Nhạc Quân bị đưa vào trong xe, Giang Dương lập tức hỏi: "Nói đi, mấy người trong chiếc xe bánh mì hôm nay là ai?" "Là...!là Hồ Nhất Lãng cử đến." Mắt Nhạc Quân ánh lên nỗi sợ hãi bất an. "Cử đến làm gì?" "Em...!em không biết, có lẽ..." "Có lẽ gì?" "Em không biết." Nhạc Quân cúi đầu. Giang Dương cười nhạt: "Định gϊếŧ anh diệt khẩu đúng không?" Nhạc Quân cúi đầu, chậm rãi gật mấy cái: "Họ...!họ gọi em ra, lúc đó, em...!em thấy tình hình không ổn, liền phản kháng. Sau đó xe các anh đi qua, em chớp lấy cơ hội kêu cứu, họ bịt chặt miệng em, không cho hét. May...!may mà các anh đến kịp, em mới...!em mới thoát." "Đinh Xuân Muội bị mất tích, có phải cũng là bị bọn chúng gϊếŧ người diệt khẩu không?" "Em không biết." Chu Vĩ túm tóc hắn: "Mày còn không khai?" "Em thực sự không biết, Hồ Nhất Lãng không nói với em, em càng không dám hỏi, em đoán...!em đoán chắc là thế." Giang Dương nói: "Ở cục công an, anh cũng không tiết lộ cho chúng tôi biết, bọn họ cũng biết điều này, tại sao vẫn mạo hiểm gϊếŧ anh diệt khẩu?" Nhạc Quân mặt méo xệch: "Hồ Nhất Lãng cho rằng chính là em đã khai ra anh ta, nếu không các anh sẽ không biết là em gọi điện thoại cho anh ta, em giải thích thế nào anh ta cũng không tin." Hoá ra là như vậy, hai người đã hiểu ra, Hồ Nhất Lãng không biết là họ đã điều tra ra qua cú điện thoại di động Nhạc Quân gọi đi hôm đó, cứ tưởng là Nhạc Quân khai ra, nếu đã khai ra lần đầu, thì sau này chưa biết chừng sẽ khai ra nhiều chuyện hơn, thế nên mới mạo hiểm gϊếŧ người diệt khẩu. Giang Dương gật đầu, nói: "Rất tốt, cuối cùng anh cũng bắt đầu hợp tác." Giang Dương lấy điện thoại di động ra, bật chức năng ghi âm, bắt đầu ghi âm lại. "Lần này Hồ Nhất Lãng cử người đi gϊếŧ anh diệt khẩu, cho dù hôm nay anh có sống sót trở về, sau này cũng sẽ tiếp tục tìm thời cơ khử anh. Anh phải suy nghĩ cho kĩ, cơ hội bình an vô sự duy nhất nằm trong tay anh, chỉ cần anh hợp tác với việc điều tra của chúng tôi, bắt toàn bộ đám Tôn Hồng Vận, Hồ Nhất Lãng về quy án, mới có thể đảm bảo được sự an toàn cho anh sau này. Nếu không, để lại một quả lựu đạn hẹn giờ như anh, bọn chúng có yên tâm được không? Còn bản thân anh, nếu đồng ý làm nhân chứng, sau này sẽ được khoan hồng, thậm chí có thể được miễn xét xử hình sự." Nhạc Quân không lên tiếng, im lặng suy nghĩ. "Anh có đồng ý hợp tác với công việc của chúng tôi không?" Một lúc sau, Nhạc Quân chậm rãi gật đầu: "Đồng ý." "Thế thì trước hết, anh thuật lại chi tiết cho chúng tôi nghe về vụ việc Đinh Xuân Muội, Hầu Quý Bình." Nhạc Quân thừa nhận, năm đó Hồ Nhất Lãng đến gặp hắn, bảo hắn tìm một phụ nữ quyến rũ Hầu Quý Bình, rồi vu cáo Hầu Quý Bình cưỡng bức, đưa cho hắn hai trăm