Trong cú shock khi nghe Holly thì thầm, Mark quên hết mọi thứ : Môi trường xung quanh, người phụ nữ sau quầy thu ngân. Sáu tháng trời họ đã cố làm cho Holly nói vài điều, bất cứ điều gì. Tại sao nó lại xảy ra ở đây và vào lúc này là điều anh sẽ phân tích sau đó với Sam. Trong lúc này, anh phải giữ chúng lại để không áp đảo Holly bằng phản ứng của anh. Điều đó ắt là… Chúa Ki-Tô.
Mark không thể ngừng bản thân khỏi việc hạ thấp đầu gối xuống và kéo Holly dựa sát vào anh. Cánh tay khẳng khiu của cô bé vòng qua cổ anh. Anh nghe chính mình gọi tên cô bé trong tiếng rì rầm kiệt sức. Mắt anh nhức nhối và anh kinh hoàng nhận ra rằng anh đã gần như chịu thua.
Nhưng anh không thể kiểm soát được những cơn rùng mình nhẹ nhõm khi rõ ràng Holly đã sẵn sàng nói chuyện trở lại. Có lẽ bây giờ anh có thể để bản thân tin vào những điều đã làm cho cô bé tốt lên.
Cảm thấy Holly ngọ nguậy để thoát khỏi cái ôm ghì chặt của anh, Mark thả một nụ hôn nồng nhiệt trên gò má cô bé và ép buộc bản thân thả bé ra. Anh đứng lên, đánh giá sự thít chặt vì xúc động của cổ họng anh và nhận ra nó sẽ vỡ vụn nếu anh cố gắng nói điều gì đó. Anh nuốt xuống khó khăn và nghiên cứu một cách mụ mẫm lời bài hát của Pink Ployd trên tường – không đọc chúng, chỉ tập trung vào màu sơn, bố cục của thương hiệu bên dưới.
Cuối cùng, anh trượt cái nhìn đề phòng về phía người phụ nữ tóc đỏ sau quầy thu ngân – Maggie – người đang giữ cái túi đựng những món đồ anh vừa mua. Anh nhận ra cô hiểu sự quan trọng của điều vừa xảy ra.
Anh không biết cô đã làm gì. Cô chỉ cao cỡ năm feet hai, với mái tóc đỏ loăn xoăn hoang dã, lượn sóng và ngoằn ngoèo như chữ tượng hình. Thân hình mảnh dẻ gọn gàng trong áo thun trắng và quần jeans.
Gương mặt, bị che khuất một nửa bởi mái tóc xoăn um tùm đó, xinh xắn và thanh tú, làm da xanh xao ngoại trừ màu sắc kích động đỏ bừng gò má cô. Và đôi mắt – sẫm màu với hàng mi dày – màu chocolate đắng. Cô gợi anh nhớ đến cô gái anh quen trong trường đại học, một người thú vị, hài hước mà anh có thể thức đến nửa đêm và nói chuyện cùng, nhưng chưa bao giờ hò hẹn. Thay vì thế anh đã hẹn hò với những chiến tích, những cô nàng làm cho những anh chàng khác phải đố kỵ với anh. Chỉ là sau đó, anh băn khoăn, phải chăng anh đã đánh mất cơ hội.
“Thỉnh thoảng tôi có thể nói chuyện với em không?” Anh hỏi, nghe có vẻ bất ngờ hơn anh dự định.
“Tôi luôn ở đây.” Maggie nói nhẹ nhàng. “Hãy đến bất cứ khi nào.” Cô đẩy nhẹ chiếc vỏ ốc ngang qua quầy tính tiền. “Sao cháu không đem vật này về nhà cùng cháu, Holly? Phòng khi cháu cần nó lần nữa?”
“Chào mọi người!” Một giọng nói ngọt ngào vui vẻ vang lên phía sau Mark.
Đó là Shelby Daniels, bạn gái của Mark ở Seatle. Cô thông minh, xinh đẹp, và là người đàng hoàng nhất Mark từng quen biết. Bạn có thể đưa Shelby đến bất kỳ đâu, vào bất kỳ loại công ty nào, và cô ấy sẽ tìm ra cách để thích hợp với nó.
