Đêm sáu năm trước
Chương 5
Tuổi ba mươi sáu là tuổi đẹp nhất của người đàn ông. Ba năm trước, anh bộc lộ tài năng xuất chúng, nổi trội giữa đám anh em cùng lứa trong gia tộc, từ đó, anh thay thế cựu giám đốc điều hành trở thành giám đốc điều hành mới của công ty Khánh Dư. Hơn nữa với dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, khí chất tuyệt hảo, tất cả đều đưa anh trở thành đích nhắm của giới truyền thông
Mười lăm phút ngắn ngủi, anh giải thích hiểu biết của mình về Khánh Dư, phân tích những tệ nạn còn tồn tại trong công ty, đưa ra những đề án hợp lý có thể mang đến ưu thế đứng đầu trong ngành sản xuất, tự tin nhưng không tự phụ, lại để cho hai bên vẫn còn đường xoay sở.
Ngay cả Khánh Xuyên Tây cũng không thể không nhìn cô với ánh mắt khác, đặc biệt là khí chất thuần khiết trên người Tô Linh Kiều, không phải là thứ mà một người lăn lộn trên thương trường có thể giữ được, nhưng sự giỏi giang và tự tin khiến cô giống một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể chinh phục được tất cả khó khăn.
- Tô quản lí, cô có nghĩ tới việc đổi công ti không? Tôi tin tưởng điều kiện của Khánh Dư so với Tề Huy thì tốt hơn nhiều.
Khánh Xuyên Tây nghe Tô Linh Kiều thuyết trình xong thì nổi lên hứng thú.
- Nếu tôi chỉ vì điều kiện tốt hơn mà bỏ sang công ti khác, vậy tôi tin rằng Giám đốc Khánh cũng không cảm thấy hứng thú đâu
Tô Linh Kiều khéo léo lảng tránh câu hỏi của Khánh Xuyên Tây
Đúng vậy, hiện tại Khánh Dư có năng lực đưa ra điều kiện tốt, nếu tương lai có người đưa ra điều kiện tốt hơn thì sao? Lúc này Khánh Xuyên Tây thực sự cảm thấy hứng thú với cô gái Tô Linh Kiều này, một cô gái vừa mang nét trưởng thành lại mang cả chút tinh nghịch của thiếu nữ, thực sự là một đối tượng không tồi.
- Tiểu thư Tô, buổi tối cô có rảnh không?
Khánh Xuyên Tây khéo léo đổi cách xưng hô, cũng đổi luôn mục đích
-A?
Tô Linh Kiều còn đang ngẩn người, Khánh Xuyên Tây đã nhấn xong điện thoại, gọi thư kí của anh ta vào.
- Đưa tiểu thư Tô đi thay đồ đi, bảy giờ tối nay có tiệc rượu ở Ngân Thành, tôi sẽ đi cùng cô ấy.
Đợi Khánh Xuyên Tây dặn dò xong, thư kí của anh ta mang cô đến một trung tâm tạo mẫu, ông chủ trung tâm này tên Lâm Triết, là nhà tạo mẫu số một Đài Bắc.
- Tôi nghĩ quản lí Tô hiểu rõ nếu muốn Khánh Dư cùng Tề Huy hợp tác cô phải làm chút gì đó chứ?
Thư kí của Khánh Tây Xuyên nói xong liền tiêu sái rời đi.
Xem ra người bên cạnh Khánh Xuyên Tây cũng không phải đèn cạn dầu, Tô Linh Kiều nghĩ thầm. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cô để mặc nhà tạo mẫu sắp xếp mấy tiếng đồng hồ, làm SPA, làm kiểu tóc, thậm chí ngay cả móng chân, móng tay cũng chỉnh sửa một phem.
Bảy giờ tối, thư kí Khánh Xuyên Tây đưa cô tới tầng ba sáu khách sạn Hilton, cũng là tầng chuyên dùng để tổ chức các bữa tiếc quý giá nhất, lúc này Khánh Xuyên Tây cũng đang tới.
