Đối với ánh mắt khinh bỉ chán chường của Tô Nhiễm Nhiễm kế bên ném qua, Liễu Khinh Huyền căn bản là không thèm để ý, tỉnh bơ hát cho xong bài ca kỳ cục "Con lừa xù lông" "Cảm thấy thế nào?" Chương trình kết thúc, Mạc Tiêu Tiêu thích chí cười ha ha một tràng không dừng được, hít mấy hơi thở mới có thể hỏi lại "Không phải ngươi muốn hát bài ca Hết đau sao? Còn cái này rõ ràng là bài Con lừa xù lông mà" Liễu Khinh Huyền không trực tiếp trả lời vấn đề, chuyển sang hỏi: "Chân ngươi còn đau không?" "Ơ.." Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ là giả vờ, chân cũng không đau đến mức như vừa rồi rên la khóc lóc, thấy Liễu Khinh Huyền không còn giận dỗi nữa cũng liền không bắt buộc phải tiếp tục ngụy trang, trầm ngâm chốc lát rồi trả lời: "Hết rồi" Liễu Khinh Huyền nghe vậy cong cong khóe môi, nghiêm trang chém gió "Nếu không đau, chứng minh ta hát có hiệu quả. Như vậy gọi là bài ca Hết đau coi như đúng rồi ha" Tô Nhiễm Nhiễm: "..." xảo biện! Mạc Tiêu Tiêu làm sao tin được lời giải thích vụng về này! Mạc Tiêu Tiêu nương theo lời nói của Liễu Khinh Huyền nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu, hòa thanh ứng khí nói: "Ò, hình như là vậy" Tô Nhiễm Nhiễm giống như bị phớt vào mặt: "..." Hơ hơ...người đang yêu ha, đều là đám mất trí (1). Tô Nhiễm Nhiễm yên lặng thoái lui mấy bước, đỡ phải bị nguời ngoài hiểu lầm bản thân có quen biết với hai đứa thiểu năng này, không cẩn thận sẽ bị hạ thấp chỉ số thông minh. Bất quá, rất mau Tô Nhiễm Nhiễm liền hối hận. Song song bước đi thì cô còn không thấy được cái gì không đúng, nhưng chỉ cần thụt lùi hai bước đi thì toàn bộ cảm giác liền thay đổi. Không hiểu sao cảm thấy giống như là bị cô lập, hay là bài xích, hay là bị xã hội ruồng bỏ, đẩy ra bên ngoài. Cằm của Mạc Tiêu Tiêu gác trên vai Liễu Khinh Huyền, thân thể dán với nàng sát rạt cơ hồ không có khe hở, cho nên căn bản không có mọt centimet không gian nào còn có thể chứa thêm người ngoài. Nhìn hai người nọ quanh thân thoang thoảng toát ra hơi thở hài hòa hạnh phúc, Tô Nhiễm Nhiễm bưng mặt che kín hai mắt. Cô mắc cái gì tự nhiên quyết định đi theo hai người này làm chi? Dòm bộ tịch khoái chí của Liễu Khinh Huyền...Mệt mỏi sao? Hoàn toàn không hề có, được chưa! Hồi nãy là não bị nhũn mới có thể xúc động làm ra loại hình lòng tốt ngốc nghếch như vậy, cho nên bây giờ mới hớn hở đớp thức ăn cho chó của người ta thảy ra đây mà. Trái tim của cô bỗng chốc giống như ăn quá nhiều nên mệt mỏi, cảm thấy bản thân về sau không còn biết yêu ai được nữa. Mấy người về sau đừng tiếp tục bắt nạt FA như cô nữa, được không? (2) FA cũng có nhân quyền mà, được không? Tô Nhiễm Nhiễm ủy khuất muốn chết, khí áp thấp không khống chế được bắt đầu đổ bộ ra phạm vi xung quanh, âm u lạnh lẽo như là ân ẩn mang theo mây tích điện gió nhiễm hàn sẵn sàng bất cứ lúc nào đều cũng có thể bắn ra, làm cho người đi đường nhìn thấy đều nổi da dà bỏ chạy. Nhóm người vô tội qua đường: Hôm nay hội trưởng vẫn y như ngày xưa, thật đáng sợ. Cảm thương cho các đồng chí hội viên! Bên này, Liễu Khinh Huyền vốn dĩ có thể lực nhỉnh hơn người thường, hơn nữa đang cõng trên lưng chính là người mà nàng để ý cho nên một chút cũng không hề thấy mệt mỏi, chân bước nhẹ nhàng thẳng tới phòng của Đường Y. Đại học S, thời gian công tác của các giáo quan bắt đầu từ tám giờ sáng, hiện tại còn sớm quá chừng, trạm xá coi như vắng tanh không một bóng người. Liễu Khinh Huyền sớm đã đoán được tình huống này, dọc theo hành lang trực tiếp tiến đến phòng bên trong, gõ vang cửa ký túc xá của Đường Y. "Làm sao vậy?" Đường Y mở cửa, nhìn thấy Liễu Khinh Huyền đứng trước mặt mình trên lưng còn cõng theo Mạc Tiêu Tiêu, cả người ngây ngẩn, lúc này ánh mắt vô tình rớt xuống mắt cá chân của Mạc Tiêu Tiêu, thấy được hình ảnh vô cùng có tính giải thích, "Tiêu Tiêu chân bị thương?" "Ừ. Thang máy ký túc xá bị hỏng vừa lúc Tiêu Tiêu bị nhốt ở bên trong", Liễu Khinh Huyền vừa súc tích thông báo, vừa cõng Mạc Tiêu Tiêu vào phòng. "Trước tiên ngươi đem Tiêu Tiêu ngồi trên sofa đi, để ta kiểm tra vết thương một chút", Đường Y nói xong đóng cửa phòng lại, đuổi theo bước chân của Liễu Khinh Huyền. Tô Nhiễm Nhiễm đúng lúc đang chuẩn bị vào cửa liền: "..." Chính