Với sự nhẹ nhõm của Maggie, mối quan hệ của cô với Mark trở lại bình thường sau ngày Thanksgiving. Anh mang café đến cửa hàng, thoải mái và quyến rũ đến mức cô gần như tin rằng cảnh tượng trên hiên trước hôm nào chưa từng xảy ra.
Vào thứ hai, ngày nghỉ của Maggie, Mark nhờ cô giúp anh mua sắm những món đồ trang trí cho Giáng Sinh, bởi vì anh và Sam thậm chí không có đến một món đồ trang hoàng đơn giản để bắt đầu. Maggie đi cùng anh đến những cửa hàng khác nhau trong Friday Harbor để cho lời khuyên về những thứ chẳng hạn như là vòng hoa tươi cho mặt lò sưởi và cánh cửa, một tràng hoa cho cửa trước, một cặp trụ nến nặng nề trên bệ thủy tinh, và một bức tranh in ông già Noel được lộng khung kiểu xưa. Điều duy nhất Mark ngần ngại là tháp trái cây trang trí theo phong cách Williamsburg (thị trấn miền đông nam bang Virginia) đặt trang trọng chính giữa bàn ăn.
“Anh ghét trái cây giả.” Mark nói.
“Tại sao? Nó đẹp mà. Nó là thứ mà dân Victorian dùng để trang hoàng cho ngày lễ.”
“Anh không thích bất kỳ thứ gì nhìn giống như anh nghĩ là có thể ăn được nhưng lại không thể. Anh thích một thứ được làm từ trái cây thật hơn.”
Maggie nhìn anh chăm chú với vẻ châm chọc đùa vui. “Nó không thể kéo dài đủ lâu. Và nếu nó được làm từ trái cây thật và anh ăn mất nó, anh sẽ làm gì sau đó?”
“Mua thêm trái cây.”
Sau khi họ nhồi nhét thứ cuối cùng của việc mua sắm vào trong xe anh, Mark xoay sở để mời Maggie dùng bữa tối với anh. Cô đã cố gắng khước từ, cho rằng điều đó quá giống với việc hẹn hò, nhưng anh phỉnh phờ, “Nó y như bữa trưa thôi mà. Chỉ trễ hơn.” Và cô phải mủi lòng. Họ đi đến một nhà hàng ấm cúng cách Friday Harbor bốn dặm, chọn một bàn gần lò sưởi xây bằng đá thô. Trong ánh sáng dịu của những ngọn nến, họ ăn sò điệp vùng biển Alaska mọng nước được dựng chụm lại với nhau, thịt vịt và phô mai từ sữa dê, và thịt thăn bò, được tỏa sáng lung linh bởi đồ gốm tráng men xưa cũ.
“Nếu đây là một cuộc hẹn hò, “Mark nói với cô sau đó, “Nó sẽ là cuộc hẹn tuyệt nhất trong cuộc đời anh.”
“Nó là một sự luyện tập tốt.” Maggie nói với một tiếng cười. “Dành cho khi nào anh thật sự hẹn hò với ai đó.”
Nhưng ngay cả với chính mình, cô nghe có vẻ giả dối và sáo rỗng.
Trong suốt những tuần chuẩn bị Giáng Sinh, hòn đảo nô nức với những hoạt động lễ hội, những buổi hòa nhạc, những lễ mừng kỷ niệm, những trận thi đấu được chiếu sáng, và những lễ hội. Những gì Holly háo hức chờ mong phần lớn là cuộc diễu hành tàu thuyền được thắp đèn hàng năm. Được tổ chức bởi câu lạc bộ tàu thuyền Friday Harbor và câu lạc bộ du thuyền đảo San Juan, đó là một đội tàu nhỏ được trang hoàng và những chiếc tàu lớn đầy ánh sáng kéo dài từ Vịnh Shipyard đến câu lạc bộ du thuyền và trở lại. Ngay cả những chủ tàu không tham gia vào cuộc diễu hành cũng treo đèn kết hoa trên tàu của họ. Chiếc cuối cùng trong đội tàu nhỏ sẽ là Santa Ship, Từ nơi đó ông già Noel sẽ lên bờ tại bến cảng Spring Street, ông ấy sẽ được hộ tống bởi các nhạc sĩ, và cưỡi trên một chiếc xe kéo cháy sáng để đến trung tâm an dưỡng.
“Cháu muốn đi xem những thứ đó cùng với cô.” Holly đã nói với Maggie, cô đã hứa sẽ đến bến cảng sau khi đóng cửa hàng, và gặp họ ở đó.
