Khi đèn hoa vừa sáng, trong lầu trên cùng của khách điếm Phúc Thụy, sau khi nghe xong báo cáo công tác cả một ngày của Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán theo lệ thường bắt đầu tiến hành công tác tổng kết rồi sắp xếp nhiệm vụ cho bước tiếp theo. "Nói như vậy nghĩa là Bạch huynh dự định ngày mai sẽ đến gặp Mạnh lão gia để làm rõ ý kết thân?" "Đúng vậy." Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt đáp. "Tốt lắm." Nhan Tra Tán gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Nhan mỗ phỏng đoán rằng, đợi Bạch huynh cầu hôn xong, cha con họ Mạnh chắc chắn sẽ phát sinh động thái, Bạch huynh phải đối đáp cẩn thận." Vẻ mặt mọi người đều trầm xuống, gật đầu. "Mấy ngày tới lại phiền Bạch huynh cùng Ngải tiểu huynh đệ giao thiệp với cha con họ Mạnh kia nhiều hơn nữa." Nhan Tra Tán nói với Bạch Ngọc Đường cùng Ngải Hổ. "Đại nhân yên tâm!" Bạch Ngọc Đường cười nhẹ. "Ngải Hổ sẽ dốc hết sức!" Vẻ mặt Ngải Hổ nghiêm nghị. Nhan Tra Tán gật đầu, nói thêm: "Nhan mỗ đã ra lệnh cho quan huyện vùng này phối hợp, bất cứ khi nào cũng sẽ nghe theo chỉ thị của Nhan mỗ mà hành động." Lại quay đầu về phía Triển Chiêu và Kim Kiền: "Sắp tới sợ là Triển hộ vệ và Kim giáo úy còn phải vất vả nhiều, đợi kế hoạch vay tiền Vân công tử của cha con họ Mạnh kia thành công, hai người các ngươi hãy ngày đêm theo dõi trên dưới Mạnh phủ, đề phòng bọn chúng lại lặng lẽ chuồn mất. Nếu cha con họ Mạnh có biểu hiện muốn bỏ trốn thì lập tức hồi báo lại, ta sẽ lệnh cho sai dịch của quan huyện hành động, nhất định bắt được bọn chúng!" "Thuộc hạ tuân lệnh!" Triển Chiêu ôm quyền đáp lại. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, trong phòng liền nảy sinh một khoảng yên lặng. Lúc này mọi người mới nhận ra có người bất thường. Hình như, hơi quá im lặng... Người kia có vẻ như từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng.... Ánh mắt mọi người đồng thời dời về cái vị lục phẩm giáo úy bình thường lắm chuyện nhất, to mồm nhất, nhưng từ lúc trở về cùng Triển Chiêu liền mang bộ mặt ngây ngây ngô ngô cứ như người mất hồn. Nhưng chỉ thấy Kim Kiền trơ trọi đứng trong xó như hồn ma, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt hoảng hốt, thân hình gầy yếu trong đêm thu gió lạnh dường như có chút run rẩy, nhìn qua khiến người ta xót xa. Vẻ mặt Nhan Tra Tán nghi hoặc nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhướng mày cũng nhìn Triển Chiêu, Vũ Mặc sắc mặt nặng nề lại nhìn Triển Chiêu, Ngải Hổ gãi đầu cũng lại theo mọi người nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu cảm thấy da đầu tê dại, tiến lên từng bước, khẽ gọi: "Kim giáo úy?" Không ngờ tiếng gọi khẽ ấy vào tai Kim Kiền lại như sấm nổ, khiến tâm trí Kim Kiền "Bùm" một tiếng bay lên cao ba thước. Quay đầu lại thấy khoảng cách từ Triển Chiêu đến chỗ mình chỉ còn hai bước, sắc mặt lập tức trắng bệch, dưới chân như lắp động cơ nhanh chóng bịch bịch lui thẳng đến cửa, mở to đôi mắt nhỏ hồng hồng, hoảng sợ nhìn vị đới đao hộ vệ. Youll also like (Fanfic) Kim