Shelby tiến về phía họ, vén một lọn tóc vàng rực rỡ lòa xòa vào một bên tai. Cô mặc chiếc quần lửng kaki, một chiếc áo sơ mi trắng tinh xảo, và mang giày đế bằng ballet, không mang trang sức gì khác ngoài đôi bông tai ngọc trai đơn giản. “Xin lỗi hai người, tôi đến trễ vài phút. Tôi phải thử vài thứ trong một cửa hàng cách đây đôi nhà, nhưng nó chẳng ra sao. Cô thấy cháu đã kiếm được vài món, Holly.”
Cô bé gật đầu, im lặng như thường lệ.
Với sự pha trộn giữa nỗi lo lắng và sự thích thú diễu cợt, Mark nhận ra Holly sẽ không nói trước Shelby. Anh có thể nói về điều vừa xảy ra không? Không. Điều đó ắt sẽ đè nặng áp lực lên Holly. Tốt nhất là không can thiệp vào, để nó buông lỏng.
Nhìn những thứ xung quanh họ, Shelby nói, “Một gian hàng tuyệt vời làm sao. Lần tới tôi đến đây, tôi sẽ lấy vài thứ cho cháu trai của tôi. Giáng sinh sẽ ở đây trước khi chúng ta biết về nó.” Cô cuộn bàn tay quanh cánh tay Mark và cười với anh. “Nếu em thực hiện chuyến bay, chúng ta phải đi bây giờ.”
“Chắc chắn rồi.” Mark cầm lấy cái túi trên quầy tính tiền, và vươn tới chiếc vỏ ốc trong tay của Holly. “Có muốn chú mang cái đó không, Holly?”
Cô bé giữ nó chặt hơn, muốn tự mình mang theo.
“Được rồi.” Mark nói, “Nhưng cố đừng làm rơi nó nhé.” Nhìn về phía tóc đỏ nhỏ nhắn sau quầy thu ngân, anh thấy cô đang sắp xếp lại những cây viết trong chiếc ly, nắn thẳng hàng những con thú nhồi bông tí hon, khiến bản thân bận rộn với những việc vô nghĩa. Tia nắng chiếu nghiêng thật thấp xuyên qua cửa sổ làm sáng lên màu đỏ rực rỡ trên mái tóc xoăn của cô.
“Tạm biệt.” Anh nói, “Và cám ơn.”
Maggie Conroy trao cho anh một cái vẫy vội vã mà không thật sự nhìn về hướng của anh. Bằng cách nào đó anh nhận ra cô cũng mất thăng bằng như anh.
Sau khi tiễn Shelby ngoài sân bay với những đường băng đơn giản, Mark đưa Holly trở về vườn nho Rainshadow, cách Friday Harbor năm dặm rưỡi, về phía tây nam của hòn đảo, trên vịnh False. Anh lái xe cẩn thận vào ngày Chủ nhật để tránh những người đi xe máy hoặc cỡi ngựa. Những con hươu chóp đuôi đen, thuần phục như những con chó, hiện ra từ cánh đồng ngập tràn những cây cỏ mùa hè và những bụi dâu mâm xôi cao, tản bộ thong dong ngang qua đường với vẻ nhàn nhã của chúng.
Mark để cửa sổ chiếc xe bán tải của anh mở, không khí thoáng đãng của biển cả thổi lồng lộng vào bên trong xe. “Cháu có trông thấy không?” Anh chỉ vào một con đại bàng đầu trọc đang bay vút lên qua đầu họ.
“Uh-huh”
“Cháu có thấy nó đang mang gì dưới những cái móng vuốt của nó không?”
“Một con cá?”
“Chính xác. Hoặc nó bắt được từ dưới nước, hoặc nó ăn trộm của một con chim khác.”
“Nó mang con cá đi đâu vậy?” Giọng của Holly ngập ngừng như thể cô bé cũng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của mình.
“Có lẽ là về tổ. Đại bàng trống chăm sóc những con chim con, giống y như đại bàng mái vậy.”
Holly tiếp nhận thông tin này với một cái gật đầu buồn chán. Từ những gì cô bé biết về thế giới, điều này hoàn toàn hợp lý.
Mark phải ép buộc bàn tay mình để khỏi siết chặt tay lái. Sự vui sướng đổ đầy trong anh từ đầu cho đến tận những ngón chân. Đã là một thời gian rất dài cho đến khi Holly nói chuyện, anh gần như đã quên giọng nói của cháu gái anh.
Nhà trị liệu tâm lý trẻ em đã nói phải bắt đầu với những tương tác không dùng lời nói, chẳng hạn như yêu cầu Holly chỉ những thứ cô bé muốn trong bảng thực đơn, với mục đích cuối cùng là thúc đẩy việc nói những từ ngữ thực sự.
