Irene đứng tại quầy rau củ trong siêu thị Dunsley, săm soi những mặt hàng xà lách, dưa leo và cà chua ít ỏi, vờ như không để ý gì đến những cái liếc mắt len lén hiếu kỳ của những người đang mua sắm khác. Đây không phải lần đầu tiên nàng thành nhân vật chính trong câu chuyện tin tức ở nơi này, nàng tự nhủ. Nhưng lần này nàng là người lớn, chứ không phải là cô nhóc choai choai đang rã rời đau khổ. Thêm nữa, sau năm năm làm phóng viên đưa tin về các cuộc họp hội đồng thành phố Glaston Cove, rồi chọn lọc công thức món ăn cho mục Trao đổi công thức cộng với việc làm thông tin tiểu sử cho những doanh nhân địa phương, ví dụ như ông chủ Hãng Thu mua Tảo biển Glaston Cove, nàng bắt đầu cảm thấy như mình là một phóng viên điều tra thực thụ. Nàng nhớ lại nội dung cuộc trao đổi với Adeline ít phút trước đó. “Quỷ thật đấy Irene, cô chưa tìm được tin gì để tôi có thể sử dụng ngoài những gợi ý mơ hồ về một cuộc điều tra đang tiến hành, mà tôi phải nói thêm là có vẻ như rốt cuộc sẽ không xảy ra.” “Ý chị là sao chứ? Em đang điều tra đây này.” “Nhưng nếu như đám cảnh sát địa phương không ra tay gì ráo...” “Chuyện này còn ẩn chứa nhiều điều lắm, Addy, em có thể cảm nhận được đấy.” “Tôi biết chứ.” Adeline nặng nề thở ra ở đầu dây bên kia. “Ruột gan của tay nhà báo già nua này cũng đang chộn rộn cả lên đây, mà tôi không nghĩ là do đống ớt tôi ăn hồi trưa đâu. Chuyện này có quá nhiều tình tiết trùng hợp. Nhưng hứa với tôi là cô phải cẩn thận nhé. Theo kinh nghiệm già đời của tôi, chính trị, tình dục và người chết trộn với nhau thì ôi lắm đấy.” “Em sẽ cẩn thận.” “Với lại, Gail và Jenny bảo chúng nó đã chuyển nhanh số quần áo đủ mặc trong một tuần gồm đồ lót, quần dài và áo sơ mi đấy. Chắc đến sáng thì cô nhận được. Chúng nó bảo chỉ chọn toàn đồ đen cơ bản thôi để cô khỏi phải lo đến chuyện kết hợp quần này áo nọ làm gì. Hầu như mọi thứ đều có thể mặc chung với nhau được.” “Bảo với hai người ấy cho em cảm ơn nhé.” Tiếng xe đẩy hàng loảng xoảng ngay cạnh giật Irene khỏi cơn mơ màng. “Ối trời, chẳng phải Irene Stenson đây sao. Ta nghe nói cô quay về đây rồi.” Người đó có kiểu giọng khàn khàn, khó chịu luôn biết cách vượt trội lên trên nền âm thanh chung quanh. Irene ngay lập tức nhận ra giọng nói ấy mặc dù đã mười bảy năm trôi qua kể từ lần cuối cùng nàng nghe thấy cái giọng kèn kẹt độc nhất vô nhị của bà Betty Johnson. Một mảnh ký ức nhức nhối khiến tim nàng đập dồn. Cô bé đang đứng với bà dì Helen trong phòng khách ngập ngụa bóng tối của nhà tang lễ Drakenham nhìn ra đám đông ngoài bãi đậu xe. Cơn mưa như trút nước cũng chẳng làm cho sự tò mò của những cư dân thị trấn Dunsley vơi đi tí nào. “Đám kền kền, ” cô bé lẩm bẩm. “Mọi người trong thị trấn này đều biết bố mẹ con và họ biết cả con nữa.” Dì Helen nắm chặt tay Irene. “Không thể tránh khỏi việc tất cả mọi người đều đến đây dự tang lễ đâu con.” Ben Drakenham, điều hành nhà tang lễ, không vừa ý lắm với lựa chọn của dì Helen là đem Hugh và Elizabeth Stenson đi hỏa táng. Irene hiểu đó là vì hỏa táng sẽ ít tốn tiền hơn nhiều so với trọn gói dịch vụ hòm-và-huyệt mà ông ta hy vọng bán được. Thế nhưng, bà dì già cả của cô bé đã đưa ra quyết định như thế dựa