Nụ hôn này, Liễu Khinh Huyền cũng không có hôn thật sâu mà đơn giản là cố khắc chế nếm nếm hương vị, miêu tả hình trạng đôi môi của người nọ. Cảm thấy hô hấp của Mạc Tiêu Tiêu bắt đầu có dấu hiệu bất bình ổn mới buông ra, giả vờ nghiêm túc hỏi
"Còn cười nữa đi"
"Ngươi cư nhiên chơi xấu"
Liễu Khinh Huyền tức khắc bị bộ dáng xù lông tạc mao của Mạc Tiêu Tiêu chọc cho vô cùng đắc ý, mày liễu cong cong, cười nói
"Chỉ chơi xấu với ngươi thôi"
Đôi mắt của nàng thật vô cùng sáng trong thanh tú, khi dùng đến vẻ thánh thiện này chân thành nhìn ai đó, liền như mặt hồ thu sung mãn ý tính, khi dùng để mà cố tình tán tỉnh trêu ghẹo người khác thì càng là liêu nhân lợi hại.
Mạc Tiêu Tiêu bị căn bệnh nhan khống ăn tới tận xương, khắc sâu trong linh hồn lại toàn là hình ảnh của Liễu Khinh Huyền. Một khi bị nàng trêu chọc thì làm sao còn đủ thuốc men để miễn dịch? Tâm trì nhất thời khởi sóng, cơn sóng ào ào lan đến mặt nổi lên một tầng đỏ ửng.
"Ngươi lại cố ý dụ dỗ ta" âm thanh yếu ớt không chút lực trách cứ, nỉ non dịu dàng pha trộn tình cảm của kiếp trước kiếp này, hương say lòng người.
Tâm tình Liễu Khinh Huyền như sợi dây đàn rung động, một lần nữa đem Mạc Tiêu Tiêu ôm vào lòng, dán bên tai thì thầm khẽ nói
"Đây là những lời từ tâm can mà nói, làm sao có thể kêu là cố ý dụ dỗ ngươi đâu", ý cười dần dần gia tăng, "Rõ ràng chính là dụ dỗ ngươi mà"
"Ngươi!" Nửa câu đầu nghe còn dễ chịu, liền tới nửa câu sau nháy mắt bị phá hư hình tượng, chỉ muốn cắn cho một phát lên vai của nàng, trừng phạt cái tội dám nhiễu loạn tâm thần của cô. Yêu nghiệt!
"Được rồi, không nháo nữa" Liễu Khinh Huyền thấp giọng cười, thanh âm ngân rung, khều tới Mạc Tiêu Tiêu tâm cũng muốn run lên. Giống như có một cọng cỏ lau không ngừng quét qua quét lại trên trái tim, vừa nhột nhột vừa mềm mại thật khó chịu.
"Ta có nháo đâu" tình ý đong đầy con ngươi của Mạc Tiêu Tiêu, thanh âm khe khẽ trả lời, "Rõ ràng ngươi mới là kẻ luôn nháo, luôn dụ dỗ, làm người ta một phút cũng không yên lòng. Ngươi chẳng lẽ không ý thức được rằng gương mặt của ngươi, từ ánh mắt đến giọng nói, đối với một đứa nhan khống cộng thêm thanh khống chẳng khác gì độc dược trí mạng sao?"
"Vậy sao?" Hạnh phúc trong mắt Liễu Khinh Huyền càng thêm hấp háy sáng tỏ, thanh âm càng thêm trầm thấp khàn khàn, "Ta có dụ hoặc đến ngươi sao?"
"Ngươi nghĩ đi" Mạc Tiêu Tiêu cắn răng liếc xéo Liễu Khinh Huyền một cái, ngữ khí mang theo chút hờn dỗi, chân bị liêu tới nhũn ra như kẹo dẻo mất rồi, còn nói không dụ người!
