Sáng hôm sau thức dậy, Kiều Vi Nhã phải khuyên nhủ mãi Đồng Đồng mới chịu cho cô quay về nhà để đón con gái đến. Ăn xong bữa sáng cô liền lái xe về nhà. Về đến nhà, thấy cửa nhà đang khép hờ, trong lòng cô lập tức kinh hoảng. Sao đột nhiên trong nhà lại có người? Kiều Vi Nhã nhanh chân chạy vào sân, vừa bước vào nhà thì vừa vặn bắt gặp Cổ Khánh Nhất cũng mở cửa đi ra: -Sao hôm nay anh không đi làm? – Kiều Vi Nhã, đống tranh trong phòng đâu hết rồi? Cổ Khánh Nhất sốt ruột hỏi. -Tranh? Cô làm bộ không hiểu chuyện gì hỏi lại Cổ Khánh Nhất. Hành động này càng khiến cho hắn nóng nảy hơn, gắt: -Đúng vậy, một phòng bày đầy tranh đi đâu cả rồi? Cô vân đạm phong khinh trả lời: -Bán rồi. Để trong nhà chật trội nên bán hết đi rồi. Cổ Khánh Nhất nghe được mặt lập tức tái lại: -Cô bán ở đâu rồi? -Có hàng đồng nát rao qua thì bán thôi, cũng không nhớ rõ nữa, dù sao cũng bán được hơn năm trăm tệ. Cổ Khánh Nhất choáng váng nhìn chằm chằm Kiều Vi Nhã, từ trước đến nay cô chưa từng lần nào nói dối hắn cả. Mà thái độ của cô hiện tại, cũng không giống đang lừa gạt hắn. Hắn trầm mặt hỏi lại: -Thực sự không nhớ bán cho người trông thế nào hay sao? -Không nhớ nữa, mà hôm nay anh không phải đi làm à? Tôi về lấy mấy thứ rồi có việc phải ra ngoài bây giờ. -Cô đi đâu vậy? -Đi Thiệu Hưng, đã sớm nói trước với anh rồi đấy. Cổ Khánh Nhất trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi: -Sao nhà chú Lâm đi đâu hết rồi? -Chú ấy phải nhập viện. Cổ Khánh Nhất lại đi theo cô quay vào nhà, trong lòng vẫn không cam chịu, hỏi lại: -Tiểu Nhã à, mấy thứ tranh họa đó em thực sự đã bán hết đi rồi sao? Mấy năm qua anh cũng không thấy em động đến chúng, sao đột nhiên bây giờ lại muốn bán? -Kho hàng của tôi chật rồi, không đủ chỗ chứa. Hơn nữa chỗ tranh đó để lại cũng chẳng để làm gì nên tôi bán thôi. Anh muốn xem sao? Tôi nhớ là anh cũng có thích thơ từ thi văn gì đâu nhỉ? Cổ Khánh Nhất làm sao nói thật cho được, ngoài mặt chỉ có thể gượng cười hai tiếng, trong lòng lại gấp gáp muốn chết. Rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện, lại hỏi: -Tiểu Nhã, em đem chìa khóa xe giao cho anh, Tả Quân nói muốn mượn xe dùng mấy ngày. -Tả Quân cần dùng xe làm gì? -Nó tìm được công việc ở nhà ga nên cần xe để đi làm, đi làm rồi thì sẽ trợ giúp được phần nào trong nhà, thế không phải là tốt hơn sao? Kiều Vi Nhã cũng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: -Cổ Khánh Nhất này, chiếc xe đó là tôi bỏ tiền túi của mình ra để mua. Giờ anh cũng có xe dùng rồi nên đương nhiên chiếc xe bây giờ phải là tôi sử dụng. Công việc của tôi cần xe để đi các tỉnh. Trước đây mỗi lần giao hàng đều phải đi thuê xe mà trong nhà cũng đâu phải không có, anh không biết có bao người chê cười chuyện này hay sao? -Vậy làm sao bây giờ, tôi đã đồng ý với Tả Quân rồi. Kiều Vi Nhã quay đầu, lạnh lùng nhìn Cổ Khánh Nhất: -Cổ Khánh Nhất, người đồng ý với hắn là anh chứ không phải là tôi. Vậy thì anh cứ lấy tiền mình mà mua xe mang cho hắn mượn, tôi đây cũng không dám cản. Bây giờ tôi có việc phải lái xe đi Chiết Giang, đến đó cũng phải xuống tận phân xưởng để kiểm hàng. Nếu thuê xe đi, cũng phải tốn hơn ngàn tệ đấy. -Cô muốn lái xe đi Chiết Giang sao? Từ đây đến Thiệu Hưng đã hơn ngàn cây số