Đến đây nào, vợ ngốc!!

Chương 12 : Em họ!

- Tốt! Em biết ngừng đúng lúc đấy bà xã!! - Minh Vũ tiếp tục đàn áp đối phương bằng nụ cười ma mị nhưng rất đẹp khiến người ta chết thẳng cẳng. Minh Vũ đã từng xử lí biết bao nhiêu là tên đầu gấu trong giới Mafia, chẳng lẽ nào chỉ vì một cô vợ bé con ngốc nghếch mà anh không giải quyết được, thì thật anh chẳng còn mặt mũi nào để vác ra đường. Theo anh, cái sỉ diện cảu một thằng đàn ông là ở chỗ đó. - Vì em mà giấc ngủ của anh tan tành theo mây khói rồi đó! Nói xong Minh Vũ đứng dậy, bước vào phòng tắm. Để lại cho Đông Nhi một mớ xúc cảm nhất thời. Vừa sợ vừa giận. Cô bật người dậy. Sao chẳng bao giờ cô thắng nổi Minh Vũ. Ngay cả khi cô đã sử dụng đến nước mắt - vũ khí lợi hại nhất của con gái - vậy mà chẳng hề xi nhê gì tới Minh Vũ. Nhưng điều đó lại khiến cho Minh Vũ cảm thấy khoái chí. Biết đi đâu để tìm được một người thứ hai như Đông Nhi... .... - Hôm nay con đến gặp họ sao? - Vâng thưa dì! Con nghe nói anh ấy mới cưới vợ, con cũng muốn đến chúc mừng! - Nhưng... cô gái ấy rất đẹp, có thể hút hồn tất cả các chàng trai tiếp xúc với cô ấy đấy! Liệu con có đủ can đảm để có thể đứng trước mặt cô ấy không? - Dì... sao dì lại nói như vậy?? Con không thể nào làm chuyện gì tồi tệ với anh ấy. Dù sao họ cũng là vợ chồng mà! - Nhưng ai chứng minh được điều đó! Chúng nó hủy đám cưới khi cha sứ chưa tuyên bố gì cả! - Dì... - Nghe ta nói... con phải biết nắm lấy người phụ nữ mà mình yêu. Đến bây giờ vẫn chưa có vợ, thì làm được trò trống gì. Nhớ kĩ nhé, bất cứ là ai đi nữa, nhưng nếu con yêu thật sự, thì phải cướp lấy bằng bất cứ giá nào. Nghe chưa...!! ..... - Đông Nhi, hôm nay anh muốn em gặp một người! - Minh Vũ từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn đọng mấy giọt nước mát. Làm gợi lên mấy hình tượng quyến rũ trong lòng Đông Nhi mà cô đã từng xem qua. Trông Minh Vũ giống như mấy model trên mấy trang báo, hay một hotboy nổi tiếng trong giới showbiz đang được hàng ngàn người ngưỡng mộ. Ơ nhưng.... Minh Vũ đã là hot boy trong trường và được các nữ sinh ca tụng như thánh thần rồi còn gì? - Ai vậy? Quan trọng lắm sao? - Vẫn chăm chú với quyển sách dày trên tay. Đông Nhi chẳng thèm nhìn chồng mình lấy một lần. Cất tiếng hỏi theo cái giọng chua ngoa. Dường như cô chẳng mấy quan tâm đến việc gặp gỡ hay xem mắt này. - Tất nhiên... đến lúc ấy em sẽ biết!! - Minh Vũ có chút hụt hẫng với ngay chính người vợ của mình. Anh ném cái khăn tắm lên đầu Đông Nhi để dằn mặt trước. Cốt ý cũng muốn cô cất giùm cái khăn. Đông Nhi hưởng hết cái khăn to trên đầu. Cô cảm nhận được mùi cơ thể anh trong chiếc khăn này. Chính nó đã làm cô bao phen ngây ngất vì Minh Vũ. Mùi không quá nồng, chỉ là phảng phất ngang qua mũi cô, để lại cảm giác dễ chịu khó tả. Lần nữa Đông Nhi bị đánh lừa cảm xúc bởi cái mùi này. Cô lắc đầu nguậy nguậy để thanh lọc lại cái não u ám. Sau đó dùng hết sức ném chiếc khăn lại về