Editor: Hạ Y Lan Mã Vân vẫy tay: "Cho bọn họ vào." Sau khi bảo an đi rồi Mã Vân mới nói: "Chị Vi, chị lên lầu đi, để một mình em ở đây là đủ rồi." Kiều Vi Nhã suy nghĩ một chút, gật đầu quay lên lầu. Mở cửa lớn ra, Mã Vân gọi bảo mẫu cầm ba chiếc ghế ra sân cỏ, ung dung chờ hai ông bà nhà họ Cổ đến. Ngày trước, cô đã gặp bọn họ hai lần, lần thứ nhất là sau khi Mạnh Kỳ và Cổ Khánh Song xảy ra chuyện kia, một lần khác là trước khi bọn họ chuẩn bị kết hôn, đều do mẹ của Cổ Khánh Nhất ra mặt, cả đời này Mã Vân cũng không quên được gương mặt béo đầy dữ tợn điêu ngoa, còn có đôi mắt bố thí khinh thường của bà ta. Cô không hối hận đã rời khỏi Mạnh Kỳ, bây giờ cô rất hạnh phúc, mà hạnh phúc này Mạnh Kỳ không thể nào cho được, khi xảy ra chuyện, Mạnh Kỳ chỉ biết sám hối và trốn tránh. Còn chồng của cô lại giống như ngọn núi vì cô ngăn cản mọi hiểm nguy, đồng thời luôn dịu dàng an ủi để cuộc sống của cô vĩnh viễn như chìm trong ánh mặt trời ấm áp. Ba của Cổ Khánh Nhất đẩy xe lăng đến trước sân cỏ nhà Mã Vân, bảo an nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp trước mắt, sau khi Mã Vân nói cảm ơn, bảo an đỏ mặt rời đi. Mã Vân chuyển ghế qua, lạnh nhạt nói: "Mời ngồi." Ba Cổ liếc mắt nhìn tấm chắn thở dài: "Vân Vân, thật xin lỗi, là tôi không có cách dạy dỗ nó, Khánh Song vừa li hôn nên khó tránh khỏi bị kích thích, mong cô thông cảm cho nó một chút, ngày hôm qua tôi cũng đã đến đồn cảnh sát, họ bảo hai nhà chúng ta thương lượng mức bồi thường, cô xem thử bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ trả, sau này Khánh Song...... Từ nhỏ, đứa con này của tôi chưa từng chịu khổ, bây giờ phải ở trong trại tạm giam nhất định không chịu nổi." Kiều Vi Nhã ở trên lầu nghe rất rõ ràng, con gái ông không chịu nổi khi ở trong đó sao? Sau khi tôi bị nhốt, mọi đau khổ tôi chịu có ai thấu hiểu cho tôi, xin lỗi, con gái của ông là người, con của người khác thì có thể xem như không tồn tại sao? ( Hạ Y Lan) Kiều Vi Nhã phát hiện bản thân đã không còn một chút thiện lương, biết Cổ Khánh Song vào đó, cô lại có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, sau khi sống lại cô đã thay đổi thật rồi. Mã Vân cũng không có ý định cho bọn họ mặt mũi, Kiều Vi Nhã nghe cô nói: "Ông là người chấp pháp, không phải quốc gia luôn đề xướng làm việc theo pháp luật sao? Tổn thất của tôi còn chưa được thống kê, chờ thống kê rồi hãy nói, tôi thấy......" "Mã Vân, chúng tôi tới đây là đã cho cô mặt mũi rồi, cô đừng được nước mà lên mặt, đừng cho là tôi không biết, cô và con tiện nhân Kiều Vi Nhã lẳng lơ kia đang ở chung với nhau, muốn gây tai họa cho con cháu nhà họ Cổ chúng tôi, bây giờ Khánh Song nhà tôi ly hôn rồi, có phải trong lòng cô đang vui sướng muốn chết không, nghe nói thằng chồng và đứa con lai căng của cô không có ở đây, có phải cô đã thương lượng với Mạnh Kỳ, thừa dịp bọn họ không có ở đây, các người đã cấu kết với nhau, tôi nhổ vào!......" Mã Vân tức giận đến