Cho đến hôm nay, vào lúc Mark chứng kiến Holly tạo ra những âm thanh trong chuyến đi dọc theo đường Roche Habor, khi họ trông thấy Mona, con lạc đà trong đồng cỏ. Lạc đà, cư dân nổi tiếng của hòn đảo, được những thương nhân mua bán thú ngoại lai trả giá ở Mill Creek, và mang đến đảo cách đây tám hoặc chín năm. Cảm giác giống như một kẻ ngốc, Mark đã chiêu đãi Holly với những âm thanh mô phỏng tiếng lạc đà, và được tưởng thưởng khi Holly tham gia cùng.
“Điều gì đã giúp cháu tìm lại tiếng nói vậy, bé cưng? Có phải những thứ làm cùng Maggie không? Người phụ nữ tóc đỏ ấy?”
“Đó là vỏ ốc kỳ diệu.” Holly nhìn vào chiếc vỏ ốc xà cừ, nâng niu một cách âu yếm trong đôi tay bé nhỏ.
“Nhưng nó không…” Mark nín lặng. Không chỉ ra được rằng có hay không có sự kỳ diệu. Đặc biệt khi đó là ý tưởng đã tác động đến Holly, khi nó xuất hiện đúng lúc để giúp cô bé thoát khỏi sự câm nín. Sự kỳ diệu, những cô tiên… là những từ ngữ của thời thơ dại anh chưa từng biết đến, một vùng trời tưởng tượng mà anh từ bỏ cách đây đã lâu. Nhưng Maggie Conroy thì không.
Anh chưa bao giờ thấy Holly giao kết với bất kỳ người phụ như nào giống như thế, không, dù với bạn bè cũ của Victoria, không, với các giáo viên của cô bé, không, ngay cả với Shelby, người mà cô bé đã cùng trải qua rất nhiều thời gian. Cái cô Maggie Conroy này là ai? Tại sao một phụ nữ trẻ đơn độc, vẫn còn trong độ tuổi đôi mươi, lại tình nguyện chuyển đến một hòn đảo mà hơn phân nửa cư dân ở đó đã qua tuổi bốn mươi lăm. Và, Chúa phù hộ, tại sao là một cửa hàng đồ chơi?
Anh muốn gặp cô lần nữa. Anh muốn biết mọi thứ về cô.
Ánh nắng chiều muộn ngày chủ nhật mang màu mật ong lóng lánh che phủ rộng khắp các hồ nước do thủy triều và các eo biển cạn của vịnh False. Vùng sinh thái tự nhiên với khoảng hai trăm acre bãi cát, trông giống như một vịnh bình thường cho đến khi nó trống trải hoàn toàn khi thủy triều rút đi. Đám mòng biển, diệc và đại bàng dùng bữa giữa tiệc buffet của đời sống biển trên những bãi cát: những con cua, trùng biển, những con tôm vấy bùn, những con sò bent-nose. Bạn có thể tản bộ trong ít nhất nửa dặm trước khi thủy triều lên.
Chiếc pickup (dòng xe bán tải) quẹo vào con đường rải sỏi riêng của vườn nho Rainshadow (bóng mưa) và hướng đến ngôi nhà. Nhìn bề ngoài, căn nhà vẫn có vẻ hư hỏng và đổ nát, nhưng bên trong họ đã sửa chữa cấu trúc. Thứ đầu tiên Mark hoàn thiện là phòng ngủ của Holly, sơn những bức tường với màu xanh trứng chim cổ đỏ bắc Mỹ (Robin) và trang trí bằng màu trắng kem. Anh đã mang những đồ nội thất từ phòng ngủ cũ của cô bé, và gắn lại những cánh bướm vải vào tấm áp phích phía trên giường.
Dự án vĩ đại nhất cho đến lúc này là tạo một phòng tắm khá tươm tất cho Holly. Anh và Sam phải tháo dỡ bức tường cho những tay nắm cửa, lắp những đường ống, san phẳng sàn nhà, và đặt vào một bồn tắm mới, một toilet có bồn chứa nước cao cấp và một bàn trang điểm có mặt bằng đá maple. Họ để cho Holly chọn màu sơn cho những bức tường làm bằng tấm Sheetrock và trét vữa. Dĩ nhiên cô bé chọn màu hồng.
