Trong hai tuần lễ tiếp theo, Maggie thấy mình gặp gỡ Mark Nolan càng lúc càng nhiều hơn. Để cô khuây khỏa, dường như anh chấp nhận rằng cô chỉ được quan tâm trong tình bạn. Anh thường ghé qua cửa hàng đồ chơi với bình café, và anh cũng mang đến những thứ thú vị từ tiệm bánh như: bánh càng cua vỏ giòn phủ chocolate, bánh vòng trái mơ, những que bánh nướng phủ đường trong những chiếc túi giấy. Thỉnh thoảng anh dỗ ngọt Maggie đi ăn trưa cùng anh, một lần tại Market Chef, và một lần khác tại một quầy rượu, nơi họ ở lại một thời gian dài cho đến khi Maggie nhận ra rằng gần hai giờ đã trôi qua. Cô chưa bao giờ có thể bác bỏ lời mời của anh vì cô không thể chỉ ra một ví dụ nào mà trong đó anh áp đặt một động thái nào trên cô. Thực ra, anh đã làm mọi thứ có thể để làm dịu đi nỗi lo ngại của Maggie. Không có nụ hôn hay lời bình luận khêu gợi nào, không điều gì ngụ ý rằng anh thích thú với bất kỳ điều gì vượt xa hơn tình bạn. Mark đã đến Seatle để chia tay Shelby, cô ấy dường như chấp nhận điều đó tốt hơn cả sự mong đợi. Khi anh kể lại với Maggie sau đó, anh không nói rõ chi tiết, nhưng vẻ nhẹ nhõm của anh thật hiển nhiên. “Không nước mắt, không la hét, hoặc xúc động.” anh nói. Sau một khoảng lặng hoàn hảo được tính giờ, anh nói thêm, “Cũng không phải từ Shelby.” “Anh vẫn còn trong khoảng thời gian thuận lợi để hòa giải.” Maggie nói. “Vẫn còn cơ hội để anh trở lại với cô ấy.” “Không có thời gian hòa giải nào nữa.” “Anh không thể biết được. Anh chưa xóa số của cô ấy trong điện thoại của anh chứ?” “Rồi.” “Anh có gởi trả lại mọi thứ cô ấy để lại nhà anh không?” “Cô ấy không có cơ hội để bỏ lại thứ gì hết. Sam và anh có luật : Không khách ngủ qua đêm trong khi Holly ở nhà.” “Vậy khi Shelby đến thăm anh trên đảo, nơi nào anh và cô ấy…” “Bọn anh ở nhà nghỉ.” “Ồ.” Cô nói. “Em nghĩ điều đó thật sự như vậy. Anh có chắc là anh không tự kềm chế bản thân không? Cảm giác đau buồn là chuyện bình thường khi mất đi một thứ gì đó.” “Không có thứ gì mất đi hết. Anh không bao giờ nghĩ đến một mối quan hệ không thành công như là sự lãng phí thời gian. Em luôn học được điều gì đó.” “Anh đã học được điều gì từ Shelby?” Maggie hỏi, bị mê hoặc. Mark suy nghĩ về câu hỏi một cách cẩn thận. “Trong một thời gian, anh cho rằng thật tốt khi bọn anh không bao giờ tranh cãi. Bây giờ anh nhận ra điều đó có nghĩa là bọn anh đã không thật sự giao kết với nhau.” Không lâu sau Holly yêu cầu có một ngày khác với Renfield, và Maggie mang chú chó đến vườn nho Rainshadow lần nữa. Khi họ đến gần ngôi nhà, Maggie nhận ra đoạn đường dốc nhỏ đặt trên một phần những bậc cấp phía trước nhà. Chú chó ‘nặng-đầu’ bước trên đoạn đường dốc, vì dùng nó thì dễ dàng hơn nhiều so với việc cố vượt qua