Mà những người còn lại trưng ra vẻ mặt "Quả nhiên". "Vấn đề là, chúng ta bỏ tiền ở trọ, các ngươi có nghĩa vụ phải bảo vệ khách trọ. Bây giờ chúng ta ở chỗ của ngươi lại bị mấy tên đánh lén, tâm lý và thân thể đều bị tổn thương. Thế nên ta nói này..." Kim Kiền híp mắt cười, bày ra bộ dáng lưu manh: "Ta biết ngươi buôn bán không dễ dàng gì, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, mỗi người năm lượng phí tổn thất tinh thần! Chúng ta có 5 người, tổng cộng là hai mươi lăm lượng, trừ đi năm lượng bồi thường cho quán, ngươi chỉ cần đưa chúng ta hai mươi lượng là được!" Dứt lời, Kim Kiền một thân khí phách ngút trời vỗ vỗ vai tiểu nhị. Tiểu nhị nhìn thẳng vào mắt Kim Kiền, da mặt run rẩy không ngừng. Mà lúc này đứng bên cạnh Kim Kiền, Ngải Hổ vẻ mặt chấn động ra vẻ kính nể. Khuôn mặt của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán, Vũ Mặc đã muôn màu muôn vẻ, cũng tiến lên vài bước, vô tình tạo một vòng vây bán kính 3 thước xung quanh Kim Kiền và tiểu nhị. "Tiểu Kim Tử, ngươi nói chuyện thật..." "Kim huynh..." "...." "Kim Kiền, sao ngươi có thể già mồm đổi trắng thay đen như thế?" "Phục vụ tệ như vậy đương nhiên phải bồi thường!" Kim Kiền quay đầu, vẻ mặt chính nghĩa nghiêm nghị tràn đầy căm phẫn: "Tên này rõ ràng là muốn gạt người! Thuộc hạ thân là con dân Đại Tống, sao có thể khoanh tay đứng nhìn hắc điếm như vậy nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Thuộc hạ là chí công vô tư, nếu phải đe dọa người khác, cũng là vì muốn tìm lại công bằng..." "Soạt---" Đột nhiên một tiếng động vang lên làm gián đoạn bài diễn thuyết dài lê thê của Kim Kiền. Triển Chiêu biến sắc, một tay túm lấy Kim Kiền tới bên cạnh. Ôi chao?! Kim Kiền còn chưa kịp khôi phục tinh thần, chỉ thấy sàn nhà một tiếng sầm, mặt đất dưới chân lập tức biến mất. Nơi sáu người đang đứng đột nhiên sụp xuống, biến thành một cái hố trông như miệng quái vật, đem mọi thứ nuốt xuống. Bụng dưới Kim Kiền lập tức đau quặn, đúng lúc ánh mắt nhìn thấy rõ ràng tiểu nhị khi nãy còn đang đứng phía sau mình, lúc này tay đang cầm sợi dây thừng thả từ phía trên xà nhà xuống, gương mặt tràn đầy ý cười. "Lần này các ngươi chết chắc rồi!! Ha ha ha ha----" Cả người lơ lửng, lại thêm bụng dưới không ngừng quặn thắt khiến Kim Kiền có cảm giác lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo hết lên. Nguy cơ ngã lộn cổ xuống làm bản năng sinh tồn của Kim Kiền bộc phát, tay chân liền liều mạng bám lấy trên người cọng rơm cứu mạng là Ngự miêu, cũng không kịp suy xét xem tiếng tim đập siêu tốc đột nhiên từ đâu truyền đến. Bốn bề vang vọng âm thanh chói tai của kim loại ma sát với đá, một khoảng không tối đen lại lóe lên những tia lửa đẹp như vẽ, cơn đau ở bụng dưới dần thuyên giảm, không đến một lúc sau, Kim Kiền liền cảm thấy mặt đất dưới chân, bình an hạ cánh. "Phừng" Có người thắp đuốc lên, chiếu sáng xung quanh. "Đáng chết, lại là mật đạo!" Bóng người ảo