Bến cảng và khu vực xung quanh đã tụ tập cả một đám đông khổng lồ, và tiếng hò reo phấn khởi của những người tham gia diễu hành và những lời hát mừng inh ỏi. Maggie đi vơ vẩn xuyên qua đám đông, vượt qua từng nhóm gia đình với những đứa trẻ, và những cặp đôi, và nhóm bạn hữu. Những chiếc tàu được thắp sáng chiếu lấp lánh và rực rỡ trong bóng đêm, gợi lên những tiếng la hét phấn khích từ đám đông. Với trái tim trĩu nặng, Maggie nhận ra cô sẽ không dễ dàng tìm được Holly và Mark, không dễ chút nào.
Cũng ổn thôi, cô tự nhủ. Họ sẽ vui vẻ mà không có cô. Cô không phải thành viên của gia đình. Nếu Holly thất vọng rằng cô đã không có mặt, điều đó cũng chẳng kéo dài lâu.
Nhưng không điều gì trong những điều đó giúp Maggie xoa dịu sự căng thẳng trong cổ họng cô, hoặc sức ép lo âu trong ngực cô. Cô duy trì việc tìm kiếm xuyên qua đám đông, vượt qua hết gia đình này đến gia đình khác.
Cô nghĩ cô nghe thấy ai gọi tên cô trong đám đông ồn ào. Ngừng chân, cô quét mắt khắp vùng xung quanh cô. Cô bắt được ánh mắt của một cô bé trong chiếc áo khoác mùa đông màu hồng và chiếc mũ đỏ. Đó là Holly, đứng cùng Mark, đang vẫy cô. Với một tiếng hổn hển nhỏ nhẹ nhõm, Maggie đi đến với họ.
“Cô đã bỏ lỡ mất vài con tàu rồi.” Holly la lên, nắm lấy tay cô.
“Xin lỗi nhé.” Maggie nói không kịp thở. “Thật khó để tìm thấy hai người.”
Mark cười và quàng tay quanh vai cô, kéo cô dựa vào sườn anh. Anh nhìn xuống gương mặt cô khi anh cảm thấy cô hít vào những hớp không khí thật sâu. “Em không sao chứ?” Anh hỏi.
Maggie mỉm cười và gật đầu, cô đã tiến gần những giọt lệ một cách nguy hiểm.
Không. Cô nghĩ. Em không ổn. Cô cảm thấy giống như cô vừa ở một trong những giấc mơ mà trong đó cô đang cố tìm kiếm ai đó hay thứ gì đó luôn vuột khỏi tầm tay, một trong những cơn ác mộng hoang mang, va vấp. Và bây giờ cô đã ở nơi cô muốn ở nhất, với hai người trên thế giới cô muốn ở cùng nhất.
Điều đó có vẻ đúng đắn đến nỗi làm cô sợ hãi.
“Em có chắc là em không muốn có một cây Noel không?” Mark hỏi vào ngày thứ Hai kế tiếp, khi Maggie giúp anh chất một cây linh sam Dougla tuyệt hảo lên xe tải của anh.
“Em không cần đâu.” Maggie nói một cách vui vẻ, hít hà dấu vết nhựa cây tươi trên găng tay cô trong khi Mark cột chặt cái cây. “Em luôn mừng Giáng sinh ở Bellingham.”
“Khi nào em đi?”
“Ngày trước Giáng Sinh.” Nhìn vẻ cau có của anh, Maggie nói, “Trước khi em đi, em sẽ để lại một món quà cho Holly dưới gốc cây, để cô bé có thể mở nó vào buổi sáng Giáng Sinh.”
“Con bé thích mở quà cùng em ở đó.”
Maggie chớp mắt, không biết trả lời thế nào. Điều đó có nghĩa là anh muốn cô mừng lễ Giáng Sinh với anh ? Anh đang nghĩ đến việc mời cô ? “Em luôn ở cùng gia đình trong ngày Giáng Sinh.” Cô nói thận trọng.
Mark gật đầu, để chủ đề đó trôi qua. Anh chở cô đến ngôi nhà ở vườn nho Rainshadow, và cùng nhau, họ lôi cái cây vào bên trong.
Căn nhà thật yên tĩnh, Holly vẫn còn ở trường, Sam đã đi Seatle để thăm bạn bè và làm vài cuộc mua sắm cho ngày lễ.
Maggie cười khi cô nhìn thấy sự lan tràn của những bông tuyết bằng giấy trắng treo trên những khung cửa và trần nhà. “Có người bận rộn quá nhỉ.”