Kiền ghen by Yuntanie (Fanfic) Kim Kiền ghen By Yuntanie 6.7K 108 Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (phiên ngoại tập 2) by SelleryMiu Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (ph... By SelleryMiu 6.1K 67 (Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm động phòng by Yuntanie (Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm độn... By Yuntanie 5.2K 95 Biểu tình như thế kia, thần sắc như thế kia, phản ứng như thế kia, nhìn kiểu gì cũng giống con thỏ nhỏ đang kinh hãi. Một mảng tĩnh lặng. Nhan Tra Tán vẻ mặt kinh ngạc, Ngải Hổ trợn tròn hai mắt, Vũ Mặc hơi nhíu mày, Bạch Ngọc Đường cau mày, từ từ liếc nhìn Triển Chiêu sắc mặt u ám, cười nhạo một tiếng: "Ta hỏi này Tiểu Miêu, ngươi làm gì Tiểu Kim Tử vậy? Ngươi xem Tiểu Kim Tử sợ tới mức---" Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu nổi lên gió lốc cấp mười, cả người âm u sấm rền. "Thuộc hạ, thuộc hạ xin về nghỉ trước..." Tại trung tâm gió xoáy, vị lục phẩm giáo úy liền tung ra một câu kết thúc, rũ bỏ trách nhiệm, chạy đi nhanh như chớp. Bỏ lại mọi người trong phòng mắt to mắt nhỏ lườm nhau. "Nhan đại nhân, thuộc hạ xin cáo lui trước." Triển Chiêu thẳng lưng, cứng rắn đẩy cửa bước ra. "Thật thú vị." Bạch Ngọc Đường đứng dậy phe phẩy chiết phiến: "Trông bộ dạng của Tiểu Kim Tử kìa, không biết con mèo thối kia đã làm gì khiến Tiểu Kim Tử sợ đến vậy?" "Tại hạ thấy rằng Kim huynh gan to hơn người, có thứ gì dọa được huynh ấy sao?" Ngải Hổ đối với Kim Kiền rõ ràng có một sự sùng bái mù quáng. "Này..." Mắt hoa đào nheo lại, cũng không nói được gì. Nhan Tra Tán mở to mắt nhìn theo hướng hai người Triển, Kim vừa rời đi một lúc lâu, nâng tay bóp ấn đường (chỗ giữa 2 lông mày, hay còn gọi là mi tâm), thấp giọng lẩm bẩm: "Triển huynh, Kim huynh... Chẳng lẽ... Ai...." Chỉ có Vũ Mặc là còn bộ mặt điềm tĩnh, liếc mắt nhìn đủ loại sắc thái trên mặt mọi người trong phòng một cái, tiếp tục giữ bộ mặt bình tĩnh cứng nhắc làm phông nền. Mấy ngày sau đó, mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi. Sáng sớm hôm sau ngày đi ngắm cảnh ở Xảo Lâm Cốc, Bạch Ngọc Đường liền mang theo Ngải Hổ đến Mạnh phủ gặp lão gia Mạnh Hoa Thư cầu hôn, đôi bên tiến hành gặp gỡ nhau ở đại sảnh. Chuyện hôn sự của Mạnh Thu Lan được mang ra bàn luận vô cùng nhiệt tình và thành công đạt được nhận thức chung, thống nhất rằng Vân công tử sẽ trở về nhà thưa lại với song thân, sau đó sẽ chính thức tiến hành hôn lễ. Việc hai nhà Vân Mạnh trở thành thông gia là chuyện đương nhiên, không nghi ngờ gì nữa, đôi bên cứ mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp ngày sau. Lần gặp gỡ này kết thúc trong bầu không khí hữu nghị hài hòa, vô cùng viên mãn. Ba ngày sau, cha con họ Mạnh ở hoa viên sau nhà mở yến tiệc mời Vân công tử, trong bữa tiệc nghẹn ngào rơi lệ nói về chuyện buôn bán tơ lụa của Mạnh gia gặp khó khăn, khẩn thiết xin Vân công tử tài trợ một vạn lượng bạc làm vốn quay vòng. Vân công tử suy tư một lúc, lấy tiêu chí "Mạnh Vân hai nhà là một", rất thoải mái