phía Minh Vũ. - Sao lại vứt ở đây!! Từ bao giờ đã tập cái thói vứt đồ lung tung thế hả??? - Uy nghiêm như một bà hoàng. Khí thế cao nghi ngút tận mây xanh trời cao. Đông Nhi đứng trên giường, hơi khó khăn một chút vì chiếc đệm lò xo, nhưng cô cũng giữ được thăng bằng. Đông Nhi chống hông, hét xa xả vào mặt Minh Vũ. - Thế em không cất giùm anh được à? - Nhờ phản xạ nhanh, Minh Vũ nhanh tay chụp lấy chiếc khăn bông trước khi nó rơi xuống sàn nhà. Gương mặt lãnh đạm chẳng có bất cứ cảm xúc nào khác. Minh Vũ cất tiếng hỏi lại một câu mà đối với Đông Nhi, đó là câu hỏi ngu ngơ nhất thế giới. - Tự mà cất!! Tôi là osin hay là vợ anh đây??? - Tiếp tục đả kích đối phương tới cùng. Thừa thắng xông lên. Đông Nhi chộp nhanh cơ hội, tiện thể trả thù việc lúc nãy Minh Vũ dám mắng vào mặt cô. - Thế em muốn làm mẹ hay muốn đi học! - Minh Vũ vẫn điềm đạm cất tiếng. Câu nói của anh chẳng hề ăn nhập gì với câu hỏi của Đông Nhi, nhưng nó lại làm cô choáng váng mặt mày. Khí thế cũng theo đó mà tụt xuống tận đáy đại dương rồi mất hút. Điểm yếu của cô là ở đây! Minh Vũ đã bắt thóp được các điểm yếu của cô. Thế nên chẳng khi nào mà cô thắng được Minh Vũ cả. Đông Nhi nhảy xuống giường. Tiến đến gần Minh Vũ với cái bộ mặt thảm sầu nhất có thể. - Đồ mèo con! Đừng làm bộ mặt đó với anh! - Phũ phàng đến ngỡ ngàng... Minh Vũ vẫn giữ cho khuôn mặt mình thật điềm tĩnh. Anh cất giọng trầm như một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đông Nhi một cách không thương tiếc. - Tôi... tôi mà là mèo con á??!!!! - Chính xác... - Ngắn gọn nhưng súc tích. Minh Vũ đưa tay giả vờ vuốt ve chiếc má trắng hồng không tì vết của Đông Nhi, sau đó bất ngờ nhéo mạnh khiến cô giãy nãy cả lên - ... đồ. mèo. con!! Minh Vũ nhấn mạnh từng chữ để phát âm rõ hơn, chuẩn hơn. Bàn tay anh theo đó cũng lắc theo từng chữ mà anh phát ra. Đông Nhi đã định bụng sẽ cho Minh Vũ một trận, nhưng ông trời chẳng bao giờ chịu tác nghiệp với cô. Vì ngay lúc ấy ở dưới nhà, giọng của một người con trai réo lên, gọi tên Minh Vũ rầm rộ ở dưới nhà. - Thằng oắt con, chưa thấy hình đã thấy tiếng!! - Minh Vũ khẽ chau mày. Sau đó khoác vai Đông Nhi lôi thẳng ra phía cửa phòng rồi bước xuống nhà. - A... Minh Vũ!!!! - Thằng con trai được cho là có cái loa vắt bên mình lên tiếng khi thấy Minh Vũ đang bước xuống. Anh đứng dang tay, như chờ rằng Minh Vũ sẽ sổ sàng chạy tới ôm lấy anh. Nhưng... đó không phải là tính cách của Minh Vũ. Anh vẫn khoác vai Đông Nhi bước đến gần. Hé nở nụ cười thân thiện để đánh lừa giác quan người trước mặt. Rồi dùng chân đá nhẹ vào ống quyển của người đối diện, nhiêu đó thôi cũng làm cho người ta nhảy cẫng lên vì đau. - Minh Quân, đến bao giờ em mới bỏ cái thói to mồm ở nhà anh hả? Đông Nhi mặc dù bị Minh Vũ kẹp chặt cổ, nhưng cũng lờ mờ đoán ra. Đây là người mà chồng cô muốn cô gặp mặt. Tên cả hai còn hao hao giống nhau. Rốt cuộc người này là ai...? - Còn anh không dùng bạo