Đêm Vô Minh

Chương 19

Tất nhiên Linh Tố nghe thấy hai người cãi nhau ở dưới lầu, cô chỉ đóng lại cửa sổ, rồi vùi đầu ngủ say. Buổi tối không ăn gì cả, kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy vì đói. Đột nhiên cảm thấy rất nhớ Tiêu Phong. Thật muốn mạng của người ta mà, vừa có người để dựa dẫm sẽ trở thành thói quen, một ngày cũng không thể thiếu, nếu không sẽ trằn trọc nôn nóng, tựa như bị lên cơn nghiện vậy. Tiêu Phong rất tốt, tốt ở chỗ sự quan tâm của anh như mưa xuân thấm nhuần vạn vật, không để lại chút dấu vết, nhưng lại hiện diện ở khắp mọi nơi. Con gái, đặc biệt là người tịch mịch nhiều năm như cô, khi đã hình thành thói quen thì không thể thiếu nổi. Nếu muốn hạ quyết tâm, vậy thật giống như cắt đi một miếng thịt của mình. Triệu Tam tiểu thư, vị hôn thê sao? A! Nếu cô vẫn là em họ của anh, còn có thể hỏi han một hồi, rồi đi tìm hiểu. Hiện tại cô là người nào chứ? Cho dù như vậy cũng có thể liên lạc mà. Kéo rèm cửa sổ ra, lại là một ngày sáng sủa, có thể tìm lại cô lúc trước trở về hay không? Không thể! Trên đỉnh đầu Linh Tố kéo theo một đám mây đen. Lý Quốc Cường mang vẻ mặt cầu xin tìm tới cửa: “Tiểu Thẩm, tôi bị đá ra khỏi vụ án này rồi.” Linh Tố bỏ mỳ sợi vào trong nồi: “Vì sao?” “Bạch phu nhân trách cứ tôi tiết lộ tin tức cơ mật. Còn nói cô không phải nhân viên trong ngành nên không có quyền lợi tham dự vụ án này.” Linh Tố nhíu mày. Sao Đồng Bội Hoa này chuyên làm chuyện vạch rõ ngọn ngành nói xấu một cách mờ ám như vậy. Tiểu Lý như kền kền vừa vây quanh đảo qua mặt cô vừa nói: “Lão Đoạn cũng bị hạ lệnh không được quản việc này. Cô nói có kỳ quái hay không, chẳng lẽ cô ta không muốn tìm lại con mình sao?” “Người ta vốn không tin vào quỷ thần mà.” Linh Tố thái hành, gương mặt không chút thay đổi. “Hay là cô ta sợ tôi điều tra ra cô ta có chuyện gì đó không thể cho ai biết?” Tiểu Lý lấy ra hai quả trứng ở trong tủ lạnh: “Nói thực ra, tôi hoài nghi cô ta đã lâu. Đứa nhỏ đã mất, cô ta nói là lỗi của mình, luôn nói năng lộn xộn. Hiệu thuốc của cô ta nghe nói có thâm hụt, nhưng ngoài miệng lại biện hộ là tình hình kinh doanh rất tốt.” Tay Linh Tố ngừng một chút: “Cô ta sản xuất thuốc sao?” “Ai, chỉ là sản xuất một ít chất kháng sinh, trị cảm mạo gì đó.” “Vậy vụ án đó do ai phụ trách?” “Phía trên có điều đến một điều tra viên. Người ta là rùa biển (dân du học), hình như mới trở về nước. Vừa đến đã đá mấy người cũ chúng tôi sang một bên rồi.” Bộ dạng Tiểu Lý vô cùng ủy khuất. Linh Tố an ủi hắn: “Mặc kệ cũng tốt. Bạch gia rất tà khí, người thường không nên dính líu vào, không chết cũng bị thương mà.” Tiểu Lý cười: “Lời này của cô rất giống với điều tra viên đó.” “Người ấy là ai?” “Hắn gọi là Hứa Minh Chính, du