Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!
Chương 46 : Ngoại truyện 2: Niếp Mạch Lễ
Lúc người bạn nhỏ Niếp Mạch Lễ bốn tuổi đã bắt đầu hiểu chuyện, thích quấn người và thích quậy hơn những người bạn nhỏ khác.
Cộng thêm Niếp Thù cưng chiều cậu, nên thằng nhóc càng thêm không cố kỵ gì.
Bình thường trên đường về nhà từ nhà trẻ sẽ quấn lấy chú Tiểu Lâm náo loạn, đến nhà là quấn ba làm nũng, duy chỉ có không dám quấy rầy Tiễn Bội Bội. Tại sao? Bởi vì nói sai mẹ sẽ dạy dỗ, vẫn còn rất hung dữ.
Chỉ có ba là tốt nhất.
Ngày nào Tiểu Lâm đi nhà trẻ đón người bạn Niếp Mạch Lễ trở lại là Niếp Thù sẽ thấy mà lắc đầu, sắc mặt còn mơ hồ phát xanh. Niếp Thù vừa muốn hỏi chuyện này là thế nào, người bạn nhỏ Niếp Mạch Lễ đã chạy lại, leo lên xe lăn của ba, cẩn thận ngồi ở trên đùi của anh lên tiếng: “Ba, hôm nay vườn trẻ chúng con có tới một người bạn nhỏ tên là Mã Lệ!”๖ۣۜ
“Vậy sao, nhất định Mã Lệ rất đáng yêu có phải không.” Niếp Thù để quyển sách trên tay xuống, cố hết sức ôm thằng nhóc vào trong ngực. Gần đây thằng nhóc lớn lên rất nhanh, cân nặng càng tăng vọt. Qua nửa năm nữa muốn ôm cũng không được, Niếp Thù có chút thương cảm.
“Đúng vậy đúng vậy, bạn ấy rất đẹp, giáo viên đều nói như công chúa.” Nhất thời trên mặt thằng nhóc sáng lên.
“Vậy, Đường Đường thích cô bé ư?” Nhẹ nhàng vuốt ve tóc thằng nhóc, Niếp Thù hỏi.
“Thích, nhưng......” Thằng nhóc khổ sở nói, cơ thể vặn vẹo uốn éo ở trong ngực ba, Niếp Thù thiếu chút nữa không ôm được.
“Nhưng mà cái gì?” Tính tình anh dễ chịu nâng cơ thể thằng nhóc lên.
“Ba, tại sao con tên là Mạch Lễ?” Thằng nhóc giả bộ u buồn, hai lông mày nhăn giống như hai con sâu róm, sống mũi di truyền từ Tiễn Bội Bội bất mãn giật giật.
Niếp Thù sờ sống mũi thằng nhóc, khởi động xe lăn đưa hai người đưa đến bên cạnh sofa, bế thằng nhóc lên, chuyển qua trên ghế sofa. Khá lắm, bây giờ cân nặng của thằng nhóc đã làm anh có chút không kiên trì nổi, ép tới chân run lên. Anh không biến sắc xoa chân, mới chậm rãi hỏi: “Có thích Mã Lệ hay không thì liên quan gì đến tên con là Mạch Lễ?”
“Đương nhiên là có.” Thằng nhóc đá rơi dép trên chân, nửa ngồi ở trên ghế sofa, hai tay nắm tay vịn xe lăn Niếp Thù, nghiêm mặt nói: “Mã Lệ, Mã Lệ, Mạch Lễ, Mạch Lễ, ba không cảm thấy rấy giống nhau sao?”
Là có chút, Niếp Thù gật đầu, chỉ là “Vậy thì có liên quan gì đến chuyện con thích Mã Lệ?”
“Tiểu Suất Ca” chu mỏ, ba quá ngu ngốc, nếu mẹ ở đây, khẳng định đã đoán được. Cậu cúi đầu, chơi ngón tay của mình nói: “Khi các bạn học gọi Mã Lệ, con đều nghe nhầm, Mã Lệ cho rằng con trêu chọc bạn ấy, cũng không yêu thích con nữa rồi.”