“Thật là thời kỳ thích đáng.” Mark nói, nhắc nhở Sam về những mẫu màu trong nhóm bảng màu Victorian.
“Hết sức nữ tính.” Sam nói, “Mỗi khi em đi vào một phòng tắm màu hồng, em cảm thấy cần thiết phải làm một thứ gì đó thật đàn ông sau đó.”
“Bất luận điều đó là gì, hãy làm nó bên ngoài để chúng tôi không phải trông thấy.”
Nhiệm vụ kế tiếp là nhà bếp, nơi Mark lắp đặt một cái bếp lò thương hiệu mới với sáu chỗ nấu, và một tủ lạnh mới. Anh bắt đầu bằng việc lột bỏ ít nhất sáu lớp sơn phủ của cửa sổ và khung cửa, sử dụng thuốc tẩy sơn hồng ngoại và máy đánh bóng mượn của Alex.
Alex đã hào phóng đáng kinh ngạc với những dụng cụ, những nhà cung cấp và những lời chỉ dẫn. Thực tế, cậu ta bắt đầu đến ít nhất một lần mỗi tuần, có lẽ sự tái thiết và xây dựng là chuyên môn của cậu và sự giúp đỡ của cậu rõ ràng hết sức cần thiết. Trong tay Alex, những mẩu gỗ thừa vô dụng bỗng trở thành thứ thú vị và huyền diệu.
Trong lần viếng thăm thứ hai, Alex đã xây dựng một bộ những khu vực nho nhỏ trong tủ đồ phòng ngủ của Holly để cô bé đựng những đôi giày. Cho sự thích thú của cô gái nhỏ, vài thứ be bé được lắp đặt trên những bản lề được che dấu, đong đưa để lộ ra những ngăn bí mật. Một dịp khác, Alex đem đến một trong những đội nhân công xây dựng của anh khi Mark và Sam phát hiện ra những xà rầm bằng đá của hiên trước bị oằn xuống và vỡ vụn giống như làm bằng Styrofoam. Alex và đội nhân công tốn hết một ngày trời để lắp dựng những cột chống mới, sửa sang những thanh rầm đã bị hư hại và đặt một máng dẫn nước mưa mới. Công việc tiến hành trôi chảy hơn Sam và Mark thực hiện một mình, vì vậy họ chân thành cảm kích sự giúp đỡ. Nhưng hiểu được Alex…
“Anh cho rằng nó muốn gì vậy?” Sam hỏi Mark.
“Để cháu gái của nó không bị đè bẹp bởi một căn nhà sập chứ còn gì nữa?”
“Không, điều đó là một động cơ quá tình người so với nó, và chúng ta đồng ý là nó chưa bao giờ làm như thế.”
Mark đã cố, dù không thành công, ngăn lại một nụ cười toe toét. Alex quá lạnh nhạt và cách xa những xúc cảm đến nỗi thỉnh thoảng bạn phải nghi ngờ liệu có sự tồn tại của nhịp mạch hay không.
“Có lẽ cậu chàng cảm thấy có lỗi vì đã không làm gì nhiều cho Vick trước khi cô ấy qua đời.”
“Có thể chàng ta tận dụng bất cứ lý do nào để có dịp thoát khỏi Darcy. Nếu như em không căm ghét ý niệm cưới xin đến thế, em chắc chắn cũng sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng sau khi chứng kiến hôn sự của Alex.”
“Rõ ràng rồi.” Mark nói. “Một Nolan sẽ không cưới ai đó quá giống với họ.”
“Em cho rằng một Nolan sẽ không cưới ai đó có được chúng ta.”
Bất kể lý do là gì, Alex vẫn tiếp tục góp phần trung tu tòa nhà.
Do nỗ lực đoàn kết của họ, căn nhà bắt đầu có vẻ tốt hơn, hoặc ít nhất cũng giống thứ mà người bình thường có thể sống được ở đó.
“Nếu em cố đá anh ra khỏi nhà sau tất cả những điều này,” Mark cảnh cáo Sam, “Em sẽ được an táng trong sân sau.”
Tuy nhiên, cả hai đều biết là chẳng có cơ hội nào để Sam đá họ đi hết. Bởi vì Sam, có lẽ còn kinh ngạc với bản thân nhiều hơn bất kỳ ai khác, đã chấp nhận đưa trẻ với một niềm yêu mến sâu sắc. Giống như Mark, anh có thể chết vì Holly nếu cần. Cô bé là điều tuyệt nhất trên đời mà họ có.
