đến Khai Phong phủ, bản phủ muốn thẩm vấn suốt đêm!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Cả hai xoay người ra khỏi phòng.
Công Tôn tiên sinh tiến lên một bước, đè thấp giọng: "Đại nhân, La Đông Dương kia..."
Bao đại nhân nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Kim Kiền.
"Sau khi giải độc hai ngày có thể đi lại không trở ngại!" Kim Kiền cho ra ý kiến chuyên nghiệp.
Bao đại nhân gật gật đầu: "Ba ngày sau, cũng truyền đến Khai Phong phủ thẩm vấn."
"Vâng." Công Tôn tiên sinh chắp tay thi lễ.
Bao đại nhân lại quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, vẻ mặt ôn hòa hơn:
"Triển hộ vệ, bản phủ và Công Tôn tiên sinh hồi phủ trước." Xong rồi nhìn qua Kim Kiền: "Kim giáo úy, chăm sóc cho Triển hộ vệ thật tốt, bản phủ sẽ phái nha dịch tới đón Triển hộ vệ hồi phủ sau."
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Kim Kiền ôm quyền.
"Thuộc hạ không thể thay đại nhân và tiên sinh phân ưu, còn nhọc nhị vị lo lắng, thuộc hạ...hổ thẹn!" Triển Chiêu cúi đầu, giọng hơi ách tắc.
"Triển hộ vệ..."
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau, không khỏi lắc đầu.
"Bao đại nhân, Bạch mỗ nguyện hộ tống Triển hộ vệ hồi phủ." Bạch Ngọc Đường bước lên, ôm quyền nói.
"Cũng tốt!" Bao đại nhân gật đầu: "Làm phiền Bạch thiếu hiệp."
Bạch Ngọc Đường ôm quyền.
"Nhan gia huynh đệ ----" Công Tôn tiên sinh nhìn sang Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán nhíu mày, không biết đang tập trung suy tư điều gì, bị Công Tôn tiên sinh gọi mới hoàn hồn, tiến lên trước một bước, thấp giọng nói:
"Công Tôn tiên sinh, Nhan mỗ cảm thấy có chút chuyện không ổn, không biết có nên nói ra hay không?"
"Vừa đi vừa nói vậy." Bao đại nhân gật gật đầu với Nhan Tra Tán, cùng Công Tôn tiên sinh cất bước ra khỏi cửa.
Ván cửa đóng lại phía sau ba người, truyền đến tiếng nói nhã nhặn đứt quãng của Nhan Tra Tán.
"Trong thư phòng của La đại nhân... giắt tranh chữ..."
Tiếng nói đi xa dần, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
"Khụ, Tiểu Miêu, bây giờ ngươi cứ nghỉ tạm một lát đi." Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu một cái, sắc mặt có phần không được tự nhiên.
"Lập tức khởi hành." Triển Chiêu đứng thẳng người dậy, hướng tới Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu: "Làm phiền Bạch huynh."
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn cổ áo hơi xộc xệch của Triển Chiêu, lập tức xoay tầm mắt: "Ngươi, ngươi vẫn nên khoác cái da đỏ lên người trước đi, nếu để cho Tiểu Miêu gầy yếu ngươi bị chết cóng, Ngũ gia ta biết ăn nói thế nào với Bao đại nhân."
"Đúng vậy, đúng vậy, Triển đại nhân, để thuộc hạ mặc quan phục vào cho ngài trước đã." Kim Kiền cầm quan phục đỏ thẫm của Triển Chiêu tiến sát lên nói.
Còn chưa bước tới trước mặt, đã bị ánh mắt trời đông rét cóng của Triển Chiêu bắn trở về.
"Triển mỗ tự mặc được."
"Ôi chao? Nhưng mà..." Kim Kiền nhìn vào sắc mặt suy yếu của Triển Chiêu, tình trạng đến cả ngồi thẳng dậy cũng vô cùng khó khăn, vẻ mặt hoài nghi.
"Thật là lề mề, để Ngũ gia ta mặc giúp ngươi." Bạch Ngọc Đường đoạt phăng hồng y trong tay Kim Kiền, to tiếng nói.