Bộ váy dạ hội đen đuôi dài chạm đất, cổ áo chữ V, ôm sát bộ ngực tròn của Tô Linh Kiều, phía sau lưng được thiết kế khoét rỗng, để lộ tấm lưng nõn nà, mái tóc được búi ở sau đầu, mấy sợi tóc bung ra xõa xuống, làm cho tổng thể vừa thành thục lại xinh đẹp.
Dưới ánh mắt của Khánh Xuyên Tây, Tô Linh Kiều xấu hổ lảng tránh ,trong mắt anh ta ánh lên dục vọng điên cuồng chiếm giữ của dã thú, làm cho Tô Linh Kiều có cảm giác không thoải mái.
- Ánh mắt của Lâm Triết không tệ.
Tô Linh Kiều uyển chuyển đích đánh vỡ trầm mặc.
- Là ánh mắt của tôi rất tốt, chúng ta đi vào thôi.
Khánh Xuyên Tây kiêu ngạo nói. Mỹ nhân này hắn cảm thấy hứng thú, là con mồi không tệ, đáng để đùa giỡn.
Khánh Xuyên Tây vô cùng thân thiết ôm eo Tô Linh Kiều, bàn tay nóng bỏng đặt trên làn da trần của cô, Tô Linh Kiều nổi da gà. Bị người xa lạ ôm lấy, cô cảm thấy không quen, nếu không phải vì Tề Huy, vì nắm chắc vụ án Khánh Dư, đại tiểu thư cô đã sớm phủi mông bỏ chạy.
Nhân vật chính của tiệc tối là người phụ trách Ngân Thành, chúc mừng Ngân Thành cùng công ty thương mại Nomura Nhật Bản đàm phán thành công.
Khánh Dư cùng Ngân Thành từ trước tới nay đều là đối thủ cạnh tranh, tại sao lúc này Khánh Xuyên Tây lại tham gia tiệc mừng của Ngân Thành, chắc chắn sẽ gây lên xôn xao không nhỏ
Khi hai người vừa bước vào phòng tiệc, tất cả ánh mắt đều không hẹn mà đều tập trung vào Khánh Xuyên Tây, ngay cả Tô Linh Kiều ở bên cạnh anh ta cũng bị ảnh hưởng.
Một tên Khánh Xuyên Tây đã khó đối phó rồi, giờ lại thêm một đám cáo già trên thương trường này nữa, Tô Linh Kiều không thể không thừa nhận cô không thích những yến hội như thế này, khắp nơi đều dối trá, làm cho người ta cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Cô bị Khánh Xuyên Tây kéo đi chào hỏi một đám sói đội lốt cừu. Khóe miệng cô cười đến cứng đơ , người chủ trì bữa tiệc của Ngân Thành còn đặc biệt lại gần tiếp khách. Nếu ánh mắt này là thanh kiếm, Tô Linh Kiều cũng không biết mình chết bao nhiêu lần rồi.
Gần như tất cả các khách mời có chút danh tiếng đều đến chúc rượu xong, Khánh Xuyên Tây mới buông tha cô, hai người lui về một góc ban công.
Khi bức màn được buông xuống, thần kinh Tô Linh Kiều mới thả lỏng, thở ra một hơi, yến hội như vậy so với tăng ca mười mấy tiếng còn mệt hơn, cô dựa vào lang can nhìn bầu trời Đài Bắc, chợt nhớ bên cạnh mình còn một người khác.
-Thực xin lỗi, tôi mệt quá, quên mất anh vẫn còn ở đây.
Tô Linh Kiều cười xin lỗi Khánh Xuyên Tây.
- Không sao, nhìn cô lúc thả lỏng thật là đẹp, nếu không phải ở đây có lang can chắn, ta gần như nghĩ cô sẽ mọc ra một đôi cánh, rồi cứ thế bay đi.