Thoạt đầu cẩn thận với cảm giác yêu mến của mình, nhưng rồi Holly nhanh chóng trở nên gắn bó với những ông bác. Dù vậy, họ phải cảnh báo những người ngoài có thiện ý để không làm hư cô bé, cả Sam và Mark đều không thể trông thấy bằng chứng về sự thích thú gây hại nào hết. Thực tế thì họ rất vui được thấy đôi chút tinh quái của Holly. Cô bé là một đứa trẻ tốt, luôn làm điều cô được bảo.
Khi Holly không đến trường, cô đi cùng Mark đến nhà máy chế biến café của anh ở Friday Harbor, quan sát những cái trống rang café đồ sộ đốt nóng những hạt café Arabica thô cho đến khi những lớp da nhợt nhạt màu vàng bị caramen hóa thành màu nâu sậm sáng bóng. Thỉnh thoảng anh đưa cô bé ăn kem tại một tiệm gần cảng Harbor, và họ có thể đi mua-sắm-trên-tàu, xem lướt qua những hàng du thuyền, những tàu kéo Nordic, những chiếc thuyền gia đình, và những chiếc thuyền bắt cua với những vại chứa cỏ khô đầy trong khoang dưới.
Sam cũng thường dẫn Holly ra ngoài với anh để chăm sóc những chai rượu vang, hoặc tìm kiếm những con sao biển và những đồng tiền cát khi thủy triều rút trên vịnh False. Anh mang cà vạt mì ống cô bé làm ở trường, và ghim các bức vẽ của cô lên những bức tường ở khắp nhà.
“Em chẳng bao giờ hình dung được điều gì giống như thế này.” Sam đã nói vào một buổi tối, khi anh ẵm Holly đang say ngủ từ trong xe vào nhà. Họ đã trải qua buổi chiều ở trại English, nơi người Anh cư trú trong thời gian ở đảo cho đến khi nó trở thành tặng phẩm cho người Mỹ. Công viên thiên nhiên, với hai dặm mép nước, là một nơi hoàn hảo cho một cuộc dã ngoại và ném dĩa. Họ đã thực hiện những động tác nhào lộn để khiến Holly cười khúc khích, nhảy lên để chụp những cái đĩa. Họ mang cho cô một hộp dụng cụ nhỏ và cần câu cá. Mark đã dạy cô bé quăng câu ở những vị trí dừng chân trên biển dọc theo bờ.
“Cái gì giống với cái gì?” Mark mở cửa trước và bật đèn hiên.
“Việc có một đứa nhỏ ở quanh” Có phần bẽn lẽn, Sam nói rõ thêm, “Việc có một đứa nhỏ yêu thương mình.”
Sự hiện diện của Holly trong cuộc đời của họ ban tặng một loại ân phước mà không ai trong họ từng biết đến trước đây. Một hồi ức thơ ngây. Điều gì đó đã xảy ra, họ phát hiện, khi được trao tặng tình yêu không điều kiện và sự tin tưởng tuyệt đối của một đứa trẻ.
Bạn sẽ cố gắng để xứng đáng với điều đó…
Mark và Holly đi vào trong nhà, hướng thẳng đến bếp, đặt túi đồ và chiếc vỏ ốc xà cừ trên bàn trong một góc ăn điểm tâm yên tĩnh cũ kỹ với những chiếc ghế dài cố định. Họ tìm thấy Sam trong phòng khách, một gian phòng trơ trụi chán ngắt với những bức vách bằng Sheetrock chưa được che phủ và một ống khói rạn nứt được gắn tạm bợ trong lưới thép.
Sam đứng cạnh lò sưởi, đang xây một cái khung bằng những thanh bằng xi măng sớm-được-đổ-đầy để chống đỡ những viên đá lát lò sưởi mới. “Đây sẽ là một gã để lắp đặt.” Sam nói, trong khi đo kích thước. “Em phải tìm ra bằng cách nào chúng ta có thể sử dụng những ống khói tương tự để thông hơi cho hai lò sưởi khác nhau. Cái này dẫn thẳng đến căn phòng trên lầu, anh có tin điều đó không?”
Nghiêng người, Mark thì thầm với Holly, “Hãy đến và hỏi bác ấy có gì cho bữa tối.”