“......” Niếp Thù nén cười, tâm tư của người bạn nhỏ thật thú vị, đang định hỏi cậu định làm như thế nào. Thằng nhóc đã thẳng thắn mở miệng: “Ba, tại sao con tên là Mạch Lễ?”
Niếp Thù nghẹn, về vấn đề này, anh thật sự không có quyền phát ngôn. Nhưng mà chẳng lẽ nói với con trai: “Con trai à, bởi vì lúc trước mẹ con nằm mơ thấy con tên Niếp Mạch Lễ, hơn nữa nhũ danh là Đường Đường, cho nên sau khi con sinh ra, nên cũng lười nghĩ tên, trực tiếp lấy tên theo như trong mộng để đặt luôn.” Như vậy cũng quá khốn kiếp! Mặc dù Tiễn Bội Bội làm chuyện này cũng thật sự không đáng tin, nhưng mà, khi đọc tên này lên bản thân vẫn không tính là không đáng tin, Niếp Thù cũng mở một con mắt nhắm một mắt.
Nhưng mà bây giờ con trai hỏi tới, anh phải trả lời thế nào đây!
“Ba ba, tại sao vậy?” Người bạn nhỏ Niếp Mạch Lễ tiếp tục lắc lắc ba hỏi vấn đề. Tại sao phải gọi là Mạch Lễ, hại Mã Lệ không thích cậu, cậu rất thích Mã Lệ mà.
“Chuyện này, bảo bối, chúng ta chờ mẹ trở lại hỏi mẹ có được hay không?”
“Không cần, hiện tại Đường Đường muốn biết.” Thằng nhóc bắt đầu ăn vạ.
Niếp Thù quay đầu lại nhìn Tiểu Lâm đã thu dọn xong nguyên liệu chuẩn bị nấu cơm nhờ giúp đỡ, lấy được động tác phất tay của đối phương. Ý rất rõ ràng: lão đại, Tiểu Ma Vương nhà anh tôi không giải quyết được, bản thân mình tự cầu nhiều phúc!
Niếp Thù buồn bực, vấn đề này anh cũng không giải quyết được! Bà xã đại nhân, khi nào thì em trở về? Niếp Thù gào thét ở trong lòng.
Năm trước Tiễn Bội Bội đã thăng chức làm Tổng biên tập nhà xuất bản, mỗi ngày loay hoay, thỉnh thoảng còn mời khách mời tác giả sáng tác, cả ngày đều bận rộn. Bình thường đến bận đến sáu giờ mới về nhà, nếu như đụng phải thời điểm bận rộn, tăng ca đến nửa đêm cũng không phải không có, Niếp Thù rất buồn bực, trừ Tiễn Bội Bội, đến người bạn nhỏ Đường Đường cũng không cho mặt mũi, cho dù ông bà ngoại trông cậu nhiều nhất, thời điểm nên ăn vạ cũng noi theo vui đùa không nhầm, nhất là mỗi khi rõ ràng là cậu không đúng, dưới tình huống ông bà ngoại không nổi giận, thằng nhóc càng thêm được voi đòi tiên.
“Không muốn, hu hu, Đường Đường phải biết! Ba xấu......” Thằng nhóc bắt đầu ngồi ở trên ghế sofa duỗi chân, Niếp Thù cố gắng dụ dỗ cậu, lại bị cậu đẩy ra, xe lăn lui về phía sau, cơ thể của anh lại bởi vì quán tính nhào về phía trước, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Lúc đó tiếng cửa mở vừa đúng vang lên, Tiễn Bội Bội mở cửa ra thì nhìn thấy một màn này, trái tim suýt nữa bị dọa đến nhảy ra ngoài. Phải biết, lúc đó Niếp Thù đối diện cạnh góc khay trà, một khi té xuống, nhất định sẽ đụng vào đầu; hơn nữa trên bàn còn để dao gọt trái cây, nếu như không cẩn thận đụng vào đó, sẽ là tình huống gì cô không dám tưởng tượng. Đến giày cũng không kịp đổi, Tiễn Bội Bội đã vội vàng vọt tới, ném túi xách lên trên bàn, vội vàng cố định xe lăn Niếp Thù, nghiêm mặt nói: “Làm gì mà không cẩn thận như vậy?”