học Mỹ về, tư thái nhã nhặn, mấy người Tiểu Yến thấy hắn ở trước mặt thì… Tiểu Thẩm?” Linh Tố trở về phòng đọc sách, mang ra một tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp trung học, chỉ vào hỏi: “Là người này sao?” Tiểu Lý cả kinh nói: “Đúng vậy! Cô quen hắn sao?” Linh Tố cười cho duyên phận kỳ diệu: “Tôi quen biết tất cả mọi người, cả người sống lẫn người chết!” Năm đó tâm trạng u ám không vui vẻ, mỗi người vội vàng thoát khỏi thành thị này. Trong bốn, năm năm hỗn loạn, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, mặc kim trang trở về, nghiễm nhiên đã trở thành một tinh anh, chủ nhân của thành thị rồi. Mà sáu năm sau khi Linh Tố cùng lão đồng học Hứa Minh Chính gặp lại thì cả hai lại phải đối mặt với bầu không khí nghiêm túc khẩn trương cực độ. Bọn cướp gửi đến một cuộn băng ghi âm, lại lần nữa đòi vơ vét tài sản một trăm ngàn. Mà trong cuộn băng ghi âm này, chỉ có mỗi giọng của đứa em Bạch Hạo Miễn. Nhân viên kỹ thuật tháo băng ra thành từng một linh kiện, chỉnh cuốn phân tích ghi âm, lại không thể tìm ra chút sơ hở. Hứa Minh Chính tự mình tới cửa, thỉnh Linh Tố rời núi. Hứa Minh Chính đã cao hơn rất nhiều, rắn chắc hơn rất nhiều, sáng sủa hơn rất nhiều, lại đeo thêm kính mắt. Còn lại, tựa hồ cũng không thay đổi gì mấy. Linh Tố nhìn thấy hắn thật cao hứng: “Minh Chính, biệt lai vô dạng (lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ?)” Hứa Minh Chính cũng thật cao hứng: “Bạn chuyển nhà cũng không nói cho mình biết, thư gửi cho bạn bị trả lại mình mới biết được. Thực thương tâm mà.” “Thật có lỗi, thật có lỗi! Lần này tất nhiên mình sẽ cống hiến sức lực, bạn cứ việc phân phó!” Hứa Minh Chính bật băng ghi âm cho cô nghe. Xung quanh tiếng động ồn ào, tiếp theo có người đẩy phone, sau đó Tiểu Hạo Miễn khóc gọi: “Ba, mẹ, tới cứu con.” Sau đó liền bị chặt đứt. Hứa Minh Chính nói: “Chúng mình phân tích tiếng động xung quanh, là bảy giờ tối qua, mà lúc nhận được băng ghi âm là 8 giờ rưỡi.” Linh Tố không lên tiếng. Hứa Minh Chính đã quen thuộc với biểu tình ngưng trọng này của cô: “Làm sao vậy? Không đúng ở chỗ nào?” Linh Tố nói: “Mình nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc.” “Hai đứa?” Hứa Minh Chính nói: “Phân tích ra, chỉ có một…” Trong nháy mắt hắn hiểu được. Linh Tố gật gật đầu: “Bạch Hạo Cần đã bị ngộ hại.” “Cạch” một tiếng, cửa bỗng mở ra, Đồng Bội Hoa nghiêng ngả lảo đảo đi vào: “Cô nói bậy! Tiểu Cần sẽ không chết! Cô nguyền rủa con tôi!” Thần linh ơi! Người đàn bà này, có phải cô ta biết phi thiên độn thuật hay không, sao ở đâu cũng thấy vậy. Bạch Khôn Nguyên theo sát sau đó, kéo cô ta đi ra ngoài: “Em bình tĩnh một chút đi.” Đồng Bội Hoa đẩy hắn ra, chửi ầm lên: “Anh còn che chở