Đứa trẻ tuân lệnh, đi đến bên cạnh Sam và kề miệng cô bé sát vào tai của anh. Cô bé thì thầm và bước lui một bước.
Mark nhìn Sam di chuyển hết sức yên lặng.
“Cháu đang nói chuyện.” Sam nói, chầm chậm quay người nhìn vào cô gái nhỏ. Một dấu hiệu dò hỏi chạm nhẹ trong giọng nói khàn đục của anh.
Holly lắc đầu, nhìn một cách trang nghiêm.
“Có, cháu có mà, cháu vừa mới nói gì đó.”
“Không, cháu không.” Một tiếng cười khúc khích trốn thoát khỏi miệng cô khi cô thấy biểu hiện của Sam.
“Cháu nói lần nữa đi, vì Chúa, gọi tên bác đi. Nói đi.”
“Bác Herbert.”
Sam buông một tiếng cười hổn hển và ôm chầm lấy cô, kéo cô tỳ sát vào ngực anh. “Herbert ư? Oh, bây giờ sẽ là môi gà và chân thằn lằn cho bữa tối.” Vẫn ôm chặt Holly, anh nhìn Mark với một cái lắc đầu kinh ngạc, sắc mặt anh phấn khởi, đôi mắt anh chứa đựng một vẻ lấp lánh ngờ vực. “Bằng cách nào?” là tất cả những gì anh có thể xoay sở để hỏi.
“Để sau.” Mark nói, và cười.
“Vậy điều gì đã xảy ra?” Sam hỏi, khuấy xoong nước sốt Spaghetti trên lò. Holly bận rộn trong căn phòng kế bên với trò xếp hình mới của cô bé. “Làm sao anh làm được điều đó?”
Mark mở nắp một chai bia và nghiêng chai ra phía sau. “Không phải anh.” Anh nói sau một hớp bia lạnh buốt. “Bọn anh đến một cửa hàng đồ chơi trên đường Spring, một cửa hàng mới, và có một cô gái tóc đỏ nhỏ nhắn xinh xắn sau quầy thu ngân. Anh chưa bao giờ thấy cô ấy trước đây…”
“Em biết cô ấy là ai. Maggie gì đó. Conner, Carter…”
“Conroy. Em đã gặp cô ấy sao?”
“Không, nhưng Scolari đang cố ghép đôi em với cô ấy.”
“Em chưa bao giờ đề cập đến cô ấy với anh.” Mark nói, đột ngột bực mình.
“Anh đang cặp với Shelby rồi còn gì.”
“Shelby và anh không dành cho nhau.”
“Scolari nghĩ Maggie là kiểu người ưa thích của em. Chúng tôi cùng độ tuổi. Vậy cô ấy xinh lắm à? Thật tốt. Em đã nghĩ em sẽ kiểm tra cô ấy trước khi cam kết bất kỳ điều gì…”
“Anh chỉ lớn hơn em có hai tuổi thôi.” Mark nói trong sự bất bình.
Đặt chiếc muỗng xuống, Sam cầm lấy ly rượu vang, “Anh đề nghị cô ấy hẹn hò sao?”
“Không, Shelby đã đến cùng anh, và hơn nữa…”
“Em gọi đó là câu nhắp.”
“Em không được câu nhắp người này.” Mark nói sẵng.
Chân mày Sam nhướng lên. “Anh đã có bạn gái rồi. Câu nhắp một cách tự động khiến những chàng trai quyến rũ lâu nhất.”
Bờ vai Mark cứng nhắc trong một cái nhún cáu kỉnh.
“Vậy Maggie đã làm gì?” Sam thúc giục. “Cô ấy làm cho Holly nói bằng cách nào vậy?”
Mark kể với cậu về cảnh tượng trong cửa hàng đồ chơi, về chiếc vỏ ốc kỳ diệu, và cách gợi ý về sự tưởng tượng đã làm nên điều kỳ diệu.
“Đáng kinh ngạc.” Sam nói, “Em chưa bao giờ nghĩ đến việc thử làm điều gì đó giống như vậy.”
“Đó là vấn đề thời điểm. Cuối cùng Holly sẵn sàng để nói và Maggie trao cho cô bé cách làm.”
“Vâng, nhưng… Có khả năng nào Holly đã có thể nói chuyện cách đây hàng tuần nếu như em hay anh tìm ra điều đó không?”
“Ai mà biết được chứ? Em có ý gì vậy?”