não ở phía xa xa không ai khác chính là Bạch Ngọc Đường, một tay xách Nhan Tra Tán còn chưa hoàn hồn, một tay nắm bảo kiếm Họa Ảnh. Vũ Mặc mặt không cảm xúc, đứng phía sau Nhan Tra Tán trầm mặc nhìn bốn phía. Triển Chiêu tay phải cầm kiếm, tay trái kéo con bạch tuộc đang bám trên người mình là Kim Kiền thả xuống đất--- Nếu bỏ qua đôi tai mèo đang đỏ ửng một cách khả nghi thì cũng miễn cưỡng xem như là tinh thần rất trấn tĩnh, ổn định. Mà cách năm người khoảng 3 bước chân là đoạn đao khách Ngải Hổ đang cầm cây đuốc. Nhờ vào ánh lửa bập bùng, mắt có thể nhìn rõ hơn. Nơi này là một cái thạch thất rất sâu, bốn bề là những bức tường đá nhẵn bóng, phía trên còn bám đầy rêu, nước đọng nhỏ giọt. "Chúng ta đang ở đâu đây?" Nhan Tra Tán thất kinh hỏi. "Dường như là một thạch thất lớn." Triển Chiêu đi đến tường đá phía trước, sờ sờ mặt đá phỏng đoán. Bạch Ngọc Đường lấy từ trong áo ra một cây đuốc nhỏ thắp sáng (Ry: nguyên bản nó là hỏa sổ con thắp sáng), mũi chân đạp vách tường một chút, cọ một chút lấy lực phóng lên nửa trượng, đợi Bạch Ngọc Đường vận sức đạp về phía trước lần nữa cũng vừa hay chân trượt xuống, rơi thẳng xuống đất. "Không được rồi, đá này mặt nhẵn nhụi, phía trên lại càng trơn nhẵn, không thể mượn lực." Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói. "Ôi chao?!" Kim Kiền vẻ mặt như đưa đám nói: "Chẳng lẽ chúng ta chịu chết tại đây sao?!" "Thật xin lỗi!" Ngải Hổ mặt áy náy, cúi đầu ôm quyền nói: "Nếu, nếu không phải vì tại hạ trêu chọc đám Dương Châu bát hổ... Đều là tại hạ làm liên lụy các vị!" "Lúc này vẫn còn phóng rắm nữa!" (ý là vẫn còn nói chuyện vô nghĩa) Bạch Ngọc Đường giở giọng xem thường: "Cần thiết bây giờ là phải nghĩ biện pháp ra ngoài." Dứt lời liền giơ cao đuốc về phía tường biên, tinh tế sờ soạng mặt đá đầy rêu. "Bạch huynh, huynh đang làm gì?" Nhan Tra Tán hỏi. "Hừ---" Bạch Ngọc Đường một bên sờ soạng, một bên gõ gõ lên tường đá, thấp giọng nói: "Nơi này có gió có nước, không khí dồi dào, chắc chắc là có cơ quan thông ra ngoài--- là chỗ này!" Nói xong liền hướng về khối đá phía trước đánh một chưởng, chợt nghe răng rắc, khối đá đó liền lún vào tường. Ngay sau đó, từ giữa thạch thất ầm ầm một tiếng, có vẻ như một cơ quan nào đó đã bị mở ra. Vách tường bên cạnh liền di chuyển sang hai bên, hiện ra một con đường đá sâu hun hút. Mọi người không khỏi khâm phục vạn phần. "Đi!" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt cảnh giác, dẫn dắt mọi người đi vào. Một đường đi thẳng, Bạch Ngọc Đường hết sức cẩn thận, đi được mấy bước lại dùng ám khí phòng thân phi về phía trước dò đường, lo gặp phải cơ quan bẫy rập mai phục. Nhưng ngoài dự đoán, cả đoạn đường đều bình yên, nửa cơ quan cũng không gặp. Ước chừng đi được khoảng một nén nhang, mọi người liền cảm thấy không khí xao động, tiếp tục tiến về phía trước thì thấy trước mắt xuất hiện một cái động đá hẹp, dài. Phía cuối có lấp lánh chút ánh