cho cô ta? Tiểu Cần cũng là con của anh, anh có còn là người hay không?” Linh Tố vô tâm nhìn hai vợ chồng xấu xa này, bình tĩnh mặt đối mặt nói với Hứa Minh Chính: “Mình đi đây.” “Không được đi!” Đồng Bội Hoa giống như phát điên bắt lấy Linh Tố, hai mắt cô ta thâm quằng, làn da vàng như nến, môi khô nứt, tựa như người bị bệnh nặng. “Năm đó tôi thực xin lỗi cô, cô trả thù trên người tôi đi. Vì sao cô muốn làm hại đứa nhỏ của tôi? Bọn nó mới bốn tuổi mà! Bọn nó cũng coi như là cháu của cô, sao cô có thể nhẫn tâm như thế?” Linh Tố bị cô ta lắc qua lắc lại. Cô lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ nói: “Đồng Bội Hoa, tôi không phải là Quan Lâm Lang.” Đồng Bội Hoa cả kinh, buông tay ra, ngã ngồi dưới đất. Bạch Khôn Nguyên mở miệng: “Thực xin lỗi, Linh Tố, cô ấy hồ ngôn loạn ngữ. Chúng tôi đều biết việc này không liên quan đến em.” Linh Tố cũng không thèm nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài. Hứa Minh Chính đuổi theo: “Bạn thấy thế nào?” “Trong lòng cô ta có quỷ.” “Đúng vậy, chúng mình điều tra ra được hai kẻ khả nghi.” “Ai?” “Một người là đối tác của cô ta, gọi là Tống Cao. Hai người bọn họ tung tin vịt muốn giải tán đã lâu. Còn có một người mà bạn cũng quen, Bạch Sùng Quang.” Linh Tố đứng lại: “Bạch Sùng Quang? Không có khả năng!” “Anh ta và Bạch Khôn Nguyên có mâu thuẫn rất sâu, bạn cũng biết mà. Nghe nói thời điểm bọn họ phân chia gia sản đã gây chuyện ầm ĩ ở đại hội cổ đông.” Linh Tố hừ nói: “Đâu chỉ có vậy! Hai người bọn họ đều yêu Quan Lâm Lang, nhưng Quan Lâm Lang lại yêu Bạch Khôn Nguyên.” Hứa Minh Chính bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Linh Tố vỗ vỗ vai hắn: “Đừng nghĩ nữa, đi tìm đứa nhỏ đi.” Lúc này một cảnh sát viên chạy tới: “Hứa đội trưởng, tìm được một đứa nhỏ rồi!” Hứa Minh Chính vội hỏi: “Ở đâu?” “Bãi cát.” Linh Tố nói: “Bị chôn ở trong cát.” Cảnh sát viên kia nói: “Trong một hố cát ở sân gôn.” *** Bạch Hạo Cần được nhân viên sân gôn phát hiện ra. Pháp y xem xét nhận định nó đã chết khoảng trên dưới 10 ngày. Linh Tố tính toán, đêm đó cô nghe thấy nó khóc lóc kêu gào không ngừng, hóa ra đó là thời khắc nó bị ngộ hại. Gần đây suy nghĩ của cô chậm chạp hơn rất nhiều, tình hình cực kỳ giống với sáu năm trước. Sau đó Lý Quốc Cường thần bí đến nói cho cô biết: “Nghe nói, bọn họ đưa tin về Bạch Sùng Quang.” “Cái gì?” Tiểu Lý khoanh tay trước ngực: “Bọn họ vốn hoài nghi Tống Cao, nhưng Bạch phu nhân lại một mực chắc chắn là Bạch Sùng Quang, mà Bạch Khôn Nguyên vội vã vì Bạch Sùng Quang giải vây, hai vợ chồng đang cãi nhau ở cục cảnh sát. Cô nói vì sao bọn họ lại như vậy?” Linh Tố cười lạnh: “Chuyện của kẻ có tiền, chúng ta làm sao mà biết được?” Nhưng cô biết. Anh em Bạch