"Nếu dụ hoặc tới được ngươi, ta đây yên tâm" gương mặt Liễu Khinh Huyền sáng bừng thích ý, tình cảm từ đôi mắt sóng sánh lan tràn ra cơ hồ có thể đem Mạc Tiêu Tiêu nhấn chìm. "Ta hy vọng độc dược của ta có thể ăn sâu vào tận xương tủy của ngươi, cả đời đều không thể chữa khỏi, chỉ có thể ràng buộc với ta cả đời"
Mạc Tiêu Tiêu: "..."
Kiếp này Liễu Khinh Huyền làm sao mà giỏi...nói lời ngôn tình như vậy?
Chờ chút
Hình như kiếp trước tình thoại của nàng cũng đầy tràn nha.
Cái này là bẩm sinh sao?
"Thế nào lại không nói gì nữa rồi?"
"Lời hay đều bị ngươi nói. Ta còn có thể nói cái gì?"
Liễu Khinh Huyền mày đẹp giương lên, khóe môi lấp lóe ý cười
"Nói yêu ta a"
"Hứ" Mạc Tiêu Tiêu mới không chịu lép vế
"Hứ là cái gì?" Liễu Khinh Huyền làm bộ thương tâm đứt ruột, "Chẳng lẽ ngươi không yêu ta sao?"
Mạc Tiêu Tiêu lại liếc xéo nàng một cái, hậm hừ một tiếng kết luận
"Diễn quá sâu rồi"
"Cái này đâu phải diễn sâu" nghe Mạc Tiêu Tiêu chê bai, Liễu Khinh Huyền thở dài một hơi "Kiểu này coi bộ phải tập nhiều hơn, bằng không gạt không được ngươi nữa"
"Hứ. Ngươi có tập bao nhiêu cũng không gạt được ta đâu. Tiết kiệm hơi sức đi"
"Vậy sao? Nếu không thử thử xem"
"Không muốn. Ta ghét bị lừa gạt lắm", Mạc Tiêu Tiêu vừa nói vừa hăm he nhìn Liễu Khinh Huyền, hàm ý chỉ "Cũng ghét luôn kẻ dám gạt ta"
"A, vậy thôi. Không thử nữa" Liễu Khinh Huyền quả quyết từ bỏ ý tưởng này, "Ta chỉ muốn trở thành người ngươi yêu thích, không muốn bị ngươi ghét bỏ"
"Liễu Khinh Huyền"
"Hửm?"
"Hôm nay miệng ngươi bôi mật sao? Mở miệng nói một câu hết một câu đều là tình thoại, không cảm thấy ngán sao?"
"Oh" Liễu Khinh Huyền ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, "Chính xác có lau mật, ta nhớ rõ trước đó ngươi có ăn qua kẹo hồ lô, chắc là ở trên bôi mật đường hơi nhiều"
"..." Thôi bỏ đi, bỏ đi. Cô khua môi múa mép không bằng Liễu Khinh Huyền.
Mạc Tiêu Tiêu quyết định từ bỏ cùng Liễu Khinh Huyền nhì nhằng tranh phong luận võ mồm. Nói tiếp nữa coi chừng lại bị chọc cho xương cốt tê liệt đến không đi đường được.
"Ta đói bụng. Đi mau đi, đến bãi biển ăn BBQ" Mạc Tiêu Tiêu thẳng thừng dời đề tài, kéo tay Liễu Khinh Huyền tăng nhanh tốc độ.
"Được"
Hai người nắm tay ung dung thả bộ đi tới chỗ cửa hàng đồ nướng, mắt thấy trước mặt có cửa hàng sắp xếp hàng loạt xe đạp chỉnh tề một chỗ, Liễu Khinh Huyền mới chợt nhớ ra còn một chuyện mà hai người đã quên đi sạch sẽ
"Xe đạp chúng ta thuê còn chưa đem về..."
"Vậy...vậy phải quay lại đạp về sao?" Nhìn lại đường xa thăm thẳm chiều trôi, từng tế bào trên người Mạc Tiêu Tiêu đều gào lên cự tuyệt
"thôi bỏ đi. Ai biết được quay lại thì nó còn ở đó không. Trực tiếp đền tiền là được rồi", nhìn vẻ mặt của ai kia, Liễu Khinh Huyền hiểu quá rõ mình chỉ có một sự lựa chọn là từ bỏ.
