Như bất kỳ ai thân thuộc với hệ thống phà của bang Washington đã biết, sự trì hoãn chuyến phà có thể xảy ra bất kỳ lúc nào với đủ loại lý do, bao gồm biển động, thủy triều rút, tai nạn do lưu thông trên phà, cứu thương khẩn cấp, hoặc bảo dưỡng . Thật không may, một sự “cần thiết duy tu cho tính năng an toàn hàng hải” đã được đề xuất như một lý do để trì hoãn cho lộ trình chiều chủ nhật.
Đến sớm một giờ để kiếm một chỗ đậu xe tươm tất trong hàng dài xe cộ chờ ở đường xuống bến phà, Mark đã rời đi với cả đống thời gian để giết và chẳng có việc gì để làm. Những người khác cũng đang rời khỏi xe, để những con chó của họ bên ngoài, lang thang đến tòa nhà đón khách để kiếm những món ăn nhẹ hoặc vài tờ báo. Bầu trời u ám và đầy sương, thỉnh thoảng một giọt mưa lạnh buốt vỡ tung qua làn sương mù.
Cảm giác bồn chồn và ủ dột, Mark đi thẳng đến nhà đón khách. Anh đang đói. Shelby đã không cảm thấy muốn ra ngoài ăn điểm tâm vào sáng hôm đó, và tất cả những gì cô ấy có trong căn hộ là ngũ cốc.
Anh đã có một cuối tuần dễ chịu với Shelby. Họ ở bên nhau, nói chuyện và xem phim, và vào tối thứ bảy họ đã cùng ăn thức ăn Tàu giao tận nhà.
Một làn gió nhẹ thổi từ hướng eo biển Rosario, mang đến hương vị biển mặn tinh khiết, len vào cổ chiếc áo khoác nhẹ của anh giống như những ngón tay lạnh lẽo. Một cơn rùng mình chạy dọc cổ anh. Anh hít thật sâu không khí biển, muốn ở nhà, muốn… điều gì đó.
Bước vào nhà đón khách, Mark bước thẳng đến quầy café, và thấy một người phụ nữ đang kéo lê một chiếc túi cuối tuần đến gần máy bán hàng tự động. Nụ cười dãn rộng bờ môi anh, khi anh thấy cái đuôi dài của mái tóc đỏ.
Maggie Conroy.
Những suy nghĩ về cô đã ẩn nấp trong trí óc anh suốt mấy ngày cuối tuần. Trong những lúc nhàn rỗi, viễn cảnh bằng cách nào hoặc khi nào anh có thể gặp lại cô lần nữa đã chập chờn trong những vòng xoáy thảnh thơi. Sự hiếu kỳ của anh hướng về cô không hề ngừng nghỉ. Cô thích ăn gì trong bữa điểm tâm? Cô có con thú nuôi nào không? Cô có thích bơi không? Anh đã cố lờ đi những câu hỏi này, nhưng càng lờ đi thì lại càng khiến cho nó trở nên dai dẳng hơn.
Anh tiến lại gần Maggie từ bên cạnh, nhận thấy vẻ tư lự khắc hình chữ V giữa đôi chân mày màu gụ, khi cô nghiên cứu những món hàng chứa đựng trong máy bán hàng tự động. Nhận ra sự hiện diện của anh, cô ngước nhìn lên. Nguồn năng lượng vui vẻ, hoạt bát mà anh nhớ đã đổi chỗ cho sự mong manh xuyên thẳng vào trái tim anh. Anh chợt thấy cảnh giác trước sức mạnh trong sự đáp ứng của anh đối với cô.
Điều gì đã xảy ra trong những ngày cuối tuần? Cô đã ở cùng gia đình cô. Có sự tranh luận nào chăng? Một rắc rối?
“Em sẽ không muốn thứ gì trong những món đó đâu.” Anh hất đầu về hướng những thực phẩm tạp nhạp sắp xếp bên trong tủ kính.
“Tại sao không?”
“Không có thứ nào trong cái máy bán hàng tự động đó có hạn sử dụng hết.”
Maggie xem xét cẩn thận những vật trưng bày như thể xác minh lại lời tuyên bố của anh. “Thật hoang đường rằng những chai Twinkies có hạn dùng kéo dài mãi mãi.” Cô nói. “Chúng chỉ được lưu giữ đến hai mươi lăm ngày.”