"Ngũ gia ngài xin thủ hạ lưu tình a a a a!!" Không ngờ Kim Kiền lại thét to một tiếng, kiên quyết níu chặt lấy mép quan bào đỏ thẫm của Triển Chiêu, kéo căng cổ họng: "Đây là quan phục của Triển đại nhân, nếu bị xé vụn thì cực cực không ổn!"
"Xé vụn?" Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú nhất thời sung huyết đến đỏ bừng, mắt hoa đào bay loạn khắp nơi, lắp bắp nói:
"Ngũ, Ngũ gia ta trước đây chưa từng cởi, cởi quần áo giúp nam nhân, cho, cho nên...việc, việc đó, dù sao tiết y của Thối Miêu ngươi cũng vừa cũ vừa rách, xé thì xé, sau này Ngũ gia ta đền lại cho ngươi tám bộ mười bộ..."
"Phụt!!" Một âm thanh quái dị chặn ngang mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy tòng lục phẩm giáo úy nào đó hai tay ôm mũi, mắt nhỏ bắn ra tia sáng xanh loạn xạ, khói đen lao vọt lên từ sau lưng, dáng vẻ thật là quái đản.
"Không có gì, không có gì! Thuộc hạ vừa đột nhiên nghĩ đến chút chuyện không thích hợp với trẻ nhỏ ---- à không, là nghĩ đến chút chuyện, nhất thời huyết khí dâng lên, ha ha ha ----" Một tay Kim
Kiền ôm mũi cười gượng, một tay khác nhanh nhẹn moi ra một viên thuốc cầm máu, bóp nát hít vào xoang mũi, khó khăn lắm mới ngừng được máu mũi sắp sửa phun trào.
Bốn bề tĩnh lặng.
Cái bóng cao to của Bạch Ngọc Đường đông lại như đá.
Triển Chiêu liên tưởng một chút, lập tức đoán được ngay thứ Kim Kiền nghĩ đến là loại cảnh tượng nào, một đôi tai mèo nhất thời đỏ bừng, thân hình thẳng tắp tức thì cứng ngắc.
Trong lúc nhất thời, không khí bên trong vạn phần ngượng nghịu.
"Khụ!" Bạch Ngọc Đường vội ho một tiếng phá vỡ yên lặng, cầm quan phục choàng qua quýt trên người Triển Chiêu xong, cứng ngắc nói: "Mặc quần áo, về
Khai Phong phủ."
Triển Chiêu ráng sức nâng tay lên, muốn tự mình làm, tiếc là hai tay lại không nghe theo sai khiến.
"Thuộc hạ..." Kim Kiền tích cực sấn lên.
"Không nhọc Kim giáo úy!" Triển Chiêu trừng mắt.
"Tiểu Kim Tử ngươi qua một bên!" Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày.
Kim Kiền đành phải vâng dạ lùi ra phía sau, nhìn hai người một cứng một rắn dây dưa rề rà, tốn trọn thời gian một ly trà nhỏ mới mặc xong áo cho
Triển Chiêu.
"Được rồi." Bạch Ngọc Đường ngó sơ qua, coi như vừa lòng, xoay người khom lưng nói: "Lên đi, Ngũ gia cõng ngươi."
"Làm phiền Bạch huynh."
Triển Chiêu gập người tới trước ghé vào lưng Bạch Ngọc Đường, hạ giọng cảm tạ.
"Thuộc hạ ra cổng chuẩn bị xe." Kim Kiền lập tức chân chó mở cửa, dẫn đầu chạy vội đi một mạch.
Bạch Ngọc Đường cõng Triển Chiêu lên, vững vàng đi theo sau.
"Triển Chiêu..."
"Bạch huynh có gì muốn nói?"
"Không phải Bạch mỗ cố ý muốn xé nội sam của ngươi, nếu không có Tiểu Kim Tử ở bên cạnh phá rối..."
"Bạch huynh!"
"Hả?"
"Lần này, Triển mỗ còn phải đa tạ Bạch huynh."
"Đa tạ ta? Vì sao?"
"..."
"Triển Chiêu?"
"..."
"Tiểu Miêu?"
"..."
"Thối Miêu?"
"..."
"Thối Miêu ngươi đừng bắt chước Công Tôn tiên sinh nói chuyện nửa vời được không, thật là tức chết người!"
"Triển mỗ thân thể suy yếu, không nên nhiều lời, thỉnh Bạch huynh thứ lỗi."