là mùi vị bị cả thế giới ruồng bỏ sao? Cư nhiênn ngay cả Đường Y cũng lơ đẹp mình! Trái tim nhỏ bé của Tô Nhiễm Nhiễm hoàn toàn đóng băng, sương mù quanh thân càng tỏa ra dày đặc, trên gương mặt viết mấy chữ in hoa, gạch chân, tô đậm "Sống không còn gì nuối tiếc" Cốc cốc cốc Đợi một lúc lâu vẫn không có ai biết tới sự tồn tại ngoài cửa này của cô, không có được ai mở cửa cho, à không, mời vào, Tô Nhiễm Nhiễm suy sụp gõ gõ kêu cứu. Nghe từ cửa phòng lần thứ hai truyền tới âm thanh, Đường Y nghi hoặc nhìn về phía Liễu Khinh Huyền: "Các ngươi không phải đơn độc đến sao?" "Ah, đúng rồi", được Đường Y nhắc nhở, Liễu Khinh Huyền mới sực nhớ mà bổ sung thông tin, "Còn có Nhiễm Nhiễm đi cùng, suýt quên!" Nhiễm Nhiễm? Tô Nhiễm Nhiễm? Động tác đứng dậy của Đường Y được nửa đường liền hơi khựng lại, trên mặt kỳ bí sáng lên vài phần vui thích, bước chân tự nhiên nhanh hơn đi đến mở ra cửa phòng. Nghe tiếng cửa mở, đầu Tô Nhiễm Nhiễm ngắc ngứ ngẩng lên, chán đời nhìn Đường Y, gương mặt nào giờ diễm lệ lạnh lùng hiện tại toàn là mất hứng. "Làm sao vậy?" Thấy người nọ như vậy, trái tim Đường Y mềm như kẹo bông, bản năng vô cùng muốn duỗi tay ôm ấp vỗ về Tô Nhiễm Nhiễm. Ngại cái là cả hai chỉ là quan hệ vô cùng bình thường đến không thể bình thường hơn, nên miễn cưỡng đè ép cảm xúc này mà nhẹ nhàng dò hỏi, ngữ khí ôn nhu cưng chiều giống như tỷ tỷ nhà bên, cực kỳ dễ dàng dụ cho muội muội hàng xóm nếu có ủy khuất nào cũng sẽ đem toàn bộ ủy khuất đó ra mà kể lể. Tô Nhiễm Nhiễm cũng không ngoại lệ, dưới ánh mặt dịu dàng vắt ra nước của Đường Y, thiếu chút nữa đem hết tủi thân trong lòng nói ra, còn hên là phút thứ tám mươi chín đã bị lý trí thu hồi lại, ngăn cô than thở. Tô Nhiễm Nhiễm mạnh mẽ vực dậy tinh thần khôi phục lại trạng thái ngày thường, mở miệng trả lời "Không có gì...Tại đi hơi lâu nên có chút mệt" Đường Y làm sao nhìn không ra câu này chỉ là cái cớ, nhưng vẫn thuận theo Tô Nhiễm Nhiễm mà nói: "Mệt thì vào đây nghỉ ngơi một chút đi" Đường đại nhân bão lãnh cho nhập cảnh, lại nhìn thấy trên môi đối phương có vẻ khô khan, vội vàng nói: "Ngươi...các ngươi uống cái gì không? Trong phòng có cocacola, trà, café" Nghe lời này, Mạc Tiêu Tiêu đích thị xác nhận một điều: quan hệ giữa Đường Y cùng Tô Nhiễm Nhiễm thật tình không tầm thường nha! Cô và Liễu Khinh Huyền vào đây ngồi mất một hồi mà Đường Y còn chưa đưa qua được một giọt nước nào, Tô Nhiễm Nhiễm vừa tới liền mời cái này mời cái kia. Có mùi mèo ha! Nhận thấy tầm mắt vi diệu của hai ông thần kia phóng tới, động tác trong tay Đường Y cứng đờ, nhưng thực mau liền khôi phục bình tĩnh, điềm đạm tự nhiên đem thức uống lên cho Tô Nhiễm Nhiễm. Có người đẹp Tô ở đây, Đường Y phân tâm thì cũng có phân tâm đó, nhưng tới lúc khám bệnh xức thuốc vẫn là vô cùng có đạo đức nghề nghiệp mà trập trung lại tinh thần, ôn nhu cẩn thận hết sức chuyên chú xử lý vết thương của Mạc Tiêu Tiêu. Mà thương thế của Mạc Tiêu Tiêu cũng không có gì quá nghiêm trọng, xương cốt vẫn còn tốt đẹp chỉ là cơ bắp bị vặn trẹo mà thôi. Uống chút thuốc giảm đau ít nhiệt, vận động vừa phải phối hợp massage lưu thông máu huyết. Như vậy coi như không có gì thành vấn đề. Đương nhiên, nói nghe thì đơn giản, muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải mất thời gian rất dài...ít nhất là mười bốn ngày huấn luyện quân sự không thể tham gia được nữa. Nghe xong Đường Y nói, Mạc Tiêu Tiêu gần như không còn phân biệt được đông tây nam bắc, chân đau một chút lại có thể khỏi gặp mặt Hà Trát Hiên! Quá lời! Nhìn gương mặt người nọ tưng bừng rạng rỡ, Liễu Khinh Huyền nhịn không được giơ tay khõ trán Mạc Tiêu Tiêu: "bị thương như vầy còn hớn ha hớn hở, ngươi có khuynh hướng thích bị ngược sao?" "Làm sao mà có" Mạc Tiêu Tiêu chu môi, "Ta không có khuynh hướng thích bị ngược! Ta thích là vì khỏi cần tham gia quân huấn! Khỏi phải nhìn mặt Hà Trát Hiên!" Liễu Khinh Huyền nhướn mày: "Ngươi không thích Hà Trát Hiên?" "Hứ! Người như cô ta ngang ngược vô lý, lãnh khốc vô nhân tính, bình thường còn hay chơi xấu, IQ thấp, EQ cũng thấp, còn có hơi hướng tư tưởng của thẳng nam ung thư. Có người thích mới kỳ quái" Nghe được Mạc Tiêu Tiêu nói, Đường Y tức khắc ngẩng ngơ. Người mà Mạc Tiêu Tiêu nói