Buôn bán ở nhà hàng của tân khu rất tốt, A Thái dẫn bọn họ vào nhà hàng hải sản Diêu Kí tốt nhất vùng này. Nhà hàng hải sản Diêu Kí có ba tầng, cửa vào bãi đỗ xe thoáng đãng, Từ Linh ngồi xe của A Thái, Kiều Vi Nhã lái xe của mình đến đây. A Thái dừng xe, đợi Kiều Vi Nhã đi tới, trong mắt tràn đầy kinh diễm, "Kiều tiểu thư, không thể tưởng được kĩ thuật lái xe của cô tốt như vậy." Kiều Vi Nhã mỉm cười, "Tôi học lái xe tương đối nghiêm túc." . Từ linh kéo cánh tay của A Thái , nói: "A Thái, anh đừng ngạc nhiên , chuyện này tính là cái gì, Kiều đại tiểu thư của bọn em còn là một võ lâm cao thủ đó? Võ công của người ta là được tổ truyền, cho nên anh không được có ý gì với cô ấy." Câu cuối cùng của cô nói rất nhẹ, chỉ có A Thái mới có thể nghe thấy. . A Thái cười cười, âm thầm nhéo vòng eo của cô ta, cười nói: "Không đâu, anh đã có em rồi mà." Từ linh cười đắc ý, lần này thành công lấy rất nhiều máu của A Thái, cho dù về sau A Thái có bỏ cô ta thì cũng không sao , tối nay, cô ta còn muốn A Thái bỏ ra thêm một số tiền nữa, việc buôn bán cần vốn lưu động . . Tầng một nhà hàng hải sản Diêu Kí là đại sảnh, một nửa đại sảnh đều chứa hải sản phong phú, đây là điểm đặc sắc của thành thị ven biển. "Kiều tiểu thư, hôm nay cô là khách đồ ăn hôm nay liền để cô gọi đi." . Kiều Vi Nhã cười nhẹ cự tuyệt , A Thái muốn mở miệng, đột nhiên thấy cô bị người ta cầm lấy cổ tay, từ linh kêu ‘ ối ’ một tiếng, gọi "Bảo Mặc." Lúc này Bảo Mặc mới để ý Từ Linh, gật đầu, lại quay đầu lại hỏi Kiều Vi Nhã, " Sao em lại ở chỗ này, anh gọi điện cho em, vì sao không nhận?" "Em bề bộn nhiều việc, hơn nữa, em cho là giữa hai chúng ta không có gì cần liên hệ." Kiều Vi Nhã tránh khỏi Bảo Mặc, đi đến bên cạnh Từ Linh, "Từ linh, chúng ta lên tầng trước, Phạm tiên sinh chắc anh thường tới đây, đồ ăn anh gọi được rồi tôi cùng từ linh đi lên đó chờ anh." Bọn họ lên trước A Thái đã chuẩn bị xong chỗ ngồi cho bọn họ. Bảo Mặc giận tái mặt, định phát tác, hắn mở tiệc chiêu đãi vài vị lãnh đạo của tân khu, họ đều đã đến nơi. Bảo Mặc không thể làm gì khác hơn là tạm thời bình tĩnh lại. . A Thái cũng biết bọn họ , mọi người cùng nhau hàn huyên, sau đó có người nhiệt tình giới thiệu A Thái và Bảo Mặc với nhau, hai người cười nói đã biết nhau rồi. Bảo Mặc nhân cơ hội hỏi A Thái, Kiều Vi Nhã tới làm cái gì? . A Thái cũng không nói thật, bản hợp đồng của hai người kia, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, chuyện của Kiều Vi Nhã, hắn đã tìm hiểu rõ ràng, hơn nữa, hắn mơ hồ đoán được ý đồ của Kiều Vi Nhã , như vậy, người đàn ông trước mắt này, chính là tình địch của hắn, hắn làm sao có thể nói chuyện của Kiều Vi Nhã cho tình địch được. A Thái gọi vài món thức ăn, sau đó rời đi. . Bảo Mặc dẫn theo trợ lý đến, hắn để trợ lý tạm thời chiêu đãi vài vị lãnh đạo sau đó cầm điện thoại đi ra nhà hàng. Hắn đã tìm được bằng chứng xác thực có lợi với Kiều Vi Nhã, chỉ cần Kiều Vi Nhã ly hôn, lập tức hắn sẽ đem những chứng cớ này giao cho Kiều Vi Nhã, vài lần hắn gọi điện thoại, Kiều Vi Nhã cũng không nhận điện thoại của hắn, hắn vốn tính hôm nay sau khi ăn cơm cùng vài vị lãnh đạo nhất định phải đi tìm Kiều Vi Nhã, hắn đã giúp Kiều Vi Nhã tìm luật sư tốt nhất, bên toà án, cũng đã gặp gỡ qua, lãnh đạo toà án vốn là cấp dưới của ba hắn. Gọi điện thoại được cho Trình Thiệu, Trình Thiệu đang ăn cơm, "Bảo công tử, ngài không phải đang cùng lãnh đạo ăn cơm sao? Như thế nào? Cần tớ tiếp khách?" Bảo Mặc thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Trình Thiệu, vi vi ăn cơm cùng một nhà hàng với tớ, cô ấy ở cùng một chỗ với A Thái và từ linh." Trình Thiệu cười ha ha, "Các cậu thật đúng là hữu duyên, như vậy mà có thể gặp phải, đừng nói cho tớ là Kiều Vi Nhã không để ý tới cậu, cho nên điện thoại cho tớ tố khổ." "Trình Thiệu, hiện tại tớ không có tâm tình nói giỡn, cậu giúp tớ hẹn cô ấy ra, tớ muốn cùng cô ấy nói chuyện." . Tươi cười của Trình Thiệu lập tức nhạt đi, hẹn Kiều Vi Nhã, cho dù là hắn hẹn Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã cũng chưa chắc sẽ nể mặt, thật sự Bảo Mặc xem mình quá vĩ đại rồi , Kiều Vi Nhã chính đoá sen trắng trong hồ nước tối, chỉ có thể xa xa nhìn xem, nhưng không có cách nào tới gần. Đối với Bảo Mặc, trừ bỏ đồng tình cùng thở dài, hắn cũng không có biện pháp nào giúp người bạn này, vả lại Kiều Vi Nhã bây giờ còn là phụ nữ đã có chồng. "Để tớ thử xem, không nhất định cô ấy sẽ nể mặt." Trình Thiệu vẫn miễn cưỡng đáp ứng Bảo Mặc. . Bảo Mặc lên tầng trên, thấp thỏm ứng phó vài vị lãnh đạo vùng tân khu, kỳ thật, cho dù hắn không mời vài vị lãnh đạo này ăn cơm, người ta cũng bật đèn xanh cho hắn. Phòng bọn họ ở gần cửa sổ, cửa sổ sát đất sáng ngời nhìn rõ ràng cảnh sắc bên ngoài phố phường. . Bảo Mặc mời một lượt rượu, lúc vô ý nhìn ra phía ngoài đã thấy thân hình nhỏ nhắn của Kiều Vi Nhã đi về phía bãi đỗ xe. Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, nói một tiếng thật có lỗi, chạy xuống tầng dưới. . Kiều Vi Nhã vừa mở cửa xe ra, đang nói từ biệt với A Thái cùng Từ Linh, chỉ thấy một người đi thẳng đến phía cô. A Thái và từ linh hai mặt nhìn nhau, không thể tưởng tượng Bảo Mặc giữa thanh thiên bạch nhật ôm chầm lấy Kiều Vi Nhã. . Kiều Vi Nhã đỏ mặt, lúc ngẩng đầu lên, Từ Linh đã hì hì cười giả lả lôi kéo A Thái lên xe. . Bảo Mặc mở cửa sau xe ra, đẩy Kiều Vi Nhã vào, hắn cũng ngồi xuống. . Bởi vì không mở điều hoà mà lại đóng cửa xe lên không khí có chút buồn bực khó chịu. . Kiều Vi Nhã cả giận nói: "Bảo Mặc, anh muốn làm gì!" . "Nếu anh không làm như vậy, em sẽ để ý nh sao? Vi vi, anh chỉ hỏi em một câu, trong lòng em, còn có anh sao? Chẳng lẽ em chưa từng áy náy vì đã ruồng bỏ anh à?" . Trong mắt Bảo Mặc hiện lên chút đay đơn, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía Kiều Vi Nhã, câu hỏi hùng hổ như vậy, hắn tưởng rằng Kiều Vi Nhã sẽ áy náy, tối thiểu sẽ nói một tiếng xin lỗi với hắn. . Hơn nữa, hắn không thích nghe thực xin lỗi, hắn thầm nghĩ nói cho cô biết, hiện tại hắn đã bắt đầu giúp cô thoát khỏi cái nhà giam kia, rời khỏi Cổ Khánh Nhất, hắn sẽ mang lại cho cô hạnh phúc cả đời . Kiều Vi Nhã cắn môi, không khí bên trong xe oi bức , làm cho trán của cô lấm tấm mồ hôi, cô lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau đi, rồi kiên định nói từng chữ: "Bảo Mặc, anh nghe cho kỹ, chuyện chúng ta lúc đó đã trôi qua, em đã có gia đình, em có con gái, em biết anh nghĩ rằng mình hiểu tình huống chúng ta khi đó, nhưng những chuyện đó chỉ là mặt ngoài của vấn đề, trong lòng em, người quan trọng nhất là con, em sẽ vĩnh viễn không rời xa con mình." . "Vi vi, em. . . . . . Anh không muốn em rời bỏ con mình, anh sẽ xem Đồng Đồng như con gái ruột, sau này nếu chúng ta kết hôn, em sợ có đứa bé khác chia sẻ tình yêu với Đồng Đồng, chúng ta cũng có thể không sinh con, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với em, cho dù trước kia em có làm gì anh cũng không tính toán, vi