"..."
"Thối Miêu, chờ ngươi khỏe lại, Ngũ gia ta nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp với người!"
*
Gió lạnh lùa trăng xám, chó sủa vang phố tĩnh.
Kể từ khi thành Biện Lương xuất hiện chuyện "Ma quỷ lộng hành", ai ai trong thành cũng đều cảm thấy bất an, trong lòng lo sợ, trời vừa vào đêm, thì nhà nhà chân không ra khỏi cửa, ngoài phố không một ai đi lại, cả cái thành Biện Kinh to như vậy lại giống như một tòa thành rỗng, trống trải kỳ dị.
Lúc này, vừa qua khỏi giờ Tuất, trăng tỏ mới lên, trên con phố vắng vẻ yên tĩnh, một chiếc xe ngựa mui vải chậm rãi đi tới, bánh xe bằng gỗ đè nặng lên đá xanh kẽo kẹt rung động, tiếng vó ngựa lộc cộc không nhanh không chậm.
Người lái xe, toàn thân là
áo lụa màu tuyết, gương mặt như họa, vểnh chân bắt chéo ngồi chếch phía trước xe ngựa, chốc chốc lại vung roi ngựa, thoạt nhìn có vẻ thong dong chểnh mảng, nhưng một đôi mày kiếm lại ẩn chứa sát khí, một đôi mắt hoa đào mịt mờ tinh quang, chính là Bạch Ngọc Đường đang hộ tống Triển Chiêu tiện thể đưa cả Kim Kiền.
"Chẳng có lấy một người, xem ra quỷ này thật không được lòng người rồi." Bạch Ngọc Đường nhìn mọi nơi, lẩm bẩm nói.
"Bạch, Bạch Bạch Ngũ gia, gần, gần đây ban đêm không yên ổn, Triển đại nhân lại không tiện cử động, chúng ta nên đi nhanh tí thì tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng." Bên trong xe ngựa thò ra một cái đầu, run run nói.
"Tiểu Kim Tử, ngươi còn dám chê Ngũ gia ta đi chậm?" Bạch Ngọc Đường trừng mắt liếc Kim Kiền một cái: "Bảo ngươi đi chuẩn bị xe, ngươi lại mất tới nửa canh giờ thuê về cái xe ngựa rách, con ngựa này già đến độ đi nhanh còn không nổi."
"Xe của La phủ đều đã chở toàn bộ nha hoàn nữ quyến theo Bao đại nhân tới Khai Phong phủ, xe thuê trên phố thì đều về nhà hết rồi, ta khó khăn lắm mới thuê được chiếc này, còn dùng tiền riêng của ta, chẳng biết là có được trả lại hay không đây..." Kim Kiền uất ức vạn phần.
"Tiểu Kim Tử ngươi rõ ràng trong mắt chỉ có tiền!" Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, tay lại hung hăng quất roi vào ngựa, con ngựa già hí vang một tiếng, tốc độ của xe tăng lên không ít.
Kim Kiền an tâm hơn đôi chút, trở lui vào trong xe, nhìn về phía hồng y hộ vệ bên trong xe ngựa, chân chó nói: "Triển đại nhân, hay là ngài nhắm mắt dưỡng thần chút đi?"
"Không sao." Sắc mặt Triển Chiêu tiều tụy, ngồi dựa vào phía sau xe ngựa, con ngươi trong suốt dời về phía bóng dáng nhỏ gầy đang nhìn dáo dác xung quanh với vẻ mặt căng thẳng, thầm thở dài một hơi: "Kim Kiền, nếu ngươi sợ thì qua đây ngồi đi."
"Thuộc, thuộc hạ thân là tòng lục phẩm giáo úy Khai Phong phủ, sao, sao lại sợ bọn tiểu quỷ gì chứ?" Kim Kiền run da mặt, kiên cường vỗ hai phát vào ngực, cố gắng làm ra vẻ anh dũng nói: "Triển đại nhân ngài yên tâm, nếu bọn tiểu quỷ không có mắt kia cả gan đến quấy phá, thuộc hạ tuyệt đối sẽ bảo vệ Triển đại nhân ----"
"Lạch cạch loảng xoảng!"