Khánh Xuyên Tây cười yếu ớt nói.
- Ha ha, giám đốc Khánh nói quá rồi, tôi cũng chỉ là người bình thường, làm sao mọc cánh bay đi được?
Tô Linh Kiều bắt đầu cảm thán Khánh Xuyên Tây không hổ là tinh anh thương giới đích tinh anh, vừa mới đối phó một tràng giương cung bạt kiếm, lúc này đã có thể thoải mái cùng nàng cười nói.
-Tiểu thư Tô, người như chúng ta luôn đi chung một con đường.
Khánh Xuyên Tây nhìn thẳng vào mắt Tô Linh Kiều, lời nói đầy ẩn ý.
- Tôi nghĩ cha cô cũng không đồng ý tiếp tục như vậy đâu.
Người như chúng ta. . . . . . Khánh Xuyên Tây đã biết cái gì ư? Mới có mấy giờ, anh ta đã điều tra xong bối cảnh của mình ?
Tô Linh Kiều hít một hơi lạnh, tên này thật đáng sợ, đi trên con đường ấy. . . . . . là đám cưới thương mại hay đám cưới chính trị? Tuy cô là con của Tô Triệu Hằng, nhưng không có nghĩa là cô nhất định phải đi trên con đường này.
- Tôi nghĩ tôi còn chưa đủ tư cách trở thành loại người như giám đốc Khánh
Tô Linh Kiều thầm nghĩ nhanh thoát khỏi không gian chật hẹp này.
- Tôi nghĩ tôi nên về trước, chỗ này không hợp với tôi.
Khánh Xuyên Tây nắm lấy tay Tô Linh Kiều, ỷ vào thân hình cao to, đẩy nàng ngã xuống trước cửa sổ thủy tinh, cúi đầu đem chóp mũi ghé vào tai Tô Linh Kiều, đè thấp giọng nói:
- Không, Tô tiểu thư, cô so với tưởng tượng càng thích hợp với hoàn cảnh này hơn, biểu hiện vừa rồi của cô rất xuất sắc, đây là năng lực trời sinh, tôi tin tiểu thư Tô có thể thích ứng rất nhanh, hơn nữa biểu hiện càng thêm xuất sắc.
Xuất sắc trở thành người lúc nào cũng đeo mặt nạ giả dối như anh ta ư? Điều này thật đáng sợ, cô cũng không muốn trở thành người như vậy đâu.
Lúc trước vì quyến rũ Diêm Triệu Dục, chẳng qua chỉ ra vẻ ôn nhu, vài ngày đã thành công , nếu thật sự phải trở thành người giả dối như thế, cô nhất định sẽ mắc chứng u buồn.
- Giám đốc Khánh, mời anh buông tay!
Tô Linh Kiều kiên định nói.
Nếu anh không buông, cô sẽ hét to lên, đến lúc đó chắc mặt Khánh Xuyên Tây sẽ đen xì mất, ánh mắt Tô Linh Kiều chớp lóe, nàng nghĩ thầm Khánh Xuyên Tây chắc hiểu rõ điều này.
Khánh Xuyên Tây nhìn chăm chú vào giai nhân trong lồng ngực, lần đầu tiên hắn nảy sinh hứng thú với một thứ khác không phải Khánh Dư, trong mắt cô ấy tràn ngập uy hiếp với hắn, nhưng cô lại không hiểu rõ hắn, Khánh Xuyên Tây hắn từ trước đến giờ không phải người dễ bị uy hiếp.
Khánh Xuyên Tây cười tà mị, môi mỏng khẽ chạm vào đôi môi ngọt ngào của Tô Linh Kiều, một tay nắm lấy hai tay cô, một tay vuốt ve tấm lưng trần của cô.