đáp ứng thỉnh cầu của Mạnh gia, nhân tiện diễn cho người khác xem hành động hết lòng vì tình yêu của mình, nhưng cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở Mạnh lão gia viết giấy vay nợ, đồng thời ghi rõ ngày trả cùng với tiền lãi. Hành động cẩn thận như vậy ngược lại càng khiến cha con họ Mạnh thêm tin tưởng, năm ngày sau, Vân công tử nhận được ngân phiếu cùng với tiền lãi, đồng thời cha con họ Mạnh lại đưa ra kế hoạch mở rộng thị trường buôn bán, đặc biệt mời Vân công tử tham gia đầu tư. Mạnh Thu Lan nhiều lần trắng trợn sử dụng mỹ nhân kế để mê hoặc, Mạnh lão gia cũng mồm mép dẻo quẹo miêu tả với Vân công tử tương lai tốt đẹp của bản kế hoạch, cuối cùng cũng thành công mời Vân công tử đầu tư một vạn năm nghìn lượng bạc trắng. Để làm rõ ràng quan hệ đầu tư, Mạnh lão gia còn tự tay viết một văn kiện về việc chung vốn, hai bên cùng kí tên chấp thuận, thậm chí để tỏ lòng thành, lợi nhuận kiếm được hai nhà Vân Mạnh sẽ chia đôi. Văn kiện đó Nhan Tra Tán xem từ đầu đến cuối xác nhận rằng vô cùng hợp lí, khiến mọi người kinh ngạc. Ngay từ lần đầu Mạnh gia vay tiền của Vân công tử, mọi người đã theo chỉ thị của Nhan Tra Tán, Bạch Ngọc Đường sắm vai Vân công tử trông coi vào ban ngày, Vũ Mặc cùng Ngải Hổ phụ trách nửa đêm đầu, Triển Chiêu cùng Kim Kiền phụ trách nửa đêm sau đến rạng sáng. Sắp xếp lịch ba nhóm luân phiên nhau như vậy, Mạnh gia quả thực được giám sát chặt chẽ suốt mười hai canh giờ. Chỉ là, lại gặp một cái khó khăn không lớn không nhỏ. Không biết vì sao, cái vị lục phẩm giáo úy lúc nào cũng xun xoe vuốt mông ngựa người lãnh đạo trực tiếp mọi lúc mọi nơi, bây giờ bỗng nhiên thay đổi, chỉ cần đối diện với vị tứ phẩm hộ vệ nào đó là lại giống như động vật ăn cỏ bị dọa sợ, vội vàng rụt đầu giấu đuôi. Hành động đó lại có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của vị tứ phẩm hộ vệ. Mới làm nhiệm vụ được hai ngày mà hơn phân nửa người hầu, nha hoàn trong Mạnh phủ cùng với Nhan đại nhân ở khách điếm đều xuất hiện triệu chứng cảm lạnh. Nhan Tra Tán ở trong tình huống bất đắc dĩ, đành phải đổi người trực. Đổi Ngải Hổ với Kim Kiền, Vũ Mặc sẽ cùng Kim Kiền canh chừng nửa đêm đầu, Triển Chiêu với Ngải Hổ sẽ theo dõi nửa đêm sau đến tờ mờ sáng. Lúc này vấn đề mới miễn cưỡng được giải quyết. _________________________________ Bóng liễu tiếng quạ kêu, đèn lồng ngổn ngang, trong tĩnh lặng che giấu một nỗi khổ tâm. Cánh hoa tàn trong vườn, rơi rụng bậc thềm, cửa sổ phía Tây leo lét ngọn đèn dầu. Lúc nửa đêm, trong khách điếm Phúc Thụy là một không gian tĩnh lặng, thấp thoáng vài ánh nến mỏng manh len lỏi qua khung cửa ra ngoài, chiếu lên khóm cây ngô đồng vắng lặng, lá thu rơi lác đác. Nhan Tra Tán khép lại án thư, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, đứng dậy đi ra bên ngoài, hít sâu một hơi, cảm nhận khí lạnh nhè nhẹ lấp đầy lồng ngực, sự sốt ruột suốt mấy ngày qua cũng vơi đi vài phần. Dưới chân tiếng lá rụng xào xạc, càng tăng thêm sự yên ắng của bóng đêm. Đột nhiên, một tiếng động giống như tiếng