gia chỉ có một khúc mắc, thì đó chính là Lâm Lang. Có lẽ Bạch Khôn Nguyên đã phát hiện ra nên hắn né tránh Bạch Sùng Quang, hay là hắn đã rõ ràng nội tình cái chết của Lâm Lang? Hai vợ chồng đó tham lam thành tính, đều vì bảo vệ lợi ích của bản thân, che che dấu dấu, lặp đi lặp lại. Cái gì cũng đều bận tâm, lại quên mất bảo bối trân quý nhất trên đời là con cái. Trong trí nhớ của cô, ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng mẹ vẫn luôn coi hai chị em như châu như bảo, ăn mặc hết sức chu toàn. Liên tưởng đến Bạch Hạo Cần đã chết, lại thấy thương cảm. Cũng may chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, nó chưa biết nhiều lắm. Linh Tố gọi điện thoại cho Bạch Sùng Quang: “Anh có khỏe không?” “Còn đối phó được. Có điều thời gian gần đây em cũng đừng tiếp xúc nhiều với anh vẫn tốt hơn.” Linh Tố cười: “Nếu em sợ liên lụy, lúc trước sẽ không vì Lâm Lang ủy thác mà chạy đến nhà các anh đâu.” Bạch Sùng Quang tò mò: “Lại nói tiếp, lúc trước Lâm Lang ủy thác em thế nào?” “Cô ấy muốn rời khỏi chỗ đó. Mẹ em chỉ dẫn em đi tìm người mà cô ấy yêu nhất.” “Anh không hiểu được.” “Điều này rất đơn giản. Nếu người cô ấy yêu nhất không thương cô ấy nữa, ý niệm không đi lưu lại trong tiềm thức sẽ biến mất, cô ấy sẽ đi đầu thai.” “Vậy sau đó Lâm Lang biến mất, là vì người em ấy yêu nhất không thương em ấy nữa?” “Đại khái là vậy…” “Bạch Khôn Nguyên không thương em ấy.” “Không phải không thương, mà không phải là yêu nhất. Anh ta yêu quyền lợi, danh dự hơn. Tình yêu kia, ở thời điểm Bạch Khôn Nguyên quyết định tranh đoạt tài sản trong di chúc cũng đã không còn thuần khiết.” Bạch Sùng Quang trầm mặc: “Linh Tố, em bảo anh nên làm cái gì bây giờ?” “Anh không phải là đối thủ của Bạch Khôn Nguyên, bởi vì anh thiện lương hơn bọn họ. Bạch đại ca, kiểm tra thi thể của Lâm Lang đi.” Bạch Sùng Quang im lặng một lúc. Hắn cần một chút thời gian dành cho loại tình cảm cáo biệt này. Linh Tố nói: “Đừng do dự. Bạch Hạo Miễn còn chưa được trở về nhà.” Ngày hôm sau, Hứa Minh Chính gọi điện, nói ngắn gọn: “Sự tình có biến chuyển.” Linh Tố nói: “Có kết quả thì cho mình biết.” Rốt cục đã động thủ rồi. Cô gái hôn mê chín năm sắp gặp lại ánh mặt trời, sống chết thế nào cũng sắp có giải đáp. Lúc này mỗi người đều phải có kiên nhẫn cùng nghị lực thật lớn. Cố Nguyên Trác đến thăm Linh Tố nói: “Dạo này cô có vẻ tiều tụy.” “Ngủ không ngon thôi.” “Trời thật lạnh.” “Đúng vậy.” Cố Nguyên Trác bỗng nhiên thần bí cười nói: “Cô còn nhớ rõ bản thiết kế kia hay không?” “Nhớ rõ, tôi làm mà. Làm sao vậy?” “Tháng trước tôi đã lặng lẽ cầm lấy đem đi tham gia cuộc thi quốc tế về nhà thiết kế mới.” Linh Tố kinh hãi: “Lão bản!” “Đương nhiên lấy tên của cô. Ngày hôm qua