“Không có việc gì, chỉ ngồi chơi thôi.” Niếp Thù ngẩng đầu, trấn an vợ đang hoang mang sợ hãi.
Sắc mặt Tiễn Bội Bội vẫn không thấy tốt hơn, cô không chịu được khi Niếp Thù bị thương dù một chút. Đẩy xa dao gọt trái cây trên bàn, Tiễn Bội Bội mới ngẩng đầu, cũng thấy vẻ thất kinh trên mặt người bạn nhỏ Niếp Mạch Lễ trên ghế sofa thì nhất thời hiểu sự tình.
“Người bạn nhỏ Niếp Mạch Lễ, thành thật khai báo, mới vừa rồi là không phải con hại ba chứ?” Tiễn Bội Bội không chút do dự đối mặt với người bạn nhỏ trên ghế sofa.
“Mẹ......” Thằng nhóc méo miệng.
“Mặc kệ chuyện của con, là anh......”
“Niếp Thù, anh còn cưng chiều con, là do các anh từng bước từng bước quá cưng chiều con, con mới sẽ vô pháp vô thiên như vậy.” Tiễn Bội Bội nhìn chằm chằm chồng, quay đầu tiếp tục dạy dỗ người bạn nhỏ đã rũ đầu: “Nói, hôm nay xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ......”
“Con trai động một chút là làm nũng thì giống kiểu gì đây.” Tiễn Bội Bội chắp tay.
Thằng nhóc mím môi, thấy dáng vẻ cô không chút nào dao động, mới uất ức mở miệng: “Con muốn hỏi ba tại sao tên con là Mạch Lễ, ba nói phải chờ mẹ trở về, sau đó con không cẩn thẩn đẩy xe lăn một cái......”
Tiễn Bội Bội vừa nghe, ban đầu còn chột da, vừa nghe đến thằng nhóc này đẩy xe lăn của anh, nhất thời tức giận bùng lên. Không nhịn được đưa tay chọc chọc vào đầu con trai: “Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, không cho phép tức ba con, càng thêm không cho phép ăn vạ, con không nghe có phải không?”
“Mẹ, con sai rồi.” Thằng nhóc đỏ hai mắt thút thít, ban tay nhỏ bé uốn éo nắm chặt. Mới vừa rồi thấy ba thiếu chút rơi khỏi xe lăn cậu đã hối hận, cậu thật sự không cố ý.
“Lần sau còn dám hay không?”
“Không dám.”
“Vậy nên nói gì với ba?”
“Ba, thật xin lỗi. hu hu ~” Thằng nhóc ngoan ngoãn nói xin lỗi, mẹ thật hung dữ.
Lúc này Niếp Thù mới dám xóa gáy con trai, an ủi cậu: “Không có việc gì không có việc gì, là tự ba không cẩn thận, không phải do Đường Đường bảo bối......”
Thằng nhóc ngẩng đầu, xác định mẹ sẽ không giáo huấn người nữa mới cọ đến bên cạnh Niếp Thù làm nũng: “Ba ôm ôm ~”
“Được.” Niếp Thù mỉm cười đưa tay.
Sư tử cái mới bình tĩnh lại nhất thời lại bộc phát: “Không cho phép ôm, lời của bác sĩ anh không nghe sao? Chân của anh bây giờ đang thời kỳ hồi phục, không thể chịu lực đè lên quá lớn?”
“Một chút cũng không có việc gì! Lại nói đã mấy ngày rồi anh không ôm Đường Đường, con càng ngày càng nặng, sau này càng không thể ôm được nữa.” Niếp Thù không đành lòng để con trai thất vọng, nịnh nọt mà nói.
Cũng không biết làm sao, ở phương diện này từ trước đến giờ Tiễn Bội Bội nói một không hai, nói không được chính là không được. Đến cuối cùng, Niếp Thù cũng chỉ có thể nhìn con trai cười khổ.
Mắt thấy thằng nhóc càng thêm uất ức, người mẹ bạo chúa còn thêm dầu vào lửa: “Sẽ trừng phạt con, tối hôm nay sau khi ăn cơm xong không được ăn đồ ngọt.”