sáng. "Phía trước hẳn là lối ra..." Bạch Ngọc Đường dừng cước bộ, đầu mày nhíu chặt, cầm cây đuốc nhỏ trên tay soi xung quanh, lại lấy tay sờ soạng tập hai, phóng về phía trước mấy viên đá. Viên đá rơi xuống đất lăn đi, tiếng "cạch" thanh thúy, ngoài ra không có âm thanh nào khác. "Chẳng lẽ là ta đa nghi quá?" Bạch Ngọc Đường thì thầm tự hỏi, tiến lên từng bước. "Lạch cạch" Đột nhiên, tiếng động rất khẽ truyền đến từ trên đỉnh đầu, nếu không để ý thì sẽ không nghe được. Nhưng ở đây, trừ Nhan Tra Tán với Kim Kiền là hai kẻ mù võ công ra thì ai nấy đều là cao thủ giang hồ, âm thanh nhỏ cỡ đó cũng nghe được hết sức rõ ràng. "Cẩn thận!" Bạch Ngọc Đường cao giọng quát, đột nhiên lắc mình lui về phía sau từng bước. Chính lúc này, chớp mắt đã thấy một bóng đen thật lớn từ trên trời giáng xuống, rầm một cái rơi xuống đất. Mọi người lập tức thấy trước mắt tối sầm, ánh sáng yếu ớt khi nãy còn nhìn thấy ở phía cuối đường lập tức biến mất. Một bức tường đá cực lớn đã đem động đá này bịt kín. "Xoẹt---" Bạch Ngọc Đường thắp đuốc. Ánh lửa mông lung giúp mọi người lấy lại nhãn quang, liền nhận ra cửa đá phía trước cũng làm từ những khối đá nhẵn mịn, kín kẽ bít lại cả thạch thất. Mà ở phía bên trên lại khắc to mười hai chữ cái. "Tứ phương động, ba người khải, song môn đoạn, một quỷ đi." (Động bốn phương, ba kẻ qua cửa, hai kẻ đoạn tuyệt, một kẻ vào quỷ môn. - dịch theo ý hiểu thì là như thế ==") Từng chữ đều đỏ rực màu thuốc nhuộm, thậm chí còn tô đi tô lại, nhìn một cái đã thấy rợn tóc gáy. "Nghĩa là gì? Nghe thật xui xẻo!" Kim Kiền nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói. "Có lẽ là--- cơ quan mật hiệu?" (chỉ dẫn mở cơ quan?) Nhan Tra Tán tiến lên, cẩn thận đứng hỏi Bạch Ngọc Đường phía trước. Mọi người cùng lúc nhìn Bạch Ngọc Đường. Ánh lửa lay động, dung mạo như hoa như ngọc ẩn hiện, mắt hoa đào che đậy hào quang, cứ mờ mờ ảo ảo lộ ra vẻ kì lạ. "Bạch huynh?" Triển Chiêu mở miệng kêu. "Hừ!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười lạnh một tiếng, hướng mọi người nhấc lông mày, tràn đầy tự tin nói: "Chỉ là trò trẻ con, sao làm khó được Ngũ gia ta!" Nói xong tiện tay cầm đuốc, chậm rãi đi dọc theo tường đá bên cạnh một vòng, lại một vòng nữa, vẻ đắc ý càng hiện rõ trên mặt: "Quả nhiên." Nói xong liền vẫy tay gọi Kim Kiền: "Tiểu Kim Tử, mau qua đây hỗ trợ." "Ngũ gia, ngài cứ phân phó!" Kim Kiền vội đi tới, "Làm sạch chỗ kia đi." Bạch Ngọc Đường chỉ vào một khối trên mặt đất cách mọi người khoảng ba thước. Có lầm không vậy, để phá cơ quan trong động đá bước đầu tiên lại là dọn vệ sinh? "Còn không mau làm đi?" Bạch Ngọc Đường la rầy. "Vũ Mặc giúp một tay." "Triển mỗ cũng giúp ngươi." Vũ Mặc và Triển Chiêu đồng thời tiến lên phía trước. "Không được!" Bạch Ngọc Đường ngăn hai người lại. "Chỉ một mình Tiểu Kim Tử đi thôi." "Vì sao?" Triển Chiêu hỏi. Vũ Mặc cũng trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. "Bởi vì