là...học tỷ sao? Cái này mấy năm không gặp, học tỷ đã thay đổi thành người như vậy rồi sao?" Từ từ đã, Đường Y đột nhiên nghĩ tới cái gì...Nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt cô lập tức thay đổi. Người mà học tỷ thích kia không phải là Mạc Tiêu Tiêu đi nha? "Ngươi giống như thật hiểu biết Hà Trát Hiên ha?" Nghe Mạc Tiêu Tiêu lên án mang theo nồng đậm bất mãn, ánh mắt Liễu Khinh Huyền càng thâm sâu hàm súc, đáy mắt phảng phất chút kinh ngạc, tuy rằng loại hiểu biết này chỉ toàn là hiểu lầm. Ngang ngược vô lý, lãnh khốc vô nhân tính – cái này Liễu Khinh Huyền có thể hiểu, nhưng hơi hướng tư tưởng của thẳng nam ung thư là chỉ Hà Trát Hiên sao? Hay là nói ở tình huống mà nàng không nghe không biết, Hà Trát Hiên đã làm gì với Mạc Tiêu Tiêu rồi? "Trước đây ngươi quen biết cô ấy sao?" "Không...Không có..." Bị Liễu Khinh Huyền hỏi, Mạc Tiêu Tiêu đớ lưỡi, cô đã lỡ miệng nói cái gì đây! "Hôm qua ta mới gặp Hà giáo quan" Nhìn ánh mắt trốn tránh của Mạc Tiêu Tiêu, cái nhăn mày của Liễu Khinh Huyền khẽ khàng đến không ai phát hiện "Vậy ngươi làm sao biết cô ta tên gọi là Hà Trát Hiên? Dựa theo thói quen của cô ấy thì lúc nhận lớp quân sự, chắc hẳn chỉ là giới thiệu họ Hà, bảo các ngươi kêu là Hà giáo quan đúng không?" Tô Nhiễm Nhiễm: "..." hôm qua chẳng phải có kêu lên tên của Hà Trác Hiên sao? Liễu Khinh Huyền quên mau như vậy? Tô Nhiễm Nhiễm nghi hoặc nhìn sang bạn mình, thấy trong ánh mắt người nọ toàn là toan tính mưu kế, tức khắc liền hiểu. Liễu Khinh Huyền ở đâu mà quên mất, rõ ràng là đang đào hố cho Mạc Tiêu Tiêu nhảy đi. Lại nhìn sang Mạc Tiêu Tiêu vẫn như cũ hồn nhiên ngây thơ, Tô Nhiễm Nhiễm yên lặng mặc niệm trong lòng ba giây đồng hồ, bị nữ nhân phúc hắc tâm cơ sâu sắc yêu thích, Mạc Tiêu Tiêu số xui! Bên này Mạc Tiêu Tiêu bị ánh mắt Liễu Khinh Huyền thiêu đốt cho vô cùng sốt ruột. Thiếu có chút xíu thôi, một chút xíu thôi là cô đã làm lộ hết mọi chuyện. Cũng tại Hà Trác Hiên đáng ghét hôm qua ở canteen làm cho bản thân bấn loạn, cho nên Mạc Tiêu Tiêu đem tội lỗi này đẩy hết qua bên kia, trong lòng tức giận Hà Trác Hiên thì tức giận, nhưng trước mặt Liễu Khinh Huyền vẫn phải duy trì mỉm cười. "Là..." "Là cái gì?" "Là Tô học tỷ ngày hôm qua nói qua", đối diện với ánh mắt thông thấu nhìn cái gì cũng biết của Liễu Khinh Huyền, cả trái tim Mạc Tiêu Tiêu sắp sửa hỏng mất, thiếu chút nữa bị ép cho phun chân tướng ra, còn hên là cái khó ló cái khôn, trong lúc túng quẫn còn vô tình thấy được Tô Nhiễm Nhiễm ngồi một góc biểu tình quái đản. "Phải không?" "Là đúng vậy mà. Không tin, ngươi hỏi Tô học tỷ" Mạc Tiêu Tiêu chính thật không có chắc chắn Tô Nhiễm Nhiễm có nói qua cái tên Hà Trác Hiên hay không, nhưng trong nguy nan trước mắt cô chỉ còn có nước xoắn xuýt hướng về phía Tô Nhiễm Nhiễm dùng hết sức bình sinh nháy mắt ra hiệu, hy vọng người nọ giúp cô giải vây. Đôi mắt sát thủ của Liễu Khinh Huyền chậm chạp bò qua chỗ Tô Nhiễm Nhiễm, hai mắt trái phải một con viết chữ "Cảnh" một con viết chữ "Cáo" "Nhiễm Nhiễm, hôm qua ngươi có nói qua?" Tô Nhiễm Nhiễm: "..." Cái kiểu này là muốn cô làm chứng cứ giả sao? Một bên là uy áp của Liễu Khinh Huyền, một bên là Mạc Tiêu Tiêu năn nỉ. Cô lựa chọn như thế nào đây? Tô Nhiễm Nhiễm tức khắc rối rắm... ...Khoan đã. Trí thông minh của Tô Nhiễm Nhiễm từ trong sinh tử giãy nãy đá ra một vấn đề, mắc cái gì cặp vợ chồng son này muốn xô cô xuống nước? Để cho cô yên ổn làm quần chúng không được sao? Hơn nữa, hơn nữa đây là hồi đáp cho chuyện lúc nãy lơ đẹp cô sao? Tô Nhiễm Nhiễm ghét bỏ tính khoanh tay đứng nhìn nhà của họ bốc cháy, chỉ là...nhìn thấy ánh mắt rũ rượi đáng thương của Mạc Tiêu Tiêu, cô nhẫn tâm không nổi. Kệ đi, kệ đi. Phật nói ta không xuống địa ngục thì ai xuống, xem Mạc Tiêu Tiêu thân tôm thế tép bị nữ bạo chúa đàn áp bản thân vẫn là sinh ra chút cảm giác thiên vị. Quyết định vậy đi, xuống địa ngục! Bị chính sự vĩ đại của mình làm cho cảm động! "Đúng vậy, hôm qua ta có nói rồi. Khinh Huyền ngươi không nhớ rõ sao?" Tô Nhiễm Nhiễm làm bộ không hiểu ánh mắt của bạn mình, thần thanh khí sảng thừa nhận lời Mạc Tiêu Tiêu nói. Liễu Khinh Huyền: "..." Mạc Tiêu Tiêu: !!! Cám ơn Tô học tỷ! Nhìn ánh mắt tràn ngập cảm kích của Mạc