2 giờ sáng sớm ngày chủ nhật, Hầu Quý Bình đang ngủ thì bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa dồn dập, một đám học sinh ở trường hoảng hốt sợ sệt vây quanh cửa, sau một hồi hỏi đáp loạn xạ, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ được tình hình. Mấy phút trước, có một học sinh nữ nửa đêm thức dậy, nhà vệ sinh cách kí túc xá khoảng hai ba mươi mét, lúc cô bé cầm đèn pin đi ra nhà vệ sinh, bỗng phát hiện thấy có một người nằm ở ngay cửa nhà vệ sinh, cô bé sợ quá, vội chạy về kí túc xá gọi bạn cùng phòng, mấy cô bé lại gọi thêm mấy cậu bé ở phòng bên cạnh cùng đi, đến đó thì phát hiện thấy người nằm sõng soài ở cửa nhà vệ sinh là Ông Mĩ Hương, vội đỡ cô bé dậy, chạy đến báo cáo với thầy giáo Hầu ở gần đó nhất. Hầu Quý Bình vội khoác áo chạy ra, lúc đó, Ông Mĩ Hương đang được mấy học sinh dìu, đứng không vững, đờ đẫn, không nói được gì, nôn mửa đầy người, mấy cô bé ở đó đều cuống phát khóc. Hầu Quý Bình lập tức gọi học sinh cùng giúp, khiêng cô bé đến trạm xá xã, bác sĩ sơ bộ chẩn đoán, có khả năng là ngộ độc thuốc trừ sâu, tình hình vô cùng nguy hiểm, trạm xá nhỏ không thể cứu được, vội gọi hàng xóm mượn máy kéo đưa họ đến bệnh viện Nhân dân Bình Khang ở phố huyện. Suốt dọc đường, Hầu Quý Bình cũng lo đến phát khóc, cậu lấy chăn quấn chặt Ông Mĩ Hương, cầm tay cô bé, liên tục gọi bên tai bảo cô bé không được ngủ, cố gắng lên, cậu chỉ cảm thấy người Ông Mĩ Hương mỗi lúc một nặng hơn, dường như, thế giới trong chiếc chăn vô cùng ấm áp, cô bé đang dần chìm vào trong giấc ngủ. Một tiếng đồng hồ trên con đường xóc, lúc đến bệnh viện, Ông Mĩ Hương chỉ còn thoi thóp thở, sau mấy tiếng đồng hồ cấp cứu, cuối cùng bác sĩ thông báo cô bé đã tử vong. Nguyên nhân dẫn đến tử vong là do uống Dichlorvos*. (*) Dichlorvos là một loại thuốc trừ sâu hữu cơ. Hầu Quý Bình ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, đầu như muốn nổ tung, hoa mắt chóng mặt. Có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đột ngột chết? Tại sao phải uống thuốc trừ sâu? Hầu Quý Bình nghĩ đến ánh mắt của Ông Mĩ Hương chiều hôm trước đó, cậu lờ mờ cảm thấy cái chết của Ông Mĩ Hương không hề đơn giản. Sau khi trời sáng, hiệu trưởng và cán bộ chính quyền thị trấn vội đến bệnh viện, lo việc hậu sự. Nhận được tin báo án, công an đồn phố huyện cũng đến bệnh viện, ghi lại tình hình. Khi hỏi Hầu Quý Bình, cậu kể lại lần cuối cùng gặp Ông Mĩ Hương là vào buổi chiều hôm trước sau khi tan học, cô bé theo một cậu thanh niên trẻ tuổi tóc vàng lên một chiếc xe hơi màu đen đi lên phố huyện, có điều cậu không biết gì về người đó, mặc dù cảm thấy tâm trạng Ông Mĩ Hương lúc đó không vui, nhưng cũng không thể khẳng định liệu cái chết của Ông Mĩ Hương có liên quan đến chuyện này hay không. Vì cậu là sinh viên đại học từ nơi khác đến dạy học tình nguyện, lạ nước lạ cái, cũng không giúp gì được cho việc hậu sự, hiệu trưởng và cán bộ thị trấn bảo cậu đưa học sinh về trường trước. Mấy học sinh ngồi quanh Hầu Quý Bình trên thùng sau của chiếc máy kéo, dù con đường núi gồ ghề xóc tưng tưng, tất cả đều lặng im không nói gì, một cô bé không kìm được lặng lẽ khóc thút thít. Hầu Quý Bình ngẩng đầu lên trời, tựa đầu vào thành chiếc máy kéo, ánh mắt Ông Mĩ Hương nhìn theo cậu sau khi ngồi vào chiếc xe hơi buổi chiều hôm trước cứ hiển hiện trong đầu, dường như tất cả mới xảy ra một phút trước đó. Ánh mắt ấy... Ánh mắt ấy rõ ràng là chứa đựng sự thất vọng đối với người thầy là cậu... Cậu đột ngột ngồi bật dậy, hỏi học sinh bên cạnh: "Các em có biết Ông Mĩ Hương về trường lúc nào không?" "Về lúc chiều hôm qua ạ." Một cô bé ở cùng phòng với Ông Mĩ Hương vừa khóc thút thít vừa đáp khẽ. Buổi chiều hôm trước, Ông Mĩ Hương theo cậu thanh niên đó lên xe, đến tận chiều hôm qua mới về, sau đó buổi tối liền uống thuốc trừ sâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong suốt một ngày hôm đó? Hầu Quý Bình càng cảm thấy bất an. Cậu vội hỏi: "Các em có biết bạn ấy có một người anh họ, dáng không cao, tóc nhuộm màu vàng, đi một chiếc xe hơi màu đen không?" "Người