tin tức truyền đến, được giải nhà thiết kế tiềm năng. Tiền thưởng bằng nửa năm tiền lương của cô đấy.” Miệng Linh Tố há ra không thể khép lại. Cố Nguyên Trác khoe khoang: “Tôi thật sự là lão bản tốt cổ kim nội ngoại độc nhất vô nhị.” Linh Tố cười nói: “Thật không tin nổi!” Cố Nguyên Trác hỏi: “Nếu cho cô cơ hội xuất ngoại học tập, cô cảm thấy thế nào?” Linh Tố ngẩng đầu nhìn trời: “Ban ngày ban mặt mà có sao rơi ư?” Cố Nguyên Trác cười: “Nghiêm túc mà. Cô thận trọng quá rồi.” “Học tập trở về, có phải sẽ phục vụ anh đến khi chết già không?” “Hẳn là một khoảng thời gian rất dài.” “Tôi cũng không thể coi thường sự ác độc của tư bản chủ nghĩa được.” Di động đột nhiên vang lên. “Đã xét nghiệm ra rồi.” Thanh âm của Hứa Minh Chính nghiêm túc một cách khác thường: “Trong cơ thể của Quan Lâm Lang chứa một loại vật chất hóa học làm cho cơ tim co rút.” Tiếp đó Hứa Minh Chính nói tới một cái tên hóa học. “Sao lại vậy?” “Pháp y nói, hẳn là đã dùng lâu dài, sau đó đột nhiên thêm một liều lớn.” Linh Tố mãi vẫn không lên tiếng. Hứa Minh Chính nói: “Linh Tố, kỳ thật bạn đã hiểu được.” Linh Tố nhẹ giọng nói: “Vậy bạn tính làm sao bây giờ?” “Đã bắt đầu theo dõi Tống Cao.” “Tương lai sẽ nói gì với đứa nhỏ đây?” “Đó là trách nhiệm của cha mẹ chúng.” Có lẽ Hứa Minh Chính đã bắt đầu hành động. Linh Tố không thể hỏi quá nhiều. Thời tiết gió thảm mưa sầu, trong thành giao thông chật chội, ngày qua ngày mọi người phiền chán nhìn bầu trời u ám. Linh Tố ngồi trong quán bar ấm áp, ôm tâm sự nghe ca hát. Tường Tử hỏi cô: “Gần đây em có vẻ không vui, tức giận với Phong ca sao?” Linh Tố nói: “Em sẽ không vô duyên vô cớ tức giận một người.” “Vậy sao gần đây anh ấy vội vã tới tìm em?” Linh Tố kinh ngạc: “Anh ấy đã trở lại?” Tường Tử bỗng nhiên ngẩng đầu: “Xem kìa, anh ấy đến rồi đấy!” Linh Tố vội vàng quay đầu lại. Tiêu Phong quả nhiên đang đi vào trong quán bar. Anh mặc quần áo màu xám, khiến bản thân có vẻ bừa bãi tiêu sái nói không nên lời. Linh Tố mạnh mẽ xoay người đi. Tiêu Phong nhìn thấy cô, lộ ra ý cười. Anh đi tới rồi ngồi xuống: “Bác đã được hạ táng. Trên bia viết em và anh đều là nghĩa tử nghĩa nữ của bác.” Linh Tố miễn cưỡng đáp: “Cám ơn.” “Bác để lại di sản cho em.” Linh Tố vừa nghe, lập tức lắc đầu: “Em không có tư cách.” Tiêu Phong nói tiếp: “Em có quyền vĩnh viễn được ở lại biệt thự đó, ngoài ra còn có điền sản, cổ phiếu cùng trái phiếu.” “Không không.” Linh Tố nói: “Ông ấy không sinh ra em, em cũng không phụng dưỡng ông ấy. Em không thể nhận những khoản này.” Tiêu Phong không miễn cưỡng cô: “Có thể quyên góp mà.” “Cũng được, quyên góp cho học sinh nghèo đi.” Tiêu Phong chăm chú nhìn cô: “Em còn đang giận anh sao?” Linh Tố buồn cười: “Em không tức