Tiểu Kim Tử gầy." Bạch Ngọc Đường nhướng mày. Một mảng trầm mặc. "Khụ! Việc này--- không cần giúp đâu, thuộc hạ tự làm được!" Kim Kiền cúi xuống xé vạt áo làm thành khăn lau, đi qua bên đó cầm miếng vải vỗ vỗ xung quanh, nhất thời tro bụi bay khắp nơi, làm sặc cả mũi. Chưa đến một lát sau đã nghe từ trung tâm đám bụi mù đó tiếng thét kinh hãi của Kim Kiền: "Á? Cái gì đây?" Mọi người cả kinh, Triển Chiêu cũng Vũ Mặc chuyển động định lao đi, lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại. "Đừng vội!" Bach Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn về phía Kim Kiền cao giọng nói: "Tiểu Kim Tử, ngươi thấy cái gì vậy?" "Hắt xì..." Kim Kiền sờ sờ cái mũi, chỉ vào mặt đất nói. "Trên mặt đất có khắc bốn chữ." "Chữ gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi. "À... Ra Tây Bắc... hướng Đông Nam..." Kim Kiền có chút mù mờ. "Quả nhiên!" Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười: "Tiểu Kim Tử, ngươi về đây đi." "Ơ!" Kim Kiền vẻ mặt thắc mắc, trở lại bên cạnh mọi người. "Bây giờ---" Mắt hoa đào đảo qua mấy người bên cạnh, dừng một chút, nói: "Triển Chiêu, Vũ Mặc, còn có tên Ngải Hổ kia, các ngươi mau theo ta đi." Dung nhan tuấn mỹ tỏ vẻ nghiêm túc như vậy đúng là hiếm gặp. Ba người bị gọi không dám chậm trễ nửa phần, theo sát Bạch Ngọc Đường đi vào nơi Kim Kiền vừa lau chùi, vừa xác định được mấy chữ liền ngẩn ra. Chỗ đất mà mấy khối đá này tạo thành có chút khác biệt so với các chỗ khác, không phải cùng một loại đá giống nhau mà từ bốn tảng đá nối liền nhau, có dạng bốn ô vuông giống chữ điền. Mà mỗi một ô lại theo thứ tự khắc bốn chữ "Đông, Nam, Tây, Bắc", cùng với mật hiệu trên tường đá có phần tương tự, cũng dùng một loại thuốc nhuộm đỏ tô đậm, đỏ như máu làm người ta hoảng sợ. "Triển Chiêu, ngươi đứng chữ "Đông", Vũ Mặc chữ "Nam", Ngải Hổ chữ "Tây", ta sẽ đứng chữ "Bắc"." Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, âm thanh vang vọng cả khu vực động đá: "Đợi ta phát lệnh, cả bốn phải đồng thời giẫm lên phía trên hòn đá, không được phép phạm sai lầm." "Được!" Bốn người nghiêm mặt, đồng thanh đáp. Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Một, hai, ba, giẫm!" Thân hình bốn người như ánh điện chớp loe, cùng lúc vững vàng đạp vào hòn đá phía trên bốn góc. Chỉ nghe lạch cạch một tiếng nhỏ, bốn hòn đá bị bốn người giẫm lên đồng thời lún vào, ngay sao đó, đám Kim Kiền chợt nghe phía cửa đá vang lên mấy tiếng ầm ầm, bụi rơi xuống, cửa đá dần kéo lên, động đá một lần nữa mở ra. "Thành công! Cửa đá mở ra rồi!" Kim Kiền kích động khoa chân múa tay vui sướng nói. Bạch Ngọc Đường liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nói với Triển Chiêu: "Tiểu miêu, ngươi mang Nhan huynh với Tiểu Kim Tử ra ngoài trước đi, cẩn thận, đừng chạm vào tường đá." Triển Chiêu đôi mắt đen thâm sâu bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường: "Bạch huynh, huynh đi trước, Triển mỗ sẽ theo sau." "Thối miêu, ngươi không rành về cơ quan mật thất, có ở lại cũng vô dụng." Bạch Ngọc Đường nhíu mi nói: "Ngũ gia ta thuở nhỏ đã nghiên cứu về cơ quan bát quái ngũ hành rồi, cái cơ quan đơn giản như thế này, Ngũ gia ta đương nhiên chỉ cần phấy tay mấy cái!" "Nhưng là..." Triển Chiêu liếc mắt nhìn hòn đá đã bị lún dưới chân, nhíu mày nói: "Cơ quan này, nếu Triển mỗ rời đi..." "Yên tâm, không thành vấn đề." Bạch Ngọc Đường tràn đầy tự tin nói. Triển Chiêu không đáp, bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bị nhìn chăm chăm đến mức không được tự nhiên, không khỏi cau mày đe dọa: "Chẳng lẽ ngươi quên là Bao đại nhân lúc đi đã giao phó cho ngươi cái gì? An nguy của Nhan huynh tất cả đều phụ thuộc vào ngươi!" "Thật không sao chứ?" Triển Chiêu không chịu buông tha. "Không sao! Tất nhiên là không sao!" Bạch Ngọc Đường xua tay nói. "Được! Triển mỗ tin Bạch huynh một lần." Triển Chiêu vuốt cằm, hơi nhích chân, bay khỏi hòn đá chữ "Đông", cũng không vội đi ngay mà vẫn chăm chú nhìn vào hòn đá đó. Nhưng chỉ thấy hòn đá kia vẫn đang lún sâu vào đất, không động tĩnh. "Tuyệt đối không sao hết!" Bạch Ngọc Đường vỗ bộ ngực nói. Triển Chiêu lia mắt xung quanh đánh giá, nhưng thấy thạch thất một mảng yên lặng không khỏi thở nhẹ một hơi, hướng Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, xoay người chạy đi đưa Nhan Tra Tán cùng Kim Kiền bên người. "À---" Kim Kiền vẻ mặt lo lắng, liếc mắc nhìn Triển Chiêu một cái, lại lom lom nhìn ba người Bạch Ngọc Đường. "Hay để ta đến chỗ hòn đá kia đứng?" "Tiểu Kim Tử, người gầy như vậy, người chả có mấy lượng thịt, đến đây cũng vô dụng!" Bạch Ngọc Đường cả giận quát. "Còn không mau đi đi?! Cơ quan này chỉ mở ra một lúc thôi, nếu ngươi cứ lề mề như vậy thì không ai trong chúng ta ra được hết!" Lời vừa nói ra nhất thời khiến mọi người hoảng sợ. Triển Chiêu sắc mặt tức thì trầm xuống, một tay túm lấy Nhan Tra Tán, một tay giữ chặt Kim Kiền, trầm giọng nói: "Triển mỗ đi trước." Lời còn chưa dứt đã lôi kéo hai người chạy gấp ra ngoài. Ngay lúc ba người kia chạy đi thì trong thạch động truyền ra một tiếng vang "lạch cạch" rất nhỏ. Ba người ở lại không khỏi giật mình quay đầu nhìn. Nhưng lại nghe thấy tiếng quát của Bạch Ngọc Đường: "Thất thần gì nữa, đi mau!" Theo tiếng quát của Bạch Ngọc Đường, cùng lúc vang lên hai tiếng trầm đục. Ngay sau đó, chỉ thấy Vũ Mặc lủi người chạy đi, Ngải Hổ lảo đảo bổ nhào về phía trước, trên mông còn in một dấu giày. "Bạch---" Kim Kiền vừa mở miệng ra, lại bị một người túm áo ném về phía sau. Chợt nghe "loảng xoảng" một tiếng, một đám bụi mù hạ xuống. Mọi người nhất thời sợ hãi. Khói bụi cuồn cuộn dâng lên, mơ hồ nhìn thấy cửa đá phía trên đã hạ xuống, đem thạch động bít lại chặt chẽ. Mà Bạch Ngọc Đường--- vẫn còn ở thạch động phía trong! "Bạch Ngọc Đường!!" "Bạch huynh!" "Bạch Ngũ gia!!" Mọi người hoảng sợ, tiếng la vang vọng cả trời đêm. HẾT HỒI 1.