đó..." Cô bé học sinh khịt mũi, "Người đó không phải là anh họ của Ông Mĩ Hương." "Thế là ai?" Hầu Quý Bình mở to mắt, qua ánh mắt của đám học sinh, cậu đọc được cảm giác bất an càng nhiều hơn. "Là..." Cô bé mím môi lại, nhưng mãi không nói ra. "Thế là ai hả?" Hầu Quý Bình sốt ruột, nếu trước mặt cậu không phải là một đám học sinh tiểu học, cậu chỉ muốn túm lấy cánh tay đối phương, hỏi cho ra nhẽ. "Là...!là..." cô bé lắp bắp. Lúc này, một cậu bé bỗng lên tiếng: "Anh ta là Ghế Đẩu, một thằng lưu manh trong xã." Dứt lời, cậu bé lập tức ngậm chặt miệng, lồng ngực phập phồng. "Ghế Đẩu? Một thằng lưu manh ở xã các em?" Hầu Quý Bình nhắc lại, những học sinh khác đều cúi đầu mặc nhận. Cậu đưa mắt hướng về cô bé học trò khi nãy, chăm chú nhìn vào mắt cô bé: "Chiều hôm trước, Ông Mĩ Hương theo Ghế Đẩu lên phố huyện, em có biết bạn ấy đi làm gì không?" "Là...!là đi..." "Nói cho thầy biết đi, thầy nhất định sẽ giữ bí mật cho em, các bạn cũng sẽ không nói ra đâu." Cô bé khóc thút thít, người khẽ run lên, rất muốn nói nhưng lại ngập ngừng không dám nói. Cậu bé vừa nãy lại đột ngột bật ra một câu: "Chắc chắn là Ông Mĩ Hương bị Ghế Đẩu ức hiếp rồi, thầy Hầu đừng nói là em nói nhé." Dứt lời, cậu bé vùi đầu vào giữa hai chân. Cô bé học trò lặng lẽ gật đầu, nói khẽ: "Hôm qua Ông Mĩ Hương nói với em như vậy." "ức hiếp?" Hầu Quý Bình dừng lại một lúc lâu rồi chậm rãi lên tiếng, "Các em nói ức hiếp...!nghĩa là gì?" Cô bé cúi thấp đầu, tiếp tục khóc thút thít, không nói gì thêm nữa. Những học sinh khác đều ngậm chặt miệng. Hầu Quý Bình nhìn đám học trò một lượt, không học sinh nào trả lời cậu. Im lặng, chỉ có tiếng nổ cành cạch của chiếc máy kéo. Hầu Quý Bình thấy miệng khô khốc, không biết nói gì, cậu chỉ biết, chuyên ngành học nói với cậu, đã xảy ra một vụ án lớn ở đây! Sau khi xuống khỏi chiếc máy kéo, cậu gọi người nông dân lái máy kéo ra một chỗ, hỏi về chuyện Ghế Đẩu. Người nông dân chỉ gượng gạo cười: "Ghế Đẩu tên thật là Nhạc Quân, là một thằng lưu manh ở chỗ chúng tôi. Thầy giáo Hầu tuyệt đối đừng động đến nó, thằng này ghê lắm." Anh ta không muốn nói thêm những thông tin khác. Hầu Quý Bình đứng yên tại chỗ, cũng không biết bao lâu sau, hai bắp chân cậu trở nên cứng đờ, cuối cùng cậu khó nhọc đi về kí túc xá. Bây giờ nên làm thế nào? Đối với Nhạc Quân, thằng "Ghế Đẩu" lưu manh trong làng mà học sinh và người lớn đều nhắc đến như một con ác quỷ, cậu cũng thấy sợ hãi. Cậu là người từ vùng khác đến, đây lại là một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, không phù hợp với những quy tắc văn minh của thành phố, cách xử lí rất nhiều việc thường được quyết định bởi lời nói của một vài người. Cậu nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra ánh mắt của Ông Mĩ Hương ngày hôm ấy, ánh mắt mong được giúp đỡ, hi vọng, rồi xa dần, mang theo sự thất vọng của cô bé sau khi lên xe. Cậu đau khổ nắm chặt nắm đấm, tất cả mọi chuyện xảy ra buổi chiều hôm trước giống hệt như một thước phim chiếu đi chiếu lại, cứ liên tục phát mãi. Đột nhiên, cậu nhớ lại lúc mình quay lại lớp học nhìn thấy Ông Mĩ Hương, cô bé hình như đang viết nhật kí, có thể...!có thể trong nhật kí của cô bé có lưu lại điều gì đó. Hầu Quý Bình lập tức chạy về lớp học, quả nhiên tìm thấy một cuốn nhật kí trong ngăn bàn của Ông Mĩ Hương, cậu lật đến mấy trang cuối cùng của cuốn nhật kí, nhật kí được viết bằng bút chì, ngôn ngữ của học sinh tiểu học rất đơn giản, cộc lốc, nhưng vẫn phát hiện ra manh mối. Nhật kí viết rất rõ là mấy hôm trước Ghế Đẩu tìm gặp cô bé, muốn đưa cô bé lên phố huyện vào tối thứ sáu, cô bé rất sợ, nhưng không dám không đi. Mặc dù trong nhật kí không viết Ghế Đẩu muốn cô bé lên phố huyện làm gì, nhưng kết hợp với những thông tin học trò tiết lộ, lại liên tưởng đến chuyện của Cát Lệ, đó chắc chắn là một kết quả khiến người ta phẫn nộ. Không kịp nghĩ nhiều, cậu mang theo cuốn nhật kí, vẫy một chiếc xe tải lên phố huyện, nhanh chóng đến Cục công an huyện Bình Khang báo án bằng tốc độ nhanh nhất, yêu cầu tiến hành khám nghiệm tử thi Ông Mĩ Hương.