Xe ngựa đột nhiên đảo lên một cái kịch liệt, thân thể gầy gò của Kim Kiền lập tức nghiêng tới trước theo quán tính, tiếp đó lại đổ ngược về phía sau, xô bộp vào trong lòng Triển Chiêu, hương cỏ nhạt nhất thời lấp đầy xoang mũi.
Da đầu Kim Kiền tê rần, luống cuống tay chân muốn đứng dậy, không ngờ hai tay Triển Chiêu bất thình lình kiềm giữ lấy eo
Kim Kiền, vòng chặt Kim Kiền trong ngực mình, giọng nói hơi khàn lướt qua bên tai: "Đừng nhúc nhích!"
Ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao?!!
Tay chân Kim Kiền nhất thời cứng còng, trái tim thả neo, đại não đình trệ.
Nhưng giây tiếp theo, không chỉ có đại não của Kim Kiền ngưng hoạt động, mà ngay cả dịch mật cũng đông đặc.
"Hì hì hì hì..."
"Ha ha a...Ha ha..."
Hai tiếng cười âm u của nữ tử vang lên bên sườn xe ngựa, thoắt xa thoắt gần, thoắt cao thoắt thấp, đục tai thấu xương, quỷ khí dày đặc.
"Tiểu Miêu, Tiểu Kim Tử, đừng đi ra!" Giọng nói đóng băng của Bạch Ngọc Đường vang lên, chợt nghe tiếng bảo kiếm xé gió tuốt khỏi vỏ, xe ngựa thoáng đảo qua, giọng của Bạch Ngọc Đường lại truyền đến từ đỉnh xe ngựa: "Ma quỷ phương nào, có bản lĩnh thì ra đây đối mặt với Bạch gia gia ngươi!"
Đáp lại Bạch Ngọc Đường chỉ là từng trận từng trận tiếng cười mơ hồ.
"Hì hì...Quốc tướng chi vong...Hì hì hì..."
"Quỷ mọc tràn lan...Ha ha a...Ha ha..."
"Giấu đầu cụp đuôi, tính làm cái gì? Có gan giả thần giả quỷ, sao không có gan xuất đầu lộ diện?" Tiếng quát tháo của Bạch Ngọc Đường vang vọng trời đêm.
"Ha ha ha ha ----"
Giọng nữ nhỏ vụn kia đột nhiên cao vút, biến thành một tràng cười to điên cuồng.
"Gì đó?!" Chợt nghe Bạch Ngọc Đường quát to đến lạc giọng, xe ngựa nhoáng lên một cái dữ dội, lập tức không còn động tĩnh.
Mọi âm thanh đều tắt ngấm.
Không có tiếng quát tháo của Bạch Ngọc Đường, cũng không có tiếng cười quỷ quyệt của nữ tử kia, như thể thời gian và không gian bên ngoài xe ngựa đều đứng im đột ngột, chỉ có tiếng hít thở như ống bể vỡ của Kim Kiền ù ù dội lại bên trong xe.
Tóc gáy cả người Kim Kiền dựng ngược, từng sợi tóc trên đỉnh đầu đều đứng nghiêm, cả đầu đều vùi ở trong lòng
Triển Chiêu, hai tay cơ hồ muốn nắm rách vạt áo của Triển Chiêu.
Trời cao ơi! Đất rộng ơi! Sao số ta lại đen như vậy? Vừa ra khỏi cửa liền gặp quỷ?
Bạch Thử ngươi cũng quá vô dụng, sao vừa ra trận đã không còn động tĩnh hả?
Sớm biết vậy ta đã đeo theo tất tần tật đồ nghề tróc quỷ trên lưng, đề phòng bất trắc á á!
"Kim giáo úy, ngươi đợi ở trong xe, Triển mỗ ra ngoài tra xét ----" Tiếng nói trong trẻo truyền đến từ đỉnh đầu.
Kim Kiền nghe thấy nhất thời hít ngược vào một ngụm khí lạnh, tóc gáy run lên một cái, nhấc mạnh người vùng thoát ra khỏi lòng Triển Chiêu.
Đùa cái gì chứ, Tiểu Miêu này vừa mới giải độc xong, cả người mất sức, không thể vận công, ngay cả đứng lên cũng hết sức khó khăn, đi ra ngoài lúc này chẳng khác nào nạp mạng sao?