“Ở nhà anh chúng có tuổi loại thải khoảng ba phút.” Anh nhìn vào đôi mắt sẫm màu của cô. “Đi ăn trưa với anh nhé? Chúng ta có ít nhất hai giờ, theo lời nhân viên điều hành bến phà.”
Sự do dự khá lâu tiếp theo sau đó. “Anh muốn ăn ở đây sao?” Cô hỏi.
Mark lắc đầu. “Có một nhà hàng dưới phố. Chỉ hai phút đi bộ thôi. Chúng ta sẽ xếp túi của em vào xe anh.”
“Không có gì sai với việc ăn trưa hết.” Maggie nói, như thể cô cần dỗ dành bản thân.
“Anh làm việc đó gần như mỗi ngày.” Mark vươn tới túi xách của cô. “Để anh mang nó cho em.”
Cô đi theo sau anh rời khỏi tòa nhà đón khách. “Ý em là hai chúng ta ăn trưa. Cùng nhau. Tại cùng một bàn.”
“Nếu em muốn, chúng ta có thể ngồi ở những chiếc bàn riêng rẽ.”
Anh nghe tiếng cười cuộn lên trong cổ họng cô. “Chúng ta ngồi cùng bàn.” Cô nói dứt khoát, “Nhưng không nói chuyện.”
Khi họ đi bộ dọc theo lề đường, sương mù dày đặc đã chuyển thành một cơn mưa bụi, không gian trắng xóa và ẩm ướt. “Thật giống như đang đi xuyên qua một đám mây.” Maggie nói, hít những hơi thở sâu. “Khi em còn nhỏ, em thường nghĩ rằng những đám mây phải có hương vị tuyệt vời nhất. Một ngày, em yêu cầu một tô mây trời cho món tráng miệng. Mẹ em đặt một ít kem trong một cái dĩa.” Cô cười, “Và nó tuyệt vời đúng như em đã hình dung nó như thế.”
“Vào lúc đó, em không biết đó chỉ là kem thôi sao?” Mark hỏi, bị mê hoặc bởi cách sương mù đã gây ra những lọn tóc loăn xoăn quanh gương mặt cô.
“Oh, phải. Điều đó không quan trọng, dù vậy… ý tưởng về nó cũng đáng kể đến.”
“Anh gặp rắc rối trong việc cố gắng tìm ra nơi để vạch ra những giới hạn cho Holly.” Mark nói, “Trong lớp học, cô bé được dạy rằng khủng long là có thật. Bọn chúng cũng viết thư cho ông già Noel. Anh không biết nói với Holly như thế nào về cái gì có thật, cái gì không có thật ”
“Cô bé đã hỏi về ông già Noel chưa?”
“Rồi.”
“Anh đã nói gì với cô bé?”
“Anh nói anh không quyết định chọn cách nào, nhưng nhiều người tin vào ông ấy, vì vậy cũng ổn nếu cô bé muốn thế.”
“Điều đó hoàn hảo.” Maggie nói. “Trí tưởng tượng và sự giả bộ rất quan trọng đối với trẻ em. Những đứa trẻ được cho phép sử dụng khả năng sáng tạo của chúng song song với việc vạch ra những giới hạn giữa tưởng tượng và hiện thực thì thật sự tốt hơn những đứa trẻ không được làm như vậy.”
“Ai nói với em điều đó? Cô tiên đang sống trên tường của em ư?”
Maggie cười toe toét. “Đồ ta đây!” Cô nói, “Không, Clover không phải là người nói cho em biết. Em đọc rất nhiều. Em thích thú với bất kỳ thứ gì liên quan đến trẻ em.”
“Anh cần phải học nhiều hơn.” Giọng anh trở nên tiếc nuối một cách kín đáo. “Anh đang cố hết sức để ngăn ngừa việc phá hủy những gì còn lại trong tuổi thơ của Holly.”
“Từ những gì em biết, anh đang làm rất tốt.” Trong cơn bốc đồng, cô nắm lấy bàn tay anh, ngón tay cô siết nhẹ trong một cử chỉ mang ý nghĩa vỗ về và trao tặng sự an ủi. Mark khá chắc chắn đó là cách anh tin để giải thích điều đó. Ngoại trừ rằng bàn tay anh khép lại trên tay cô và cái siết tay hoàn toàn tự nhiên đã trở thành thứ gì đó khác. Thứ gì đó thân tình. Sở hữu.