giận.” “Em nhìn sắc mặt nghiêm túc của mình đi? Nói đi, rốt cuộc anh đã làm gì mà đắc tội với em?” “Anh biết hay không biết đây?” “Trong thiên hạ khó nhất là phỏng đoán lòng dạ của phụ nữ, tiên tri cũng không biết các em đang suy nghĩ cái gì.” “Đúng vậy. Trong lòng anh nhất định đang oán thầm, cô gái này thật khó hầu hạ, gần thì không cho, xa thì thầm oán. Dù sao cũng không cần bàn tới.” “Nghe giọng điệu này đi.” Linh Tố cười khổ lắc đầu: “Quên đi, không có việc gì. Không biết cũng thế.” “Em lại mang vẻ mặt oán hận kia rồi.” “Anh giương mắt nhìn xem bốn phía, có mấy người trưởng thành sống mà vui vẻ ra mặt không?” “Linh Tố, anh đã cho rằng hai chúng ta có thể thẳng thắn với nhau.” Linh Tố cười lạnh: “Được rồi, nói cho em biết, anh và Triệu Tam tiểu thư là quan hệ gì?” Tiêu Phong nhướn mày, cuối cùng nở nụ cười: “Triệu Du? Tin tức của em thật nhanh nhạy. Nhà của hai người bọn anh là thế giao, việc đính hôn là ý của nhóm trưởng bối. Sau đó cô ấy cũng thích một tiến sĩ chuyên ngành vật lý, hôn ước đã được hủy bỏ vào nửa năm trước rồi.” Trong tiếng cười của Tiêu Phong tràn ngập nghiền ngẫm. Mặt Linh Tố trở nên nóng ran, dưới ánh mắt của hắn cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Tiêu Phong hỏi: “Linh Tố, vì sao em luôn lo được lo mất?” Linh Tố quay mặt qua chỗ khác. “Linh Tố, anh đã nói rồi, nhà của anh chính là nhà của em.” “Đủ rồi.” Linh Tố nói: “Anh có lòng tốt, cũng có thể chăm sóc quan tâm bé gái mồ côi khác mà.” “Em nghĩ rằng anh quan tâm em là vì em thê thảm đáng thương?” Tiêu Phong rốt cục ngừng cười. “Vậy không thì là cái gì? Em và anh vốn không có quan hệ huyết thống.” “Vì sao không nên tìm một lý do khác để quan tâm.” Tiêu Phong nghiêm mặt. Linh Tố lạnh lùng nói: “Bởi vì em có đầy đủ chân tay, tay làm hàm nhai, không chịu nhận ân huệ của người khác.” Cô lấy ra chìa khóa nặng trịch đưa qua. “Trả lại cho anh. Chỗ tốt như vậy, em không hưởng thụ nổi!” Cô đứng dậy liền đi ra ngoài. Tiêu Phong dậm chân, lập tức đuổi theo. Linh Tố chạy ra cửa hàng, hướng về phía đường cái. Tiêu Phong đuổi theo ra ngoài, gọi tên của cô. Người qua đường đều nhìn lại đây, chỉ thấy một cô gái chạy bạt mạng, người con trai đuổi theo phía sau không từ bỏ. Hai người đều trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp, nhìn qua, thật giống như đôi tình nhân đang giận dỗi nhau. Linh Tố chạy một hơi đến đầu đường, nhìn thấy một chiếc taxi đang đi tới, lập tức giang hai tay ngăn đón. Trong nháy mắt, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo mạnh ra phía sau. Linh Tố ngã vào trong lòng người nọ, một chiếc xe lao vọt qua bên cạnh. Sắc mặt Tiêu Phong tái nhợt, vô cùng kinh sợ, biểu tình hung thần dọa người. Sức lực của anh