vi, trong tâm trí anh chỉ có em, anh chỉ muốn ở một chỗ cùng em." . Kiều Vi Nhã theo bản năng lùi về phía sau, tận lực tránh xa hơi thở của Bảo Mặc , không gian chật hẹp, làm cho cô thở hổn hển. "Bảo Mặc, em đã nói rất rõ ràng , chuyện trước kia đã qua rồi, em là phụ nữa đã có chồng, xin anh để chút tôn nghiêm lại cho em." hai chữ "Tôn — nghiêm —" truyền qua kẽ răng, bỗng dưng cảm giác có thứ gì đó nóng rực ấm áp tiến đến gần cô, trong nháy mắt, Bảo Mặc ôm cô vào lòng mình, đè xuống oán hận , hậu tri hậu giác Kiều Vi Nhã đã cắn môi lại quên giãy dụa,dùng một đôi mắt long lanh giống làn nước nhìn hắn, Bảo Mặc vô lực buông Kiều Vi Nhã ra, rõ ràng phạm sai lầm là cô, vì sao vừa nhìn thấy đôi mắt kia, sẽ có cảm giác không chỗ nào che giấu . . Tay Bảo Mặc nắm thành quyền, lại không biết đánh vào chô nào, khoảng chừng ba bốn phút, hắn mới khôi phục trấn định, "Vi vi, anh đã đem căn cứ chính xác Cổ Khánh Nhất ngoại tình lấy đến tay, anh hy vọng em có thể mau chóng ly hôn với hắn, ngày mai anh sẽ để luật sư liên lạc em, nếu em không gặp luật sư, anh sẽ đến nhà em, anh biết Cổ Khánh Nhất hiện tại đã không còn ở nhà." . Kiều Vi Nhã nghiêm nghị ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói: "Bảo Mặc, anh không thể làm chủ thay em, đây là cuộc sống của em, em cũng không muốn gạt anh, đúng là em muốn ly hôn, nhưng không phải hiện tại." . "Vì sao? Chẳng lẽ em còn muốn cho tên cặn bã vô sỉ kia cơ hội." . Khóe môi của Kiều Vi Nhã gợi lên chút tươi cười, lạnh lẽo như băng mùa đông, "Bảo Mặc, đã từng nghe một câu chưa? “xuất lại hỗn, trì giảo thị yếu hoàn”, em chỉ là muốn thấy một kết quả công bằng, cho nên không cần tiến gần em thêm nữa, Bảo Mặc, em đã không còn là Kiều Vi Nhã trước kia, chuyện của chúng ta, không có khả năng, cuộc đời này, em thống hận nhất chính là tình yêu, không có tình yêu em cũng có thể sống rất tốt." Còn chưa nói xong, cô đã mở cửa xe ra, cô vẫn lui về phía sau thì ra vì mở cửa xe, Bảo Mặc ảo não nhìn Kiều Vi Nhã, loại cảm giác vô lực này càng sâu . Bảo Mặc suy sụp bước ra khỏi xe, đúng là Kiều Vi Nhã trước mặt, làm cho hắn cảm thấy xa lạ, rồi đột nhiên hắn nhớ tới biệt danh của Kiều Vi Nhã là Hoắc Thanh Đồng Đúng là Kiều Vi Nhã và Hoắc Thanh Đồng có nhiều điểm giống nhau, cô gái dịu dàng thanh tú này, vĩnh viễn kiên cường , bên ngoài nhìn cô tưởng như ôn nhu, tâm tính bình tĩnh thong dong như hiểu rõ tất cả, tại thế giới không sạch sẽ này, như hàn mai cao ngạo nở rộ mang mùi hương thơm ngát. Nhưng mà nghĩ đến kết cục của Hoắc Thanh Đồng, Bảo Mặc lắc đầu, bọn họ không giống nhau, hắn không phải Trần Gia Lạc có mắt không tròng , hắn là Bảo Mặc, là Bảo Mặc của cô, mặc kệ cô thay đổi như thế nào, chỉ cần hắn không thay đổi là được. . Kiều Vi Nhã chỉ có thể là bông Thiên Sơn Tuyết Liên của hắn, chỉ có thể nở rộ vì hắn. . Con ngươi của Bảo Mặc thẳng tắp nhìn về phía Kiều Vi Nhã, "Vi vi, em trốn không thoát đâu, hôm nay tạm thời buông tha cho em, ngày mai anh sẽ phái luật sư đến, nếu em dám không gặp hắn, anh nhất định sẽ đi đến nhà em." . Kiều Vi Nhã im lặng không nói gì. Bảo Mặc đóng cửa xe, mở ra cửa trước, cười nói: "Lên xe đi, hoặc là em vui vẻ đồng ý để anh đưa em trở về." Kiều Vi Nhã quay người trở lại, vào buồng lái lập tức khoá cửa xe. . Bảo Mặc mỉm cười, nhìn chằm chằm Kiều Vi Nhã, bởi vì hành động ngây thơ này của cô, cười càng vui vẻ. . Kiều Vi Nhã khởi động xe ô tô, sau khi nhìn vào gương có một bóng dáng luôn đứng thẳng trong gió .