Đầu tiên là thằng nhóc sững sờ, rốt cuộc oa một tiếng khóc lên: “Hu hu, mẹ xấu xa, con muốn ông bà ngoại...... Mẹ xấu xa, con muốn bánh ngọt, hu hu ~”
Trong cuộc hỗn chiến buổi tối hôm đó, cuối cùng lấy kiên trì của Tiễn Bội Bội cùng với thằng nhóc khóc đến mệt mà kết thúc. Thấy con trai khóc đến gương mặt đỏ đừng, làm Niếp Thù đau lòng không thôi.
Buổi tối ở trong phòng làm xong liên lạc đơn giản, sau khi tắm xong nằm ở trên giường, không nhịn được hỏi bà xã đại nhân: “Hôm nay có phải quá nghiêm khắc với Đường Đường hay không?”
“Hả? Có không?” Tiễn Bội Bội không yên lòng trả lời, ngón tay vẫn không ngừng nghỉ gõ ở trên Laptop.
“Đứa bé nghịch ngợm chút luôn khó tránh khỏi, đừng quá nghiêm khắc. Sau này khi lớn lên, giống ông cụ non, không thú vị!” Niếp Thù không ngừng cố gắng, thấy bảo bối nhỏ của mình khóc đến như con thỏ, trái tim anh đau đớn. Ai nói đứa bé là miếng thịt rơi xuống từ trên người mẹ, rõ ràng vợ anh không nghĩ như thế! Thấy thế nào Đường Đường cũng càng giống như miếng thịt rơi từ trong lòng anh, về phần Tiễn Bội Bội, gần đây có lẽ cô thiếu thịt gay gắt.
“Ừ ừ.” Tiễn Bội Bội vẫn mười ngón tay gõ như bay, cũng không biết rốt cuộc cô có nghe đàng hoàng hay không.
Niếp Thù thở dài, rốt cuộc nắm hai tay cô: “Em có đang nghe anh nói không?”
Tiễn Bội Bội thở dài, đẩy hai tay của anh ra, vỗ lên tay anh, kéo máy tính lui khỏi, mới nói: “Anh cảm thấy em quá nghiêm khắc với Đường Đường?”
“Con còn nhỏ, trẻ con đều có khoảng thời gian như vậy.”
“Em biết rõ hôm nay em có chút quá nghiêm khắc, nhưng mà...... Em chỉ lo lắng cho anh, nếu anh không chăm chú nói chuyện với con, con sẽ thấy anh chơi rất vui, em không hy vọng lần sau còn có tình huống tương tự. Hơn nữa, gần đây ba Tiễn mẹ Tiễn đã cưng chiều con đến không có giới hạn rồi, nếu như ngay cả em cũng cưng chiều con, như vậy sẽ không có ai quản được con nữa rồi.”
“Nhưng......”
“Được rồi, ngủ đi! Tự em sẽ có chừng mực.” Tiễn Bội Bội nói xong, hôm nay cô nghiêm nghị như vậy, còn một nguyên nhân khác cũng bởi vì cô hoàn toàn không biết gì làm như thế nào để nói cho cậu biết, tại sao tên là Mạch Lễ.
Vậy mà, tuy Tiễn Bội Bội tránh thoát mùng một nhưng rốt cuộc tránh không khỏi mười lăm. Sáng sớm thằng nhóc vừa cười vừa bò tới gọi ba mẹ rời giường, hiển nhiên đã quên hết chuyện ngày hôm qua không còn một mống.
Tiễn Bội Bội quản lý ăn mặc của chính mình và Niếp Thù, lúc xuống lầu Tiểu Lâm đã chuẩn bị bữa ăn thật sớm. Mọi người vừa ăn bữa sáng, vừa thương lượng hôm nay nên đi chỗ nào, hưởng thụ ngày chủ nhật hiếm có này, đột nhiên thăng nhóc giòn giã hỏi: “Mẹ, tại sao tên của con là Mạch Lễ?”
Vì vậy, Tiễn Bội Bội cứ như vậy mà ở trên bàn cơm hoàn toàn 囧 rồi.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
42 chương
30 chương
15 chương