lực với em mình thì không chịu được à??? - Người con trai có cái tên Minh Quân ôm chân nhảy như đang chơi lò cò. Sau một hồi cơn đau biến mất thì mới đứng im được. Lúc ấy mới quay sang cô gái đứng bên cạnh Minh Vũ - Đây là... vợ anh sao? - Phải... - Minh Vũ khẽ cười. Nhẹ như gió thoảng, nếu không để ý, sẽ chẳng ai biết được đó là nụ cười. Anh buông Đông Nhi ra, rồi quay sang cô - Đông Nhi, đây là em họ của anh! - Minh Vũ, anh yêu con nít bao giờ thế?? - Minh Quân trố mắt ra sau khi nhìn Đông Nhi một lượt từ trên xuống dưới. Hoặc cũng có thể là hai, ba lượt gì đó. Nhưng Minh Quân hiểu lầm cũng phải. Ai nhìn Đông Nhi mà chẳng nghĩ rằng đó chỉ là một đứa con nít. Vì vóc dáng nhỏ con lại gầy. Thêm nước da trắng hồng như em bé kia thì không thể không hiểu lầm được. - Nè!!! Tôi không phải con nít! Tôi 18 tuổi rồi!! - Bị sỉ vả là con nít. Đông Nhi dậm dậm bàn chân xuống sàn nhà. Cô tức anh ách lên, chống hông quát tháo người trước mặt. Nhưng cô không ngờ trong những cú dậm chân xuống sàn nhà đó, có một vài cú dậm ngay trúng bàn chân Minh Quân. - Đau...!! - Minh Quân tiếp tục chơi trò nhảy lò cò. Chỉ kịp thốt lên một từ duy nhất rồi thả người tự do xuống chiếc ghế salon. Mặc kệ sức đàn hồi của chiếc ghế có muốn bật lại anh. Vì dù sao người anh cũng chẳng còn lành lặng gì nữa - Vợ chồng anh giống nhau thật! Mới đến nhà anh chưa được 15 phút đã thương tích đầy mình!! - Có cần anh cho em bất tỉnh để khỏi phải đau đớn nữa không? - Minh Vũ cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Minh Quân. Phải cố gắng lắm anh mới nhịn cười được và tỏ lòng muốn ban cho Minh Quân một ân huệ cuối cùng. - Gì cơ?! Anh đang đùa đúng không? Lần này thì không nhịn cười được nữa. Minh Vũ anh cười lớn trước thái độ của Minh Quân. Trong khi Đông Nhi đứng kế bên Minh Vũ, cô khoác tay trước ngực trừng trừng nhìn Minh Quân. Anh em gì mà chẳng giống nhau gì cả. Trong khi chồng cô lạnh lùng, điềm tĩnh bao nhiêu thì thằng em họ này lóc chóc, xí xa xí xớn bấy nhiêu. Minh Quân bây giờ mới có dịp ngắm nhìn kỹ dung nhan của Đông Nhi. Quả thật cô rất đẹp. Có khi còn đẹp hơn các cô gái mà anh đã từng gặp trước đây. Đông Nhi không hề bôi bôi chét chét hàng tấn phấn trang điểm lên mặt như những cô nàng đỏng đảnh ngoài kia, nhưng cô vẫn đẹp với nét đẹp kiêu sa, lộng lẫy. Chả trách Minh Vũ mới gặp lần đầu đã yêu mất. Minh Quân đã học ở bên nước ngoài bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu là các cô gái Tây đẹp đẽ. Nhưng Đông Nhi vẫn đem cho anh một thứ cảm xúc khác hẳn. Gương mặt Đông Nhi cũng có thể cho là có một chút gì đó rất Tây. Cả làn da trắng như bông bưởi kia, cũng đủ khiến cho các chàng mê mệt. Và tất nhiên, Minh Quân anh chẳng thể nào thoát khỏi. - Thôi nhìn vợ anh được rồi đó! - Minh Vũ hớp một ngụm trà ấm. Mặc dù không nhìn Minh Quân nhưng anh cũng biết thằng em họ của anh đang nhìn Đông Nhi chằm chằm. - Làm... làm gì có!! - Không có gì