Diêm Điềm Dục điên cuồng đẩy đôi môi Tô Linh Kiều ra, đầu lưỡi cực nóng không nói không rằng thăm dò vào khoang miệng của cô, cắn nuốt sự ngọt ngào trong miệng cô. Tô Linh Kiều bị giật mình, non nớt không có bất kì động tác gì đáp trả lại, cái lưỡi trơn trợt chỉ có thể nhảy múa theo Diêm Điềm Dục, theo nó chạy đến hết mọi chỗ trong khoang miệng, quấn lấy nhau, mút lấy. Đây là một nụ hôn kịch liệt điên cuồng, làm cho người ta hít thở không thông, khi đôi môi Diêm Điềm Dục rời đi, Tô Linh Kiều dựa vào lồng ngực Diêm Điềm Dục từng ngụm từng ngụm thở dốc. "Anh không cho phép em nói chính mình như vậy, em là cô gái như thế nào anh hiểu rất rõ, em cùng Khánh Xuyên Tây căn bản là không thể xảy ra chuyện gì, nhất định là tên khốn kia ép buộc, em là bảo bối của anh nơi nào cũng không bẩn, là bảo bối thuần khiết nhất của anh , em chỉ có thể là nữ nhân của Diêm Điềm Dục đây mà thôi." Diêm Điềm Dục nâng lấy khuôn mặt cô, nghiêm túc giống như đang nói với cô lời thề ước định của mình. Diêm Điềm Dục nghĩ thầm, thì ra, nói ra điều đó cũng không khó lắm. "Có thật không?" "Bé ngốc." Diêm Điềm Dục lại một lần nữa đặt nụ hôn lên đôi môi Tô Linh Kiều, lần này vừa dịu dàng lại kiên nhẫn. Một lần rồi lại một lần liếm qua đôi môi Tô Linh Kiều, khi Tô Linh Kiều tịch mịch há mồm nghênh tiếp, anh dò lưỡi đi vào, đầu lưỡi của anh tìm lấy đầu lưỡi của cô, xoay tròn, triền miên. Tô Linh Kiều chỉ cảm thấy một cỗ sức lực đánh tới, đem phần lưng của nàng áp vào trên gạch men sứ lạnh lẽo, trước mặt bị một thân thể lửa nóng kề sát. "Bé ngốc, em còn chưa cảm nhận được tình yêu của anh đối với em hay sao?" Hai người dây dưa hôn, mang theo nồng nặc mùi rượu hỗn tạp với hơi thở nam tính đặc hữu mê người của Diêm Điềm Dục, luân phiên , Tô Linh Kiều cứ như vậy trầm mê bên trong nụ hôn, đền bù tiếc nuối bị Khánh Xuyên Tây cướp đi nụ hôn đầu, cô cơ hồ toàn thân như nhũn ra, nếu không phải là bị cánh tay Diêm Điềm Dục ôm chặt lấy, cơ hồ cả người cô đều muốn trượt xuống nền nhà tắm. Không ngờ, chỉ là một nụ hôn, liền để cho cô không thể chống đỡ được. "Ô ô. . . . . . Ưmh. . . . . ." Hai người chiều cao chênh lệch, Tô Linh Kiều không thể không nhướn người thật cao, thuận theo tiếp nhận nụ hôn của Diêm Điềm Dục. Đôi môi Diêm Điềm Dục từ đường cong đẹp đẽ ở cổ Tô Linh Kiều trượt đi, đầu lưỡi lửa nóng từ sau tai của cô bắt đầu hôn lên, gặm nhắm vành tai xinh xắn của Tô Linh Kiều, đôi môi mân mê vành tai đáng yêu . Mùi của cô ngọt ngào như thế, cư nhiên mình có thể nhịn sáu năm không ăn, Diêm Điềm Dục lần đầu tiên trong đời cảm giác mình ngu xuẩn như thế. Diêm Điềm Dục vừa hôn cổ của Tô Linh Kiều, vừa cho cô cơ hội thở dốc, một cái tay giam cầm eo của cô, chạy ở trên da thịt hoạt nộn phần lưng nàng, một cái tay khác mở lớn, hoành hành ở trước ngực của nàng, nắm bầu ngực sữa đầy đặn của nàng không thả. "Linh