trên những lý do hoàn toàn không phụ thuộc vào giá cả. “Bia mộ trong nghĩa trang địa phương nặng như chì, sẽ trì kéo con trở lại thời gian và địa điểm này đấy, Irene ạ. Chắc hẳn bố mẹ con sẽ không muốn như thế. Họ sẽ muốn con được thanh thản sống tiếp.” Cô bé đã nghe theo lời thông thái của bà dì, nhưng trong tâm khảm cô băn khoăn không rõ liệu bà Helen có lựa chọn đúng đắn hay chăng. Bia mộ cũng có thể như một cột mốc, cho cô có được chút sợi dây liên kết hữu hình với quá khứ vốn đã bị cướp đoạt khỏi mình. Vào cái ngày mưa lạnh lẽo ấy, mọi ghế ngồi của nhà tang lễ trong nhà thờ bé nhỏ đều có người. Nhưng Irene biết rõ đa phàn những người hiện diện đến chỉ để ngó nghiêng và bàn tán, chứ chẳng phải đến để tiếc thương gì bố mẹ cô bé. Betty Johnson trước đấy đã tìm cách chiếm được ghế ngòi hàng đàu tiên trong tang lễ. Giờ đây bà ta cùng nhiều người khác lởn vởn bên ngoài cửa chính, chờ đợi để được nói lời chia buồn giả tạo cùng bao điều vô nghĩa khác. Chiếc xe đang đứng chờ ngoài lối xe chạy dường như xa xăm như mãi tận cung trăng. “Đi thôi nào Irene, ” Helen nhỏ nhẹ nói. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này.” Irene hít một hơi sâu và siết thật chặt tay bà dì. Hai người cùng nhau bước ra bậc cấp. Đám đông rẽ lối nhường đường cho họ. Bà Helen đáp lại vẻ thông cảm của mọi người bằng cái gật đầu ra vẻ vương quyền. Irene nhìn chăm chăm về phía trước chiếc xe. Khi chỉ còn cách xe vài mét, cô bé nghe thấy giọng Betty Johnson vượt lên khỏi những tiếng xì xầm từ đám đông. “Tội nghiệp con bé Irene, cầu Chúa phù hộ cho trái tim của nó, con bé sẽ không bao giờ bình thường trở lại, sau những chuyện đã xảy ra... ” Irene cẩn thận nhặt lấy một cây xà lách, đoạn chậm rãi quay lại đối mặt với người đàn bà khuôn mặt sắc cạnh với mái đầu phồng to sau lưng nàng. “Chào cô Johnson,” nàng nhã nhặn đáp. Betty nặn ra nụ cười giả dối. “Ta khó mà nhận ra cháu đấy. Cháu trông khác quá.” “Ý cô là trông bình thường quá phải không ạ?” Mặt Betty biến sắc. “Gì cơ?” “Không có gì ạ.” Irene đặt cây xà lách vào xe đẩy rồi nắm chặt tay xe. “Cô thứ lỗi cho nhé, cháu có vài việc cần làm.” Betty trấn tĩnh lại rồi nắm chặt lấy tay nắm xe đẩy. “Hẳn phải là sốc kinh dị lắm nhỉ, khi phải tìm thấy Pamela Webb tội nghiệp trong tình trạng như vậy.” Đưa mắt nhìn quanh một vòng, Irene trông thấy hai người mua sắm khác đã dừng xe đẩy của họ lại cách đấy không xa. Một phụ nữ đang diễn trò chọn cà rốt. Người kia đang chăm chú lựa qua một chồng khoai tây đút lò như thể đang tìm kiếm vỉ khoai làm từ vàng ròng vậy. Cả hai người này đều nghểnh đầu theo cái cách chỉ ra rằng họ đang lắng nghe chăm chú. “Vâng, sốc thật đấy chứ,” Irene bảo. Nàng đẩy xe tránh xa khỏi Betty Johnson. “Ta nghe bảo cậu Luke Danner dễ thương ấy đi cùng cháu khi cháu tìm thấy cái xác,” Betty không thôi, lại còn xoay xe đẩy của mình lại theo nàng sát gót. “Cháu đang ở nhà nghỉ đấy, phải không nào?” “Phải ạ.” Irene đẩy xe quành qua một đầu kệ rồi chui vào giữa hai hàng kệ chất đầy lố bia sáu chai và rượu vang. Nàng chọn lấy một chai vang trắng giá vừa phải nhưng rồi lưỡng lự. Luke có vẻ là kiểu người thích uống bia hơn. “Có người để ý thấy cháu dường