Tiêu Nguyệt mang theo tâm trạng phơi phới gió xuân cùng Giang Thành Xuyên về lớp.  Vốn lớp một và lớp hai ngay sát nhau,  hai người vốn chỉ cần cứ đi với nhau mãi là được,  giờ Giang Thành Xuyên bị chuyển sang lớp 6, vậy nên anh đành phải để Tiêu Nguyệt vào lớp trước,  còn mình rẽ sang hướng nam.  Người hướng bắc,  kẻ nơi hướng nam,  quả thật có chút bất tiện. Hai người đi đến cửa lớp học,  Tiêu Nguyệt không vào lớp ngay,  cô đứng dựa người vào cửa. Giang Thành Xuyên thấy lạ,  lên tiếng hỏi: "Còn chuyện gì sao? " Mấy người bạn ở trong lớp tuy bên ngoài ra vẻ chăm chú làm đề,  nhưng Tiêu Nguyệt biết họ đang dựng tai lên nghe,  chỉ hận không thể quang minh chính đại tới trước mặt hai người mà nghe họ nói chuyện. Giang Thành Xuyên vốn không thích bị người khác chú ý quá nhiều,  Tiêu Nguyệt cũng không muốn làm anh khó xử,  dứt khoát hỏi: "Cậu không định quay lại lớp một à?  Dù gì thi Đại học cũng là chuyện quan trọng. " Động chạm vào vấn đề này là rất nhạy cảm,  đàn ông chung quy vẫn là vậy,  lòng tự trọng rất cao.  Có người đàn ông nào muốn phụ nữ để ý,  suy nghĩ về sự nghiệp của mình ư?  Vậy nên Tiêu Nguyệt khá lo lắng,  cô không muốn hai người chỉ vừa quen nhau đã đường chia đôi ngã,  nhưng cô thật sự quan tâm tới tương lai của Giang Thành Xuyên.  Anh tài giỏi,  đẹp trai,  tính tình cũng khả quan,  không cho là quái gở,  mai sau mà bị vùi dập không phải uổng sao? Giang Thành Xuyên đánh mắt về phía lớp một.  Vẫn là cảnh tượng như năm nhất,  yên tĩnh,  ai cũng lo học hành,  thi cử. Tiêu Nguyệt bắt đầu lo lắng,  chẳng lẽ,  anh tự ái rồi sao? Giang Thành Xuyên mắt thấy biểu tình lo lắng không yên của Tiêu Nguyệt,  đưa tay xoa đầu cô: "Không sao cả,  dù gì mình thi trường năng khiếu,  học chỉ là phụ,  chưa kể năng lực học của mình không phải tầm thường. " Viên đá trong lòng Tiêu Nguyệt như được tháo bỏ, cô gạt tay Giang Thành Xuyên ra,  chỉnh lại mái tóc rối: "Tự luyến! " Nói xong,  cô bỏ vào lớp,  Giang Thành Xuyên ở bên ngoài lắc đầu,  cười bỏ đi. Vừa vào trong lớp,  đám bạn liền chạy ra,  đâu còn thấy bộ dạng chăm chỉ như mấy phút trước nữa.  Tiểu Mai ngồi ở bàn cuối,  đặt cây bút xuống vở,  khoa trương than vãn: "Haiz,  ngày nào cũng phải chứng kiến tình chàng ý thiếp mặn nồng của người ta,  trái tim bé bỏng này sao chịu nổi. " Cô nàng đưa tay lên ngực trái,  biểu cảm nhăn nhó. Mấy người bên cạnh cũng hùa theo: "Một đống cẩu lương như vậy a! " Tiêu Nguyệt đi lên bảng,  cầm lấy một ít mẩu phấn vụn,  cô ném từng viên vào từng người: "Không lo học đi,  mấy cậu còn ở đó mà lo chuyện bao đồng. " Mấy người cười lớn rồi lại lao đầu vào làm đề. Tiêu Nguyệt đi xuống cuối lớp,  định trở về chỗ ngồi của mình.  