có thể qua mắt được anh mà! - Thiếu gia, Đằng phu nhân mời hai cậu đến dự tiệc tối nay!... - Cô giúp việc trong bếp chạy ra. Cung kính cúi đầu trước Minh Vũ rồi thông báo - .... bà cho mời thiếu phu nhân nữa ạ! Nghe đến đây, Minh Vũ bàng hoàng, nhưng gương mặt lại thể hiện một sự điềm tĩnh vốn có của của anh. Lại muốn giở trò nữa sao? Cho mời cả Đông Nhi thì chắc chắn lại muốn hại cô! Đông Nhi cũng không khác gì Minh Vũ. Cứ mỗi lần nghe đến tên Đằng phu nhân, khắp người cô lại nổi hết cả da gà, một hơi lạnh cứ thổi dọc sống lưng cô. Đông Nhi quay đầu nhìn Minh Vũ, nhưng chỉ thấy từ anh là sự bình tĩnh, anh còn thông thả ngồi uống trà, khiến cô cũng an tâm phần nào. P/s: Nói cho Bo biết với nhé! Mọi người thích nhất điều gì từ truyện này nào??? Chap 12: Em họ!-P2 - Không sao đâu Đông Nhi, có hai anh ở đây, bà ta không dám làm gì đâu! - Minh Vũ vỗ nhẹ lên vai Đông Nhi trấn an. Anh biết chứ, chắc chắn mẹ anh sẽ chẳng dám làm gì ở một nơi thế này. Một nơi rất đông khách mời, nếu bà ta có giở trò, chẳng khác nào là vạch áo cho người xem lưng. Đông Nhi đan chặt hai bàn tay đang run rẩy vào nhau. Gương mặt sắc sảo lộ rõ vẻ sợ hãi. Đôi môi chỉ dám mấp máy: - Minh Vũ... - Gì thế này!!! - Chẳng biết từ đâu Đằng phu nhân xuất hiện. Bà chỉ thẳng vào mặt Đông Nhi, đôi mắt giương tròn, quát lớn - Đường đường là con dâu của nhà họ Đằng, đi dự tiệc mà cô lại ăn mặc thế này sao??? Đằng phu nhân nói không sai. Đông Nhi ăn mặc quá đơn giản. Trong khi mọi người ở đây đều xúng xính trong váy, áo lộng lẫy. Còn Đông Nhi cô lại giản dị trong quần jean, áo thun tay dài hơi trễ vai. Tóc búi cao và đôi giày búp bê cùng màu với màu tóc. Đến một món trang sức còn không có. - Mẹ à, cô ấy chỉ muốn thoải mái hơn thôi. Có cần phải gay gắt thế không? - Ngay lập tức, Minh Vũ lên tiếng bênh vực cho vợ mình khi nhận ra càng lúc Đông Nhi càng run rẩy sợ hãi hơn. - Con thì biết cái gì!!! Ăn mặc như thế chẳng khác nào xem thường nhà họ Đằng này!! Đã là dâu nhà này thì phải giữ ý tứ chút chứ!!! - Đằng phu nhân tiếp tục gắt gỏng. Bà quát to khiến các quan khách đều hướng ánh nhìn về Đông Nhi rồi bàn tán xì xào. Ý đồ của bà ấy... là đây sao...? - Đưa cô ấy về thay đồ... để chiều theo ý mẹ tôi!! - Minh Vũ hất mặt về phía cô giúp việc. Anh cho hai tay vào túi quần của bộ vest đen lịch lãm, đầy phong độ. Đôi mắt màu hổ phách không ngừng nhìn Đằng phu nhân. Người ta nhìn vào sẽ chỉ nhận thấy đó là một ánh mắt hết sức bình thường. Nhưng đối với một người tinh ý như Đằng phu nhân, bà biết Minh Vũ - con trai độc nhất của bà - đang đe dọa, thách thức chính mẹ của nó. - Hừm... đừng nhìn ta với ánh mắt đó, con trai!! Ta chỉ đang dạy dỗ lại con dâu của mình thôi!! - Đằng phu nhân cười khẩy, cố tình cười thành tiếng để chọc điên Minh Vũ. - Đó không phải là cách!! - Trả lời ngắn gọn. Minh Vũ nheo nheo đôi mắt nhìn xung quanh. Rồi bỏ mặc cho Đằng phu nhân đứng đó, không nói không