Tiêu Tiêu, Tô Nhiễm Nhiễm thấy quyết định thiên vị cô là hoàn toàn chính xác. Dựa vào sự hiểu biết của bản thân đối với đồng chí Liễu, coi như cô hùa theo Liễu Khinh Huyền làm chứng thì ả ta cũng không chắc có cảm kích dành cho cô, không giống Mạc Tiêu Tiêu. Vả lại dù sao Tô Nhiễm Nhiễm cũng đắc tội Liễu Khinh Huyền biết bao nhiêu lần, nợ rồi nợ thêm nữa không sao, vì một ánh mắt biết ơn này của Mạc Tiêu Tiêu mà bị Liễu Khinh Huyền ghi thù thêm một lần...cái này chịu được. Mạc Tiêu Tiêu sợ Liễu Khinh Huyền tiếp tục cái đề tài này, không khỏi xoa bụng làm bộ thiếu ăn, thảm thương nhìn Liễu Khinh Huyền: "Học tỷ, ta đói bụng" Nhìn bộ dạng của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền âm thầm thở dài trong lòng. Thôi kệ đi, có mình kè sát một bên, Hà Trác Hiên coi như không thể có cơ hội ra tay cướp hoa, so đo như vậy cũng không làm gì. Cho nên Liễu Khinh Huyền tém lại bình dấm chua đang tràn lan trong lòng, nháy mắt một cái liền có thể khôi phục hình tượng ôn nhu dịu dàng như thường. Nàng vươn tay xoa đầu Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt mềm mại có thể vắt ra nước. "Ta đưa ngươi về ktx trước. Sau đó cho ngươi mua bữa sáng?" "Dạ dạ" Mạc Tiêu Tiêu cật lực gật đầu. Chỉ cần Liễu Khinh Huyền không tiếp tục đào sâu vấn đề kia thì nàng làm cái gì cũng được, cô không ý kiến. Tô Nhiễm Nhiễm: "..." Một phút trước còn bày đặt giằng co, một phút sau liền đeo lên bộ mặt phấn hường như vầy, cô thật muốn tắt tivi. Không thể dành cho độc thân cẩu một chút quan tâm sao? Nhịn một chút về nhà khóa cửa đóng phim tiếp không được sao? Đường Y: "..." May mắn học tỷ đối rời Mạc Tiêu Tiêu không phải tình căn thâm sâu, nếu không dựa vào ánh mắt này của hai người...hoàn toàn chỉ có đối phương, người khác phải chịu không ít tổn thương nha. Thấy Mạc Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đáp ứng, Liễu Khinh Huyền xoay lưng lại đem cô cõng lên, vừa lúc nhìn thấy Tô đồng chí đang đứng ngó: "Nhiễm Nhiễm, muốn cùng đi về luôn không?" Tô Nhiễm Nhiễm: "..." Cùng đi về để ăn thêm một đường thức ăn cho chó hả? Lạnh nhạt~ "Không cần, các ngươi tự mình đi về đi, ta muốn ở lại chỗ Đường học tỷ một lát" Tô Nhiễm Nhiễm cao quý lãnh diễm cự tuyệt Liễu đồng chí. Đường Y: "..." Ở lại chỗ này? Chẵng lẽ...chẳng lẽ...Nhớ lại ngày hôm qua vô tình ở dãy C ktx nghe được đối thoại, toàn thân Đường Y tức khắc căng như dây đàn, khẩn trương tột đỉnh. "Vậy chúng ta đi trước, cám ơn Đường học tỷ" chỉ cần được bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu là Liễu Khinh Huyền vui híp mắt, làm gì còn chỗ để ý Tô Nhiễm Nhiễm lạnh lùng cự tuyệt. Cùng với Đường Y nói cám ơn xong, Liễu Khinh Huyền liền cõng Mạc Tiêu Tiêu đi ra cửa chính. Tô Nhiễm Nhiễm ghét bỏ nhìn theo bóng dáng hai người kia rời đi, sau đó tầm mắt trượt trở về trên người Đường Y: "Đường học tỷ, ngươi thấy nóng không?" "A?" Đường Y sửng sốt, nóng? Cái này là...chuẩn bị này nọ cái gì sao? Đại khái là đối với Tô Nhiễm Nhiễm từ lâu đã ấp ủ tâm tư bất chính, vừa nghe đến bất cứ từ ngữ nào có nguy cơ sâu xa dẫn đến cháy nổ, mạch não Đường Y liền y theo phương hướng bắt lửa mà thêu dệt sự tình. Tô Nhiễm Nhiễm đương nhiên không biết được cấu tạo não bộ của người nọ phức tạp như vậy, nhìn thì đứng đắn bộc trực chứ thật ra lại tiềm tàng toàn cong cong queo queo. Thấy đối phương không có phản ứng lại, cô không khỏi phải hướng Đường Y tiến tới trước mặt. Thình thịch thình thịch Trước giờ luôn là một người với tác phong từ tốn điềm đạm, đã thật lâu Đường Y mới có dịp nghe được tiếng tim đập trối chết của chính mình. Nhìn Tô Nhiễm Nhiễm càng tiến lại gần, cả người cô càng tiến sâu vào một loại trạng thái cực kỳ huyền diệu. Ngoại trừ tiếng tim đập của mình hay tiếng hít thở ấm áp của Tô Nhiễm Nhiễm, cái gì cô cũng không nghe thấy, cái gì cô cũng không cảm thấy. Không gian hư ảo... Tô Nhiễm Nhiễm dán đến gần là để hôn cô sao? Đến tỏ tình còn không nói, như vậy không khỏi quá nhanh sao? Bản thân muốn ly khai? Hay muốn cự tuyệt? Lý trí Đường Y là bảo ly khai, nhưng thân thể thì vẫn đang tê liệt không nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nhiễm Nhiễm từng bước từng bước tiến lại gần. Tới lúc ngũ quan trên gương mặt quyến