thở dài truyền đến từ đằng sau. Nhan Tra Tán dừng bước, giương mắt nhìn ra xa. Cuối tháng trăng tàn nhợt nhạt, ánh trăng lạnh lẽo vô ngần, bóng áo lam lặng lẽ đứng tựa gốc cây, thân hình ngay thẳng mang vẻ yếu ớt cô tịch, gió đêm bất chợt nổi lên, cuốn theo từng sợi tóc đen nhánh hỗn độn, càng thêm hiu quạnh. "Triển hộ vệ?" Giọng điệu Nhan Tra Tán có chút mơ hồ. Bóng áo lam như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên run lên, quay lại hướng Nhan Tra Tán ôm quyền: "Nhan đại nhân." Giọng nói điềm tĩnh thường ngày, cứ như thể bóng dáng cô liêu vừa rồi là do Nhan Tra Tán hoa mắt nhìn nhầm. Nhan Tra Tán nhìn vị hộ vệ áo lam trước sau như một, luôn liêm khiết chính trực, thở nhẹ một hơi nói: "Nửa canh giờ nữa Triển hộ vệ còn phải đi Mạnh phủ giám sát, đáng lẽ bây giờ phải nghỉ ngơi ở trong phòng, cớ sao lại---" Nhan Tra Tán nhìn xung quanh: "Thưởng ánh trăng tàn, đón gió thu buồn?" Vẻ mặt Triển Chiêu cứng đờ: "Nhan đại nhân đang cười thuộc hạ sao? Chức trách của Triển mỗ hiện giờ là phá đại án khi trá (lừa đảo), sao có tâm tư ngắm trăng được." "Án tất nhiên phải phá nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng hơn..." Nhan Tra Tán lại thở dài một hơi: "Nhan mỗ biết Triển huynh đã nhiều đêm không ngủ, chẳng hay là có tâm sự?" Triển Chiêu cúi đầu, ôm quyền: "Khiến đại nhân lo lắng, Triển Chiêu thật có lỗi." Lời nói cực kì kính cẩn, nhưng dường như không có ý định tâm sự với Nhan Tra Tán. Nhan Tra Tán đỡ trán, lần đầu tiên cảm thấy Triển Chiêu ngay thẳng cứng nhắc lúc này thật khiến người khác phải đau đầu, ngẫm nghĩ một hồi, đành phải tự mình mở chủ đề. "Đã nhiều ngày rồi, có vẻ như Kim giáo úy..." Nhan Tra Tán liếc mắt, quan sát vẻ mặt của Triển Chiêu: "Vẫn còn hoảng sợ..." Vẻ mặt Triển Chiêu không đổi, nhưng con ngươi đen láy lại xẹt qua một tia đau khổ. Nhan Tra Tán liền hiểu rõ, day day thái dương, thong thả nói: "Triển huynh, thuở nhỏ Nhan mỗ gia cảnh bần hàn nhưng vì phải chăm sóc cho tiểu đệ nên có khi mấy tháng liền không có thịt để ăn..." Triển Chiêu ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhan Tra Tán, hiển nhiên không hiểu vì sao Nhan đại nhân chuyển đề tài, lại còn chuyển đột ngột như thế? Nhan Tra Tán vờ như không phát hiện, vẫn tiếp tục nói: "Nhan mỗ là thư sinh, tất nhiên không thể lên núi săn thú được, nhưng Tiểu Dật lại hay khóc đòi ăn thịt, hết cách, Nhan mỗ đành phải nghĩ ra một biện pháp để dụ bắt thỏ hoang." Nói đến đây, Nhan Tra Tán đột nhiên mỉm cười: "Triển huynh có biết là biện pháp gì không?" Triển Chiêu nhíu mày, cúi đầu nói: "Thỉnh đại nhân soi sáng cho thuộc hạ." Ý cười của Nhan Tra Tán càng đậm: "Nhan mỗ đem rau cỏ còn lại trong nhà làm mồi, mang ra ruộng đặt, chúng trở thành đồ ăn cho lũ thỏ hoang. Mỗi ngày, Nhan mỗ lại dời đống rau cỏ về gần nhà một trượng, khoảng mười ngày sau, mấy con thỏ hoang đã đi theo đống đồ ăn vào trong cái lồng để ở sân, nằm gọn trong lòng bàn tay của Nhan mỗ." Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen láy xẹt qua một tia sáng rực rỡ.