Linh, em là một cô gái khiến cho đàn ông không cách nào nắm giữ trong tay." Diêm Điềm Dục nắm ngực phải Tô Linh Kiều qua lại xoa bóp, hưởng thụ bầu ngực trắng nõn ở lòng bàn tay vui vẻ xoa nắn. Vòi hoa sen rớt xuống bồn tắm, lật mặt, phun nước lên không trung giống như suối phun, hai người trầm mê ở tính dục không chút nào bị bất kỳ quấy nhiễu nào. Tô Linh Kiều không chút khách khí đem đôi tay dao động ở trên bắp thịt rắn chắc của Diêm Điềm Dục, từ sáu năm trước cùng anh gặp lại cô liền muốn làm như thế, vốn cho là mình dùng cả đời cũng đều không thể cảm nhận được nhiệt độ bắp thịt trên thân Diêm Điềm Dục, không ngờ, bây giờ đang ở dưới lòng bàn tay mình, thậm chí ngay cả mạch máu dưới da của anh cũng có thể cảm nhận rõ ràng như thế. "Có thích điều em đang cảm nhận được không?" Diêm Điềm Dục dừng lại tất cả vuốt ve, lẳng lặng chờ Tô Linh Kiều phản ứng, cho đến khi mặt cô đỏ bừng gật đầu liên tục, mới lại một lần nữa tỉ mỉ hôn cổ, bả vai, cánh tay của cô. Chuyện kế tiếp sắp sửa xảy ra, cô có chút xa lạ, có chút sợ hãi, càng nhiều hơn là mong đợi, dù sao người đàn ông này là người mà cô yêu cay đắng suốt mười năm, hiện tại khó khăn lắm mới có thể gần sát hắn như thế, càng có thể ở trên người anh làm mưa làm gió. Tô Linh Kiều giống như một con hổ nhỏ vừa mới thức tỉnh, hai tay chống ở trên lồng ngực Diêm Điềm Dục, đưa đầu lưới đỏ tươi liếm qua môi cùng răng nanh của mình, không còn sót lại một chút run rẩy cùng lo lắng nào trong phòng tắm khi nãy, giống như một nữ vương muốn dựa vào cái này chinh phục thế giới. Nàng cúi đầu ngậm hầu kết của hắn, ở chỗ xương quai xanh hút ra đỏ sậm vết hôn, đem đầu vú màu chocolate của anh ngậm vào trong miệng, giống như nghiệm chứng thức ăn ngon nghiên cứu cái chỗ đứng thẳng gồ lên này. Sau khi phát ra mấy tiếng chậc chậc mút vào, Tô Linh Kiều cau mày nói: "Không ngọt, ăn không ngon." Diêm Điềm Dục cười khổ, cô gái này năng lực học tập cũng không khỏi quá mạnh mẽ đi, nhìn thân thể mềm mại ngồi ở trên người mình, không mảnh vải che thân, làn da trắng hơn tuyết, toàn thân tản ra nhàn nhạt phấn hồng, giống như một khối mỹ ngọc thượng hạng , làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Hai người nhiệt độ cơ thể lên cao không ngừng, dính ngấy mồ hôi, ngươi dán ta...ta dán ngươi. Tô Linh Kiều đột nhiên đẩy ra đôi tay Diêm Điềm Dục đang nắm bộ ngực của mình, ngược lại tự mình cầm lấy. Diêm Điềm Dục cảm thấy đây giống như là một bức họa mộng ảo, cô gái trong tranh trên mặt xuân sắc, lửa dục khó nhịn mà không dâm mỹ dâm loạn. "Diêm Điềm Dục, anh nói xem, có phải hay không cảm giác bộ ngực của em quá nhỏ?" Tô Linh Kiều khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hồng rực, dường như muốn nhỏ ra máu đến nơi, đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn thẳng Diêm Điềm Dục, phối hợp nét mặt ngang ngược, khả ái làm ho