Khi đi ngang qua chỗ của Trương Lan Phi,  cô dừng bước. Trương Lan Phi cùng hai người bạn khác đã túm tụm lại,  tay chỉ vào màn hình điện thoại: "Cô gái này là ai,  sao lại từ trong xe Lão Lục bước xuống? " Tiêu Nguyệt cúi người xuống,  nhìn vào màn hình,  quả thật là hình ảnh cô nhìn thấy lúc chiều,  có điều bài báo này đã khoa trương phóng đại lên không ít,  thổi phồng mối quan hệ của Lục Dương và Dương Thần Sơ lên rất nhiều. Chuyện Tiêu Nguyệt và Lục Dương là anh em nuôi ai ai cũng biết,  Trương Lan Phi thấy Tiêu Nguyệt ở gần mình,  cô nàng ngước mắt lên: "Tiêu Nguyệt,  anh cậu đang qua lại với cô gái này sao? " Hai cô bạn kia cũng nhìn cô,  ánh mắt đầy chờ mong.  Trong lớp này,  chuyện của Lục Dương,  chỉ có Tiêu Nguyệt là nắm rõ nhất. Tiêu Nguyệt chỉ tay vào ảnh Dương Thần Sơ: "Cô ấy hả? " Trương Lan Phi cùng hai người kia gật đầu. Tiêu Nguyệt suy nghĩ một lúc,  rồi đột nhiên nhớ ra: "Hình như mình từng thấy anh mình và chị ấy nói chuyện với nhau qua video call a!  Chắc chắn là quan hệ không bình thường,  anh mình là người thế nào,  các cậu chắc biết rõ. " Dứt lời,  cô khoan thai đi về chỗ ngồi,  bỏ lại ba khuôn mặt ngáo ngơ ở phía sau. Tiểu Mai ở phía sau vỗ vai cô: "Ê, lời cậu nói lúc nãy là thật hả? " Tiêu Nguyệt nhún hai vai,  quay lên.  Cô lấy điện thoại ra,  nhắn đi một tin: "Anh xem tin tức chưa?  Hai người tiến triển nhanh vậy hả? " Cô để điện thoại xuống bàn,  lấy đề toán ra làm.  Khoảng mười lăm phút sau,  máy rung lên,  báo tin nhắn tới.  Màn hình hiện lên mẩu tin: "Em giúp anh làm một chuyện. " Tiêu Nguyệt nhìn thấy nội dung tin nhắn,  ngôn từ như vậy chứng tỏ Lục Dương đang rất nghiêm túc.  Cô nhắn lại: "Anh nói xem,  nếu làm được,  em sẽ giúp. " Lục Dương nhanh chóng gửi tới: "Em tan học về thuyết phục mẹ tới Đài Truyền hình Trung ương,  nói đỡ cho Dương Thần Sơ.  Cô ấy đang gặp rắc rối.  Anh làm việc này không tiện. " Tiêu Nguyệt nhăn mày,  rốt cuộc Dương Thần Sơ gặp rắc rối gì mà cần mẹ cô ra mặt giúp đỡ?  Nhà họ Tiêu làm kinh doanh,  đối với đài Truyền hình,  bố mẹ cô cũng đầu tư không ít,  gần như ngang với Chính phủ.  Cần mẹ cô tới tận nơi nói hộ,  e rằng chuyện này không nhỏ.  Tiêu Nguyệt cũng không ở lại lớp lâu,  buổi chiều đa phần là giờ tự học,  cô dọn sách vở,  trở về Tiêu gia. ___ Tiêu Nguyệt biết lịch trình của ông bà Tiêu hôm nay,  buổi tối họ sẽ về nhà ăn cơm. Tiêu Nguyệt về đến nhà đúng lúc người làm đang chuẩn bị bữa tối.  Cô bước thẳng lên lầu,  đặt cặp sách xuống giường,  thay một bộ quần áo thoải mái rồi xuống lầu. Khi cô đi vào trong bếp,  người làm vội vàng dừng động tác xào rau lại,  lau chùi sạch sẽ hai tay,  cúi người: "Tiểu thư,  sao cô lại vào đây?  