Sam giữ giọng thấp xuống, “Anh có bao giờ nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi cô bé lớn hơn không. Khi nó bắt đầu cần nói chuyện với ai đó về những vấn đề của con gái? Anh cho rằng ai trong chúng ta có thể xoay sở được với tất cả những điều đó?”
“Nó chỉ mới sáu tuổi thôi, Sam. Còn lâu mới phải lo lắng đến điều đó.”
“Em lo rằng cái ‘còn lâu’ đó sẽ đến sớm hơn chúng ta nghĩ. Em…” Sam ngừng bặt và xoa nắn trán anh như thể làm dịu đi một cơn đau đầu đang ngự trị. “Em sẽ cho anh thấy vài thứ sau khi Holly đi ngủ.”
“Gì vậy? Em đang lo lắng về điều gì sao?”
“Em không biết nữa.”
“Chết tiệt. Nói với anh ngay đi.”
Sam giữ giọng thấp xuống. “Được rồi. Em đang xem bài tập về nhà của Holly để chắc chắn cô bé đã hoàn thành những trang tô màu đó… Và tìm thấy cái này.” Anh đi đến chồng giấy trên quầy và kéo ra một trang đơn lẻ. “Cô giáo đã cho tụi nó một gợi ý về bài viết trong lớp tuần này.” Anh nói, “Một bức thư cho ông già Noel, và đây là thứ mà Holly nêu ra.”
Mark trao cho anh một cái nhìn trống vắng. “Một lá thư cho ông già Noel ư ? chúng ta mới ở giữa tháng Chín thôi mà.”
“Người ta đã bắt đầu những hoạt động quảng cáo về ngày lễ rồi. Và hôm qua, khi em đến cửa hàng dụng cụ, Chuck đã đề cập đến việc họ sẽ sản xuất ra những cây Noel vào cuối tháng.”
“Trước ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving)? Trước ngày Hallowen?”
“Phải, Tất cả thành phần của một chương trình tiếp thị liên kết toàn cầu xấu xa. Đừng thử đấu tranh với điều đó làm gì.” Sam trao cho anh một trang giấy. “Hãy đọc cái này đi.”
Ông già Noel kính mến!
Năm nay cháu chỉ ước muốn một điều thôi.
Một người mẹ.
Mong ông đừng quên giờ đây cháu sống ở thị trấn Friday Harbor nhé.
Cám ơn ông.
Yêu ông nhiều.
Holly.
Marl lặng thinh trọn nửa phút.
“Một người mẹ.” Sam nói.
“Phải, anh thấy rồi.” Vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư, Mark rì rầm, “Món quà giáng sinh quái quỉ gì thế này.”
….
Sau bữa ăn tối, Mark đi ra ngoài hiên trước với một chai bia, ngồi vào chiếc ghế thư giãn bằng gỗ cũ mòn. Sam ở cùng Holly và đang đọc cho cô bé nghe một câu chuyện từ cuốn sách vừa mua.
Vẫn còn là khoảng thời gian trong năm khi hoàng hôn kéo dài và chậm tàn, vẽ lên bầu trời của vịnh những vệt thấm đẫm màu hồng và màu cam. Quan sát những chỗ cạn sáng lấp lánh giữa những cây madrone rễ sâu, Mark băn khoăn một cách chán chường rằng anh biết làm gì với Holly đây.
Một người mẹ.
Dĩ nhiên đó là điều cô bé muốn. Bất luận Mark và Sam đã cố gắng đến thế nào, có những thứ họ không thể làm cho cô bé. Và mặc dù có vô số những ông bố đơn thân đang nuôi dưỡng con gái, không ai có thể phủ nhận rằng có những thời kỳ quan trọng đến mức cô gái ao ước một người mẹ.
Theo chỉ dẫn của chuyên gia tâm lý trẻ em, Mark đã treo lên tường đôi bức hình của Victoria. Anh và Sam chắc chắn đã thực hiện những cuộc trò chuyện về Victoria với Holly, trao cho đứa trẻ cảm nhận về sự kết nối với mẹ nó. Nhưng Mark có thể làm nhiều hơn điều đó, và anh biết như vậy. Không duyên cớ gì Holly phải trải qua phần còn lại của tuổi thơ ấu mà không có mẹ. Shelby gần như hoàn hảo cho điều đó. Và Shelby đã làm rõ ràng rằng bất chấp sự ngần ngại của Mark đối với hôn nhân, cô vẫn kiên tâm, “Hôn nhân của chúng ta sẽ không giống hôn nhân của cha mẹ anh,” Cô chỉ ra một cách nhẹ nhàng, “Nó là của chúng ta.”