người ta buồn cười. Đôi gò bồng của cô vốn là hết sức đầy đặn có hình, không chút nào có cảm giác rủ xuống, lại thêm vào vòng eo mảnh khảnh, tôn lên bộ ngực của cô càng thêm to lớn. "Không nhỏ, bộ ngực của em rất vừa vặn, vô cùng thích hợp bàn tay của anh." Diêm Điềm Dục khó khăn nuốt nước miếng, đưa tay muốn nhét đôi gò bồng đầy đặn này vào trong lòng bàn tay, lại bị Tô Linh Kiều một tay đẩy ra. "Anh nhất định là ghét bỏ của em nhỏ, phải vậy không. . . . . . Nếu không lần trước em tại phòng làm việc của anh như vậy. . . . . . Thời điểm như vậy, tại sao anh không nhìn em!" Tô Linh Kiều dùng cánh tay kẹp chặt cạnh bộ ngực, nặn ra một cái rãnh thăm thẳm giữa hai bầu ngực. Đáng chết, tên tiểu yêu tinh này cư nhiên lúc này bắt đầu tính sổ với anh, Diêm Điềm Dục nhìn hai khỏa hồng mai trên đỉnh núi tuyết không ngừng đung đưa thì cũng không nhịn được nữa. "Tiểu yêu tinh, chơi đủ chưa, hiện tại đến phiên anh!" Sau khi Tô Linh Kiều thét lên một tiếng, cô lại bị Diêm Điềm Dục đặt ở phía dưới, anh cúi đầu trước ngực, ngậm đóa hồng mai bên trái vào trong miệng dùng sức mút vào, đầu lưỡi đảo qua lại đỉnh hồng mai xinh xắn. "Đừng sợ, anh sẽ không làm thương tổn em." Diêm Điềm Dục nói cho Tô Linh Kiều nghe, cũng là nói cho mình nghe, anh đã tận lực kéo dài khúc dạo đầu, nghĩ thầm ngàn vạn lần không thể cứ như vậy phí công nhọc sức. "A. . . . . . Không cần, Điềm Dục. . . . . . Điềm Dục. . . . . . Ừ. . . . . . Điềm Dục. . . . . ." Tô Linh Kiều thét chói tai ra tiếng, vừa thoải mái vừa khó chịu, ngón tay của người đàn ông không chút khách khí thăm dò vào trong cơ thể cô, loại cảm giác này. . . . . . Thật xa lạ. "Ngoan, đừng sợ, chỉ là một ngón tay mà thôi, chúng ta từ từ lại thêm một ngón,……. em quá nhỏ. . . . . ." Diêm Điềm Dục dụ dỗ cưng chiều, an ủi. Một ngón. . . . . . Còn phải thêm một ngón. . . . . . Ngón tay của anh lớn hơn nhiều so với mình, còn phải lại thêm một ngón, không thể nào! Tô Linh Kiều cô chỉ cũng chỉ là một thiếu nữ, chưa từng 1 lần trải qua tình dục, làm sao chống cự được Diêm Điềm Dục trực tiếp khinh nhờn như thế. "A. . . . . . Điềm Dục, không cần. . . . . . Van cầu anh, không cần. . . . . ." Hốt hoảng mười ngón tay nắm chặt ga giường trắng noãn, Tô Linh Kiều bị người đàn ông này kích thích được liền ngón chân cũng căng thẳng cong lên, khi bàn tay anh đong đưa , hai chân thon dài của cô vòng thật chặt ở ngang hông anh. . . . . . . Sau khi hoan ái, Tô Linh Kiều lập tức ngủ say, thân mật dựa vào bả vai Diêm Điềm Dục nhàn nhạt hô hấp, nụ cười khóe miệng đáng yêu mà mê người, cởi xuống đồ công sở cô vẫn như cũ mang theo vài phần trẻ con, đặc biệt là khi đang say ngủ, làm cho người ta hồi tưởng lại sáu năm trước cô đột nhiên xuất hiện ở Tề Huy. Diêm Điềm Dục bất tri bất giác hồi tưởng lại chuyện sáu năm trước, sáu năm trước anh hoàn toàn bất đắc dĩ chứa chấp Tô