“Kết bái?!” Triển Chiêu kinh ngạc, bỗng nhiên trừng nhìn Kim Kiền. Kim Kiền co rụt cổ lại. “Còn Thối Miêu ngươi…” Bạch Ngọc Đường đắc ý, dạo quanh Triển Chiêu một vòng, cán quạt gõ vai Triển Chiêu, “Tiểu Miêu, ngoan ngoãn gọi Ngũ ca cho ta nghe chút nào!” Gương mặt kinh ngạc của Triển Chiêu thay đổi thành mặt đen, chậm rãi quay đầu trừng nhìn Bạch Ngọc Đường, nghiến răng thốt ra từng chữ: “Ngũ…. Ca?!” “Tiểu Miêu gọi rồi! Ngũ ca ta nghe rất thoải mái!” Bạch Ngọc Đường nhe răng cười. “Bạch Ngọc Đường!” Mỗ động vật họ mèo lập tức xù lông. “Là Ngũ Ca!” Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhe răng. Ánh lửa trong mắt Triển Chiêu bất ngờ bùng cháy, chậm rãi nheo mắt lại, đột nhiên, vẻ mặt giãn ra, nở nụ cười: “Nếu Triển mỗ nhớ không lầm thì Bạch Ngọc Đường ngươi năm nay là hai mươi bốn nhỉ.” Bạch Ngọc Đường cong mắt cười nhìn về phía Triển Chiêu, “Vậy thì sao?” “Kim Kiền, năm nay nàng bao nhiêu tuổi?” Triển Chiêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kim Kiền. “A! Ta à?” Kim Kiền lập tức cả kinh. “Thôi đi.., Lục muội có thể lớn hơn à? Nhìn muội ấy cùng lắm mười sáu mười bảy tuổi thôi!” Từ Khánh hét lên. “Cái này…” Kim Kiền cười gượng hai tiếng ha ha, mũi chân vừa chuyển, chuẩn bị dzọt. Không ngờ cổ áo lại bị hai người cùng níu lại. “Kim Kiền!” “Tiểu Kim Tử!” Đôi mắt sáng, đôi mắt hoa đào, bốn mắt nhìn mình lom lom, hỏi ra cùng một vấn đề: “Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Quá đáng! Ép hỏi tuổi của phụ nữ như vậy là không có đạo đức! Là không lịch sự! Là trái với điều ước bảo vệ quyền phụ nữ! Mặc dù trong lòng Kim Kiền kêu gào như thế nhưng không có lá gan nói ra khỏi miệng. “Này, cái kia… Ở chỗ chúng ta…” Kim Kiền nuốt một ngụm nước bọt, “Bảy tuổi vỡ lòng, sáu năm học tiểu học, ba năm học trung học, ba năm học cao học, cộng thêm bốn năm học đại học…” “Vậy Kim Kiền (Tiểu Kim Tử) nàng đã tới cấp độ nào rồi?” Một Miêu một Thử cùng quát hỏi. Kim Kiền nuốt một ngụm nước bọt: “Này, cái kia… Ta đã tốt nghiệp đại học rồi…” Trong nháy mắt yên tĩnh. “Cho nên Lục muội đã hai mươi ba rồi?!” Hàn Chương hoảng hồn thốt lên. Mấy người còn lại cũng bày ra vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé như suy dinh dưỡng của Kim Kiền, cực kỳ kinh ngạc. “Hai mươi ba?” Đuôi lông mày của Bạch Ngọc Đường nhảy lên, đắc ý trừng mắt về phía Triển Chiêu, “Vậy vẫn phải gọi ta là Ngũ ca.” Triển Chiêu nhướng mày, khí lạnh quét vèo vèo qua đầu Kim Kiền. “Cái kia…” Kim Kiền rụt cổ một cái, “Ta tốt nghiệp… Đã hai năm rồi…” Lại là một hồi im lặng. “Hai năm?! Thì ra là hai mươi lăm…” Tứ Thử Hãm Không Đảo cộng thêm hai huynh đệ Đinh thị là mười hai con mắt bắn về phía Bạch Ngọc Đường. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường thoáng chốc đen như đáy nồi. Khí lạnh toàn thân Triển Chiêu tán đi, chuyển mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, khóe môi tràn ra nụ cười như gió xuân: “Nếu đã kết bái thì theo lý Kim Kiền nên xếp trên, là Ngũ tỷ của Bạch huynh, mà Triển mỗ, sợ là phải đổi tên Bạch huynh là…. Lục đệ rồi!” Quạt ngọc trong tay Bạch Ngọc Đường gãy thành hai. “Hắc hắc, cái kia, ta còn có công vụ trong người, đi trước nha.” Hàn Chương quay tít một vòng, độn thổ. “Ai, nhị đệ, vi huynh còn có lời muốn nói với đệ đây!” Lô Phương lủi chân, chạy như một làn khói. “Đại ca, nhị ca, đệ… Mang đệ đi cùng với…” Từ Khánh giẫm mạnh lên nền gạch chạy đi. Tưởng Bình đong đưa cây quạt nhìn một Miêu một Thử đang đấu mắt trong nội viện, lại nhìn thân hình mảnh gầy kia, xoay người rời đi, trong miệng còn chậc chậc kỳ lạ: “Thật sự là nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài…” “Lục đệ.” Triển Chiêu cười khẽ ôm quyền. Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, đột nhiên, kêu lớn một tiếng: “Không đúng!” “Có gì mà không đúng?” Triển Chiêu nhíu mày. Bạch Ngọc Đường chỉ Kim Kiền: “Tiểu Kim nói muội ấy hai mươi lăm, rõ ràng là tuổi mụ! Nhìn muội ấy như vậy, chắc chắn chỉ mới hai mươi bốn thôi!” “Kim Kiền nói là tuổi thật!” Triển Chiêu kiên định. “Nhất định là tuổi mụ!” Bạch Ngọc Đường nhe răng trừng mắt. “Là tuổi thật!” “Là tuổi mụ!” Nam hiệp Triển Chiêu và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, bởi vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà đấu võ mồm. “Kim Kiền (Tiểu Kim Tử), nàng nói là tuổi thật (tuổi mụ) đúng không?” Hai người cùng quay qua nguyên nhân tranh luận lên tiếng quát hỏi. Nhưng vừa nghiêng đầu, thì phát hiện, mỗ nguyên nhân đã sớm chạy trốn tự bao giờ. Bạch Ngọc Đường dựng thẳng lông mày: “Rõ ràng là tuổi mụ, muội phu ngươi đừng mạnh miệng nữa!” Triển Chiêu nheo mắt: “Là tuổi thật, lục đệ ngươi thừa nhận đi!” “Thối Miêu! Ngươi rõ ràng là cãi chày cãi cối!” “Bạch Ngọc Đường, ngươi rõ ràng là dây dưa quấy nhiễu!” “Triển Chiêu! Có bản lĩnh thì đấu với ta!” “Triển mỗ sợ ngươi à?!” “Đến đây, đại chiến ba trăm hiệp đi!” Cự Khuyết Họa Ảnh song song ra khỏi vỏ, hỗn chiến giữa không trung, rất nhiệt náo. “Ai u, ta biết ngay mà, cái chiêu kết bái này của Ngũ đệ không xài được đâu.” Dưới bóng cây ngoài hậu hoa viên, Hàn Chương vừa cắn hạt dưa, vừa thưởng thức Miêu Thử đại chiến giữa không trung. “Ai, ta nói này Kim hộ vệ, nhìn ngươi như vậy không ai nghĩ là hai mươi lăm tuổi, nhất định là lúc nãy ngươi lừa gạt Ngũ đệ rồi.” Đinh Triệu Huệ bốc một nắm hạt dưa từ trong tay Hàn Chương, đưa cho thân hình mảnh gầy bên cạnh. Kim Kiền cười cay đắng: “Nếu ta nhớ không lầm thì Triển đại nhân năm nay cũng hai mươi lăm nhỉ.” “Đúng vậy, thì sao?” Đinh Triệu Huệ và Hàn Chương nghi hoặc hỏi. Thì sao à?! Ta tốt nghiệp đại học xong sau đó lại thi bốn năm nhân viên công chức! [=)))) ai đoán ra tuổi thật của chị ko? Tuổi của chị sẽ là pass chương động phòng nhé, moahahaha] Cho nên tuổi thật của ta…. “Quả nhiên không thể nói thật mà…” Kim Kiền khóc không ra nước mắt. *. Một tháng trôi qua. Trong một tháng này, việc lớn việc nhỏ gì cũng thật náo nhiệt, mọi chuyện đều có thể thành bình thư kể chuyện. Nghe nói một tháng này, Ngũ Thử Hãm Không Đảo và Khai Phong phủ Kim hộ vệ kết nghĩa huynh muội, trở thành “Nhà mẹ đẻ” của Kim hộ vệ, mua đồ cưới cho Kim Kiền, nhiệt tình vung tiền không gớm tay, tuyệt đối có thể nói là xài tiền như rác. Nghe nói một tháng này, mỗi ngày khi Ngự tiền tam phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân Triển Chiêu vừa hạ triều thì chuyện thứ nhất hay làm chính là đứng trên nóc nhà Khai Phong phủ cùng Ngũ ca mới kết bái của Kim hộ vệ…. Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường bàn luận võ nghệ, mỗi lần không dưới ba trăm hiệp, mỗi lần đều là say sưa vui vẻ. Nghe nói lý do hai người đối chiến có liên quan đến dân sinh quốc gia đại sự. Nghe nói một tháng này, các con đường Triển đại nhân sẽ đi qua khi đón dâu được lan truyền nhanh chóng, lập tức nhấc lên một hồi tranh đoạt ở Biện Kinh. Nghe nói bắt đầu từ ngày lộ tuyến bị rò rỉ, thì đã có dân chúng mang đồ ra đường ngủ để giành chỗ, chỉ vì để có một vị trí tốt để vây xem ngày đại hôn. Mà vị trí VIP ở trước cửa Khai Phong phủ lại là một vị trí khó cầu, nghe nói đã sớm bị các cao thủ giang hồ luận võ xếp số cướp sạch rồi, bách tính bình dân căn bản là không thể chen vào. Nghe nói một tháng này, mỗi ngày Kim hộ vệ ra cửa tuần phố đều mang một cái khăn che mặt, nói cho oai là che bụi, nhưng có người đã lộ ra rằng, là vì trong phòng Kim hộ vệ có muỗi, hơn nữa muỗi kia mỗi lần cắn là chỉ cắn ở môi thôi, làm hại môi của Kim hộ vệ sưng đỏ hoài. Nghe nói một tháng này, mỗi ngày Triển đại nhân ra cửa tuần phố, đều là gió xuân vô hạn, vui vẻ say lòng người, mặc kệ là nam nữ hay già trẻ, khi thấy đều phun máu hôn mê. Tóm lại, một tháng nhanh chóng trôi qua, thành Biện Kinh rốt cục nghênh đón mùng tám tháng hai mà vạn dân chúng mong đợi. *. Mùng tám tháng hai, ngày hoàng đạo, mọi chuyện đều thích hợp. Mùng tám tháng hai, cũng là ngày đại hỉ của Ngự tiền tam phẩm hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu và Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ Kim Kiền tiếng tăm lừng lẫy. Trong ngày này, tất cả dân chúng thành Biện Kinh đều đổ xô ra đường, náo nhiệt chưa từng thấy, dân chúng vây xem trên đường chật phố đầy hẻm, người người tấp nập. Thiên tử Nhân Tông cực kỳ coi trọng chuyện này, không chỉ nghiêm lệnh xuất động toàn bộ bộ khoái nha dịch Khai Phong phủ, rải toàn thành giữ gìn trị an thành Biện Kinh, mà còn điều động cấm vệ quân canh giữ dò xét những nơi khẩn yếu; lại thêm Thiên hạ đệ nhất trang điều động chúng anh hùng hào kiệt giang hồ, dò xét phòng giữ ở một nơi bí mật gần đó, bảo đảm đề phòng rủi ro. Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, toàn lực hộ hôn. *. Giờ Tỵ một khắc, trời xanh mây trắng, gió mát lòng người. Trong thành Biện Kinh, con đường đi tối Khai Phong phủ, đầu người nhốn nháo, vai vai cọ sát. Ngàn vạn dân chúng đều kích động vui sướng, mỗi người rướn cao cổ lên nhìn xung quanh. Không bao lâu, phía xa xa truyền đến tiếng kèn vui tươi, dân chúng chấn động. “Đến rồi đến rồi!” “Đội ngũ đón dâu của Triển đại nhân đến rồi!” Lời còn chưa dứt thì thấy một đội người ngựa đi tới, đội ngũ tấu nhạc đi đầu tấu khúc đón dâu, phía sau trên một con ngựa cao lớn, Triển Chiêu đang mặc hỉ bào tân lang đỏ thẫm mới tinh, đầu đội mũ tân lang hai cánh ô cát, tuấn dung như ngọc, mắt sáng hàm xuân, khóe môi nở nụ cười vui vẻ, thuần say lòng người. Phía sau là kiệu hoa bằng gấm do tám người khiêng, trên thêu Kỳ Lân tống tử, Mẫu Đan phú quý, tinh mỹ hoa lệ; phía sau nữa, chính là các thành viên trong đội ngũ đón dâu của Nam hiệp Triển Chiêu. Một thân áo bào thư sinh phiêu dật chính là Nhan Tra Tán, bên cạnh là một thân quần áo mới tinh chính là Vũ Mặc, phía sau là một thân áo tím hoa lệ phong tao chính là Yêu hồ đen Trí Hóa, bên cạnh là một người vẻ mặt thật thà nụ cười phúc hậu chính là Đoạn Đao Khách Ngải Hổ, trên trán thoa dầu phản quang chính là Đại Đầu Quỷ Phòng Thư An, hai khuôn mặt tươi tắn giống nhau như đúc chính là Đinh thị song hiệp, lần đầu tiên mặc gấm bào màu xanh chính là Nhất Chi Mai. “Oa, nhìn quần áo trên người Yêu hồ đen Trí Hóa đi, là mẫu mới nhất đắt nhất của Cẩm Tú Trang đó!” “Ôi hôm nay Nhất Chi Mai chịu thay quần áo rồi hả?” “Ha ha ha, trên trán của lão đại kia thoa mỡ heo à? Sáng quá đi!” “Oa, Nhan đại nhân và Vũ Mặc cũng ở đây!” “Ngải Hổ cười lên thật đáng yêu!” “Đinh thị song hiệp! Là Đinh thị song hiệp!” “Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Triển đại nhân đẹp mắt nhất!” Những lời bình phẩm từ đầu đến chân như thế không ít, nhưng nhiều nhất vẫn là thanh âm chúc mừng. “Chúc mừng! Chúc mừng!” “Chúc mừng Triển đại nhân!” “Chúc mừng Triển đại nhân!” Thanh âm chúc mừng giống như tầng tầng sóng lớn, trải dài từ đầu đường tới cuối hẻm. Tuấn dung của Triển Chiêu hơi phiếm hồng, giơ cánh tay lên ôm quyền thi lễ với dân chúng, khóe môi nở ra nụ cười vui vẻ câu hồn đoạt phách. “A!” “Oa!” “Xỉu!” Bịch bịch… Bẹp bẹp…. Quần chúng đứng đầu có sức chống cự yếu nhất bị sắc đẹp đánh bại. Sau một khắc, nha dịch được huấn luyện nghiêm chỉnh và nhân sĩ võ lâm nhanh chóng xuất động, nhanh chóng đưa dân chúng bị té xỉu đến chỗ an toàn, quạt gió quạt gió, bón nước bón nước, phân công rõ ràng, đâu vào đấy. (cứ như các fan Kpop gặp Kpop star vậy) Mà những vị trí do những người té xỉu bỏ trống, cũng lập tức được dân chúng đằng sau bổ khuyết dưới sự chỉ huy an toàn của nha dịch giữ gìn trị an. “Ôi trời, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi.” Phòng Thư An vỗ đầu tấm tắc, “Màn đón dâu mà có thể trở thành trận chiến thế này, từ xưa đến nay thì chỉ có độc nhất một mình Triển Chiêu thôi.” “Lúc trước khi Công Tôn tiên sinh, sư phụ và Bùi thiếu trang chủ bố trí phòng giữ hôn lễ, ta còn cảm thấy làm quá, hôm nay xem ra… Cái kia, thật là… Cái từ gì ấy nhỉ?” “Trận địa sẵn sàng đón quân địch!” Vũ Mặc ở bên cạnh giúp đỡ một câu. “Đúng đúng đúng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.” Ngải Hổ liên tục gật đầu. “Chúng ta đi ra khỏi Phủ Hộ Vệ cũng gần một canh giờ rồi, sao còn chưa tới Khai Phong phủ nữa?” Đinh Triệu Lan đăm chiêu nói. “Bởi vì đường bị dân chúng chen kín rồi!” Trí Hóa thở dài một hơi, “May mà chúng ta đã sớm chuẩn bị, đi trước một canh giờ, nếu không thì đi đến tối cũng không đến được.” “Chậm quá, gấp chết người rồi!” Đinh Triệu Huệ nhe răng nói. “Ngươi vội gì chứ? Người sốt ruột nhất, chỉ có thể là….” Trí Hóa chỉ về phía bóng đỏ không xa ở phía trước. Mọi người liếc nhau, đều hiện ra vẻ nén cười. “Ta nghe nói hôm nay trời vừa sáng Triển đại ca đã ăn mặc chỉnh tề đợi ở chánh đường rồi, có thật không?” Ngải Hổ hiếu kỳ hỏi. “Cái này hả… Hắc hắc hắc…” Đinh Triệu Huệ che miệng cười trộm. “Không có.” Vũ Mặc cứng nhắc mở miệng, “Là trời chưa sáng.” “Gì???” Ngải Hổ sửng sốt. “Vũ Mặc nói là, trời còn chưa sáng Triển hộ vệ đã đợi ở đại sảnh rồi.” Nhan Tra Tán nín cười giải thích. “Gì mà trời còn chưa sáng… Cả đêm hắn có ngủ đâu… Ở phòng bên lăn qua lăn lại cả đêm, khiến tại hạ cả đêm ngủ không ngon…” Nhất Chi Mai ngáp một cái thật dài. “Thật hay giả vậy?” “Không phải chứ!”