rũ của Tô Nhiễm Nhiễm phóng đại lên trước mắt, Đường Y rốt cuộc từ bỏ chiến tranh tâm lý, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Thời khắc môi chạm môi này vốn dĩ cô đã mơ ước từ rất lâu... Làm gì đột nhiên nhắm mắt? Không quen nổi có người tới gần mình sao? Tô Nhiễm Nhiễm nhìu mày, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái muốn lui về. Lúc này, bàn tay lại phản ứng nhanh hơn não, trực tiếp phủ lên trán Đường Y. "Ngươi xem, đều toát mồ hôi. Đúng là nóng quá đi" Đường Y: "..." Mi mắt như lò xo, bật mở trân trân nhìn bàn tay dính chút mồ hôi từ trán của mình rút về phía chủ cũ, tâm trạng của cô rơi tự do xuống hầm băng. Thì ra là Đường Y cô tự mình đa tình sao? Tô Nhiễm Nhiễm căn bản không có ý tứ kia. Đường Y tự giễu cười cười, mất công cô lúc nãy còn rối rắm có nên cự tuyệt hay không. Hắc hắc, thật trớ trêu! "Ngươi làm sao vậy?" Tô Nhiễm Nhiễm nhạy bén nhận ra khác thường của Đường Y, cau mày suy đoán, "Nơi này mở điều hòa mát mẻ như vậy mà còn toát nhiều mồ hôi vậy. Ngươi xem có cần uống chút thuốc cho chắc ăn không?" Đường Y gian nan trưng bày ra một nụ cười: "Không cần, có thể lúc nãy xem bệnh cho Mạc Tiêu Tiêu xong nên hơi mệt" "Không có gì thì tốt" Tô Nhiễm Nhiễm vẫn còn nhớ lúc mình vừa tới gần thì người ta nhắm mắt không thèm nhìn, rối rắm một hồi cuối cùng cũng là hỏi ra miệng, "Đúng rồi, lúc ta tới gần ngươi, tại sao lại nhắm mắt lại?" Đường Y: "..." "Đừng nói ngươi nghĩ ta tới hôn ngươi nha" nhìn thấy Đường Y căng thẳng, Tô Nhiễm Nhiễm cười ha ha trêu chọc, muốn cho không khí hòa hoãn một chút. Nào ngờ đâu, cái câu nói đùa này đúng y chang bắn trúng yếu điểm trong lòng Đường Y. Bị chọc thủng tâm tư thiếu nữ, Đường Y buồn bực hận không thể độn thổ xuống kẽ gạch, hay là tan vào bức tường, hay đơn giản là bốc hơi thành mây khói. Khỏi cần suy đoán cũng biết gương mặt cô lúc này đỏ như mông khỉ. "Cái đó...Ta có chút nóng, đi xối nước một cái. Ngươi..." Đường Y không muốn ở trước mặt Tô Nhiễm Nhiễm lộ ra bất kỳ thất thố nào, cắn răng hạ lệnh trục khách. Tô Nhiễm Nhiễm trêu đùa chưa có nói cho xong, nửa câu sau liền bị gương mặt lạnh lùng của Đường Y ép ngược xuống bụng. Tình huống này là...bị chán ghét? Bị xua đuổi? Bị ruồng bỏ? Quả nhiên là vậy... Nếu không cũng sẽ làm lơ cô đóng cửa nhốt ở ngoài, cũng sẽ nhắm mắt không thèm nhìn lúc cô tiến lại, cũng sẽ không thẳng thừng tiễn khách về đi. Nghĩ đến đây, trái tim yếu đuối của Tô Nhiễm Nhiễm tủi thân giãy nãy, khiến cô khó chịu vô cùng. Miễn cưỡng dán lên mặt nụ cười xinh đẹp, đứng lên nói "Ta đi trước, vừa lúc Hội sinh viên có chuyện cũng cần xử lý", vừa dứt lời, Tô Nhiễm Nhiễm liền đứng phắt dậy xoay lưng bỏ đi, gấp gáp như thể không muốn để Đường Y thấy biểu tình ủy khuất của mình. Đường Y theo bản năng muốn vươn tay giữ cô lại, chỉ là còn chưa chạm tới góc áo thì khoảng cách đã bị kéo ra xa, đành gian nan trả lời một tiếng "Được". Câu trả lời này của Đường Y làm Tô Nhiễm Nhiễm bấm nút biến càng nhanh hơn. Cư nhiên đem người trong lòng đuổi đi, dựa theo cá tính của Tô Nhiễm Nhiễm sợ là đời này cũng không muốn chú ý tới cô lần nữa. Những gì nghe lén được hôm qua, giờ đây phảng phất giống như ảo mộng... ... ... Tai nạn xảy ra ở dãy C ktx nữ có phần nghiêm trọng, mãi cho đến lúc Liễu Khinh Huyền cõng Mạc Tiêu Tiêu trở về thì thang máy vẫn còn chưa sửa xong. "Kiểu này chỉ có thể bò thang bộ về phòng" nhìn theo cửa thang máy đang bị tu sửa hơn phân nữa, Liễu Khinh Huyền nhẹ thở dài, cõng theo Mạc Tiêu Tiêu đi vào lối thoát hiểm. "Học tỷ, đừng nói ngươi tính cõng ta leo mười một lầu nha?" Nhìn từng bước kiên định của Liễu Khinh Huyền đạp lên cầu thang, mặt mày Mạc Tiêu Tiêu tê liệt. Đã cõng cô đi hết một đoạn đường dài như vậy, còn tính cõng lên lầu mười một, chỉ có Iron-man mới làm được. "Học tỷ, ngươi thả ta xuống đi, ta có thể tự mình được", vừa nói, Mạc Tiêu Tiêu vừa rục rịch muốn nhảy xuống. Liễu Khinh Huyền không dự đoán được động tác của Mạc Tiêu Tiêu, bước chân thoăt cái lảo đảo, thiếu chút nữa thân hình lắc lư đem theo Mạc Tiêu Tiêu cùng nhau dập mặt, cho nên khẩu khí không thể không tăng nhiệt: "Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn chờ trên lưng ta cõng ngươi lên. Ngươi không