cả người run run, lấy điện thoại: "Bảo an phải không? Đuổi những người trước nhà tôi ra ngoài." Nói chuyện điện thoại xong, Mã Vân nói: "Tối nay chồng tôi sẽ về đến nhà, các người chờ lệnh gọi của tòa đi, tôi không ngại kiện các người thêm tội phỉ báng!" Ba Cổ nóng nảy, lần này đến vì muốn giải hòa, nếu bọn họ giải hòa thành công thì chuyện này có thể là chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng phiền toái nhất là chồng của Mã Vân có quốc tịch nước ngoài. "Vân Vân, vì chuyện của Khánh Song nên bà ấy không lựa lời nói, cô đừng tức giận, chúng ta bàn bạc lại." Ba Cổ muốn níu Mã Vân lại nhưng cảm thấy không thích hợp, chỉ đành nhỏ giọng nài nỉ Mã Vân, cả đời này của ông, trừ đối với lão thủ trưởng, có bao giờ chịu sự thờ ơ thế này. "Xin lỗi, trong nhà của tôi còn rối loạn, hơn nữa, tôi cũng không có ý định nói chuyện tiếp, hẹn gặp lại." "Ai u! Đánh người rồi......" Không biết khi nào, tự bà ta đẩy xe tới, ở sau lưng Mã Vân quát to lên. Mã Vân chợt xoay người, mắt lạnh nhìn về phía bà ta, chỉ một ngón tay trên đầu: "Bà Cổ, nhìn lên trên đi." Bỗng dưng, bà ta bắt được Mã Vân đang nói chuyện, bổ nhào về phía trước, xe lăn đi theo thân thể của bà ta ngã xuống, đè bà ta ở dưới, bà ta liều mạng hô to: "Người đâu, đánh người rồi!" Kiều Vi Nhã vẫn luôn đứng trên ban công, xuyên qua rèm cửa nhìn ra, cô đã không thể nhịn được nữa, rõ ràng bà ta muốn đe dọa Mã Vân. Mặc dù có camera giám sát, nhưng nếu ba của Cổ Khánh Nhất tìm được quan hệ, nói trắng thành đen cũng chưa biết chừng. Quần áo của Kiều Vi Nhã còn chưa khô nên vẫn mặc áo ngủ trên người, cô nhanh chóng tìm đồ của Mã Vân thay vào rồi chạy xuống, bà ta đang nắm cổ chân của Mã Vân không chịu buông tay, vừa hô to làm cho người ta tới đây, ba Cổ muốn dời xe lăn ra dìu bà ta lên, nhưng bà ta béo quá đỡ không nổi, Mã Vân đứng không nhúc nhích, cô không dám động, với ý định xảo trá của bà già này, nếu cô động một cái không biết bà ta còn làm ra chuyện gì, phía trên có camera giám sát, đã ghi lại từng cử động của bọn họ, dù sao từ đầu đến cuối, cô đều không động vào ba ta, cô không tin, cả nhà của bà ta ở thành phố B có thể một tay che trời. ( Hạ Y Lan) Thấy Kiều Vi Nhã xuống, bà ta còn có tinh thần hơn: "Tao đã sớm nói bọn mày  thông đồng với nhau rồi mà, nhìn đi, Kiều Vi Nhã, đồ kỹ nữ nhà mày, mày hại con trai tao còn chưa đủ, mày còn muốn phá hủy con gái tao, tao nguyền rủa mày chết không tử tế, mày không biết xấu hổ, các người mau đến nhìn đi, con đàn bà này còn chưa ly hôn với con trai tôi đã kiện con tôi, con đà bà này lại đi kiện cáo chồng mình, các người xem có loại người không biết xấu hổ vậy sao? Bà ngoại nó đi ra từ kỹ viện, sau đó làm vợ bé người ta, mẹ nó là con vợ bé, cả nhà nó đều chết hết rồi, đều do đứa khắc tinh như nó......" Vốn Kiều Vi Nhã muốn kéo bà ta ra, bây giờ nghe bà ta mắng như thế, một chút thương hại cũng không có, nhớ lại những chuyện trước khi sống lại, cười lạnh một