Đền hạnh phúc cho em

Chương 44 : Hôn lễ (2)

Tiệm Áo Cưới Đàm Thủy. Trong tiệm, Lệ Doanh mệt mỏi nghồi phịch xuống ghế sô pha. Chỉ thử áo cưới thôi mà cũng mệt như vậy. Đến hôm nay, cô mới thực sự biết được cái bản tính kén chọn của Hàn Cảnh Văn. Anh chồng của cô từ lúc vào tiệm đến giờ, bắt cô mặc thử không biết là bao nhiêu bộ váy cưới rồi. Mỗi lần mặc chiếc váy nào, cô cũng thấy đẹp, nhưng anh đều lắc đầu bảo không đẹp. Còn lấy điện thoại chụp lại. Xem xem rồi lại lắc đầu. "Ài....Cảnh Văn à, em không lựa nữa đâu. Áo cưới ở đây, chắc là mặc hết rồi cũng nên..."cô than thở Anh nhìn cô than thở, cũng thấy xót, nhưng ý định trong hôn lễ sẽ cho cô bất ngờ, anh sao có thể nói cho cô biết được. Anh đứng lên, đi về phía tủ kính, lấy ra một bộ váy trắng muốt, cầm đến trước mắt cô, anh nói. "Doanh Doanh, mặc bộ này nữa thôi nhé. Bộ này anh sẽ chụp chung với em. Được không?" Anh hỏi xong liền trưng ra bộ mặt đáng yêu để năn nỉ cô. Lệ Doanh bó tay, không ngờ anh vậy mà còn có cái mặt này. Đây mà là boss Hàn hung tàn, lạnh lùng, vô cảm đây sao? Có lầm không chứ? Cô đành gật đầu. Vì hôn lễ của anh và cô, cô không muốn anh vì cô mà buồn. Sau khi thử váy, chụp hình cưới xong, cũng mất cả một ngày. Lệ Doanh vừa mệt lại vừa đói. Mặt cô xụ xuống, đói lắm rồi.. "Em đói?" Hàn Cảnh Văn nhìn cô, áy náy hỏi. Cô than trong lòng, "boss Hàn à, giờ anh mới biết em đói sao chứ?" Nghĩ vậy thôi chứ không dám nói ra. Cô chỉ gật đầu. Anh cười nhẹ rồi nói, "Doanh Doanh là anh thất trách rồi, lại để đói Hàn Thái Thái. Đi, anh đưa em đi ăn." Lệ Doanh nghe anh nói, ánh mắt sáng lên, tươi tỉnh. Vậy thì còn gì bằng chứ, cô chờ anh nói câu này từ chiều luôn ấy. "Ông xã à, nhanh lên, em đói lắm rồi." Cô kéo tay anh ra khỏi cửa hàng áo cưới vừa nói. "Đói lắm sao? Vậy lên xe, em có thể ăn anh trước mà." Hàn Cảnh Văn vừa nói vừa nở một nụ cười gian tà nhìn cô. Ăn anh? Lệ Doanh tự nhiên xấu hổ khi ngụ ra ý trong lời nói của anh, cô chạy vội đi khỏi anh, "a...anh càng ngày càng không vô sỉ...thích liền trêu em..." Hahaha..anh cười hạnh phúc rồi chạy theo cô, hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi. ..... Hai người lòng vòng quanh khu Nam Thủy cuối cùng cũng chọn được một nhà hàng ưng ý. Vào bàn ngồi, cầm thực đơn, Lệ Doanh bắt đầu gọi món. Nhân viên nghe cô gọi xong, hết hồn, chỗ đồ ăn cô gọi, phải cho năm hay sáu người ăn luôn ấy. Nghĩ vậy thôi chứ anh ta cũng không dám thắc mắc. Phải đi vội, bằng không lại bị ánh mắt của người đàn ông kia phóng dao chết mất. Mười lăm phút sau, đồ ăn được dọn lên. Hàn Cảnh Văn nhìn một bàn đồ ăn, thế mà chỉ có vài món mặn, còn lại toàn bộ là đồ thanh đạm. Anh thắc mắc liền hỏi cô. "Doanh Doanh, em từ lúc nào lại ăn nhạt nhẽo như vậy?" Cô cầm đũa lên gắp món cải mầm mà cô thích nhất vào bát mình, rồi nói. "Em đâu có ăn nhạt, em gọi cho anh mà. Vì anh không thích muối." Anh nghe