tin ta sao?" "Cái này không phải là chuyện tin hay không tin. Người bình thường không mang vác nặng mà bò lên mười một lầu cũng muốn tắt thở, ngươi còn cõng ta...sẽ mệt chết luôn" Mạc Tiêu Tiêu đều chuẩn bị khóc ra tiếng rồi, cô thà chính mình chịu đau chân chứ không muốn liên lụy Liễu Khinh Huyền đến như vậy. "Không sao" "Đây là mười một lầu, chứ không phải một lầu, làm sao không sao cho được" Mạc Tiêu Tiêu ráng hết sức nhẹ nhàng dụ dỗ, "Học tỷ, ngươi thả ta xuống đi, ta có thể tự mình được" Liễu Khinh Huyền vẫn vững vàng hành quân, không vì Mạc Tiêu Tiêu nói mà bị tác động. Mạc Tiêu Tiêu: "..." Làm sao mà dầu muối đều không ăn đây? Chân cô chỉ là vặn bị thương cơ bắp mà thôi, nhịn một chút vẫn có thể bò lên lầu được. Mạc Tiêu Tiêu đành lui binh "Vậy khi nào học tỷ mệt thì thả ta xuống tự đi một đoạn. Như vầy được không?" "Được" "Vậy chắc chắn rồi nha, nếu học tỷ mệt nhất định phải nói cho ta biết đó" "Được" Nghe nàng đáp ứng, Mạc Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Liễu Khinh Huyền nói lời luôn giữ lời, đã chịu đồng ý với cô hẳn sẽ không lừa cô. "Tiêu Tiêu, ngươi biết hát sao?" Liễu Khinh Huyền leo được vài bước, đột nhiên hỏi. "Biết chứ" Mạc Tiêu Tiêu nghi hoặc, "Học ỷ sao tự dưng hỏi cái này?" "Có thể hát ta nghe một bài không? Tự nhiên muốn nghe thử ngươi hát" "Oh, dạ được" Mạc Tiêu Tiêu hồi xưa ở trước mặt Liễu Khinh Huyền thường xuyên bị bắt ca nhạc theo yêu cầu, lần này bị lại cũng không có gì phải ngại. Trực tiếp hỏi, "Học tỷ muốn nghe bài nào?" "Còn có quyền chọn bài hát sao?" Nghe vậy, trên mặt Liễu Khinh Huyền cười càng tươi roi rói, "Nhìn coi bộ Tiêu Tiêu thật tự tin chính mình ha" "Hoàn toàn không phải, lịch sự hỏi hỏi vậy thôi. Học tỷ chọn bài nào ta biết thì sẽ hát, không biết thì...ngươi hiểu rồi đi" Liễu Khinh Huyền trong lòng sớm đã giăng sẵn cái lưới "Lạc Thiên Y có bài Viết cho người con gái đầu tiên ta yêu, ngươi biết bài này không?" (3) Mạc Tiêu Tiêu giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới Liễu Khinh Huyền sẽ chọn bài này. Bài này...rõ ràng là kiếp trước hát cho Liễu Khinh Huyền nghe nên nàng mới biết được mà... "Làm sao vậy? Chưa nghe qua sao?" Âm thanh Liễu Khinh Huyền mang mác không vui. "Không phải. Không phải. Chỉ là ta có chút ngạc nhiên" "Sao?" "Ơ, ngạc nhiên là vì..." Mạc Tiêu Tiêu ngập ngừng, "Tại sao học tỷ lại chọn bài này, cùng với...tò mò là ở đâu ngươi nghe biết được?" Liễu Khinh Huyền trầm mặc: "Ta chưa từng nghe qua" "Ha?" Cả người Mạc Tiêu Tiêu ngốc lăng, "Chưa từng nghe qua? Chưa từng nghe qua thì làm sao biết mà chọn?" "Oh" Liễu Khinh Huyền suy nghĩ chốc lát, cuối cùng chọn ăn ngay nói thật, "Bởi vì trong mộng ta thấy có một cô gái diện mạo mơ hồ không rõ, vẫn luôn hát bài này cho ta nghe. Lúc trước ta luôn không nhớ rõ tựa đề cùng ca từ, chỉ vừa nãy đây không hiểu sao tên bài hát tự nhiên nhảy ra trong đầu" Mạc Tiêu Tiêu: !!! Trong mộng ta thấy có một cô gái diện mạo mơ hồ không rõ, vẫn luôn hát bài này cho ta nghe. Cô gái kia là ám chỉ mình sao? Chẳng lẽ...chẳng lẽ Liễu Khinh Huyền cũng là trọng sinh? Không đúng. Không đúng. Không có khả năng. Xác suất chỉ làm sao cao như vậy được? Nhưng. Nếu không phải là trọng sinh, giải thích chuyện giấc mộng này như thế nào? "Ngươi làm sao vậy?" "Không sao. Ta đang nhớ là lời nhạc" nghe tiếng Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu lập tức đem mớ hộn độn suy nghĩ trong đầu cất giấu đi một góc, hắng giọng hai cái chậm rãi hát lên ... Bên tai truyền đến âm thanh dịu dàng trong trẻo, trong đầu Liễu Khinh Huyền tức khắc hiện ra một cái hình ảnh: Một căn phòng để đàn xa lạ mà vẫn hay hiện ra trong giấc mộng của nàng, một cô gái hình ảnh nhạt nhòa không rõ gương mặt đang thành thục chơi dương cầm, điềm đạm ưu mỹ nhìn nàng mà cất lên âm điệu đáng yêu, dụ hoặc. Mạc Tiêu Tiêu vẫn luôn tiếp tục hát một lần lại lặp lại một lần, bất tri bất giác nàng đã cõng cô leo lên tới được tầng mười một. Nhìn số phòng 1104, hai mắt Mạc Tiêu Tiêu sáng long lanh nhìn người nọ "Học tỷ, nói thật cho ta, ngươi có siêu năng lực nha?" Liễu Khinh Huyền thu tém cảm xúc phức tạp trong lòng, mỉm cười "Ừ, đích thật ta có cái siêu năng lực" "Ha?" Mạc Tiêu Tiêu sửng sốt, "Là cái gì siêu?" "Siêu thích ngươi" "???" Mạc Tiêu Tiêu biết chắc là mình vừa hụt hết mấy nhịp tim, sau đó chính là tim điên cuồng bơm máu. "Học tỷ, ngươi...nói cái gì?" Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không dám tin vào hai lỗ tai, đành mở miệng thăm dò. Ý cười trên mặt Liễu Khinh Huyền càng lan càng rộng, nhấn mạnh từng chữ một "Ta nói, ta siêu thích ngươi" Vừa nói xong, Liễu Khinh Huyền liền hối hận, lại ra vẻ trấn định mà bổ sung thêm "Siêu thích ngươi hát, nghe rất hay" Tuy rằng nàng không để bụng chuyện Tô Nhiễm Nhiễm nói Mạc Tiêu Tiêu có phải là cô gái ở trong giấc mộng hay không, chỉ cần theo tiếng tim đập là có thể phán đoán được. Chỉ là...khi cùng một chỗ với Mạc Tiêu Tiêu, nàng vẫn không tự chủ được mà đem hai người ra so sánh. Tình cảm yêu thích không thuần túy này mà ngay lúc này bày tỏ, đối với Mạc Tiêu Tiêu chính là vô cùng không công bằng. Liễu Khinh Huyền muốn tình cảm minh bạch thuần túy dành hết cho cô rồi, mới nên vừa mập mờ tỏ tình xong liền hối hận "Oh" trái tim Mạc Tiêu Tiêu còn như tôm luộc nước sôi, lúc này nghe Liễu Khinh Huyền nói thêm một câu lập tức bị dội nước lạnh. Cô nỗ lực đè nèn ức chế nóng hừng hực trong lòng, làm bộ như một chút cũng không để ý, cười cười nói nói. "Học tỷ, có nghe người nói là kể chuyện nửa câu dễ bị ăn đòn chưa?" "Nghe rồi" "Ai nói?" "Ngươi nói" "..." "Sao không nói nữa rồi?" "Ừm" "Giận?" "Không có" Mạc Tiêu Tiêu bĩu môi, "Vô duyên vô cớ mắc gì giận" "Kỳ thật câu ta vừa nói hồi nãy có thể tách ra nghe" "???" Mạc Tiêu Tiêu mơ hồ nắm bắt được cái gì đó, nhưng vẫn không dám xác định "Vừa mới nói câu kia, có thể tách ra" Ta siêu thích ngươi ? Hát nghe rất hay? Mạc Tiêu Tiêu còn đang tự sướng chìm trong suy nghĩ, Liễu Khinh Huyền lại tàn nhẫn đánh gãy cơ hội này của cô mà nhắc chuyện khác "Ngươi có đem theo chìa khóa phòng không?" "Có, trong túi quần. Ngươi khom xuống một chút để ta mở cửa" Mạc Tiêu Tiêu biết Liễu Khinh Huyền không muốn đối mặt trả lời vấn đề này, đem xao động tất cả đều nén xuống đáy lòng, từ túi quần lấy ra chìa khóa mở cửa ký túc xá. Cửa vừa mới mở, Mạc Tiêu Tiêu liền ngây ngốc. Đây là thể loại gì? Cô mở ra một dị độ không gian sao? Hình ảnh này...ơ...không nghĩ tới công khí mười phần sung mãn – Đới Mộng Doanh – lại là nằm dưới! Tiêu Hàm Duyệt nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía cửa, đúng lúc đối mặt với hai ánh mắt ý vị thâm trường của hai người kia. Cô bình tĩnh từ trên người của Đới Mộng Doanh bò lên, tay phải xuyên qua nách nâng kẻ thất thần kia dậy, để thêm lực thì còn cần thêm người nọ khoát tay lên vai cô mới có thể kép Đới Mộng Doanh ngồi đàng hoàng trên giường. Làm xong hết thảy mới khí định thần nhàn nhìn Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu, giải thích "Doanh Doanh muốn đi xem World Cup, ta đỡ không cẩn thận, té ngã. Vậy thôi" Mạc Tiêu Tiêu: "..." Tiêu Hàm Duyệt đúng là Tiêu Hàm Duyệt, tư thế ái muội như vậy bị người bắt gặp còn giải thích được, so với cái kẻ chỉ biết đỏ mặt cúi đầu bên cạnh kia, quả là...công khí tràn trề ha~ Quyết định rồi, đối với couple này cô cược Tiêu Hàm Duyệt là công! Liễu Khinh Huyền rất có ý tứ liếc Tiêu Hàm Duyệt một cái, đối với lời giải thích của cô hoàn toàn không bày tỏ thái độ, nhanh chóng cõng Mạc Tiêu Tiêu đi vào phòng cẩn thận để cô ngồi lên sofa. "Tiêu Tiêu chân ngươi bị sao vậy?" Thấy thần sắc hai người kia tỉnh bơ, Đới Mộng Doanh cũng thu hồi lại vẻ ngượng ngùng của mình, lấy lại vẻ bình thường của mình đồng thời chú ý đến bất thường của người nọ. "À, buổi sáng lúc đi thang máy bị hỏng nên mới như vậy" giải thích ngắn gọn, Mạc Tiêu Tiêu nhún vai cười cười, "Ta nghiêm túc nghi ngờ ký túc xá của chúng ta bị ma ám, vừa mới dọn vô ở hai ngày, hai người đều bị thương, còn là bị thương chân" "Ta cũng thấy vậy" Đới Mộng Doanh gật đầu đồng tình, "Nếu không chúng ta xin đổi phòng đi. Đại học S chắc hẳn không ít phòng trống" Mạc Tiêu Tiêu phì cười, bị bộ dáng thanh niên nghiêm túc của cậu chọc cho ha ha một tràng nín không nổi. "Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi làm gì mà nghiêm túc... Doanh Doanh, ngươi thật là dễ thương nha, tức cười quá đi..." Đới Mộng Doanh: "..." Nhìn bộ tịch cười không thấy tổ quốc của Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt Liễu Khinh Huyền lóe sáng. Ngậm miệng mở miệng chỉ kêu nàng là học tỷ, tới lượt Đới Mộng Doanh thì biến thành Doanh Doanh, thân mật xưng hô, còn khen dễ thương. Còn nữa, tuy hai người gặp nhau là trước hết, nhưng khi cùng Mạc Tiêu Tiêu sánh vai nhau đi cũng không có nắm tay nàng. Bạn cùng phòng...tình cảm tăng trưởng thật mau ha! Liễu Khinh Huyền tính toán trong lòng, hướng Tiêu Hàm Duyệt ném tới một ánh mắt thâm trọng hàm nghĩa. Tiêu Hàm Duyệt chơi thân với nàng cũng hết ba năm thời gian. Ba năm, làm sao mà không đặt được một chiếc guốc trong bụng bạn mình? Trùng hợp chính bản thân cô cũng không hẹn mà gặp cùng một ý tưởng. Tiêu đại nhân chọn lọc từ ngữ, mở kim khẩu: "Hai người các ngươi đều bị thương ở chân, không thể giúp đỡ săn sóc lẫn nhau được, cho nên coi như cũng không thuận tiện chút nào ha" "Cũng đúng. Haiz" Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh nhìn nhau, "Làm sao bây giờ?" Đới Mộng Doanh: "Ơ?" "ký túc xá của ta chỉ có một người. Nếu không thì, Doanh Doanh, ngươi dọn qua phòng ta ở vài ngày đi, để ta giúp ngươi dưỡng chân. Còn Tiêu Tiêu bên này thì cho Liễu Khinh Huyền tạm thời săn sóc. Các ngươi thấy sao?", Tiêu Hàm Duyệt nói xong, chớp mắt nhìn sang Đới Mộng Doanh, "Doanh Doanh, ngươi muốn ở cùng ta không?" "Ta..." Theo bản năng thì rất muốn đáp ứng, Đới Mộng Doanh lại sợ biểu hiện vồ vập sẽ khiến Tiêu Hàm Duyệt có ấn tượng xấu về mình, làm bộ do dự trả lời, "Ta không thành vấn đề" Tiêu Hàm Duyệt nghe vậy trong mắt lấp lánh ý cười "Tiêu Tiêu với Khinh Huyền thì sao?" Mạc Tiêu Tiêu thắp nhanh cầu còn không được, nhưng mà Liễu Khinh Huyền sẽ đồng ý sao? Suy nghĩ trong đầu luân chuyển, Mạc Tiêu Tiêu ngước mắt ngóng trông Liễu Khinh Huyền. Không dè Liễu Khinh Huyền cũng đúng lúc nhìn sang cô, ánh mắt giao hội, Mạc Tiêu Tiêu lập tức có kiểu cảm giác bị nhìn thấu tâm tư, giật mình cúi đầu. Liễu Khinh Huyền thấy thế, thấp giọng bật cười "Ta cũng không thành vấn đề" "Vậy còn Tiêu Tiêu thôi. Tiêu Tiêu, ngươi OK không?" "Ưm~" nghe tiếng cười khẽ của Liễu Khinh Huyền vang lên thanh thúy như phong linh nhảy múa, nội tâm Mạc Tiêu Tiêu loạn xì ngầu không chịu nổi rồi, làm sao dám ngẩng đầu nhìn ánh bình minh, cứ như con muỗi vo ve đập cánh mà cất tiếng ậm ờ. "Chuẩn!" Tiêu Hàm Duyệt thấy thế, nhanh chóng quăng ra kết luận, "Doanh Doanh, đồ đạc này nọ cần ta giúp thu dọn luôn không?" "Gần xịt, chắc cũng không cần đâu. Thiếu cái gì thì về lấy" Đới Mộng Doanh nghĩ nghĩ, trả lời "Cũng được" ký túc xá của Tiêu Hàm Duyệt quá chừng đồ đạc, phỏng chừng cũng không thiếu cái gì. Hơn nữa cô cũng không ngại đi tới đi lui qua đây xem thử hai con chim non này ở cùng một tổ như thế nào, nên lập tức gật đầu, "Vậy ta về trước thu thập một chút, dẹp chỗ" "Dạ" Nhìn theo bóng lưng Tiêu Hàm Duyệt biến mất sau cánh cửa, trái tim Đới Mộng Doanh không hiểu sao đập bùm bùm kỳ cục, càng chờ đợi càng khẩn trương phức tạp, không cách nào phân biệt được cảm xúc bản thân. Tình huống của Mạc Tiêu Tiêu cũng không khá hơn chỗ nào. Kiếp trước tuy rằng cô từng ở chung với Liễu Khinh Huyền, nhưng mà nói ở chung một phòng...thì chưa! Khẩn trương, chờ mong, thấp tha thấp thỏm...đủ loại cảm xúc cá biệt kích động quấy lấy bao tử cô vặn qua vẹo lại, kéo tới mạch thần kinh chạy tới một phương hướng quỷ dị nào đó mà tưởng tượng. Chân bị thương. Nếu như ở chung với Liễu Khinh Huyền, thì nàng nhất định sẽ muốn đỡ cô đi WC, đi tắm!? Nếu nàng vịn cô đi đến phòng tắm, lỡ như, lỡ như cô không cẩn thận trượt té đè lên Liễu Khinh Huyền thì sao? ~Chương này dài dữ. Đọc đã ha. Dịch cũng phê lắm~ Chú thích: (1) Trẻ trâu TQ/anh hùng bàn phím/ngôn ngữ teen hay xài chữ石乐志 (thạch lạc chí)=bị khìn/mất trí = loose your mind kiểu như vầy. (2) TQ hay gọi dân FA là độc thân cẩu. Do đó mới có chuyện FA "bị" bạn mình cùng người yêu nó diễn phim ngôn tình cho coi được gọi là ăn thức ăn cho chó. OK về sau mình cũng sẽ xài chữ thuần Hán như vầy để "tiết kiệm sức lực", ahihi. (3) Bài hát này còn có một bản là Viết cho người con trai đầu tiên tôi yêu, dĩ nhiên Bách hợp version nghe thuận tai hơn, nghe dễ thương cực! mình lười dịch nghĩa, nhưng âm điệu cũng đủ để mời các bạn enjoy    :v