như hơi bực bội sáng nay sau khi nói chuyện với cảnh sát trưởng McPherson và thượng nghị sĩ Webb,” Betty lớn tiếng gọi với sau lưng nàng. Irene vơ lấy một lốc sáu chai bia rồi tiếp tục bước đi. Nàng có thể nghe ra tiếng xe đẩy của Betty đang tăng tốc sau lưng mình. “Pamela Webb là con nhỏ ngỗ ngược quá sức, cháu biết mà,” Betty nói. “Lúc nào cũng hoang đàng. Trời đất, ta nhớ có lần bố cháu bắt gặp con bé đang chơi ma túy với mấy đứa nhỏ trong vùng trên một nhà thuyền bên bến du thuyền cũ. Rồi cũng phải giấu nhẹm mọi chuyện đi thôi, dĩ nhiên rồi, ai bảo con bé là con gái của Ryland Webb chứ. Nhưng ai ai trong thị trấn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.” Đủ rồi nhé. Irene đột ngột dừng phắt lại, thả tay cầm xe đẩy ra và nhanh nhẹn lách mình bước sang bên. Betty Johnson đang đi theo quá gần với vận tốc như thế nên không thể dừng lại kịp thời. Xe đẩy của bà ta đâm sầm vào xe đẩy của Irene kèm tiếng thép va nhau loảng xoảng. Cú va chạm làm Betty loạng choạng. Irene mỉm cười lịch sự. “Trí nhớ của bà hơi tệ đấy, bà Johnson ạ. Bố tôi không gia ân gì cho Ryland Webb cả.” Betty chậc chậc lưỡi, “Ôi cháu yêu, mọi người ai cũng biết Pamela lúc đó đang làm gì trong căn nhà thuyền ấy kia mà.” “Cũng như mọi người đều biết rằng chồng bà say như chết trong cái đêm ông ta đâm xe tải vào quầy kính trưng bày ở mặt tiền cửa hiệu dụng cụ Tarrant ấy chứ gì.” Bà Betty trân trối trợn mắt kinh ngạc. Rồi gương mặt bà ta chất chứa phẫn nộ. “Ed không say. Đấy chỉ là tai nạn thôi.” “Bà có thể nói là bố tôi cũng đã giấu nhẹm vụ đó đi đấy, vì ông đã không cho bắt Ed, đúng không nhỉ? Ông biết chồng bà vừa bị đuổi việc. Ông hiểu rằng nếu bị bắt vì lái xe trong khi say xỉn thì Ed sẽ khó mà tìm được việc khác.” “Đấy là tai nạn thôi, tôi nói cho cô biết thế. Bố cô hiểu mà.” “Tai nạn à.” Irene nhìn quanh và trông thấy một gương mặt hơi hơi quen thuộc phía cuối dãy kệ hàng. “Giống như cái lần Jeff Wilkins và hai thằng bạn chí cốt tình cờ chôm xe tải mới của Harry Benson và lái đi vi vu vài vòng trên đường Bell ấy nhỉ.” Annie Wilkins trắng bệch. “Làm sao cô dám lôi cái vụ xưa rích đó ra chứ? Đấy chỉ là trò phá phách trẻ con thôi mà.” “Đấy là một vụ ăn cắp xe hơi, và bà cũng nên tin là lúc ấy ông Benson cương quyết muốn thưa kiện,” Irene nói. “Nhưng bố tôi đã thuyết phục ông ta bình tĩnh lại và nhường nhịn đôi chút. Rồi bố tôi nói chuyện phải trái với con trai bà và mấy thằng bạn của anh ta. Dọa bọn họ ra trò. Rồi sao nào? Jeff cùng đám bạn đã tránh bị hầu tòa đấy.” “Chuyện đó xảy ra bao nhiêu năm qua rồi,” Annie giận dữ nói. “Cũng nói cho cô biết luôn là giờ Jeff thành luật sư rồi đấy nhé.” “Thật là sự đời đôi chút trớ trêu nhỉ. Tôi chắc là bố tôi sẽ lấy đó làm thú vị lắm.” Irene chầm chậm xoay gót, đưa mắt tìm thêm một mục tiêu khác trong đám đông nho nhỏ. “Xem nào, xem ai còn được lợi từ cách bố tôi làm việc nào?” Một thoáng rùng mình sượt qua nhóm người đang túm tụm phía cuối kệ hàng. Đột nhiên hai người đằng sau quay ngoắt đi, cố gắng trốn chạy. Irene vồ lấy người phụ nữ tóc nhuộm đỏ đang cua thật gấp sang khu vực TRÁI CÂY & RAU CỦ ĐÓNG HỘP. “Becky Turner phải không nhỉ? Tôi còn nhớ bà mà. Tôi