Mark hiểu ý nghĩa đó, thậm chí đồng ý. Anh biết anh không giống cha anh, người đã chẳng ngần ngại đánh tay trái vào những đứa trẻ của ông ta. Tất cả bọn họ bị giữ chặt trong một căn nhà đầy giông tố, chất đầy đến nóc nhà những tiếng kêu gào, sự thô bạo, những vở kịch. Kiểu yêu đương của cha mẹ Nolan, với những cuộc chiến tức cười và sự giảng hòa khủng khiếp đã khắc họa nên tất cả những đường nét tệ hại nhất của một cuộc hôn nhân và không có ân sủng nào trong đó.
Dù hiểu rằng hôn nhân của cha mẹ anh hoàn toàn là một thảm họa và không phải mọi cuộc hôn nhân đều như thế, Mark vẫn lừng khừng. Anh luôn nghĩ rằng khi nào, hoặc nếu, anh tìm thấy đúng người, sẽ có vài loại xác nhận thầm kín nào đó, một sự phê chuẩn của trái tim để loại bỏ tất cả nghi ngờ. Cho đến lúc này, điều đó không xảy ra với Shelby.
Điều gì xảy ra nếu nó không bao giờ xảy ra với bất kỳ ai? Anh cố gắng nghĩ về hôn nhân như một cuộc sắp đặt thực dụng với ai đó anh quan tâm đến. Có lẽ đó là cách tốt nhất để tiếp cận với nó, đặc biệt khi anh có sự quan tâm của một đứa trẻ dính líu vào. Shelby có vài loại tính cách – hòa nhã, vui vẻ, có tình nghĩa – có thể làm cô trở thành một người mẹ tuyệt vời.
Mark không tin vào những ảo tưởng về chuyện tình lãng mạn hoặc bạn đời. Anh là người đầu tiên thừa nhận rằng anh có một ký ức gắn chặt với những điều căn bản, bám lấy tính xác thực cứng cỏi lạnh lẽo. Anh thích như thế. Liệu có bất công với Shelby khi đề xuất một cuộc hôn nhân dựa trên sự cân nhắc thực tế ? Có lẽ không, chỉ cần anh thành thực với những cảm nhận của anh – hoặc sự thiếu chúng.
Uống hết chai bia, anh đi trở vào trong nhà, quăng chiếc chai rỗng vào thùng rác, và đến phòng Holly. Sam đã đắp mền cho cô bé và để đèn ngủ. Đôi mắt của Holly khép lại nặng nề, khuôn miệng nhỏ bé dãn ra trong một cái ngáp dài. Một chú gấu bông teddy nhét bên cạnh cô bé, đôi mắt nút áo rực rỡ của nó hướng về Mark đầy mong đợi.
Nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ, Mark cảm thấy một trong những khoảnh khắc, khi nhận thức đột ngột và mãnh liệt về người không là gì với anh trước đây, và khám phá ra rằng bây giờ đã có vị trí khác biệt hoàn toàn. Anh nghiêng người hôn lên trán cô bé, giống như anh đã làm mỗi đêm. Anh cảm thấy cánh tay mảnh dẻ của cô bé quấn quanh cổ anh, và nghe cô bé nói trong một giọng mơ màng, “Cháu yêu bác, cháu yêu bác lắm.” Và quay sang bên cạnh, cô kéo con gấu vào lòng và chìm sâu vào giấc ngủ.
Mark đứng đó, nhắm mắt, cố gắng thích ứng với sự tác động. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh biết được điều gì đó giống như sự đau đớn của trái tim… không phải đau đớn trong nỗi buồn khổ hay tình cảm lãng mạn, mà là sự tan vỡ mở lòng. Anh chưa bao giờ biết đến điều này trước đây, về nỗi khao khát một người khác ở bên với niềm hạnh phúc hoàn toàn.
Anh sẽ tìm ra một người mẹ cho Holly, người mẹ hoàn hảo. Anh sẽ tập họp một nhóm người bao quanh cô bé.
Thông thường, đứa trẻ là kết quả của một gia đình. Tuy nhiên, trong trường hợp này, một gia đình sẽ là kết quả của một đứa trẻ.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
8 chương
33 chương
99 chương
23 chương
63 chương
10 chương
16 chương
7 chương