Cái nắm tay của Maggie lỏng dần. Mark cảm nhận sự do dự của cô như thể nó là của riêng anh, sự hài lòng miễn cưỡng của cô về cách những bàn tay của họ vừa vặn với nhau.
Sự ép sát của làn da trên làn da, một điều bình thường đến thế. Nhưng đã làm trục của trái đất lệch khỏi vị trí. Dường như anh không thể đánh giá phản ứng của anh đối với cô có bao nhiêu là thuộc thể chất và bao nhiêu là… thứ gì khác. Tất cả rối tung lên cùng với nhau trong một cách thức mới mẻ và theo bản năng.
Maggie giật mạnh bàn tay ra khỏi tay anh.
Nhưng anh vẫn cảm nhận dấu vết, hình thể của những ngón tay cô, như thể những lỗ chân lông của anh đã thẩm thấu cô.
Không ai trong bọn họ lên tiếng khi họ đi vào nhà hàng. Phía trong được lắp gỗ sẫm màu bóng láng, đồ nội thất cổ xưa sứt sẹo, và giấy dán tường theo thiết kế mơ hồ. Không gian tỏa hương với thức ăn, rượu, và những tấm thảm hơi bị mốc. Đó rõ ràng là một trong những nhà hàng được tạo lập cho mục tiêu ăn uống, nhưng đã chết dần bởi tính chắc chắn xảy ra của số lượng ngành kinh doanh du lịch, và đã buông lỏng những tiêu chuẩn của nó. Tuy nhiên, nó là một nơi khá tươm tất để trôi qua thời gian, và nó trao tặng một cảnh trí eo biển tuyệt đẹp.
Một người bồi bàn xoàng xĩnh đến để nhận lệnh về thức uống của họ. Mặc dù Mark thường uống bia, anh đã gọi một whisky. Maggie yêu cầu một ly house red, sau đó cô đổi ý. “Không, đợi đã.” Cô nói, “Tôi cũng lấy một Whisky.”
“Nguyên chất chứ?” Người bồi bàn hỏi.
Maggie trao cho Mark một cái nhìn dò hỏi.
“Cô ấy sẽ lấy một ly Whisky lên men.” Anh nói, người bồi bàn gật đầu và rời khỏi.
Vào lúc này, mái tóc ẩm của Maggie đã hồi phục những lọn xoăn hình zic zac vui vẻ, anh có thể dễ dàng trở nên ám ảnh với chúng. Rõ ràng bất kỳ nỗ lực nào trong việc phớt lờ sự lôi cuốn đối với cô là một sự đày đọa. Dường như mọi thứ anh từng muốn có ở người phụ nữ, bao gồm cả những thứ anh chưa từng nhận ra trước đây, đã được sắp xếp ngay hàng thẳng lối trong một đóa hoa hoàn hảo.
Trước khi người bồi bàn rời khỏi, anh yêu cầu mượn một cây viết, và cô ấy trao cho anh một cây viết bi.
Maggie quan sát, chân mày hơi nhướng lên, khi Mark viết gì đó vào mảnh khăn ăn và chuyển nó cho cô.
“Cuối tuần của em thế nào?”
Một nụ cười trải rộng trên gương mặt cô. “Chúng ta không thật sự phải tuân theo luật ‘không nói chuyện’.” Cô nói với anh. Đặt chiếc khăn ăn xuống, cô nhìn anh chăm chú, nụ cười của cô tàn dần. Một tiếng thở dài thoát khỏi cô, như thể cô vừa thực hiện một cuộc chạy đua. “Câu trả lời là, Em không biết.” Khẽ nhăn mặt, cô ra dấu với lòng bàn tay ngửa lên trên, như thể để ngụ ý rằng vấn đề rắc rối một cách vô vọng. “Còn anh thì sao?”
“Anh cũng không biết.”
Người phục vụ mang thức uống đến và ghi nhanh lời gọi món cho bữa trưa. Sau khi cô ấy đi khỏi, Maggie nhấm nháp một hớp Whisky lên men của cô.
“Em có thích nó không?” Mark hỏi.