cũng nhớ cái lần con gái bà giao du với nhóm mấy đứa nhóc trại hè gây ra quá nhiều rắc rối đến nỗi...” Becky đứng phỗng như tượng rồi lẩn nhanh về phía quầy tính tiền. Lúc này những người đi mua sắm gần đấy bắt đầu di chuyển, đẩy xe đẩy của mình về phía lối ra gần nhất. Có thật nhiều tiếng lanh canh lách cách vang lên, đoạn một sự im lặng vắng ngắt bao trùm. Trong vài giây Irene tưởng nàng chỉ còn lại một mình nơi dãy kệ bày bán bia rượu. Nhưng rồi nàng cảm nhận được một sự hiện diện sau lưng. Nàng từ từ quay lại, trông thấy một người phụ nữ trung niên quyến rũ đang quan sát mình với vẻ thích thú. “Chào Irene,” người phụ nữ lên tiếng. “Cô Carpenter ạ?” “Gọi cô là Tess đi. Em đâu còn trong lớp cô nữa. Không cần phải trang trọng làm gì.” Tess Carpenter đẩy xe đẩy đi qua dãy kệ, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân về thị trấn này, Irene cảm nhận được chút ấm áp trong lòng do những ký ức vui vẻ mang lại. Trước kia Tess dạy môn tiếng Anh tại trường trung học Dunsley. Bà đã tích cực khuyến khích lòng ham đọc và khát khao muốn viết của Irene. Mái tóc nâu óng màu mật của bà được nhuộm điểm xuyết vài dải vàng hoe để che đi những sợi bạc, nơi khóe mắt có đôi nếp chân chim, nhưng ngoài những điều đó ra, Tess dường như không già đi mấy. “Có vẻ em đã giải tán hết cả cái chợ rồi đấy,” Tess vừa nói vừa phá ra cười. “Chúc mừng em nhé. Hẳn Pamela phải rất tự hào về em. Con bé ấy thích mấy màn thế này lắm phải không nhỉ?” “Vâng, nhưng chỉ khi nào chính bạn ấy là người gây náo thôi ạ.” “Đúng thật.” Gương mặt Tess dịu lại. “Em sao rồi Irene? Có người bảo em giờ là phóng viên rồi phải không?” “Em làm việc cho một tờ báo nhỏ ở một thành phố vùng duyên hải. Còn cô thì sao ạ? Vẫn còn dạy ở trung học Dunsley chứ ạ?” “Còn. Phil bây giờ đã sở hữu một ga ra sửa xe rồi đấy.” Irene mỉm cười. “Bố em luôn bảo là đụng đến xe cộ thì Phil tài tình lắm.” “Bố em nói đúng đấy.” Tess dò xét Irene với vẻ quan tâm và thấu hiểu. “Hiển nhiên cô có nghe được chuyện đã xảy ra. Cả thị trấn này đều biết chuyện Pamela. Cô rất tiếc rằng em phải là người tìm ra con bé.” “Lý do duy nhất em về đây là vì bạn ấy muốn nói chuyện với em. Sau mười bảy năm im lặng bạn ấy email cho em bảo rằng phải gặp em cho bằng được. Nhưng chúng em chẳng còn cơ hội nào mà gặp nhau nữa.” “Em thật sự nghĩ là có bí ẩn gì trong cái chết của bạn ấy hay sao?” Irene cười chua chát. “Chuyện đàm tiếu này truyền đi nhanh thật đấy.” “Đây là Dunsley mà, em không nhớ sao? Chúng ta còn không cần phải có báo chí tin tức gì cả. Thông tin truyền đi với tốc độ ánh sáng mà.” Một cô nàng gương mặt chất phác cột tóc đuôi gà đi dọc dãy kệ. “Chào Irene. Sandy Pace đây. Còn nhớ em không? Trước đây em là Sandy Warden ấy. Em học sau chị một khóa tại trường Dunsley.” “Chào Sandy. Gặp lại em hay thật đấy. Em thế nào rồi?” “Mọi chuyện đều tốt, cảm ơn nhé. Em kết hôn với Carl Pace ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Giờ bọn em có hai nhóc rồi. Carl làm công việc xây dựng quanh hồ đấy. Anh ấy bận suốt.” “Tốt thật,” Irene bảo. “Chúc mừng em có hai đứa con nhé.” “Cảm ơn chị. Chúng làm em bận rộn tối tăm mặt mũi, và dường như từng xu từng đồng Carl