"Ừm" Mạc Tiêu Tiêu gật đầu, hoàn toàn không phản đối.
Ở cái xã hội nhìn mặt người mà đối đãi này, đẹp, chính là vũ khí tối thượng.
Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu giá trị nhan có thể xem là vô cùng cao, ông chủ cho thuê xe đạp nhìn thấy bọn họ như vậy căn bản cũng không có ý làm cho khó xử, cũng không có hung dữ như sư tử la lối om sòm, trực tiếp báo giá tiền chiếc xe đạp cho bọn họ đền.
Quét thẻ bồi thường xong, vụ án nhanh chóng kết thúc.
Các cửa hàng trên bãi biển cơ bản đều là những dãy nhà mọc lên san sát nhau. Trả tiền cho chiếc xe đạp xong, Liễu Khinh Huyền dẫn Mạc Tiêu Tiêu đến quán đồ nướng ở cách vách, thuê một bộ dụng cụ nướng thịt, thuận tiện mua luôn những món hải sản mà Mạc Tiêu Tiêu thích ăn.
Các nhà hàng BBQ ở bãi biển cung cấp dụng cụ nấu nướng cực kỳ đơn giản, hơn nữa lại có phục vụ trợ giúp lắp đặt sẵn mọi thứ, cho nên cả hai gần như không cần phí sức làm cái gì, ở trên bãi cát dụng cụ đã dựng xong rồi.
"Tới giờ này rồi, không biết Tiêu học tỷ bọn họ có về ký túc xá chưa" nhìn giá thức ăn phủ kín hải sản, Mạc Tiêu Tiêu mới rảnh rỗi nhớ tới hình bóng hai đồng đội đã bị cô ném ra tận hoang đảo tự lúc nào.
Liễu Khinh Huyền nâng tay nhìn đồng hồ, trả lời
"Chắc là chưa đâu. Theo thói quen của Hàm Duyệt không chừng tới giờ giới nghiêm mới về. Sao hỏi vậy?"
"Muốn gọi bọn họ lại đây cùng nhau giải quyết mớ đồ ăn này" Mạc Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mặt khó xử. "Nhiều như vậy ta sợ hai người căn bản ăn không hết"
Liễu Khinh Huyền nhướn mày, "Ngươi chắc không?"
"Hửm?" Mạc Tiêu Tiêu khó hiểu
"Ngươi chắc chắn muốn bọn họ quấy rầy thế giới hai người của chúng ta sao?"
"..." Mạc Tiêu Tiêu trầm mặc một lát, mới lắc lắc đầu, "Vẫn là thôi đi". Lúc trước cô nghĩ sao cũng được, nhưng từ khi cùng Liễu Khinh Huyền xác định mối quan hệ xong, đương nhiên làm sao muốn bị người khác quấy rầy.
Nhưng mà có đôi khi người xưa nói đúng, sợ cái gì bị cái đó. Ví dụ như hiện tại...
"Xin lỗi, có thể quấy rầy hai vị một chút được không?"
Lúc hai người đang vui vẻ ăn uống hết sức, có một người nam nhân trung niên diện mạo có phần sáng sủa dễ nhìn đi tới. Liễu Khinh Huyền không khỏi rất khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn nam nhân này, biểu tình xa cách
"Có chuyện gì sao?"
"Ta là Phó Trọng Cảnh. Không biết tiểu thư có hay không từng nghe qua tên của ta?" Trước biểu tình lạnh nhạt của Liễu Khinh Huyền, người này không chút mích lòng vẫn vui vẻ tự giới thiệu
"Phó Trọng Cảnh?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, "Chưa từng nghe qua"
"Ta nhớ ra rồi" lúc Mạc Tiêu Tiêu vừa mới nhìn thấy Phó Trọng Cảnh đã mài mại quen mắt, giờ phút này nghe được giới thiệu tên, tức khắc nghĩ tới. "Ngươi là đạo diễn bộ điện ảnh " Mùa hoa bách hợp nở" kia đúng không?"
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
55 chương
20 chương
83 chương