“Holly học làm chúng ở trường.” Mark nói, “Bây giờ cô bé trở thành nhà máy sản xuất bông tuyết nữ.”
Anh nhóm lửa lò sưởi, trong khi Maggie mở bao gói của những ngọn đèn nhấp nháy màu trắng dành cho cái cây.
Trong khoảng một giờ, họ đã sắp xếp cái cây đứng vững và treo đèn lên đó. “Bây giờ cho phần kỳ diệu” Maggie nói, len lỏi vào khoảng hẹp phía sau cái cây. Cô ghim điện cho đèn. Cái cây sáng lên và nhấp nháy.
“Đó không phải là điều kỳ diệu.” Mark nói, nhưng anh đang cười khi anh đứng khuất sau cái cây.
“Vậy nó là gì?”
“Một hệ thống bóng đèn nhỏ xíu được chiếu sáng bởi sự di chuyển của các hạt điện tử trong chất bán dẫn.”
“Phải.” Maggie giơ lên một ngón tay trỏ đầy ý nghĩa khi cô lại gần anh. “Nhưng cái gì khiến cho chúng nhấp nháy ?”
“Sự kỳ diệu.” Anh nói trong sự nhẫn nhục, môi anh xoắn lại.
“Chính xác.” Cô trao cho anh một nụ cười toe toét thỏa mãn.
Mark lồng tay anh vào tóc cô và ôm ghì lấy đầu cô, anh nhìn xuống cô. “Anh cần em trong đời anh, Maggie.”
Trong một thoáng, Maggie không thể di chuyển hay thở được. Lời tuyên bố gây hoảng hốt bởi tính thẳng thừng của nó, bởi sự thẳng thắn của nó. Cô không thể quay đi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh, bị mê hoặc bởi những biểu hiện trong đôi mắt xanh dương pha lục của anh.
“Cách đây không lâu, anh nói với Holly rằng tình yêu là một lựa chọn.” Mark nói. “Anh đã sai. Tình yêu không phải một lựa chọn. Lựa chọn duy nhất là em sẽ làm gì với nó.”
“Làm ơn.” Cô thì thầm.
“Anh hiểu những gì em e ngại. Anh hiểu tại sao điều này quá khó cho em. Và anh có thể chọn cách không tận dụng cơ hội. Nhưng dù sao thì anh đang yêu em.”
Maggie nhắm mắt.
“Anh sẽ cho em tất cả thời gian em cần.” Cô nghe anh nói, “Anh có thể đợi cho đến khi em sẵn sàng. Anh chỉ muốn cho em biết anh cảm thấy thế nào thôi.”
Cô vẫn không thể nhìn anh. “Em có thể không bao giờ sẵn sàng cho loại tận tâm mà anh muốn. Nếu anh chỉ đang yêu cầu cho sex vô nghĩa, điều đó sẽ không thành vấn đề. Điều đó em có thể làm được. Nhưng anh…”
“Được.”
Mắt cô bừng mở. “Được cái gì?”
“Anh sẽ nhận sex vô nghĩa.”
Maggie nhìn chằm chằm vào anh trong nỗi hoang mang. “Anh vừa nói là anh bằng lòng đợi mà.”
“Anh bằng lòng chờ đợi cho sự tận tâm. Nhưng trong khi chờ đợi, anh có thể nguôi ngoai với sex.”
“Vậy… anh sẽ ổn chỉ với mối quan hệ thể chất thôi sao?”
“Nếu đó là đề nghị tốt nhất của em.”
Nhìn chằm chằm vào anh, Maggie nhận ra nét cười lấp lánh trong mắt anh. “Anh đang trêu chọc em.” Cô nói.
“Không nhiều hơn em đang trêu chọc anh đâu.”
“Anh không nghĩ em sẽ chấp nhận điều đó, đúng không?”
“Không.” Anh nói dịu dàng. “Anh không.”
Maggie đã bị trêu chọc quá mức để có thể sắp xếp toàn bộ những cảm xúc lộn xộn bên trong cô. Có cả phẫn nộ, sợ hãi, hoang mang, thậm chí đôi chút thích thú… Nhưng không gì trong những điều đó chịu trách nhiệm cho sự bừng bừng dữ dội gây run rẩy bắt đầu tuôn trào xuyên suốt toàn bộ cơ thể cô. Cảm xúc tập trung lại ở những nơi làm sâu sắc thêm cơn phấn khích đột ngột của cô, và khiến cho nhận thức của cô về anh không thể chịu đựng được. Cô muốn anh, ngay lập tức, với dạ dày nhộn nhạo, tim đập dồn, choáng váng với nhu cầu.