nghìn tệ, hắn đưa cho Đinh Xuân Muội một trăm nghìn tệ. Nhưng hắn nhất mực nói tuyệt nhiên không biết Hầu Quý Bình sẽ chết, nếu biết sẽ xảy ra án mạng, hắn tuyệt đối không dám nhận tiền, còn về chuyện ai đã gϊếŧ Hầu Quý Bình, hắn hoàn toàn không biết. "Tại sao Hồ Nhất Lãng phải đối phó với Hầu Quý Bình, lúc đầu Hầu Quý Bình tố giác anh cưỡng bức học sinh của cậu ấy, cuối cùng công an đã điều tra và loại trừ anh, không phải đã thả anh ra rồi sao? Cho dù Hầu Quý Bình có tiếp tục tố giác anh cũng vô ích. Hầu Quý Bình chắc là không biết Hồ Nhất Lãng đứng sau anh đúng không?" "Đúng...!nhưng...!nhưng..." "Nhưng gì?" Giang Dương hỏi. Chu Vĩ giận dữ quát: "Nói mau." Nhạc Quân sợ quá buột miệng phun ra: "Nhưng cậu ta có một bản danh sách những học sinh bị xâm hại, còn chụp được cả ảnh." Giang Dương cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch, hỏi: "Ý anh là không chỉ một học sinh nữ bị xâm hại?" Nhạc Quân gật đầu. "Em...!theo em biết thì có tới bốn học sinh..." Giang Dương thấy lòng mình càng nặng nề hơn, vụ án này mỗi lúc một sâu không nhìn thấy đáy. Anh hít một hơi thở sâu, điều hoà lại nhịp tim đang đập mạnh, lúc này, điều anh quan tâm nhất là rốt cuộc Hầu Quý Bình đã chụp được ảnh gì, mà khiến bọn chúng phải gϊếŧ người diệt khẩu. Nhạc Quân khai: "Em chỉ nghe Hồ Nhất Lãng nhắc đến một câu, Hầu Quý Bình đã chụp được mấy bức ảnh, em không biết cụ thể là ảnh gì." "Ảnh ở đâu?" "Lúc đó Hầu Quý Bình đã nộp cho cục công an rồi." Giang Dương nhìn Chu Vĩ, Chu Vĩ buông một tiếng thở dài thườn thượt: "Tôi chưa bao giờ thấy những bức ảnh mà Hầu Quý Bình chụp được ở cơ quan." Giang Dương hỏi Chu Vĩ: "Năm đó, Hầu Quý Bình đến cục công an tố giác, người tiếp nhận là Lí Kiến Quốc đúng không?" Chu Vĩ nặng nề gật đầu. Giang Dương quay đầu nói với Nhạc Quân: "Bây giờ đưa anh về cục công an, anh có đồng ý viết lại tỉ mỉ toàn bộ những gì mình biết không?" Nghe thấy phải viết ra toàn bộ sự thật, Nhạc Quân lại bắt đầu lưỡng lự. Giang Dương đành lại làm công tác tư tưởng: "Anh thấy rồi đấy, Hồ Nhất Lãng đã ra tay với anh, hơn nữa anh cũng vừa tiết lộ cho chúng tôi những thông tin quan trọng, chúng tôi tất sẽ căn cứ vào đó để điều tra. Anh nghĩ xem, nếu anh ta biết là anh đã nói với chúng tôi những chuyện này, sau này anh ta có tha cho anh không? Chỉ còn một cách có thể cứu được anh, đó là hợp tác với việc điều tra của chúng tôi, bắt Hồ Nhất Lãng và đồng bọn quy án. Còn về hành vi phạm tội của cá nhân anh, tôi là kiểm sát viên, tôi hứa với anh, khi kết thúc vụ án, tôi sẽ cố gắng xin cho anh cơ hội được khoan hồng ở mức cao nhất." Nhạc Quân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu: "Em đi theo các anh."