Cô gật đầu và liếm vị mặn trên môi dưới. Cái liếm môi thanh nhã của lưỡi cô khiến nhịp mạch của Mark nhảy lên vài bậc. “Kể cho anh nghe về cuối tuần của em đi.” Anh nói.
“Ngày thứ bảy là lần giỗ thứ hai của chồng em.” Ánh mắt Maggie gặp mắt anh qua vành ly. “Em đã không muốn ở một mình. Em nghĩ đến việc viếng thăm cha mẹ anh ấy, nhưng… anh ấy là điều duy nhất chúng tôi có chung, vì vậy… Em đã ở lại với gia đình em. Em bị bao vây bởi khoảng một ngàn người vào cuối tuần, và em cô đơn. Thật khó hiểu.”
“Không.” Mark nói đơn giản, “Anh hiểu mà.”
“Lần giỗ thứ hai rất khác so với lần giỗ đầu. Lần giỗ đầu…” Maggie lắc đầu và thực hiện một cử chỉ nhỏ bằng bàn tay, hành vi có phần xua đuổi. “Lần giỗ thứ hai… khiến em nhận ra có những ngày em đã quên nghĩ về anh ấy. Và điều đó khiến em cảm thấy có lỗi.”
“Anh ấy sẽ nói gì về điều đó chứ?”
Ngập ngừng, Maggie cười với ly whisky lên men của cô. Và trong một thoáng, Mark cảm thấy một cơn nhói buốt kinh khủng của lòng ghen tị với người đàn ông vẫn còn có thể gợi lên một nụ cười của Maggie. “Eddie sẽ nói em không nên cảm thấy có lỗi,” Cô nói. “Anh ấy sẽ cố làm cho em cười.”
“Anh ấy thích điều gì?”
Cô nâng ly lên uống trước khi trả lời. “Anh ấy là một người lạc quan. Anh ấy có thể nói với anh về mặt sáng sủa của bất kỳ điều gì. Ngay cả về chứng ung thư.”
“Anh là một kẻ bi quan.” Mark nói, “Với những lỗi lầm lạc quan không thường xuyên.”
Nụ cười của Maggie dãn thành toe toét. “Em thích những người bi quan. Họ luôn là người mang áo phao lên tàu.” Cô khép mắt. “Oh, em đang tìm kiếm một cảm giác phấn chấn đây.”
“Điều đó không tệ. Anh cam đoan em sẽ được trở lại chuyến phà.”
Bàn tay cô trườn ngang qua mặt bàn. Cô để phần lưng của những ngón tay khum lại chạm vào anh, một cử chỉ ngập ngừng mà Mark không thể nào hiểu nổi. “Em đã kể với ba em về cuối tuần này.” Cô nói, “Ông chưa bao giờ là loại phụ huynh bảo em phải làm gì; trong thực tế, em hầu như có thể làm mọi thứ với sự giám sát của cha mẹ ít hơn nhiều khi em trưởng thành. Nhưng ông đã bảo em rằng em nên tiến hành một cuộc hẹn hò với một ai đó. Một cuộc hẹn hò. Người ta thậm chí còn không gọi như thế nữa.”
“Họ gọi nó là gì?”
“Giao tiếp. Em nghĩ vậy. Anh nói gì với Shelby khi anh muốn trải qua cuối tuần với cô ấy?”
“Anh hỏi rằng liệu anh có thể trải qua cuối tuần với cô ấy không” Mark xoay bàn tay lên, mở lòng bàn tay ra, “Vậy em có định nghe lời khuyên của ba em không?”
Cô gật đầu miễn cưỡng. “Nhưng em luôn ghét toàn bộ cách tiến hành.” Cô nói một cách xúc động, nhìn chằm chằm vào ly nước của cô. “Gặp gỡ người mới. Lúng túng, tuyệt vọng vì mắc kẹt với ai đó trong suốt buổi tối khi anh biết ngay trong năm phút đầu tiên rằng anh ta là một hình nộm. Em ao ước nó giống như trò Chatroulette, và anh có thể bấm ‘next’ để chọn người khác ngay tức thì. Phần tệ nhất là khi hai người bọn anh tìm ra một điều gì đó để nói.” Không ý thức, Maggie bắt đầu đùa nghịch với bàn tay anh, khám phá một cách lơ đãng những chỗ cong trên ngón tay anh. Anh cảm thấy hài lòng với sự va chạm của cô dọc theo cánh tay, đáp ứng nhiệt tình với những hòa âm cộng hưởng dọc theo dây thần kinh.