những bậc cấp hẹp và cao. “Điều đó có phải là vì lợi ích của Renfield không?” Maggie hỏi khi Mark mở cửa. “Con đường ư? Phải, Nó đã có tác dụng sao?” “Tuyệt hảo.” Cô cười tán thưởng, nhận ra rằng Mark đã lưu ý đến những khó khăn lúc trước của con chó với những bậc cấp, và đã tìm ra cách để dễ dàng hơn cho nó trong việc đi vào và đi ra khỏi ngôi nhà. “Em vẫn đang cố tìm một gia đình cho nó à?” Mark hỏi, giữ cửa khi họ bước vào ngôi nhà. Anh khom xuống để nựng và gãi Renfield, kẻ đang ngước nhìn anh với một nụ cười toe toét của một miệng máng xối cổ xưa, lưỡi đong đưa. “Phải. Nhưng bọn em không gặp nhiều may mắn.” Cô nói. “Cu cậu có quá nhiều vấn đề. Hầu như nó cần thay khớp hông tại một số vị trí. Nó còn bị vẩu môi, lại bị cả eczema nữa. Nếu một thứ với tiền cấp dưỡng cao và xinh xắn thì còn được, nhưng dù tiền cấp dưỡng cao và giống như Renfield thì… không có ai nhận hết.” “Thực ra thì, nếu nó ổn với anh.” Mark nói chậm rãi. “Bọn anh muốn giữ nó.” Maggie sửng sốt. “Ý anh muốn nói là trên căn bản lâu dài?” “Phải. Sao em có vẻ ngạc nhiên đến thế?” “Nó không phải loại ưa thích của anh.” “Loại ưa thích của anh là gì?” “Ồ. Một con chó bình thường. Một con Lab hoặc một con Springer. Một con chó có thể theo kịp khi anh thực hiện một cuộc chạy bộ.” “Anh sẽ đặt Renfield trên những bánh xe. Sam và Holly đã tốn cả buổi chiều hôm trước để dạy nó cách trượt ván.” “Nó không thể đi câu cá với anh được – giống chó Bulldog không biết bơi.” “Anh có thể mặc cho nó một cái áo phao.” Mark trao cho cô một nụ cười trêu chọc. “Sao em phiền lòng khi anh muốn nó?” Renfield nhìn từ Mark sang Maggie và lập lại. “Em không phiền…Em chỉ không hiểu tại sao anh lại muốn nó thôi.” “Nó là một kẻ bầu bạn tốt. Nó không ồn ào. Sam nói nó sẽ rất tuyệt để đuổi những con thú gây hại ra khỏi vườn nho. Và trên tất cả, Holly thích nó.” “Nó cần chăm sóc rất nhiều. Nó có bệnh về da. Nó cần một khẩn phần ăn đặc biệt, và những sản phẩm tắm rửa và chải lông đặc biệt, và anh sẽ có nhiều hóa đơn thú y để thanh toán. Em không chắc anh hiểu được mọi thứ sẽ xảy đến cho anh.” “Bất luận là gì, anh sẽ xử lý chúng.” Maggie không hiểu nổi bản thân, cảm xúc trào dâng mãnh liệt đến nỗi khuấy đảo trong cô. Cô hạ thấp người xuống trên chân cô, và bắt đầu nựng con chó, giữ cho gương mặt cô quay đi. “Renfield. Có vẻ như bây giờ mày đã có một gia đình.” Cô nói, giọng cô khản đặc. Mark quỳ gối bên cạnh cô và cúp tay anh bên dưới cằm cô, nài nỉ cô nhìn vào anh. Đôi mắt xanh dương pha lục của anh ấm áp và dò hỏi. “Này.” Anh nói êm ái. “Sao thế? Suy nghĩ lại về việc cho nó đi sao?” “Không. Anh chỉ làm em ngạc nhiên. Chỉ vậy thôi.” “Em không tin anh có thể làm tròn trách nhiệm ngay cả khi có những vấn đề hiển