rất lớn, nắm chặt cánh tay của Linh Tố, hai mắt bốc hỏa cơ hồ dán chặt trên người cô. Linh Tố thấy ngũ quan hắn đều vặn vẹo, lửa giận vừa trào dâng không biết vì sao bị dập tắt, đột ngột ha một tiếng bật cười. Cô vừa chạy bộ nên trên mặt trở nên đỏ ửng, tiếng cười thanh thúy, dung nhan tỏa nắng, trong trẻo như buổi sáng mùa xuân. Tiêu Phong nghiến răng nghiến lợi: “Em, em, em quả thực là khắc tinh của anh mà.” Linh Tố cười đến cả người phát run. Tiêu Phong ôm chặt cô, cúi đầu hung hăng hôn cô. Trong một giây, Tiêu Phong cảm giác chấn động nơi cánh tay, Linh Tố cũng đã chui ra từ khuỷu tay. Cô gái xinh đẹp khẽ cười, tràn ngập khiêu khích. “Tiêu Phong, muốn đoán được lòng em, vậy thì tới bắt em đi.” Linh Tố xoay người ngăn lại một chiếc xe taxi, tiêu sái rời đi. *** Đêm hôm đó có mưa. Mưa mùa thu, triền triền miên miên, rả rả rích rích. Linh Tố kéo chăn, khi thì mỉm cười, nghe tiếng mưa rơi mà đi vào giấc ngủ. Đêm rất dài, cô ngủ thật say. Trong mộng mẹ tới chơi, lại cười nói: “Cuối cùng mẹ yên tâm rồi.” Sau đó là em gái, hoạt bát nói: “Chị, em thật sự mừng cho chị.” Cuối cùng, một người xuất hiện là người mà Linh Tố không nghĩ tới. Lâm Lang vẫn là bộ dạng sáu năm về trước, tóc dài váy trắng, phiêu dật xuất trần, trên mặt mang theo tươi cười an tường: “Linh Tố, bạn vất vả rồi.” Linh Tố hỏi: “Bạn không đầu thai sao? Vậy những năm gần đây ở đâu?” “Mình vẫn quanh quẩn ở trong đêm vô minh. Cùng đợi một ngày như vậy.” “Đó là chỗ nào?” “Ha ha. Đó là chỗ sinh tử tương giao, rất nhiều người còn có tâm sự không chịu đầu thai, đều lưu chuyển ở nơi đó. Nơi đó không có ánh sáng, cũng không có cảm giác về thời gian. Mọi thứ đều là trì độn.” Linh Tố cười rộ lên: “Hình dung ra, tựa hồ chính là nhân gian mà.” Lâm Lang cũng cười : “Nay mình phải đi đây. Bọn họ nói, thân thể kiếp sau của mình đã đầu thai làm người từ 9 năm trước, chỉ vì mình không chịu đầu thai, nên đứa nhỏ kia vẫn si ngốc. Nay chân tướng rõ ràng, mình phải đi rồi. Linh Tố, mình chúc phúc cho bạn, bảo trọng.” Trên người Linh Tố bỗng nhiên lạnh lẽo, cả kinh tỉnh lại. Ngoài phòng tràn đầy hàn khí mới có vong linh xuất hiện. Linh Tố nhắm mắt lại, quyết định sắp tới sẽ không bao giờ xen vào việc người khác nữa. Cô không phải là người của Hội Chữ Thập Đỏ, cô cũng sẽ mệt mỏi. Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, tìm kiếm trong nhà một lúc, rốt cục tìm đúng hướng, đi vào trong phòng cô. Một đôi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cô. Linh Tố kéo chăn, nghiêng người đi. Người nọ không bỏ qua, lại đẩy cô tiếp. Linh Tố nói: “Đã chết rồi, có việc sẽ hoá vàng mã cho.” Người nọ dùng sức đẩy cô hai cái. Linh Tố căm tức, nghiêng thân ngồi dậy. Nhưng ngay sau đó liền