tiếng: "Bà Cổ, bắt đầu từ hôm nay, Kiều Vi Nhã tôi và nhà họ Cổ các người không đội trời chung!" Cô kéo Mã Vân ra, nói với bảo an mới vừa chạy tới: "Đưa bọn họ ra ngoài, bọn họ tới quấy rối!" Trong lúc mọi người đang vây xem, Kiều Vi Nhã kéo Mã Vân vào nhà, bà ta vẫn ở ngoài cửa lớn tiếng mắng chửi cùng những lời khuyên ngăn của ba Cổ không dứt bên tai. "Vân Vân, xin lỗi, cuối chị chị vẫn mang phiền toái cho em, chờ gắn xong cửa chị sẽ đi." "Chị Vi, nhanh ly hôn với hắn ta, quả thật bà già này không còn là người mà." Sắc mặt Mã Vân tái nhợt, lòng vẫn còn sợ hãi thở dài. Kiều Vi Nhã bấm điện thoại của luật sư Gia Cát, vang lên hai tiếng liền thông. Kiều Vi Nhã nói giản lượt chuyện vừa xảy ra, cũng mong luật sư Gia Cát tới ngay lập tức. Mã Vân nghe Kiều Vi Nhã gọi cho luật sư, muốn ngăn nhưng đã không kịp, cô rất muốn nói, luật sư Gia Cát chỉ nhận việc cho một mình chị ấy, anh ta chưa bao giờ trông nom loại chuyện nhỏ này, nghĩ đến dặn dò của người nào đó, Mã Vân đành im miệng. Luật sư Gia Cát đến rất nhanh, so với mấy nhân viên cắt kính còn nhanh hơn. Hình như luật sư Gia Cát mới vừa chạy bộ buổi sáng rồi đến đây luôn, quần áo cũng không đổi, so với toàn thân nghiêm trang thường ngày rất khác biệt. Luật sư Gia Cát nhìn một vòng trong phòng khách, lại nghe Mã Vân nói tình huống cụ thể, nhẹ giọng nói: "Chuyện này toàn quyền giao cho tôi phụ trách, chỉ là cô phải đưa một phần danh sách đồ đạc cho tôi xem." Nhân viên cắt kính nghe bọn họ nói chuyện, chen miệng nói: "Bộ đồng chạm khắc ngoài sân cỏ có phải ở trong phòng khách không?" Mã Vân và Kiều Vi Nhã kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, Kiều Vi Nhã cười lạnh nói: "Chị nói rồi mà, thì ra cô ta dùng nó đập, cô ta cũng có hơi sức lắm." "Chúng tôi chuẩn bị dọn bộ đồng đó đi, chung cư muốn trải lại mặt sân cỏ." Công nhân cười xen vào một câu. Khóe miệng luật sư Gia Cát lộ nụ cười thản nhiên: "Chuyện này giao cho tôi đi, Kiều tiểu thư, hình như lâu rồi cô không xuất hiện." "Đúng vậy, thời gian này tôi rất bận, chờ tôi làm xong việc sẽ mời anh ăn một bữa cơm." "Chờ cô có thời gian rồi hãy nói, cô Mã, tôi thấy tốt nhất bây giờ nên xem lại mọi đồ đạc, cũng lấy băng camera nữa." Kiều Vi Nhã gật đầu, luật sư Gia Cát tới cô có thể an tâm. "Vân Vân, nếu vậy chị đi trước, mấy ngày này là thời gian bận nhất." Mã Vân biết chuyện của cô, cũng không cản: "Chị Vi, nếu có luật sư Gia Cát ở đây rồi thì em cũng không có gì lo lắng nữa. Chị đừng bắt xe, lấy xe của em đi." Kiều Vi Nhã cười nói: "Không cần, không phải trước cửa chung cư có taxi rồi sao? Chị gọi một chiếc là được." Kiều Vi Nhã lên lầu thay đồ, tạm biệt hai người rồi rời khỏi chung cư. Trước cửa chung cư luôn có rất nhiều xe tư nhân không đăng ký, vừa thấy Kiều Vi Nhã ra ngoài, lập tức có người đến chào hỏi cô. Kiều Vi Nhã không muốn gọi xe tư nhân, giá tiền xe taxi và tư nhân giống nhau, nhưng bởi vì xe tư nhân không đóng thuế, cho nên việc làm ăn