“Anh không thể hình dung em phải tìm ra điều gì đó để nói.” Mark nói.
“Oh, nó đã xảy ra. Đặc biệt khi người mà em nói chuyện cùng quá đẹp trai. Một cuộc truyện trò thú vị thường kéo theo những lời phàn nàn xác đáng. Em thích mối quan hệ vượt qua được sự thù ghét lẫn nhau và những lời ca thán lặt vặt.”
“Lời ca thán lặt vặt đỉnh nhất của em là gì?”
“Gọi cho hệ thống phục vụ khách hàng và không bao giờ phải tìm cách để nói chuyện với ai.”
“Anh ghét thấy những người bồi bàn cố gắng để nhớ yêu cầu gọi món thay vì viết nó. Vì họ hầu như không bao giờ thực hiện mọi thứ ngay. Và thậm chí nếu họ làm, nó gây cho anh nhiều căng thẳng cho đến khi thức ăn được đưa lên bàn.”
“Em ghét thấy người ta la hét vào điện thoại của họ.”
“Anh ghét cụm từ ‘không có ý chơi chữ’. Nó vô nghĩa hết sức.”
“Thỉnh thoảng em có nói như thế.”
“Vậy đừng nói nữa. Nó gây cho anh khó chịu hết sức.”
Maggie cười toe toét. Rồi dường như nhận ra cô đang chơi đùa với bàn tay anh, cô đỏ mặt và kéo tay về. “Shelby có tốt không?”
“Có. Nhưng anh chịu đựng điều đó.” Mark vươn tới ly whisky của anh và két thúc nó với một hớp lớn. “Lý thuyết của anh về việc bang giao,” Anh nói, “Là không để ấn tượng đầu tiên thật sự tốt đẹp thì tốt hơn. Bởi vì nó sẽ tuột dốc từ đó. Em sẽ luôn phải sống theo ấn tượng đầu tiên đó, thứ đúng là một ảo tưởng.”
“Vâng, nhưng nếu anh không tạo ra một ấn tượng đầu tiên tuyệt vời, anh có thể không bao giờ có được cơ hội làm điều đó lần thứ hai.”
“Anh là một kẻ độc thân có thu nhập ổn định. Anh luôn có cơ hội thứ hai.”
Maggie cười lớn.
Người hầu bàn đem thức ăn của họ đến và thu thập những chiếc ly rỗng. “Thêm một lượt nữa chứ?” Cô ấy hỏi.
“Tôi ước chi tôi có thể.” Maggie nói một cách nuối tiếc. “Nhưng tôi không thể.”
“Tại sao không?” Mark hỏi.
“Em chỉ vừa đủ tỉnh táo thôi.” Để chứng tỏ, cô che đôi mắt cô.
“Em chỉ phải ngừng lại khi em không còn tỉnh táo.” Mark nói và anh gật đầu với người hầu bàn. “Mang thêm một lượt nữa.”
“Anh cố chuốc say em sao?” Maggie hỏi, sau khi người hầu bàn rời khỏi, trao cho anh một cái liếc giả bộ nghi ngờ.
“Phải. Kế hoạch của anh là chuốc cho em say rồi sau đó đưa em lên một chuyến phà hoang dã, điên dại.” Anh đẩy một ly nước về hướng cô. “Hãy uống cái này trước khi em bắt đầu lượt kế tiếp.”
Trong lúc Maggie nhẩn nha hớp từng hớp nước, Mark kể cho cô nghe về ngày cuối tuần của anh với Shelby và danh sách của cô ấy về những điều người đàn ông làm khi anh ta đã sẵn sàng nhận lãnh trách nhiệm. “Nhưng cô ấy không nói cho anh nghe điều thứ năm.” Anh nói. “Theo em nó là gì?”
Khi Maggie cân nhắc những khả năng, gương mặt cô thể hiện một tập hợp những biểu hiện đáng yêu : một nếp nhăn của mũi, một cái lác mắt, một cái gặm nhấm nhẹ trên môi dưới. “Tìm mua nhà chăng?” Cô gợi ý. “Hay nói về việc có một đứa trẻ.”