Trong bếp toàn mùi thức ăn,  cô mau ra phòng khách ngồi đi,  tí nữa ông bà chủ sẽ về ngay thôi. " Tiêu Nguyệt xua xua tay,  cười nói: "Thím cứ làm đi,  cháu chỉ muốn phụ giúp chút thôi. " Tiêu Nguyệt đi đến bếp,  cầm đũa đảo rau trong chảo,  mùi rau xanh thơm ngát khiến bụng cô bắt đầu biểu tình. Người làm thấy vậy lại càng lúng túng không biết làm sao,  vậy nên khi nghe thấy tiếng bụng Tiêu Nguyệt kêu òng ọc thì như được giải cứu.  Bà đi đến tủ lạnh,  lấy ra một ít hoa quả,  sau khi rửa sạch,  bà xếp ra khay,  đặt xuống bàn: "Tiểu thư ăn tạm ít hoa quả cho đỡ đói vậy,  tôi sẽ nấu nhanh bữa tối thôi. " Tiêu Nguyệt thực chất cũng không biết nấu ăn,  rau trong chảo bị cô đảo lộn xộn,  chỗ dính chi chít vào nhau,  chỗ thì lại lớt phớt có một ít.  Cô xấu hổ cười trừ,  đành ngồi xuống bàn ăn hoa quả. "Thím Vương,  thím có biết mấy giờ bố mẹ cháu về không? " Thím Vương một tay đảo rau,  một tay thử canh trong nồi: "Có lẽ khoảng sáu giờ ông bà chủ sẽ về.  Tiểu thư có chuyện gì gấp lắm sao? " "Dạ,  có chuyện cần họ giúp. " Thím Vương cười xán lạn,  khóe mắt có vết nhăn vì thời gian dúm lại một chỗ.  Bà là người chăm sóc Tiêu Nguyệt từ nhỏ đến lớn,  mọi sở thích,  tính cách của cô bà đều nắm rõ trong lòng bàn tay.  Thường ngày Tiêu Nguyệt chẳng bao giờ vào bếp,  nay lại chủ động muốn nấu ăn,  chắc chắn là muốn lấy lòng ông bà chủ qua bữa tối này. Tiếng chào hỏi của người làm bên ngoài cắt ngang cuộc nơi chuyện của hai người. "Ông chủ.  Bà chủ. " Ông bà Tiêu cả người mệt mỏi ngồi xuống sofa.  Ông Tiêu nới lòng cà vạt,  bộ dáng bơ phờ.  Bà Tiêu ngồi bên cạnh nói khẽ: "Thôi bỏ đi,  cũng chỉ là một bản hợp đồng nhỏ thôi mà. " Tiêu Nguyệt bê đĩa hoa quả ra khỏi bếp.  Mấy ngày nay cô cũng coi như biết chút tin tức,  công ty nhà họ Từ đang ra sức bành chướng,  mở rộng thi trường tiêu thụ,  tất yếu sẽ ảnh hưởng tới doanh thu,  lợi nhuận của những công ty khác,  Tiêu Dao chắc chắn không tránh khỏi.  Ông Tiêu là người trọng danh dự,  hợp đồng nắm trong tay rồi mà còn bị cướp không khác nào tát một cái vào mặt ông. Ông thở đai não nề.  Tiêu Nguyệt cẩn thận đặt đĩa hoa quả xuống bàn: "Bố,  mẹ,  có chuyện gì xảy ra sao? " "Không có gì,  công ty xảy ra vút chuyện nhỏ. " "Thật chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?" Tiêu Nguyệt không tin lắm vào lời nói đối phó này.  Nếu chỉ là chuyện nhỏ,  sao bố cô lại phải phiền lòng như thế? Ông Tiêu đứng dậy,  vỗ nhẹ vai cô: "Không có chuyện gì,  con cứ lo học là được. " Nói xong,  ông bước lên lầu,  bà Tiêu cũng ra xoa đầu con gái rồi theo ông lên. Hai người tắm rửa xong liền bước xuống lầu,  thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn,  tâm tình của hai người cũng như được khởi sắc,  vẻ mặt tốt hơn nhiều so với khi mới về. Tiêu Nguyệt gắp thức ăn cho bố mẹ. "Bố mẹ ăn thử món cá này xem,  thím Vương nấu ngon lắm! " Ông Tiêu nhìn Tiêu Nguyệt: "Dạo này con học tập sao rồi?  