cô nói, mới vỡ lẽ ra. Thì ra cô vẫn luôn nhớ điểm này, dù là nhỏ nhất nhưng cô vẫn để ý. Quả thực khi nãy, lúc vào đây, anh cũng không hiểu vì sao cô chọn nơi này. Bây giờ nhìn một bàn đồ ăn, anh mới biết.. Nơi này đa số là đồ ăn chay. Vô cùng thanh đạm, đối với một người dị ứng muối như anh đúng là thích hợp. Vợ anh đúng là tâm lí mà. "Cảm ơn em, vợ của anh." Anh cười, nói với cô, giọng đầy cưng chiều. "Chuyện nên làm, như vậy mới là vợ anh được." Cô đắc ý nói. Rồi cúi đầu ăn từ tốn. Dù đói thì cũng phải có thể diện chứ. Hai người vui vẻ ngồi ăn với nhau. Tưởng là ăn ngon lành đến phút chót, bỗng nhiên. "Anh Cảnh Văn, anh cũng ăn cơm ở đây?" Giọng nói của một cô gái vang lên phía sau. Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh cùng không hẹn mà quay ra nhìn. Người đến là Ôn Chỉ Dung, cô ta đang mang trên mình một bộ đồ phật tử. Có lẽ là từ chùa cầu phúc về thì phải. Còn chưa định thần, thì hai người lại được gặp Ôn Tuyền. Hai mẹ con bà ta chắc là đi cùng nhau. Hàn Cảnh Văn vừa thấy hai người kia, vẻ mặt anh rõ ràng thay đổi, đầy lạnh nhạt lẫn chán ghét. Anh không trả lời Ôn Chỉ Dung, chỉ lặng ngồi ăn. Đến nhìn anh cũng không thèm nhìn. Bị anh làm lơ, Ôn Chỉ Dung lúng túng, miệng không biết nên nói gì. Ôn Tuyền mẹ cô ta vừa đến liền nhìn chằm chằm vào Lệ Doanh, bà ta cất giọng mỉa mai. "Ai da, cướp vị trí Thái Thái của người khác, chưa gì mà đã lên mặt rồi. Đúng là thứ nghèo mạt quê mùa, đỉa lại đòi đeo chân hạc. Không biết xấu hổ." Lệ Doanh biết bà ta nói cô, cô đang định phản bác thì bị anh nắm tay ngăn lại. Cô im lặng, rồi ngồi ăn, xem hai mẹ con Ôn Tuyền chính là không khí. Đúng thế, người khôn ngoan luôn là người im lặng và biết lắng nghe. Lệ Doanh nghĩ vậy nên cũng không nói gì nhiều. Cầm đũa tiếp tục gắp thức ăn. "Con ranh, dám làm lơ trưởng bối, mày tưởng mày là Thái Thái Hàn Gia rồi chắc. Mau đứng lên cho tao." Ôn Tuyền vừa quát vừa lôi tay của Lệ Doanh. "Bà làm gì vậy, mau buông tay tôi ra. Tôi vốn không quen bà. Lệ Doanh tức giận giật mạnh tay ra khỏi tay Ôn Tuyền, khiến bà ta loạng choạng ngã ngồi về phía sau." Mọi người xung quanh thấy một màn này thì xôn xao bàn tán, ai cũng cho rằng Lệ Doanh đang bắt nạt một bà già, mà còn là một phật tử vừa đi cầu phúc về. Thấy mọi người ra vẻ đồng tình với mình, Ôn Tuyền thuận thế liền giả bộ đáng thương, khóc lóc đau xót, bà ta hét lên. "A...Lệ Tiểu Thư, tôi không có làm gì cô, xin cô đừng giận mà ghét tôi. Tôi và con gái vừa đi cầu phúc về, xin tiểu Thư tha cho chúng tôi." Ôn Chỉ Dung thấy mẹ khóc, cũng khóc sướt mướt theo, vô cùng đáng thương. "Cái gì chứ? Lại còn diễn kiểu này, Lệ Doanh thực sự là bái phục hai con người này. Mẹ xướng, con ca. Đủ đáng thương." Hàn Cảnh Văn lúc này mới đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, anh cười khẩy, giọng đầy giễu cợt. "Haa...Ôn Phu nhân, bà đây là miệng nam mô bụng bồ dao găm sao?" Anh nói câu đó xong, liền đi vòng qua bên Lệ Doanh ngồi, nắm tay cô kéo cô đi theo. "Doanh Doanh chúng ta về nhà, còn nhiều thứ cần chuẩn bị cho hôn lễ nữa." "Cảnh Văn, ta là cô của con, con lại vì người ngoài mà đối xử với người thân của con như vậy. Mẹ con trên trời có thiêng, nếu biết con vì con nhỏ quê mùa kia mà đối với ta như vậy, bà ấy sẽ rất buồn. Con sẽ dám nhìn mặt bà ấy nữa sao?" Ôn Tuyền gân cổ lên nói một hơi. Bà ta nào biết, cơn giận của Hàn Cảnh Văn đã nổi lên thực sự. "Câm miệng, Ôn Tuyền, bà còn dám nhắc đến mẹ tôi." Hàn Cảnh Văn buông tay Lệ Doanh ra, anh lao đến túm lấy cổ của bà ta nhấc bổng lên. "Ố..ô..b..uông...ra..." bà ta đau đớn như sắp tắt thở. "Anh Cảnh Văn, thả mẹ em ra.." Ôn Chỉ Dung hét lên lao đến đòi gỡ tay anh. Nhưng là vừa nhìn đến sắc mặt của anh, cô ta sợ đến run rẩy. Không dám bước tiếp. "Sao? Không nói nữa đi, miệng bà không phải nói hay lắm sao? Nói tiếp đi, nói đi chứ? Bà câm rồi à.." Hàn Cảnh Văn ánh mắt lạnh lẽo, đỏ ngầu. Trán anh nổi lên cả gân xanh, khuôn mặt đáng sợ còn hơn quỷ Tula, anh nhìn người đàn bà anh đang bóp cổ rồi gằn lên. "Khốn kiếp, bà cũng đủ tư cách để nhắc đến mẹ tôi. Thứ đàn bà đê tiện như bà, ai là người thân với bà, bà đang mơ sao? Trả lời tôi xem, hả..hả...?" Vừa nói, anh vừa gia tăng lực bàn tay, làm gương mặt của Ôn Tuyền vì sắp tắt thở mà tím tái. "Anh Cảnh Văn, xin anh tha cho mẹ em.." Ôn Chỉ Dung cầu xin, khóc lóc thảm thiết. Mọi người xung quanh nhìn thấy đúng là tội thật, nhưng thôi mặc kệ, ai có gan mà đụng vào Hàn Gia chứ. "Cảnh Văn, anh thả bà ta ra đi." Lệ Doanh vội đi nhanh đến ôm anh từ sau lưng. Nhỏ giọng khuyên anh. Bàn tay cô nắm tay của anh, cô khẽ nói. "Cảnh Văn, bà ta sẽ chết nếu anh không thả ra. Nghe em một lần được không, nhé." Như được xoa dịu, anh mới buông tay, hất mạnh Ôn Tuyền xuống đất, bà ta vừa được thả ra, cướp không khí mà thở, ho lên sặc sụa. "Mẹ có sao không?" Ôn Chỉ Dung lao tới ôm mẹ, hai mẹ con co rúm người vì sợ. Lần đầu tiên, cả hai cùng thấy được bộ dạng đáng sợ của Hàn Cảnh Văn. Hàn Cảnh Văn sau khi buông tay khỏi cổ Ôn Tuyền, anh lập tức lấy khăn ướt tại bàn rồi lau toàn bộ bàn tay. Anh khinh thường mà nói, "Thật bẩn mà, loại người như bà, mà cũng đi cầu phúc sao? Bà không thấy mình xấu hổ khi vào nơi thanh tịnh kia. Khẩu phật, tâm xà, giả dối. Bà không xứng để được bước chân vào nơi đó." Nói xong, anh dẫn Lệ Doanh đi. Trước khi đi, anh lạnh lẽo mà cảnh cáo. "Ôn Tuyền, bà tốt nhất nên an phận, cũng đừng nghĩ đến chuyện bày trò trong hôn lễ của tôi, càng không được động vào vợ tôi. Nếu còn thêm một lần nào nữa, tôi Hàn Cảnh Văn sẽ cho mẹ con bà biến mất khỏi Đài Trung mãi mãi." Dứt lời, anh dẫn Lệ Doanh rời đi, không nhìn đến hai mẹ con kia một lần, thật đáng ghét. Chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa, kẻ nào muốn tìm chết, anh liền đáp ứng...