Linh Kiều, cho cô công việc, giúp cô tìm chỗ ở. Mới tới ba ngày, Tô Linh Kiều còn vẫn mặc trang phục giống như một tiên nữ không dính khói bụi trần gian , mặc dù nhìn cô vốn mang phong cách này, nhưng biểu tình trên mặt quá phong phú làm cho người ta khó có thể hiểu lầm, anh và Hồng kỳ Lâm cũng cảm thấy hơi có cái gì không đúng. Cũng chính là ngày thứ tư, khi Tô Linh Kiều đóng giả thục nữ được ba ngày đến ngày thứ tư, cô rốt cuộc không nhịn được hướng về phía Diêm Điềm Dục, kẻ đang tiện tay ném loạn vỏ trái cây, giấy vụn, báo... rống giận. "Diêm Điềm Dục, anh không thể làm tốt việc đem đồ bỏ đi ném vào thùng rác sao? Tôi đã tận lực đặt thùng rác bốn phương tám hướng bên cạnh anh, nếu như anh muốn luyện tập ném rổ, vô luận góc 0 độ hay là góc 90 độ, tôi tin tưởng anh đều có thể thử một lần , rốt cuộc là kỹ thuật ném rổ của anh quá kém, hay là tôi để còn chưa đủ nhiều? Diêm Điềm Dục tiên sinh, tôi muốn hỏi anh, tại sao anh luôn là có biện pháp khiến những đồ bỏ đi không vào thùng rác vậy?" Trận đại hỏa rống giận này nguyên nhân là ở giấy gói chocolate, Hồng kỳ Lâm thật ra thì vừa thấy Tô Linh Kiều liền giật nảy mình, hữu ý vô ý một mực trước mặt Diêm Điềm Dục hỏi thăm, các món ăn yêu thích, hứng thú của Tô Linh Kiều , sau lại biết cô gái nhỏ này đặc biệt thích đồ ngọt, đặc biệt đem chocolate Thụy Sĩ đến làm quà gặp mặt. Tô Linh Kiều nhìn thấy Hồng kỳ Lâm cầm trong tay chocolate vẻ mặt lập tức tươi cười, cơ hồ muốn đem Hồng kỳ Lâm lên thờ mà cúng bái, khiến trong lòng Diêm Điềm Dục cảm thấy bất công, nghĩ thầm không phải là một khối chocolate thôi sao, đáng giá cho cô kinh hỉ như vậy sao? Khiến cho Diêm Điềm Dục từ trước đến giờ không thích đồ ngọt , cũng không nhịn được đối với thỏi chocolate Thụy Sĩ cảm thấy tò mò, tiện tay cầm một thỏi, trở lại chỗ ngồi, nhìn về phía màn hình máy vi tính, đem chocolate giấy khẽ bóc ra, nhét vào trong miệng, thuận tay vò giấy chocolate thành một khối ném về phía sau. Đúng là Tô Linh Kiều để rất nhiều thùng rác, nhưng phía sau anh lại không để một cái, mà anh lại có thói quen ném rác về phía sau, vì vậy, Tô Linh Kiều cũng nhịn không được nữa, bỏ qua phong cách dịu dàng hiền thục thường ngày, quay về phía anh la to nói lớn, Hồng Kì Lâm ở một bên xem kịch vui cười đến nỗi té từ trên sô pha xuống đất. Cuối cùng, ngay cả Hồng kỳ Lâm cũng bị Tô Linh Kiều mắng cho một trận. "Hai người không phải là cùng nhau hợp tác sao? Tại sao tôi chỉ thấy mình anh ta làm việc sống chết, chẳng phân biệt ngày đêm ngồi trước máy tính viết phần mềm, anh thì vẫn ở bên ngoài rảnh rang khiến người chán ghét, không phải tìm tôi nói chuyện phím thì chính là ngồi ở bên cạnh không có việc gì, anh không phải cảm thấy anh nên đi gặp khách hàng, mở rộng quan hệ để cho anh phần mềm anh ấy cực khổ viết ra bán được giá tốt hơn sao?" Hồng kỳ Lâm giống như đã sớm nhìn