rằng, anh cùng Minh Quân bước đến những chiếc bàn có để những ly rượu vang. Bữa tiệc rất sang trọng. Được đãi tại khoảng sân rộng trong căn biệt thự của Đằng lão gia. Bữa tiệc được tổ chức là tiệc buffer, nhằm để tiết kiệm diện tích, thay vì phải tốn thêm mấy cái bàn và mấy cái ghế. Tiệc đứng nên người dự tiệc đều tự phục vụ, có thể đi vòng vòng và chủ động làm quen với các khách mời khác thay vì phải ngồi cố định một chỗ. - Thiếu gia, cô Đông Nhi đã chuẩn bị xong rồi ạ! - Một tên vệ sĩ mặc vest đen bước đến gần Minh Vũ rồi ghé sát tai anh nói nhỏ. Sau đó đứng quan sát nét mặt của anh. Sau khi nhận được sự phản hồi của Minh Vũ là một cái gật đầu nhẹ, tên vệ sĩ ấy mới cung kính cuối đầu rồi bước ra ngoài. - Có lẽ cô ấy sẽ cần em giúp đỡ!! - Minh Quân lên tiếng. Anh uống nốt ly rượu vang trên tay, rồi đặt nó xuống bàn. Anh bước ra ngoài chiếc cổng sắt to đùng. Nơi mà Đông Nhi đang đứng ngoài đó. Minh Vũ không nói gì. Chỉ lẳng lặng quan sát theo bước chân của Minh Quân, mân mê ly rượu trong tay, ánh mắt anh hướng ra phía cổng. Chờ đợi điều gì đó... - Đông Nhi, đi nào! - Minh Quân đưa ra bàn tay nhằm để Đông Nhi nắm lấy. Giọng anh nhẹ nhàng mà ấm hơn Minh Vũ gấp trăm lần, nhưng vẫn không thể nào khiến Đông Nhi cô cảm thấy an tâm như khi đi bên Minh Vũ. Đông Nhi dường như có chút thẹn thùng. Dù muốn dù không, cô vẫn đặt bàn tay mình lên bàn tay của Minh Quân, mong muốn tìm được một điểm tựa để cô không hồi hộp nữa. Bước chân đầu tiên bước ra, mọi người đã khiến cô sợ hơn khi tất cả đều thốt lên, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp thiên sứ của cô. Đông Nhi mặc trên người chiếc váy len dài màu trắng tinh khiết, trễ vai, có xẻ tà cao từ đùi cô trở xuống. Chiếc váy tuy đơn giản nhưng không kém phần quý phái, sang trọng. Hầu hết đều chủ yếu tôn lên cái dáng hình chữ S của cô. Phụ kiện trên người cô đều bằng vàng, từ vòng đeo cổ cho đến lắc tay. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một nét đẹp thuần khiết. - Minh Vũ, ta nói không sai chứ! Cô ấy vừa thông minh, xinh đẹp, rất thích hợp với con!! - Đằng lão gia vỗ vai Minh Vũ, cái giọng trầm khàn của ông nhỏ nhẹ như rót mật vào tai Minh Vũ. Ông lại muốn nhắc đến cái điệp khúc: Đông Nhi sẽ giúp được rất nhiều cho con! - Tôi không quan tâm! Chỉ cần có cô ấy bên cạnh tôi là đủ! - Minh Vũ vẫn nheo đôi mắt màu hổ phách về phía Đông Nhi. Dường như anh không quan tâm đến lời nói của Đằng lão gia. Đáp lại lời nói của ông ấy, chỉ là điều tất yếu bắt buộc anh phải làm thế. Lúc bước đi, Đông Nhi vô tình đạp phải phần tà váy. Chỉ một chút nữa thôi, cô có thể đã bị té và ê mặt trước tất cả mọi người. Nhưng Minh Quân đã nhanh tay chụp lấy eo cô và nhấc bổng lên dễ dàng. Điều đó khiến anh phải tròn mắt thốt lên: - Em... nhẹ thật! Ngay lúc ấy, trong lòng Minh Vũ nóng ran. Một thứ cảm xúc dâng lên, khiến anh nghẹt thở, khó chịu. Anh không thích như vậy chút nào, cho dù đó có là