"Thuộc hạ ra ngoài tra xét, Triển đại nhân ngài đợi ở trong xe!"
Đợi đến khi Kim Kiền hoàn hồn lại, cái câu khí thế muôn vàn này đã buột miệng tuôn ra.
"Kim giáo úy!" Triển Chiêu siết chặt chân mày, thái dương ướt đẫm mồ hôi, vừa nhấc thẳng sống lưng lại ngã về chỗ cũ .
"Triển đại nhân, ngài cứ an tâm ngồi trong xe!"
Kim Kiền liếc mắt nhìn Triển Chiêu, cắn răng một cái, dùng cả tay lẫn chân bò tới cửa.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu vội giơ tay muốn ngăn lại, không ngờ vừa giơ lên nửa chừng, cánh tay liền mềm rũ trượt xuống, chỉ còn biết trơ mắt nhìn thân hình nhỏ gầy kia vén mành xe lên, nhảy ra bên ngoài.
Mành xe bị gió đêm thổi bay phần phật, giật tung lên cao, lại chậm rãi buông xuống, che khuất thân hình nhỏ gầy hầu như đã bị bóng đêm sâu thẳm nuốt chửng.
"Đáng chết!" Triển Chiêu nghiến chặt răng bạc, ngón tay run khẽ từ từ siết chặt.
Lại nói sang Kim Kiền, vừa nhảy ra khỏi xe ngựa liền thấy cổ phát run từng cơn, vội rụt cổ lại lánh sát vào xe, mắt nhỏ nhìn sáu hướng, lỗ tai dựng thẳng nghe tám phương, đứng mãi một lúc lâu, cũng không phát hiện ra chủng loài mới như ma quỷ, yêu quái, người sói, ma cà rồng, người ngoài hành, tinh linh gì đó, không khỏi tiếp thêm mấy phần can đảm, lấy tư thế nhón chân cúi người vào phòng ăn trộm cọ hai vòng quanh xe ngựa, vẫn không phát hiện được gì.
Kim Kiền hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, thuần thục trèo lên xe ngựa, kiễng chân bám vào đỉnh xe ngựa ngó lên trên, nhất thời hoảng hốt.
Ở phía trên mui xe ngựa, thân thể màu tuyết nằm ngửa mặt lên trời, hoàn toàn bất động, nhìn từ hướng này không cách nào phân rõ được cả hô hấp của Bạch Ngọc Đường, chẳng biết là còn sống hay đã chết.
"Bạch Ngũ gia!!"
Kim Kiền vận sức dưới chân, nhún người bật lên mui xe, quỳ gối bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường.
Mạch tượng bình thản, có vẻ hơi yếu ớt.
Là ---- mê dược?
Kim Kiền tức thì kinh hãi, nhìn quanh khắp nơi, ra sức hít hơi.
Kết quả vẫn là ----- không có tới nửa dấu vết.
Là mê dược gì? Không màu không vị hiệu quả còn rõ rệt như vậy! Sẽ không để lại di chứng gì chứ?
Kim Kiền vội vàng lại gần lật mí mắt của Bạch Ngọc Đường.
Nhưng vừa nâng tay, liền thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng đen che khuất ánh trăng.
Ngay lập tức, hồng cầu, mô máu, bắp thịt, lông tơ khắp người Kim Kiền toàn bộ đều hóa đá.
"Kim, Kiền ----"
Một giọng cứng rắn lạnh lẽo phát ra như tiếng phiến đá ma sát, phát âm cứng nhắc, nhấn rõ từng chữ, tức khắc vực dậy đoạn hồi ức sởn tóc gáy trước kia của Kim Kiền.
Tim Kim Kiền giật bắn, ngẩng cổ lên từng chút một.
Ánh trăng tái nhợt, gió đêm như cắt, thiếu niên với bộ áo quần đen kịt hệt như ma quỷ, lơ lửng mơ hồ, sợi tóc rối tung bay lượn, lộ ra một nửa gương mặt tuyệt mĩ rất giống Băng Cơ, nửa còn lại vắt ngang vết sẹo cực xấu.
Chính là thiếu niên hành khất ngày hôm trước đã được cứu về Khai Phong phủ!!
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
83 chương
63 chương
69 chương
69 chương
87 chương