Còn maya tháng nữa là thi Đại học rồi đấy. " "Dạ,  thưa bố,  con vẫn học bình thường. " "Ừm,  vậy là tốt. " Ông Tiêu hài lòng.  Cả nhà họ Tiêu có duy nhất một cô con gái,  tuy họ đã nhận nuôi Lục Dương nhưng dẫu sao cũng đâu thể giao cả công ty cho người ngoài được,  huống hồ anh còn không có hứng thú với kinh doanh.  Vậy nên,  mọi trọng trách kế thừa sự nghiệp nhà họ Tiêu đều đặt lên người Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt cắn đũa,  cô đang suy nghĩ không biết mở lời với bà Tiêu thế nào.  Hạ Lan là người phụ nữ nhạy cảm,  con gái bất ngờ quan tâm họ như vậy,  sao không thể có chuyện gì được chứ? "Tiêu Nguyệt,  con có gì muốn nói sao? " Tiêu Nguyệt dật mình,  cô biết mình không thể nào qua khỏi đôi mắt tinh tường của bà Tiêu. "À mẹ,  ăn cơm xong mẹ có thể đến Đài Truyền hình trung ương một chuyến được không? " Hạ Lan nhướng mày: "Đài Truyền hình Trung ương?  Để làm gì? " "Anh có một người bạn làm phóng viên ở bên đó,  giờ đang gặp rắc rối,  muốn nhờ mẹ lên tiếng giúp đỡ chút ít. " Tiêu Nguyệt lại gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của bà. Hạ Lan khó hiểu: "Anh con làm nghệ sĩ,  lại đi giúp đỡ phóng viên? " Tiêu Nguyệt biết ông bà Tiêu mà biết chuyện này,  kiểu gì Lục Dương cũng gặp rắc rối với họ,  nên cô sẽ cậy lực giấu chuyện này đi,  được đến đâu hay đến đó. "À,  là bạn học chơi thân cấp ba của anh ấy, mẹ biết mà,  bạn bè nhờ giúp đỡ sao lại nỡ chối từ? " Ông Tiêu ở bên cạnh vốn im lặng,  nghe đến đây liền lên tiếng: "Là nam hay nữ? " Tiêu Nguyệt khó xử.  Nếu nói dối là nam,  khi bà Tiêu đến đó chẳng phải bị lộ sao.  Còn nếu nói là nữ?  E rằng chuyện này khó thành. "Con cũng không rõ.  Thôi mẹ cứ giúp họ đi,  coi như nể mặt anh con chút. " Bà Tiêu đăm chiêu suy nghĩ,  ông Tiêu ở bên làm động tác gật đầu,  xem như là đồng ý.  Tiêu Nguyệt ngồi đối diện thấy vậy liền hớn hở: "Mẹ,  mẹ đồng ý nha? " Hạ Lan xưa nay hiếm khi lên tiếng giúp đỡ người ngoài,  nay muốn bà đến Đài Truyền hình đánh tiếng với họ,  điều này cần xem xét kỹ.  Sau một lúc,  tưởng chừng như rất lâu rồi,  Tiêu Nguyền mới nghe thấy câu trả lời của Hạ Lan,  nhưng nó lại khiến cô không ngờ. "Được,  mẹ sẽ giúp với điều kiện anh con phải làm đại diện cho sản phẩm sắp ra của Tiêu Dao. " Tiêu Nguyệt ngạc nhiên,  cô không thể tin bà Tiêu lại có thể tính toán lợi ích với cả người nhà.  Cô đặt đũa xuống bàn không hề nhẹ: "Mẹ!  Đấy là bạn của anh! Với lại chuyện này con cũng không thể quyết được. " Hạ Lan từ tốn ăn cơm: "Dù gì vẫn là người ngoài.  Mẹ làm việc luôn đặt lợi ích lên đầu.  Nếu anh con không đồng ý thì thôi vậy,  mẹ cũng hết cách. " Hết chương 25