làm ra đều đem lo sắm áo quần cho bọn nhỏ hết, nhưng chúng em cũng ổn thôi. Bọn em đang xây nhà mới nữa.” “Tuyệt thật đấy Sandy.” Sandy ưỡn thẳng hai vai với vẻ quả quyết. “Nghe ngày, em không thể không nghe thấy những gì chị đối đáp lại Bettt Johnson và những người kia. Em chỉ muốn nói là chị đã đúng khi làm cho mấy bà già nhiều chuyện ấy bẽ mặt như thế.” “Chị e là chị đã để họ chọc trúng vài điểm yếu của mình rồi.” “Em vui khi thấy chị cũng chọc trả. Sự thật là, rất nhiều người quanh đây có lý do phải biết ơn bố chị đấy. Phải thế không cô Tess?” “Chính xác,” Tess đồng tình. “Cũng hay thật khi trí nhớ người ta mới đoản làm sao.” “Có khối lần Hugh Stenson xử lý mọi chuyện trong im lặng để cho ai đó không phải đi tù hay có tì vết trong lý lịch hoặc chỉ là khỏi bị xấu hổ đến chết,” Sandy thêm vào. “Mà ông ấy còn biết giữ bí mật nữa chứ.” Irene rộn lên cảm giác biết ơn. “Cảm ơn nhé Sandy.” “Một trong những bí mật ấy có liên quan đến mẹ con em. Bố dượng của em, Rich Harrell, là một tên rất, rất xấu xa. Hắn ta uống say rồi đánh đập mẹ em chạy vòng quanh, rồi hắn bắt đầu nhắm đến em nữa chứ.” “Chị không biết chuyện này,” Irene bảo. Nàng thấy choáng váng kỳ lạ. Sao nàng có thể không biết trong hộ gia đình ấy đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Nàng thắc mắc. “Dĩ nhiên là chị không biết đâu,” Sandy bình tĩnh bảo. “Em chẳng hé răng kể cho ai nghe. Mẹ em cũng không. Bà muốn bỏ Harrell, nhưng bà sợ hắn sẽ giết cả hai mẹ con mất. Như em đã nói ấy, mẹ em chẳng nói cho ai nghe, nhưng cảnh sát trưởng Stenson không hiểu sao lại biết được chuyện đang xảy ra. Một ngày kia ông đến nhà em và bảo Harrell lên xe của ông. Hai người họ lái xe một lúc thật lâu. Khi quay trở lại, em có thể thấy Harrell đang rất lo lắng. Hắn thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thị trấn ngay trong ngày hôm ấy. Sau đó mẹ con em không bao giờ trông thấy hắn nữa.” Tess cau mày. “Những tên thích lạm dụng người khác thường không tự nhiên biến mất chỉ bởi vì một cuộc trò chuyện với cảnh sát thôi đâu.” “Có đấy nếu chúng bị dọa sợ phát khiếp lên,” Sandy đáp. “Vài năm sau mẹ con em nghe được rằng Harrell uống say, đâm xe vào gốc cây và bỏ mạng. Hai mẹ con ăn mừng. Rồi khi ấy mẹ mới kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra vào ngày Hugh Stenson mang hắn đi nói chuyện riêng.” “Chuyện gì vậy?” Irene hỏi dồn. Mắt Sandy ánh lên niềm thỏa mãn được hồi tưởng. “Em không rõ ông ấy làm thế nào, nhưng cảnh sát trưởng đã phát hiện ra rằng Harrell từng nẫng tay trên tiền của một tay cực kỳ nguy hiểm ở San Diego, tay này chuyên rửa tiền cho mấy trùm ma túy ở Nam Mỹ. Harrell giả chết sau khi hắn cuỗm tiền của tay kia. Bố chị đã cảnh cáo Harrell rằng nếu hắn quay lại Dunsley hay có bất cứ chuyện khả nghi nào xảy ra cho em hay mẹ em, thì bố chị đảm bảo sẽ đánh tiếng cho San Diego biết rằng tên từng cuỗm tiền của hắn thật ra vẫn chưa chết.” Irene thoáng rùng mình. “Chị chưa bao giờ nghe đến chuyện này cả.” “Cô cũng chưa từng,” Tess thêm vào. Sandy nhìn hai người còn lại với vẻ thông cảm. “Như em đã nói đấy, Hugh Stenson giữ rất nhiều bí mật dơ bẩn của thị trấn này. Ông ấy đã đem theo xuống tận mồ.”