Maggie lờ mờ kinh ngạc rằng giọng cô lại có thể vững vàng khi cô hỏi “Phòng ngủ của anh ở đâu?”
Cô cảm thấy hài lòng khi mắt anh mở rộng, ánh lấp lánh thích thú biến mất.
Mark dẫn đường lên lầu, liếc nhìn cô mỗi lúc nghỉ như thể để chắc chắn răng cô vẫn đi cùng anh. Họ đi vào trong phòng anh, sạch sẽ và trang bị đồ đạc thanh đạm. Những khoảng tường được sơn một màu trung lập không thể phân biệt được trong ánh sáng tháng mười hai yếu ớt.
Trước khi cô mất hết dũng khí, Maggie hất tung giày, cởi áo len và quần jeans. Không khí lạnh của căn phòng khiến cô rùng mình khi cô đứng đó chỉ với đồ lót. Mark tiến đến bên cô, cô ngẩng đầu lên và nhận ra rằng anh đã cởi bỏ áo len và áo thun, nửa thân trên của anh để trần và rắn chắc và tuyệt đẹp. Những cử động của anh thận trọng, êm ái như thể anh cố không làm cô giật mình. Cô hầu như có thể cảm nhận ánh mắt anh khi nó lướt trên cô, đậu lại trên gương mặt cô.
“Em xinh đẹp quá chừng.” Anh thì thầm, đặt một tay mơn trớn bờ vai cô. Dường như anh kéo dài mãi mãi để hoàn tất việc cởi quần áo cho cô, hôn lên mọi inch của làn da mới lộ ra.
Cuối cùng cô nằm khỏa thân trên giường, vươn tay lên cho anh một cách mụ mẫm. Anh kéo tuột quần jeans của anh và giữ cô sát vào anh, làn da anh hầm hập nóng bên dưới bàn tay thăm dò của cô. Anh hôn cô, miệng anh khéo léo tìm kiếm, sau đó đòi hỏi, và cô mở ra cho anh, nhân nhượng mọi thứ.
Những cảm nhận mới mẻ trải ra, khoái cảm tràn dâng hưởng ứng lại sự thăm dò tài tình của miệng anh, đôi tay dịu dàng của anh, nỗi khao khát như đã đánh bại cô.
Chống trong lượng của anh trên cô, Mark vuốt tóc Maggie ra sau để lộ gương mặt đẫm mồ hôi của cô, “Em thật sự nghĩ rằng nó có thể ít hơn điều này sao?” Anh hỏi dịu dàng.
Maggie ngước nhìn anh say đắm, run rẩy đến tận chốn thẳm sâu trong tâm hồn cô. Với họ, không điều gì ít hơn tình yêu, không điều gì ít hơn mãi mãi. Sự thật có trong trong tốc độ nhịp mạch của họ, trong sự dữ dội của nỗi khao khát cộng hưởng giữa họ. Cô không thể từ chối điều đó lâu hơn được nữa.
“Hãy yêu em.” Cô thì thầm, cần anh, mong muốn được sở hữu anh, sau rốt.
“Luôn luôn yêu, Maggie…” Anh vào trong cô, một cú thúc nóng bỏng đến nỗi lấp đầy cô trong một đường trượt không lay chuyển được. Anh quá mạnh mẽ bên trong cô, bên trên cô. Cô cảm nhận những cơn sóng khoái cảm cuộn dâng lên cao hơn, quay trở lại một chút, rồi lên cao lần nữa, cao hơn nữa, cho đến khi cô thét lên trong sự kỳ diệu. Tay cô mơn trớn trên lưng anh, những bắp cơ nhẫy mồ hôi rắn lại dưới lòng bàn tay cô. Anh theo sau cô, tìm kiếm sự giải thoát của riêng anh trong sự ngọt ngào, trong nơi trú ẩn vững chắc của vòng tay ôm siết của cô.
Sau đó họ nằm bên nhau trong sự tĩnh lặng siêu nghiệm, thân thể của họ quấn lấy nhau thân thiết, gần gũi.
Có nhiều câu hỏi sẽ phải hỏi, những câu trả lời sẽ phải tìm ra. Nhưng trong lúc này, tất cả những điều đó phải đợi, khi họ nằm đắm chìm trong cảm nhận về sự mới mẻ và những triển vọng. Và hy vọng.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
55 chương
14 chương
14 chương
306 chương