rồi, cô thật sự muốn tự mình lái xe sao? -Có vấn đề gì không? Chiếc xe này từ ngày mua đến giờ tôi đã đi được mấy lần, anh đếm thử xem? Hiện tại anh không cần nữa thì tôi cũng phải luyện tay lái cho quen chứ. -Cô còn muốn luyện đến quen sao? Kiều Vi Nhã lúc này đã thu dọn xong hành lí. -Sao lại không được luyện? Cổ Khánh Nhất, tháng trước tôi phải bù năm ngàn tiền hàng nên tháng này phải quay phòng vốn, sợ là không đưa tiền sinh hoạt tháng này cho mẹ được. Đúng rồi, vụ làm ăn với Tiêu tổng bên kia, anh nhớ giúp tôi nói tốt mấy câu. Nếu có thể nhận được những đơn hàng này thì cũng tôi đỡ mệt đi nhiều. Bây giờ chuyện trong cửa hàng tôi toàn bộ đều giao lại cho Tiểu Vượng phụ trách, tôi sẽ tranh thủ ra bên ngoài tìm các nguồn hàng cao cấp hơn, nhất định sẽ phù hợp với khách sạn của cô ấy. -Cô có thể đảm bảo được chất lượng không? -Dĩ nhiên là có thể. Nhà xưởng tôi đến vốn vấn làm ăn với những mối lớn, chất lượng chắc chắn không tồi. Cổ Khánh Nhất nhíu mày, trong lòng thầm tính toán hai việc. Một là về những bức tranh cổ bị bán đi, hai là chuyện về những đơn đặt hàng cho khách sạn. Cuối cùng phát hiện hình như hôm nay thái độ của Kiều Vi Nhã đối với mình đã thay đổi rồi. Lại còn rất lạnh lùng nữa, còn muốn không đưa sinh hoạt phí tháng này cho mẹ, đòi tiền cũng không chịu trả. Chẳng nhẽ, cô ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao? Nhớ đến việc tối qua Thái cục trưởng gọi hắn đến răn dạy mấy câu, đột nhiên khiên Cổ Nhất Khánh phải nghi ngờ. Thầm nhủ, Thái cục trưởng đột ngột đến sở của hắn, lại cảnh cáo hắn phải biết giữ gìn gia đình, trong nửa năm tới không được gây ra bất cứ thị phi nào cả nếu không muốn tiếp tục sống yên ổn. Rốt cuộc đây là có ý gì? Lại còn cuộc gọi của Trác Lãng, quả thật là khiến hắn bất giờ vô cùng. Quan hệ giữa hắn và Trác Lãng vốn không gần cũng chẳng xa, hồi trước có làm cùng nhưng sau khi điều đi thì không còn liên lạc nữa, đột nhiên lần này lại gọi điện thoại tới nói muốn mời đội bọn họ ăn cơm. Chỉ trong một đêm, dường như mọi việc đều biến hóa khôn lường, cuối cùng là hắn đang bỏ qua chuyện gì rồi? -Bây giờ chú Lâm đang nằm viện, mấy ngày nay sẽ không có ai ở nhà. Lúc anh đi ra thì nhớ khóa kĩ cổng viện, tôi đi trước đây. Kiều Vi Nhã xách vali, xoay người bước đi. -Khi nào thì cô trở về? Tháng này tôi có nhiệm vụ quan trọng ở đội, mẹ ở viện cũng cần người chăm. Cô cũng không thể nào cứ gửi con ở mãi nhà Tiểu Vương. Chỉ là một đứa làm thuê thì làm sao biết cách chăm sóc tốt cho trẻ con? -Anh yên tâm, tôi sẽ mang theo con cùng đi, Tiểu Vương cũng không phải là người lạ. Nhưng mà, khoảng thời gian tôi không ở nhà, anh không được tùy tiện mang người khác về đây. Mặt Cố Khánh Nhất trầm xuống, gào lên: -Tôi mang người về nhà á? Kiều Vi nhã, lời này của cô là ý gì? Đừng có nghe tin đồn lung tung bên ngoài rồi về nghi ngờ tôi! Không phải tôi đã giải thích với cô rồi sao, mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng có liên lạc với những người đó nữa đâu! Kiều Vi Nhã cười, nói: -Cổ Khánh Nhất, đây là anh muốn cải tà quy chính hay sao? Nhưng xem ra con đường này có vẻ dài lắm, tôi đã chờ lâu lắm rồi, dường như lại là cả đời đấy! Cổ Khánh Nhất phản bác: -Trước kia là tôi hoang đường, còn không phải