người em họ thân thiết nhất của của anh - Minh Quân - thì anh cũng không thể nào chấp nhận được: - Bỏ cô ấy xuống được rồi đấy Minh Quân!... - Minh Vũ bước đến gần hơn, nhìn ngắm kỹ cô vợ của mình. Anh khẽ cười. Sau đó quay ngoắc sang Minh Quân, đưa cho cậu ấy ly rượu của mình. - ... Nên nhớ cô ấy là vợ của anh, không phải vợ em, rõ chưa? Dằn mặt như thế là đủ, Minh Vũ ôm lấy vòng eo của Đông Nhi lôi đi. Không quên ném lại cho Minh Quân một ánh nhìn sắc lạnh với đôi mắt màu hổ phách của một loài hổ báo đang đói khát. Minh Quân đông đá toàn thân chừng 3 giây ngắn ngủi trước ánh mắt sắc béc như dao chọc tiết lợn của Minh Vũ. Tự đặt cho mình một câu hỏi rất ngố: Mình làm gì sai sao...? - Nè, có cần phải nói móc em họ của mình thế không? Không nhờ anh ta thì tôi đã bị đập mặt xuống đất rồi đấy! - Đông Nhi khổ sở vừa phải túm cái tà váy, vừa phải líu nghíu bước theo Minh Vũ. Bước đi mà cứ phải nhìn chằm chằm xuống đất vì sợ vấp té, nhưng cô vẫn phải to mồm răng dạy chồng mình. - Em đang bênh cho hắn ta đấy à? - Minh Vũ vẫn bước đi những bước chậm rãi. Chốc chốc lại phải chau mày về phía những người đang nhìn Đông Nhi chằm chằm. Nhưng anh vẫn đáp lại câu nói của cô như lẽ đương nhiên. - Tất nhiên... vì hắn ta làm điều đúng mà!! - Thốt ra câu ấy xong. Đông Nhi mới nhận ra sai lầm của mình thì đã quá muộn. Ba cô đã từng dạy: Không được nói người khác đúng trước mặt chồng!!!. Thế mà cô quên bén mất. - Em có muốn anh đi giết hắn ngay bây giờ không? - Dừng bước chân. Minh Vũ đột ngột khựng lại khiến Đông Nhi cũng chới với. Khuôn mặt lãnh đạm của anh cũng chỉ là những hồ đông đá. Nhưng giọng nói lại vô cùng sắc bén, cứ từ từ cứa vào màng nhĩ người ta, cho đến khi nổi da gà thì quá muộn. - Nếu em muốn thì anh làm ngay đấy!! - Anh...!! - Nhiệm vụ của một người vợ tốt là không nên cãi lại chồng! Em nên liệu hồn!! - Câu đầu Minh Vũ hoàn toàn cao giọng. Nhưng càng về sau, thanh âm càng giảm dần. Khiến chữ hồn lại trở nên rùng rợn hơn bao giờ hết. Đông Nhi trong tình huống này hoàn toàn im lặng. Từ khi sống chung với Minh Vũ, cô đã bắt đầu sợ cái thanh âm trầm của Minh Vũ. Nên tốt nhất, im lặng để bảo toàn tính mạng. - Minh Quân... - Đằng phu nhân bước đến gần. Bà lên tiếng gọi khi nhận ra Minh Quân đang thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của Đông Nhi đang đi cùng Minh Vũ - ... con suy nghĩ thế nào về lời ta nói! - Dì.... - Chẳng phải ta đã nói, nếu yêu ai đó thì phả cướp đi bằng mọi giá sao!! Đừng tự cho rằng ta không biết con đang nghĩ gì trong đầu!! - Con... con không làm được!! - Chẳng có gì là không thể. Chẳng lẽ con không muốn người phụ nữ ấy là của một mình con sao?? Việc gì phải đứng ngây người ra nhìn theo người ta!! - Đằng phu nhân giở giọng như mật ngọt dụ ruồi. Sau đó bà cười một tràn khả ố. Rồi quay lưng lại bước về phía Đằng lão gia. .... - Aaaaa.... thiệt là sướng quá!! Ở đó thêm chút nào nữa chắc sợ sệt mà