thấu tính tình Tô Linh Kiều ẩn dưới mặt nạ kia, vừa bị mắng, vừa hữu ý vô ý cùng Diêm Điềm Dục nhíu mày, ra vẻ "Cậu xem đi, tôi biết ngay như thế". Cứ như vậy, Tô Linh Kiều trong nháy mắt từ một tạp vụ biến thành quan chỉ huy công ty, nhìn Hồng kỳ Lâm nhàn rỗi, liền đuổi anh ta đi ra ngoài chạy nghiệp vụ; nhìn Diêm Điềm Dục viết đồ quên ăn cơm, sẽ lặng lẽ đem đang còn nóng thức ăn đặt ở bên cạnh anh, bị mùi thơm của thức ăn quyến rũ anh sẽ ngoan ngoãn ăn cơm. Buổi tối qua ba giờ nếu như còn chưa có đi ngủ, bà quản gia nhất định sẽ từ khu dân cư chạy đến phòng công tác, bắt anh đi ngủ, mặc dù hai nơi khoảng cách không xa, nhưng là một cô gái khuya khoắt ra ngoài luôn không an toàn, sau đó, anh đều đem công việc còn lỡ dỡ đem về nhà làm. Một tháng sau, Tô Linh Kiều hình như nhớ lại mình quên lãng một một nơi trọng yếu của người nào đó, chính là phòng ở của Diêm Điềm Dục, anh có bản lãnh đem phòng công tác làm thành như vậy, vậy tình hình tai nạn trong phòng anh thì càng không thể tưởng tượng rồi. Chọn một buổi sáng trong tuần, khi Diêm Điềm Dục đi ra ngoài chạy bộ cô đã gõ cửa, nhân lúc Diêm Điềm Dục còn chưa có phản ứng kịp, Tô Linh Kiều đã vọt vào phòng Diêm Điềm Dục. Tất nhiên mọi thứ nằm trong dự đoán của cô, trên mặt đất chất đầy rác, so trong phòng làm việc khá hơn một chút chính là trong phòng của anh ít nhất không có vỏ đồ ăn. "Những thứ này không quan trọng, chẳng qua là một chỗ ngủ, tôi đã quen rồi." Diêm Điềm Dục cố làm cho giọng nói mình nghe trầm ổn, nhưng mà trong nội tâm lại hốt hoảng giống như bị người phát hiện bí mật của mình. "Không sao! Anh có biết hay không một người khỏe mạnh ở trong tình trạng mất vệ sinh như vậy ảnh hưởng quan trọng như thế nào? Anh nhất định muốn làm cá vàng đoản mạng sao, nếu không anh ngoan ngoãn nghe lời của tôi, về sau đem rác bỏ vào thùng, nếu như không muốn đem vứt đi, anh cứ đặt ở cửa, lúc tôi đi xuống đổ rác sẽ giúp anh vứt đi. Được rồi,được rồi, anh nhanh đi chạy thể dục đi, chỗ ở đã như vậy, nếu lại không siêng năng rèn luyện, anh thật sẽ sống không quá năm mươi tuổi rồi, nơi này cứ giao cho tôi." Cứ như vậy, Diêm Điềm Dục không giải thích được đã bị đuổi ra khỏi cửa nhà, khi anh chạy bộ xong trở lại, Tô Linh Kiều đã vứt đi không ít rác, những quần áo bẩn cùng tất thối cũng đã được bỏ vào máy giặt. Khi Diêm Điềm Dục tắm xong ra ngoài, Tô Linh Kiều đã quét sạch sẽ, cầm khăn lau quỳ trên mặt đất lau. Khi Diêm Điềm Dục chạy xong một trình tự ra ngoài uống một chén nước thì phòng khách đã khôi phục chỉnh tề như lúc mới vừa vào ở, Tô Linh Kiều đang nhón chân lên ban công phơi quần áo. Khi Diêm Điềm Dục viết phần mềm đến quên ăn cơm trưa, đến buổi chiều bụng đói kêu vang ra tới kiếm ăn thì Tô Linh Kiều đã mặc tạp dề ngủ ở trên ghế sa lon, trên TV còn để tiết mục giải trí khôi hài, trên bàn thức ăn đang được đậy cẩn thận.