do cô chỉ ham kiếm tiền không lo chăm sóc gia đình hay sao? Bây giờ nhà chúng ta đã có tiền, con cũng ngoan ngoãn, cuối năm tôi cũng muốn lên chức nên sẽ tuyệt đối không muốn dây dưa lằng nhằng đâu. -Phải vậy không? Được vậy thì tốt rồi. Cổ Khánh Nhất, bây giờ tôi phải đi đón con, anh đừng quên khóa cổng đấy nhé. Cổ Khánh Nhất ngẩn ngơ nhìn bóng lưng vợ rời đi trong chốc lát. Dường như phát hiện ra lúc Kiều Vi Nhã xoay người, nụ cười ấy, khiến hắn hoang mang không hiểu, không hiểu, vậy là hàm chứa điều gì? Kiều Vi Nhã lái xe thẳng đến nhà trẻ, cũng sắp đến giờ tan lớp, cô xin phép cho Đồng Đồng dĩ nhiên cũng rất thuận lợi. Sau khi lên xe, Đồng Đồng dụi dụi mắt nhìn cô: -Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu ậy? -Đồng Đồng, bây giờ mẹ mang con bay lên chơi với đám mây được không? – A a a, vâng ạ, mẹ ơi, thích quá, con chưa từng được đi máy bay đâu. Trong lòng Kiều Vi Nhã bất chợt xót xa, lặng một chút rồi mới dịu dàng cười với con gái: -Đồng Đồng, bây giờ mẹ con mình sẽ bay thật cao, thật cao con nhé, có được không? -Vâng ạ, mẹ nhớ phải giữ lời hứa đó nha. Kiều Vi Nhã khởi động xe, hai mẹ con lái xe đến siêu thị Trung Đại. Sau cô dẫn con gửi vào trong cửa hàng, một mình lên tầng trên. -Tiểu Kiều, đến sớm vậy. Tổng giám đốc siêu thị – Chu Dịch vừa mới đến đã gặp Kiều Vi Nhã, có chút kinh ngạc. Kiều Vi Nhã đứng dậy đi theo ông vào văn phòng, mỉm cười: -Chu tổng, tôi đã tìm được người thuê cửa hàng, hợp đồng cũng kí rồi. Tạm thời tôi sẽ cho cô ấy thuê ba năm. Bởi vì trước đây cô ấy chưa từng kinh doanh, không có kinh nghiệm nên mong ông sẽ chiếu cố một chút. -Tiểu Kiều à, cô cứ yên tâm phối hợp với tôi. Chu mỗ tôi đây cũng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa. Qua khoảng thời gian này, tình hình yên tĩnh cân bằng trở lại, cô nhất định phải quay về đấy. Hiện giờ cô cũng đá khá yên lòng. Từ Linh làm ăn như thế nào thì đó là chuyện của cô ta. Kiếp trước là hận, còn kiếp này… Chào tạm biệt Chu Dịch, Kiều Vi Nhã quay lại cửa hàng, gọi Tiểu Vương ra ngoài nói chuyện: -Tiểu Vương, Từ Linh có lẽ sắp đến đây rồi, em cứ cùng cô ta trao đổi, chị sẽ không nấn ná thêm ở đây nữa. Toàn bộ công việc ở đây chị đều giao lại hết cho em, chìa khóa nhà kho cũng đưa em luôn. Từ giờ em theo Từ Linh nhận hàng, nhà kho thì chị đã cho cô ta dùng miễn phí nửa năm. Các mối quen tìm đến thì nên tiếp đãi thế nào em cứ tiếp đãi như vậy. -Chị Vi Vi, chị cứ yên tâm đi, cửa hàng này em nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. Chị cứ yên tâm làm việc của chị, ở đây đã có em gánh vác rồi! Kiều Vi Nhã gật đầu, lại lấy từ túi ra một tấm chi phiếu. -Tiểu Vương, đây là học phí của em. Lúc đầu chị vốn muốn tự tay đăng kí cho em, nhưng giờ xem ra đã không kịp rồi. Đây là thông tin khóa học, đây là địa chỉ trung tâm, em cứ trực tiếp đến đây hỏi giáo vụ, chỉ cần nói tên của chị, họ nhất định sẽ giúp em nhập học thuận lợi. Chị rất nhanh sẽ quay về thôi, em có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho chị được nhé! Tiểu Vương gật đầu liên tục, nước mắt đã muốn chảy xuống mà phải cố nhịn lại. Sau đó hai mẹ con lái xe đến khách sạn, Đồng Đồng đã sớm trông đến mòn con mắt, đên khi trông thấy Kiều Vi Nhã xuất hiện mới nở nụ cười.