chết mất!! - Đông Nhi thả người tự do xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách. Cô thở hắt ra như vừa trút được một gánh nặng hàng trăm tấn trong người. Nghiêng nghiêng cái cổ khiến nó kêu thành tiếng, cô mới thấy thoải mái thật sự. - Đồ mèo con!! Ba chữ ấy lại tiếp tục bắn vào màng nhĩ của Đông Nhi nhờ giọng nói nửa đùa nửa thật của Minh Vũ. Anh cởi bỏ cái áo vest đen, vứt xuống ghế, rồi dùng một tay cởi hai cái nút áo phía trên cho mát. Minh Vũ ngửa cổ ra ghế, đôi mắt cũng nhắm hờ lại vẻ mệt mỏi. - Lại vứt đồ lung tung nữa hả??? Đồ lười kia!!! - Ồn ào quá!! - Minh Vũ lắc lắc đầu, anh nhíu mày vẻ tức giận. Khi anh sắp chìm vào giấc ngủ thì đã bị Đông Nhi phá đám khiến anh phát bực lên. Vơ cánh tay chộp lấy cái áo vest, anh hằng học bước lên mấy bậc cầu thang đầu tiên. - Nè, đi đâu vậy hả??? - Đông Nhi đứng chống hông. Ngước mặt nhìn theo cái dáng kiêu ngạo của Minh Vũ đang từ từ lếch lên mấy bậc cầu thang, cô càng tức thêm. Bất ngờ một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô từ phía sau, siết chặt. Nó khiến cô cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cánh tay này là của ai. - Anh... anh làm gì vậy hả?? - Yên lặng nào! - Minh Quân càng lúc càng siết chặt Đông Nhi hơn. Anh bắt đầu hôn hít phần cổ của cô, rồi chuyển dần về bả vai với chiếc váy trễ khiêu gợi này. Trong đầu anh lúc này, chỉ duy nhất có một mong muốn, là Đông Nhi sẽ thuộc về anh. - Áaaaaaaaa...!!! Minh Vũ...!!! - Đông Nhi cô khóc thét lên. Nước mắt giàn giụa cứ ào ra.Trong lúc ấy trong đầu cô chỉ còn biết gọi tên Minh Vũ thật lớn. Cố gắng đẩy mạnh hai cánh tay của Minh Quân nhưng dường như tất cả đều bất lực. - Minh Vũ...!! Cứu...!!! Nhờ cái giọng lánh lót, trong trẻo của Đông Nhi. Minh Vũ từ trên cầu thang chạy xuống như bay. Trước mắt anh hiện ra một khung cảnh khiến anh không thể không tức giận. Minh Quân đang ôm chặt lấy người con gái của anh. Đã vậy còn không ngừng hôn hít lên người Đông Nhi. - Minh Quân!! Thế này là sao? - Minh Vũ nắm chặt bàn tay tạo thành nắm đấm. Các khớp xương như muốn vỡ vụn ra. - Nhường cô gái này cho em đi! - Ôm xốc Đông Nhi lên, Minh Quân đưa mắt nhìn anh trai mình. Thốt lên một câu mà khiến cho trời đất như muốn rung chuyển theo. Anh đã yêu Đông Nhi từ lúc mới gặp. Anh chưa bao giờ tin rằng, một ngày nào đó anh sẽ bị trúng tiếng sét ái tình của thần cupid. Nhưng giờ thì anh đã hiểu ra. Không có gì là không thể cả! - Em có biết là mình đang nói gì không hả? Mau buông cô ấy ra!! - Minh Vũ gầm lên. Phong thái của một người đứng đầu tổ chức Mafia luôn giữ cho anh cái vẻ cao ngạo, bất cần. Nhưng lúc này anh không thể nào giữ được bình tĩnh nữa. Mấy tên vệ sĩ mặc vest đen của Minh Vũ từ phía ngoài chạy vào. Bao vây cả lối đi. Mặc dù trong tay họ đều có những khẩu súng. Nhưng không một ai dám hành động khi chưa có lệnh từ Minh Vũ. Chưa kể, họ có thể sơ ý mà khiến cho viên đạn lệch đường đi, bắn trúng