nhiên phía trước sao?” Ngón tay cái của anh ve vuốt trên má cô. “Anh đang học rằng phải nắm giữ cuộc sống khi nó đến. Việc có một con chó như Renfield có thể gặp nhiều phiền phức, bẩn thỉu và tốn kém. Nhưng phần lớn có vẻ đáng để bõ công. Em nói đúng – có gì đó đặc biệt về nó. Vẻ bề ngoài xấu xí, nhưng chết tiệt nếu nó không đầy lòng tự trọng. Nó là một con chó tốt.” Maggie muốn cười, nhưng cằm cô run rẩy và dòng lũ cảm xúc gần như vùi lấp cô lần nữa. “Anh là một người thật tốt.” Cô xoay sở để nói. “Em hy vọng ngày nào đó anh sẽ tìm ra người hiểu rõ anh.” “Anh cũng hy vọng như thế.” Những từ ngữ được mài bén với một nụ cười. “Bây giờ chúng ta đã có thể rời khỏi sàn nhà chưa?” Khi Mark hỏi Maggie xem cô có kế hoạch gì cho ngày lễ Thanksgiving, cô kể với anh rằng cô phải ăn tối với cha mẹ cô ở Bellingham mỗi năm. Với món gà tây đặc biệt do mẹ cô làm, phần còn lại của bữa ăn hết sức phong phú bởi sự đóng góp của mọi người với những món ăn và bánh nướng tốt nhất của họ. “Năm nay nếu em muốn ở lại đảo,” Mark nói. “Em có thể mừng lễ Thanksgiving với bọn anh.” Maggie đã có kinh nghiệm về cảm giác đó khi cô nhận ra chính mình đang vươn tới một thứ mà cô đã quyết định không cho phép bản thân như: cái bánh cookie cuối cùng trên dĩa, một ly rượu vang quá đầy. Việc mừng lễ với Mark và Holly quá nhiều lôi cuốn, quá nhiều thân tình. “Cám ơn anh. Nhưng tốt hơn em nên trung thành với truyền thống.” Cô nói, cố nặn ra một nụ cười nhanh. “Kỳ vọng của gia đình trên em là mang đến món mac & cheese.” “Món thịt hầm mì ống và phô mai?” Mark nghe có vẻ đau khổ, “Công thức của bà ngoại em với bốn loại phô mai và những mẩu vụn bánh mì ư?” “Anh nhớ tất cả những điều đó sao?” “Làm sao anh có thể quên chứ?” Anh trao cho cô một cái nhìn khao khát. “Em sẽ mang về ít đồ thừa chứ?” Maggie bật cười, “Anh thật không biết xấu hổ. Em sẽ làm một khay Mac&cheese dôi ra cho anh. Anh có muốn em làm bánh nướng cho anh luôn không?” “Em sẽ làm sao?” “Loại nào? Bí ngô… táo… hồ đào?” “Anh ngạc nhiên quá.” Anh nói, và lấy trộm một nụ hôn từ cô, nhanh đến mức cô không có thời gian để phản ứng. Một ngày trước Thanksgiving, Maggie đón Holly từ ngôi nhà ở vườn nho Rainshadow, và đưa cô bé đến căn nhà gỗ của cô. “Anh cũng được mời chứ?” Sam hỏi trước khi họ rời khỏi. “Không, chỉ dành cho con gái thôi.” Holly bảo anh, cười khúc khích. “Điều gì xảy ra nếu bác mang một bộ tóc giả? Điều gì xảy ra nếu bác nói bằng giọng cao?” “Bác Sam.” Đứa trẻ nói vui vẻ. “Bác sẽ là một cô gái xấu chưa từng thấy.” “Và cháu là cô gái xinh nhất.” Sam nói, hôn cô ầm ĩ. “Được rồi, cháu có thể đi mà không có bác. Nhưng tốt hơn cháu nên mang về cho bác một cái bánh thật to.” Đưa Holly đến nhà, Maggie mở nhạc, đốt lò sưởi, và cột một chiếc tạp dề của cô quanh Holly. Cô hướng dẫn Holly cách sử dụng cái bàn mài phô mai cổ điển hình quả chuông, loại có bốn cạnh. Mặc dù Maggie đang dùng máy chế biến thực phẩm cho phần lớn các loại phô mai, cô muốn Holly có hiểu biết về việc mài thủ công. Thật cảm động khi thấy niềm vui thích của đứa trẻ trong những công việc đo lường, khuấy trộn, và nêm nếm. “Đây là những loại phô mai khác nhau mà chúng ta sắp sử dụng.” Maggie nói, “Irish Cheddar, Parmesan, smoked Gouda, and Gruyère. Sau khi chúng ta mài nhỏ tất cả những thứ này, chúng ta sẽ nấu chảy nó với bơ và sữa nóng…” Không gian sực nức những hương thơm tuyệt hảo, với hơi nóng và sự ngọt ngào, và mùi của bột mì. Việc có một đứa trẻ trong bếp nhắc nhở Maggie rằng thật là một điều kỳ diệu khi vài thứ cơ bản có thể kết hợp lại nung nóng và trở thành một thứ tuyệt vời. Họ đã làm đủ mac&cheese cho một đội quân và rắc trên mặt bằng vụn bánh mì đã được chiên vàng trong chảo với bơ. Họ làm hai bánh nướng – một với bí ngô nghiền mịn nhồi thịt, và một với những hạt hồ đào tròn trĩnh – và Maggie chỉ cho Holly cách rạch khía vỏ bánh nướng. Họ cắt bỏ những phần bột nhào dư thừa trên mép khuôn, rắc lên đó đường và bột quế và nướng chúng trong lò. “Mẹ cô nói những mảnh nhỏ đó là bánh cookie.” Maggie nói. Holly nhìn xuyên qua cửa lò nướng vào những khuôn bánh bột nhào. “mẹ cô vẫn còn sống chứ?” Cô bé hỏi. “Phải.” Maggie đặt sang một bên phần bột đang được cán bằng trục cán và đến bên Holly. Quỳ gối phía sau cô bé, cô đặt tay quàng quanh đứa trẻ, và cùng nhau họ nhìn vào lò. “Mẹ cháu làm loại bánh nướng nào?” Cô hỏi. “Cháu không nghĩ mẹ làm bánh nướng.” Holly trầm ngâm. “Nhưng mẹ làm bánh Cookie.” “Chocolate chip?” “Mmm-hmm. Và snickerdoodles…” Maggie biết điều đó đã giúp cho việc có thể nói chuyện về người đã khuất. Thật tốt để nhớ lại. Và họ tiếp tục nói khi họ nướng bánh, không phải trong một cuộc trò chuyện kéo dài, chỉ là rải rác chỗ này một ít, chỗ kia một ít, ký ức được trộn thêm gia vị bằng hương thơm ngát của vỏ bánh nướng nóng hổi. Khi Maggie trả Holly về nhà vào buổi tối, đứa trẻ quàng tay quanh eo cô và ôm cô thật lâu. Giọng nói của Holly bị bóp nghẹt sát vào phía trước của Maggie, “Cô có chắc là cô sẽ không mừng lễ Thanksgiving với chúng cháu ngày mai không?” Ánh mắt khổ sở của Maggie tìm đến Mark, đang đứng gần đó. “Cô ấy không thể. Holl.” Anh nói dịu dàng. “Gia đình của Maggie cần cô ấy ở đó với họ.” Ngoại trừ rằng cô có thể và họ thì không. Biết lỗi và lo lắng bắt đầu tụ tập bên ngoài cảm giác tốt đẹp đã đơm hoa trong suốt buổi chiều. Khi cô nhìn qua đỉnh đầu của Holly bắt gặp ánh mắt đồng tình của Mark, Maggie hiểu được rằng thật dễ dàng để vương vấn yêu thương