của xe taxi cũng không tốt, ngoại trừ đến mùa du lịch. Thế mà hôm nay lại không có taxi, Kiều Vi Nhã định đi thêm một đoạn rồi tính tiếp thì có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy theo cô bảo: "Tiểu thư, gọi xe của tôi đi, thuận tiện lắm, vợ tôi không có việc làm, con tôi mới vừa lên tiểu học, trong nhà thật sự khó khăn, xem như cô thương xót chúng tôi." Kiều Vi Nhã dừng bước chân, liếc mắt nhìn đàn ông trung niên, dáng vẻ người này trông rất thật thà đàng hoàng, gật đầu nói một địa chỉ. Đây là mẫu xe Chery, bên trong xe rất rộng rãi, chỉ là còn có mùi mồ hôi, mùi thuốc lá và vị cá mặn ven biển, một đặc sản của thành phố B, người dân ở đây rất thích ăn cá muối. Người đàn ông này dường như thích nói nhiều, hắn nói: "Tiểu thư, tôi thấy cả người cô đều mặc đồ ngụy trang, cô tham gia quân ngũ ư?" Kiều Vi Nhã cười cười không trả lời, hạ cửa kính xuống. Người nọ thấy hành động của cô từ kính chiếu hậu, áy náy nói: "Tiểu thư, thì ra cô không chịu nổi mùi thuốc lá, tôi hiểu, để tôi hạ xuống." "Cám ơn." Kiều Vi Nhã ngồi ngay thẳng, cô thật sự không dám tựa vào ghế sau, trên ghế đều là mùi lạ gay mũi, loại xe này sao có thể đón khách kiếm tiền được. Khu vực ngoại ô thành phố, sau khi ra khỏi nội thành xe cũng chạy nhanh hơn, gió biển mát mẻ làm cho thời tiết nóng bức này dịu nhẹ một chút. Cả đường đi Kiều Vi Nhã đều ngắm cảnh bên ngoài, không có ý định tán gẫu với tài xế, tài xế cứ như một con quạ nói mãi không ngừng. Con đường dẫn đến nơi đây được che lấp bởi bóng rừng, ngày xưa có rất ít người đến đây. Đột nhiên Kiều Vi Nhã phát hiện hắn ta đang quẹo cua, hơn nữa còn hạ cửa kính khóa lại, không khỏi hô: "Anh đi đâu?" "Kiều tiểu thư đừng sợ, anh em của tôi muốn tâm sự với cô một chút." Kiều Vi Nhã nghe hắn gọi mình như vậy, ngược lại trấn định, người tìm cô không phải là anh em của Cổ Khánh Nhất thì chính là người của Tiêu Nham. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn cùng người ta thực chiến đánh nhau, võ công còn muốn lợi hại hơn trước kia, mấy ngày nữa là tới Đại hội tỉ võ, vừa hay cần người luyện tay một chút. ( Hạ Y Lan) Xe quẹo vào một con đường nhỏ, con đường này rất gồ ghề, hai bên đều là rừng do nông dân trồng. Cô gái này cũng lạ thật, cô không phản kháng cũng không la to, cứ trấn định ngồi như vậy, đúng là khác người. Rốt cuộc xe cũng dừng lại, hắn nhấn kèn hai lần, từ trong rừng có bảy tám tên côn đồ bước ra, huýt sáo kêu Kiều Vi Nhã xuống. Trong lúc vô tình, Kiều Vi Nhã thấy một cây gậy bóng chày trên ghế trước. Cô nhanh chóng cầm lên, lạnh lùng nói: "Mở cửa xe!" Thật ra thì, hắn ta so với cô nhát gan hơn nhiều, nếu như cô la to thì cũng không sao, vấn đề là biểu hiện của cô trong suốt chặng đường thật đáng sợ, hắn chỉ thu của người ta năm trăm tệ thôi. Kiều Vi Nhã nhìn thấy Tiêu Nham đi ra từ phía cây, cười lạnh, cô đã đoán đúng. ...................... Xin lỗi các bạn, nhập học rồi nên càng bận hơn, các bạn thông cảm.