Đông Nhi. Vả lại... Minh Quân là em họ của Minh Vũ. Người em họ đã luôn lẽo đẽo đi theo Minh Vũ từ lúc còn rất nhỏ. Họ còn thân hơn cả anh em ruột với nhau. Vậy thì làm sao Minh Vũ có thể giương súng hạ thủ người anh em thân thiết này. - Hãy nhường cô ấy cho em!! Bên cạnh anh đâu có thiếu gì các cô gái xinh đẹp! Nhường một cô thì chẳng ảnh hưởng gì tới ai cả!! - Minh Quân ôm lấy gương mặt Đông Nhi. Anh lại tiếp tục hôn vào phần cổ của cô, không hề quan tâm rằng, mặt Minh Vũ đã đen sầm lại như lọ nghẹ. - Nhường cho em đi! Em sẽ hết lòng yêu thương cô ấy!! - Tôi không muốn!! - Đông Nhi vùng vẫy. Nước mắt vẫn chảy từng hàng dài mỗi khi Minh Quân hôn cô như một người nghiện. Đánh ánh mắt sang Minh Vũ cầu mong sự giúp đỡ từ chồng mình. "Bốp!!" Sau cái âm thanh va chạm da thịt giữa nắm đấm ở tay Minh Vũ và phần thịt ở má của Minh Quân, khiến anh chới với về phía sau. Cánh tay cũng buông lõng ra. Minh Vũ hơi khom người nắm lấy hai bả vai của Đông Nhi nhằm kéo cô ấy về phía mình. Nhưng lại bị Minh Quân chộp lấy eo cô kéo ngược trở lại. - Nếu cô ấy không là người của em. Em sẽ giết chết cô ấy ngay tại đây!! - Bàn tay to lớn tiến về chiếc cổ nhỏ của Đông Nhi. Sẵn sàng bóp chết lúc nào nếu như Minh Vũ có ý định phản kháng lại anh. Minh Vũ toan bước đến gần, nhưng khi nhận được câu nói ấy từ tai và hình ảnh ấy từ đôi mắt. Anh khựng lại. Đôi mắt màu hổ phách khẽ lay động. Nửa muốn bước đến giành lại Đông Nhi từ tay Minh Quân, nửa lại sợ rằng anh sẽ không còn được nhìn thấy Đông Nhi trên cõi đời này nữa. Thân thiết với nhau từ lúc nhỏ. Minh Vũ dường như quá hiểu rõ tính cách của Minh Quân. Nói là làm. Đó là đặc điểm mà mọi người thường nhận xét là giống y hệt nhau của hai anh em. Minh Vũ nhận thấy phía sau lưng của Minh Quân, những người cận vệ trung thành của anh đang muốn tiến đến gần để bắt cậu ấy. Anh nhanh chóng cất tiếng, thanh âm cũng giảm dần thành một thanh âm trầm uất: - Dừng lại! Minh Quân nói thật đấy!! Minh Quân nhanh chóng ôm Đông Nhi chạy ra ngoài. Vì anh biết càng đứng lâu càng nguy hiểm. Chưa biết ai sẽ đổ máu vì ai. Thoát ra khỏi cánh cổng sắt khá dễ dàng mà không có bất cứ trở ngại nào. Minh Quân đặt Đông Nhi lên chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen đậu sẵn ở phía trước. Anh phóng xe đi thẳng với tốc độ nhanh, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch nhưng đầy u ám. - Mau đi lấy xe!! Tôi phải đuổi theo!! - Thưa thiếu gia!! Tất cả đều đã bị xì bánh xe hết hơi rồi!! - Dường như tên vệ sĩ biết đây là tin dữ, có thể làm nổi trận lôi đình của Minh Vũ. Anh cuối rạp người trước chủ nhân, giọng nói có chút run sợ nhưng vẫn cố thông báo một cách dõng dạc, mạch lạc nhất có thể. - Ngươi nói gì?!! - Đáp lại tên cận vệ một cách nhẹ nhàng nhất. Nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một đó là thanh âm của quỷ. Minh Vũ chỉ thấy thật trùng hợp. Anh chắc chắn có người đứng sau vụ việc này.