với cả hai người họ, và sau đó cô sẽ phải chịu sự mất mát nhiều như thế nào, nhiều hơn cô từng vượt qua được. Nhưng nếu như bằng cách nào đó cô có thể giữ gìn để tránh xa sự cuốn hút mãnh liệt đó, cô sẽ không có nguy cơ làm tan vỡ trái tim cô vượt xa hơn tất cả những hy vọng hồi phục. Cô vỗ về trên lưng Holly, và dịu dàng gỡ bản thân ra khỏi vòng ôm say mê của đứa trẻ. “Cô thật sự phải đi Bellingham ngày mai.” Cô nói mạnh mẽ. “Chào cháu, Holly. Chúc một ngày vui vẻ.” Cô khom xuống và hôn lên gò má mềm mại, phảng phất mùi hương quế. Vào sáng ngày Thanksgiving, Maggie kéo thẳng tóc, Mặc quần Jeans, mang giày ống và một chiếc áo len dài tay sẫm màu, và mang khay thịt hầm phủ giấy bạc lớn ra ngoài xe. Ngay khi cô bắt đầu lùi xe khỏi lối vào, điện thoại của cô reo vang. Ngừng xe, cô bắt đầu moi chiếc túi cho đến khi tìm thấy chiếc điện thoại ở giữa đống lộn xộn của biên lai, những thỏi son bóng, và các đồng xu dư thừa. “Xin chào.” “Maggie?” “Holly?” Cô nói, quan tâm ngay lập tức. “Cháu thế nào?” “Tuyệt ạ.” Cô gái nhỏ phấn khởi đáp. “Lễ Thanksgiving vui vẻ.” Maggie cười, thư giãn một chút. “Lễ Thanksgiving vui vẻ. Cháu thực hiện nhiệm vụ thế nào.” “Cháu để Renfield bên ngoài khi cháu đi tắm, và khi nó trở vào bên trong, cháu để thức ăn trong tô của nó, và cho nó ít nước.” “Cô có thể thấy cháu đang chăm sóc cho nó thật tốt.” “Nhưng sau đó bác Mark bắt bọn cháu rời khỏi bếp trong lúc họ làm sạch khói.” “Khói?” Nụ cười của Maggie tàn lụi. “Sao lại có khói ở đó?” “Bác Sam đang nấu ăn. Và rồi họ gọi chú Alex, và chú ấy để cửa lò đóng lại.” Maggie nhăn mặt. Tại sao trên thế giới, Alex lại dọn dẹp cửa lò chứ? “Holly… Bác Mark ở đâu?” “Bác ấy đang tìm kính bảo hộ của bác ấy.” “Tại sao bác ấy cần đến kính bảo hộ?” “Vì bác ấy giúp bác Sam nấu món gà tây.” “Cô hiểu rồi.” Maggie nhìn vào đồng hồ. Nếu cô nhanh lên, cô có đủ thời gian ghé qua vườn nho Rainshadow, và vẫn kịp chuyến phà sáng muộn đến Anacortes. “Holly, cô nghĩ cô sẽ ngừng lại nhà cháu trước khi cô đến bến phà.” “Tuyệt quá.” Lời đáp nhiệt tình vọng đến, “Ngoại trừ… có lẽ cô không nên nói rằng cháu đã gọi cho cô. Vì điều đó có thể gây cho cháu rắc rối.” “Cô sẽ không đề cập đến phần đó.” Maggie cam đoan với cô bé. Trước khi Holly có thể trả lời, một giọng nam trong hậu cảnh hỏi, “Holly, cháu đang nói chuyện với ai vậy?” Maggie nói, “Hãy nói với chú ấy đó là một cuộc thăm dò dư luận.” “Một quý bà đang tiến hành một cuộc thăm dò dư luận.” Cô nghe Holly nói. Một sự hội ý không nghe được ngắn, rồi Holly nói, ra vẻ quan trọng. “Chú của cháu nói rằng, chúng tôi không có bất kỳ sự đánh giá nào.” Ngừng, và nhiều từ không nghe rõ hơn, “Và” Holly nói, “Chúng tôi ở trong danh sách ‘do-not-call’” Maggie phì