“Chúa ơi.” Anh nhăn nhó với ý tưởng đó. “Anh đã có Holly. Quá đủ cho lúc này rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh không biết. Anh muốn chắc chắn là anh đã làm đúng với Holly trước khi nghĩ về việc có thêm những đứa trẻ.”
Ánh mắt cô nhìn anh đồng cảm. “Cuộc sống của anh đã bị thay đổi nhiều, đúng không?”
Mark tìm cách để mô tả điều đó, cảm thấy lúng túng trước nỗi khát khao được liên kết với cô. Anh chưa từng thổ lộ tâm sự với ai khác, chưa từng xem xét những giá trị của điều đó. Tiếp nhận sự cảm thông là một bước xoay chuyển từ việc bị thương hại, thứ đối với anh còn tệ hại hơn cái chết. Nhưng Maggie có thói quen hỏi những câu hỏi theo cách khiến anh muốn trả lời.
“Em nhìn mọi thứ rất khác.” Anh nói. “Em bắt đầu với ý nghĩ về loại thế giới nào em sẽ đưa cô bé vào trong đó. Anh lo lắng về những loại chuyện tào lao ẩn sâu trong tiềm thức mà cô bé thu lượm được từ TV, hoặc liệu có chất Cadmium hay chì nào trong đồ chơi của cô bé hay không…” Mark ngừng lại. “Em có muốn có những đưa trẻ với… anh ấy không?” Anh nhận ra bản thân mình gặp khó khăn khi nói ra tên chồng cô, y như thể những âm tiết đó là những miếng chêm vô hình đang gõ nhẹ ở giữa họ.
“Có một lần em nghĩ em đã mong muốn như thế. Dù vậy, không phải bây giờ. Em nghĩ đó là một trong những lý do em yêu cửa hàng của em nhiều đến thế - Đó là cách để được những đứa trẻ vây quanh mà không phải chịu trách nhiệm.”
“Có lẽ khi em kết hôn lần nữa.”
“Oh. Em sẽ không bao giờ kết hôn nữa đâu.”
Mark nghiêng đầu trong một câu hỏi thầm lặng, quan sát cô kỹ lưỡng.
“Em làm điều đó chỉ một lần thôi.” Maggie nói. “Và em không bao giờ hối tiếc, nhưng… vậy là đủ. Eddie đã chiến đấu với căn bệnh ung thư trong một năm rưỡi, và nó đã lấy mọi thứ em có lúc đó cho anh ấy, là sự nồng nhiệt. Bây giờ em không còn đủ để trao tặng cho ai khác. Em có thể ở cùng một ai đó nhưng không thể thuộc về ai nữa. Điều đó có mang lại ý nghĩa gì không?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của Mark, anh muốn choàng tay ôm lấy một người phụ nữ vì lý do không hề ích kỷ. Không phải trong nỗi đam mê, mà là trao tặng sự an ủi. “Nó mang lại ý nghĩa là em cảm nhận theo cách đó,” Anh nói dịu dàng. “Nhưng điều đó có lẽ không kéo dài mãi mãi.”
Họ kết thúc bữa trưa và đi trở lại bến phà, cơn mưa dịu và chậm đến nỗi họ hầu như có thể nhìn thấy những giọt nhỏ lơ lửng trong không khí. Bạn có thể cảm thấy bầu trời đang trĩu nặng. Thế giới được tô vẽ trong sắc độ chuyển từ màu xanh thép đến màu xám mờ nhạt, với mái tóc của Maggie giữ sắc độ đỏ vượt xa hơn cả màu đỏ, mỗi lọn tóc là một con sóng uốn lượn hình sin hấp dẫn được kết thúc bằng một đường xoắn ốc tuyệt vời.
Mark sẽ cho đi bất kỳ điều gì để có thể chơi đùa với những lọn tóc loăn xoăn đó, làm đầy tay anh với chúng. Anh đã đánh liều tìm kiếm tay cô khi họ đi bên nhau. Nhưng sự tiếp xúc tình cờ không còn là một lựa chọn nữa… bởi vì chẳng có điều gì là tình cờ về cách anh muốn cô.
Có lẽ sự thu hút của anh với Maggie chỉ đơn giản là kết quả của việc anh vừa thảo luận về vấn đề trách nhiệm với Shelby, và tiềm thức của anh đang cố tìm kiếm một lộ trình chạy trốn chăng?... Ở lại đường đua. Anh tự nhủ. Đừng để phân tâm.