Tô Linh Kiều lập tức muốn giãy dụa hét to, thế nhưng đầu lưỡi Khánh Xuyên Tây lại đặt ngay bên miệng, chỉ cần cô mở miệng, lưỡi hắn sẽ với vào, cô không muốn như thế đâu! Hai cổ tay bị hắn cầm, không thể giãy dụa, cô chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, yếu ớt kháng nghị.
Cuối cùng Tô Linh Kiều nhấc chân lên, định đạp Khánh Xuyên Tây một cái thật mạnh. Khánh Xuyên Tây vội buông cô ra, kéo mạnh tấm rèm đang che phủ thân hình họ.
Nháy mắt, mọi người bị thanh âm tấm rèm rơi xuống hấp dẫn. Chỉ thấy một cô gái hai má đỏ bừng, son môi lem nhem, váy áo xộc xệch, thấy một cái hai gò má đỏ bừng, son môi vựng khai, váy bi liêu khởi đích nữ tử, tất nhiên là không có ai tin Khánh Xuyên Tây bắt buộc cô gái này.
- Cô phải hiểu, cô chỉ có thể ở cùng một chỗ với tôi
Khánh Xuyên Tây thì thầm vào tai cô, xoay người đi ra cửa phòng tiệc.
Đôi mắt đen láy của Tô Linh Kiều ngập nước. Chưa bao giờ cô lại tủi thân như thế này, mờ mịt hứng chịu ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Diêm Triệu Dục. . . . . . Diêm Triệu Dục ở đâu? Chuyện cổ tích không phải đều là khí công chúa gặp người xấu bắt nạt, kỵ sĩ sẽ xuất hiện bảo vệ nàng sao? Diêm triệu dục ngươi ở nơi nào rồi!
Nổi bật trong đám đông, Tô Linh Kiều nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Lúc này, cô chỉ ước hắn không có mặt trong bữa tiệc, cô không cần để cho hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật này, cô không muốn hắn hiểu lầm mình mập mờ với người đàn ông khác.
Thầm mến mười năm, còn chưa chinh phục được Diêm Triệu Dục, hiện tại lại để hắn thấy được mình có quan hệ không rõ ràng với nam nhân khác, chỉ sợ rằng từ đây cô không thể nào có được hắn.
Diêm Triệu Dục đi tới chỗ cô, cởi áo khoác tây trang khoác lên vai cô, ôm thắt lưng cô, mang cô đi khỏi cái yến tiệc ăn thịt người này.
Hai người đi ra phía sau khách sạn, Tô Linh Kiều liền giãy khỏi tay anh.
- Linh Kiều, chúng ta về nhà đi, xe của anh ở bên kia.
Diêm Triệu Dục kéo tay Tô Linh Kiều, ngăn không cho cô cứ tiếp tục chạy không mục đích như thế, cô hất ra; hắn lại nắm, cô lại hất ra; hắn lại kéo cô, cô lớn tiếng thét chói tai.
- Đừng đụng vào người tôi!
Tô Linh Kiều cảm thấy người mình thật bẩn, tuy rằng cũng có lúc cô lén lút xem phim người lớn, mới gần đây cũng nhìn thấy ba mẹ hôn môi, thể nhưng cô vẫn giữ lại nụ hôn đầu, lưu lại cho Diêm Triệu Dục, vậy mà bây giờ lại để một nam nhân ghê tởm lấy mất.
- Được rồi, được rồi, anh không chạm vào em, đừng kích động.
Diêm Triệu Dục biết tâm trạng của Tô Linh Kiều không ổn, để mặc cô cứ đi thẳng phía trước.
Đi suốt nửa giờ, đột nhiên Tô Linh Kiều dừng lại, khom người cởi giày cao gót tùy tiện ném vào thùng rác, sau đó cứ để chân trần, đi không mục đích trên đường.
Trông thấy ánh đèn neon từ một quán bar không xa, Tô Linh Kiều không chút do dự bước vào, cô nghĩ chỉ có cồn mới giúp cô giải tỏa.