cười, “Tốt. Cô sẽ đến ngay.” “Được ạ. Chào.” Trời rét và có một chút gió mạnh, một thời tiết hoàn hảo cho ngày lễ Thanksgiving vì nó gợi lại hình ảnh trong trí nhớ về lò sưởi ấm cúng, một con gà tây trong lò và xem cuộc diễu hành của Macy trên TV. Có một chiếc BMW trên lối vào, không tỳ vết và bóng mượt. Chiếc xe chắc chắn thuộc về Alex, một người nhà Nolan mà cô chưa gặp. Cảm thấy một chút xâm phạm, nhưng đã lái đến vì sự quan tâm, Maggie đậu xe, và tiến đến thềm trước. Holly gặp cô ở cửa, mặc chiếc quần dài bằng nhung kẻ, và chiếc áo thun dài tay in hình một con gà tây hoạt hình. “Maggie!” Cô bé thét lên, nhảy tưng tưng, và họ ôm nhau. Renfield đến bên họ, hổn hển và khò khè một cách hạnh phúc. “Các bác của cháu đâu rồi?” Maggie hỏi. “Chú Alex ở trong bếp. Renfield và cháu đang giúp chú ấy. Cháu không biết những người khác ở đâu.” Mùi cháy khét rõ rệt của thức ăn làm vẩn đục bầu không khí, và trở nên nồng nặc hơn khi họ đi vào trong bếp. Một người đàn ông tóc sẫm ở giữa những vật tháo rời phía trước bếp lò, một chiếc khoan điện trong tay cậu và một hộp dung cụ nặng bên cạnh. Alex Nolan là kiểu người láng mướt hơn, tao nhã hơn hai người anh trai. Nét mặt đẹp nhưng lạnh nhạt, đôi mắt cậu có màu xanh trong vắt của băng đá. Giống như Sam, dáng vóc của cậu gầy và thanh lịch, không quá phóng khoáng trong kết cấu khung xương như của Mark. Và chiếc áo thun polo và quần kaki của cậu, dù bình thường, mang dáng vẻ của loại trang phục đắt tiền. “Xin chào.” Cậu nói. “Ai đấy, Holly?” “Đây là Maggie.” “Làm ơn, đừng đứng lên.” Maggie vội vàng nói, khi cậu để chiếc khoan sang một bên và chuẩn bị đứng lên. “Hiển nhiên anh đang ở giữa những … thứ gì đó. Tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra không?” “Sam đặt thực phẩm vào lò, và tình cờ chạm vào nút chu trình tự làm sạch thay vì nút nướng thực phẩm. Cái lò thiêu cháy thực phẩm ra tro và tự động khóa lại. Vì thế chúng tôi không thể mở cửa và mang món đồ ra ngoài được.” “Thông thường thì một chiếc lò mở khóa khi nhiệt độ xuống thấp hơn năm hoặc sáu trăm độ.” Alex lắc đầu. “Nó đã được làm nguội đi và cửa vẫn không mở. Nó là một chiếc lò mới, và đây là lần đầu tiên chu trình tự làm sạch được sử dụng. Rõ ràng bằng cách nào đó, cơ cấu khóa đã được kích hoạt, vì vậy tôi phải tháo rời nó ra.” Trước khi Maggie có thể hỏi một câu hỏi khác, cô đã bị giật mình bởi một sự lóe sáng, rồi một tiếng nổ bùng lên một ngọn lửa từ phía cửa sau, và được phụ thêm bởi một cuộn khói. Theo bản năng, Maggie quay người để che chở cho Holly và hụp đầu né tránh với hơi thở hổn hển. “Lạy Chúa tôi. Đó là cái gì vậy?” Alex đang nhìn chằm chằm vào cửa sau, gương mặt ngây ra. “Theo giả định của tôi thì đó là con gà tây.”