Cuộc trò chuyện của họ tạm thời gián đoạn bởi nhu cầu lái xe vào phà và tìm một chỗ ngồi trên khoang hành khách chính. Sau đó họ chiếm đóng những chiếc ghế dài tương tự, nói chuyện về mọi thứ và chẳng thứ gì. Những khoảng yên lặng hiếm hoi có cảm giác giống như thời gian nghỉ ngơi thanh bình sau sex, khi bạn nằm yên đắm chìm trong mồ hôi và endorphine (một loại chất kích thích nội sinh giống như morphine do cơ thể tiết ra tạo cho bạn một cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc)
Mark đang cố gắng một cách gian khổ để không hình dung sex với Maggie. Nói với cô về chuyện chăn gối và làm mọi thứ với cô, chìm sâu và đạt tốc độ, ngẫu hứng, và duỗi dài, và lập lại. Anh muốn có cô bên dưới anh, bên trên anh, quấn quanh anh. Thân thể cô sẽ nhợt đi, được trang hoàng với vài chòm sao tàn nhang, anh sẽ vẽ chúng, lần theo đường dẫn của chúng với bàn tay và môi anh, anh sẽ tìm kiếm mọi ngóc ngách bí mật và run rẩy, và cảm xúc rộn ràng…
Chuyến phà đã cập bến. Mark đợi trên khoang hành khách chính lâu hơn anh có thể, miễn cưỡng tách khỏi sự bầu bạn với Maggie. Anh là người cuối cùng xuống thang đến chỗ quy định đậu xe và tìm kiếm xe anh. Bầu trời có màu kem trái cây và được kẻ sọc bằng những đám mây cirrus. Anh cảm thấy, như vẫn luôn như thế, sự nhẹ nhõm trong việc quay trở lại đảo, nơi không khí dễ thở hơn, ôn hòa hơn, và trạng thái sôi động của đất liền đã kết thúc. Đôi vai của những hành khách chờ đợi trên khoang thả lỏng ra, như thể chúng được tái khởi động cùng một lúc.
Mark phải quay trở lại xe của anh sớm, hoặc nó sẽ bị khóa trong toàn bộ làn xe đang rời khỏi phà, và anh sẽ phải đối mặt với sự phẫn nộ của hàng tá hành khách cần lái xe đi. Nhưng khi anh nhìn xuống Maggie, mọi tế bào trong cơ thể anh kháng cự lại ý tưởng rời khỏi cô.
“Em có cần anh chở em đến nơi nào đó không?” Anh hỏi.
Cô lắc ngay lập tức, những làn sóng đỏ xào xạc trên vai cô. “Xe của em đậu gần đây thôi.”
“Maggie.” Anh nói cẩn trọng. “Có thể khi nào đó…”
“Không.” Cô nói, nụ cười của cô tiếc nuối. “Không có chỗ cho tình bạn. Không có tương lai nào cho nó hết.”
Cô đã đúng.
Chỉ còn điều duy nhất là nói lời tạm biệt, thứ Mark thường làm rất tốt. Tuy nhiên, lần này thật khó khăn. “Gặp em sau” hay “Bảo trọng nhé” thì quá dửng dưng, quá bình thường. Nhưng bất kỳ dấu hiệu về buổi chiều có ý nghĩa nhiều như thế nào với anh sẽ không được chào đón.
Cuối cùng, Maggie giải quyết vấn đề nan giải của anh, đưa ra sự cần thiết phải tạm biệt. Cô cười sự do dự của anh, và đặt bàn tay cô trên ngực anh, trao cho anh một cú đẩy nhẹ đùa vui.
“Đi đi” Cô nói.
Và anh làm theo, không nhìn lại, đi xuống lồng cầu thang bằng sắt hẹp với tiếng bước chân vang vọng. Anh cảm thấy trái tim anh đập mạnh ở nơi tay cô chạm vào. Bước vào trong xe, anh đóng cửa và cài dây an toàn. Khi anh đợi tín hiệu rời khỏi phà, anh có cảm giác ray rức, xâu xé như đã bị mất đi một thứ rất quan trọng.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
55 chương
14 chương
14 chương
306 chương