giật mình. Vong linh của đứa nhỏ đứng ở trước giường, toàn thân đầy máu, trên cổ có vết thâm như là vết dao cứa. Linh Tố cảm thấy không thể tin nổi: “Bạch Hạo Cần?” Ánh mắt đen láy của đứa nhỏ nhìn cô chăm chú. “Cháu là Bạch Hạo Cần đúng không? Sao cháu lại tìm tới đây.” Đứa nhỏ vươn tay ra với Linh Tố . Linh Tố bế nó lên, đặt ở trên giường, làm chút pháp thuật. Vết máu không còn, vết thương trên cổ cũng biến mất không thấy chút dấu vết. “Cháu không thể nói chuyện sao?” Đứa nhỏ gật đầu, kéo kéo quần áo Linh Tố. “Cháu lo lắng cho em trai?” Đứa nhỏ lại không ngừng gật đầu. Linh Tố cảm thán. Đứa nhỏ cũng còn có tình hơn so với người lớn, đã chết rồi mà còn vướng bận cho em trai. Dù pháp sư luôn phát ra hơi thở hấp dẫn vong linh, nhưng đứa nhỏ này có thể tìm đến, thực sự không dễ dàng. Linh Tố xoa đầu nó nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ cứu em trai cháu ra.” Linh Tố lại làm pháp thuật cho nó, nó vẽ ra trên giấy một con thuyền, sau đó vươn tay chỉ về hướng tây nam. Linh Tố gọi điện thoại cho Hứa Minh Chính: “Minh Chính, ở cảng phía tây nam.” “Cảng? Đây cũng là chỗ chúng mình hoài nghi, nơi đó người qua lại phức tạp, kho hàng to rộng, giấu người hẳn là không thành vấn đề.” “Nhất định là chỗ đó.” Linh Tố nói: “Thời gian cấp bách, bạn cần phải nhanh lên.” “Mình sẽ đi báo cáo.” Linh Tố buông điện thoại. Bạch Hạo Cần dựa sát vào cô, phát ra tiếng rên như của động vật nhỏ. Linh Tố xoa đầu nó: “Kiên nhẫn đợi chút. Giờ phút này cô chưa có cảm giác người xấu muốn hại em trai cháu. Cháu phải tin tưởng cô.” Bạch Hạo Cần an tĩnh lại, đầu tựa vào ngực cô, dường như vô cùng tín nhiệm ỷ lại. Linh Tố ngồi với nó một lúc, không nhịn được mệt mỏi, tựa vào bên thành giường ngủ say. Không thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, nhất định Hứa Minh Chính đã bắt đầu hành động. Khi cô tỉnh lại, Bạch Hạo Cần đi qua đi lại trong phòng, phát ra một chút tiếng động. Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng thít thở mỏng manh của một đứa nhỏ cùng tiếng lôi kéo đồ vật, Linh Tố mở mắt. Bạch Hạo Cần cũng cảm giác được, chạy tới nắm chặt vạt áo cô, hoa chân múa tay tỏ vẻ vui sướng. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Minh Chính lo lắng nói: “Linh Tố, để tên khốn kia chạy thoát rồi!” “Cái gì?” “Chúng mình tìm được Tống Cao dùng tên giả thuê một kho hàng, ở phía tây đông, nhưng không thấy người đâu.” Hắn tức tối dậm chân: “Trên đất có rất nhiều máu, cũng không biết đứa nhỏ còn sống hay không!” Bên này, Bạch Hạo Cần kêu rên không ngừng, miệng vết thương trên cổ trở nên đỏ sẫm. Linh Tố nhìn thấy mà ghê người: “Mình sẽ lập tức tới đó.” Cô bế Bạch Hạo Cần lên: “Đừng nóng vội, cô mang cháu đi cứu em trai.”