Thực ra Tô Linh Kiều vừa đến yến hội, Diêm Triệu Dục đã thấy cô , nếu không phải Tô Linh Kiều quá mức căng thẳng, cô nhất định sẽ phát hiện ánh mắt của Diêm Triệu Dục.
Anh biết Tô Linh Kiều tới cùng Khánh Xuyên Tây, bối cảnh gia đình của hắn không có gì để chê, từ trước đến nay giữ mình trong sạch, không có tin tức ong bướm gì bên ngoài, là một người hoàn hảo để chọn làm hôn phu.
Diêm Triệu Dục nhìn thấy Tô Linh Kiều như chim nhỏ nép vào bên người Khánh Xuyên Tây. Một người xinh đẹp, một người anh tuấn, đứng bên nhau đẹp như bức tranh. Ngực anh ê ẩm vị chua, nhưng cũng không có nghĩ tới việc đi quấy rầy.
Anh không yên lòng nói chuyện cùng ông chủ Ngân Thành. Khi Tô Linh Kiều bước tới gần chỗ bọn họ, anh cố ý đi toilet, muốn Tô Linh Kiều không phát hiện ra sự tồn tại của mình.
Khi anh nhìn thấy Khánh Xuyên Tây tránh thoát ánh mắt của mọi người đem Tô Linh Kiều ra sau bức màn, anh hẳn là nên tiến lên ngăn cản, anh không nên để cô biến mất khỏi tầm nhìn của mình, anh không phát hiện phía dưới nụ cười của cô là sự sợ hãi, anh không nên để cô một mình đối mặt với chuyện này.
Diêm Triệu Dục lại hối hận một lần nữa. nhưng chỉ có thể lặng lặng đi phía sau Tô Linh Kiều, chờ nàng quay lại lao vào vòng tay mình.
Tô Linh Kiều bước vào một quán bar, Diêm Triệu Dục cũng đi vào theo, Tô Linh Kiều đem áo khoác tây trang trả lại cho hắn, để lộ tấm lưng trần trắng nõn hấp dẫn tất cả động vật giống đực trong quán bar.
Diêm Triệu Dục muốn chạy lên che lại cảnh đẹp đi, lại bị ánh mắt Tô Linh Kiều ngăn cản, ánh mắt lạnh như băng cùng tuyệt vọng chưa từng xuất hiện qua trong mắt cô.
Từ trước đến giờ đều là hắn lạnh lùng nhìn cô, còn cô luôn cười hì hì đầy ấm áp với hắn, không nghĩ tới ánh mắt như vậy thật làm tổn thương người khác.
Diêm Triệu Dục ngồi cách Tô Linh Kiều một ghế, thấy Tô Linh Kiều một ngụm uống hết cốc rượu.
Khách tại quán bar sớm đã phát hiện mỹ nữ cùng bạn trai mặt lạnh giận dỗi, lá gan cũng lớn lên, không ít tên háo sắc lại đã sớm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh Kiều.
Một tên lá gan lớn, đặt mông ngồi giữa Tô Linh Kiều và Diêm Triệu Dục, đùa giỡn nói:
- Mỹ nữ, tâm tình không tốt à? Anh đây mời em uống rượu, có muốn cùng anh chơi một lúc không, anh cam đoan là lúc tâm trạng em tốt lên ngay.
Tô Linh Kiều không trả lời, ngược lại thì Diêm Triệu giả bộ như khách uống rượu say, hung hăng đấm một quyền, đánh rớt ba cái răng cửa của tên kia, tên khách say rượu phun một ngụm máu, nhìn vào mắt nhìn Diêm Triệu Dục, cái ánh mắt như dã thú phát điên này làm cho người ta không rét mà run, hai chân gần như là nhũn ra chạy ra khỏi quán bar.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
11 chương
57 chương
15 chương
17 chương
96 chương
10 chương