"Mami con mới về!" Ngọc Á Vi trượt khỏi cánh tay rắn rỏi của ba mình, nhào tới ôm chầm lấy Avis. Avis giờ phút này làm gì còn giữ được vẻ lạnh lùng vốn có, cô mỉm cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình, ôn nhu hỏi: "Hôm nay quen được nhiều bạn chứ?" "Dạ cũng bình thường." Bình thường sao? Đoán chắc là con bé lại học vẻ mặt của cô, làm bộ như người lớn ở trong lớp rồi đây. Cái tên Á Vi là do chính Ngọc Cẩm Lăng đặt, khỏi nghĩ cũng biết đây là cái tên lấy từ tên cô - Avis. Năm đó sau khi hắn thấu hiểu mọi điều thì liền đi, chỉ đơn giản là nói một câu cảm ơn với cô, không còn gì khác nữa. Avis từ nhỏ bản tính đã lạnh lùng vô cảm, nhưng thời khắc này lại có một tia mất mát. Nhưng rất nhanh cô cũng không để ý nữa, quen rồi, cô đã quen với việc cô độc một mình. Vậy mà một tháng sau, hắn lại đứng trước nhà cô, gõ cửa, còn mang theo kiện lớn kiện nhỏ quần áo cùng vật dụng, kèm theo một câu: "Em có hoan nghênh anh đến đây sống cùng em không?" Avis kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt hắn chân thành không giả dối, nụ cười trên môi có chút ngượng ngùng, gương mặt lại đỏ lên, cả hai lỗ tai cũng đỏ theo... Avis như thế này mà còn không nhìn ra hắn có ý gì thì đúng là hữu danh vô thực trong giới tâm lý học rồi. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, tuy nhiên, tay lại không chần chừ mà đóng cửa lại. Rầm Ngọc Cẩm Lăng há hốc mồm, không ngờ cô gái nhỏ lại tuyệt tình như vậy. Nhưng không sao, không vào được cửa chính thì vào bằng cửa sổ vậy! Suốt mấy tháng trời chai mặt ở lỳ trong nhà Avis, Ngọc Cẩm Lăng hành động và lời nói luôn song hành với nhau. Hắn nói chuyện tương đối nhiều hơn một chút, không cần Avis hỏi, hắn đã tự nói thao thao bất tuyệt. Cuối cùng vào một hôm đầy nắng, hai người rốt cuộc cũng cầm trên tay cuốn sổ đỏ nhỏ. Avis tính tình lạnh nhạt nhưng giờ phút này cũng cười thật tươi, Ngọc Cẩm Lăng nhìn đến thất thần, ngẫm nghĩ sau này sẽ cố tạo ra nhiều điều vui vẻ cho cô, chọc cô cười, bởi vì vợ hắn cười lên thật sự rất đẹp! Đến khi Avis mang thai hắn mới đưa cô đến nước D để cho mẹ hắn cùng chăm sóc. Mặc dù hắn vẫn chưa cho thân vương Vincent sắc mặc tốt nhưng mà đã chấp nhận làm người thừa kế của ông ta, bị mẹ hắn thuyết phục nên cũng đã đổi lại họ. Dù là vậy, hắn vẫn thích dùng danh xưng Ngọc Cẩm Lăng hơn, công ty hiện tại hắn điều hành người ta vẫn quen gọi hắn là Ngọc tổng. Từ lúc đó đến nay hắn chưa một lần mong nhớ về Vân Nghê, mỗi lúc nhớ đến cũng là cảm thấy mình bị quỷ ám, thật sự không muốn nhớ lại đoạn quá khứ đó nữa. ----------------------- "Á Vi, em thấy anh có đẹp trai không?" Cố Hạo Tư dạo này chuyện vui vẻ nhất chính là mỗi khi ra chơi sẽ đến bắt chuyện với Ngọc Á Vi, dường như không biết chán là gì. Ngọc Á Vi ban đầu còn bài xích, nhưng mà nói mãi Cố Hạo Tư không chịu nghe nên cũng lười quản. Dẫu sao cũng là con nít với nhau, Ngọc Á Vi ban đầu có không thích Cố Hạo Tư nhưng mà dần dần thấy cậu cứ lẽo đẻo theo mình thì cũng coi Cố Hạo Tư là bạn, nói chuyện liền thân thiết hơn hẳn. Hai đứa trẻ ngày càng thân, cũng bắt đầu bày nhiều trò xấu trong trường. Ví như có nhiều bạn thích kiếm chuyện với Ngọc Á Vi quá đi, rõ ràng là Cố Hạo Tư bám lấy bé, tại sao mấy bạn nữ kia cứ... Thôi thì người nào gây chuyện người đó chịu trách nhiệm vậy: "Cố Hạo Tư, anh đi mà giải quyết đám con gái kia đi!" "Thế anh có được quà không?" "Em không cần biết, anh làm cái gì đó đi!" "Vậy anh sẽ bỏ sâu vào cặp họ." "Có được không đó? Sâu đâu có đáng sợ!" Cố Hạo Tư cảm thán: "Trong đám con gái chỉ có mình em là không sợ thôi đấy!" Ngọc Á Vi suy nghĩ một lúc liền gật đầu thích thú: "Cái này được a. Em và anh cùng bỏ sâu vào cặp họ đi!" ---------------------- "Cái tên heo mập lớp bên cạnh vậy mà còn dám viết thư tình cho em sao, Á Vi? Đúng là con nít bây giờ lớn sớm thật!" Ngọc Á Vi khinh bỉ: "Anh cũng lớn sớm thật!" Cố Hạo Tư: "..." "Anh sẽ trừng trị nó!" "Vậy... em nghĩ đánh cắp bài tập về nhà của cậu ta đi, chắc chắn là cô giáo sẽ phạt nặng đó!" "Anh nghĩ là mình lấy nguyên cái cặp luôn cho lành." ...... Và còn rất nhiều rất nhiều ký ức trẻ thơ tươi đẹp nữa, nhưng mà tình bạn dù có đẹp cách mấy cũng sẽ có lúc chia tay. Ngọc Á Vi không hiểu vì nguyên nhân học hết tiểu học liền chuyển đi. Cố Hạo Tư vì vậy mà cũng thay đổi tính cách, không còn nghịch ngợm hoạt bát như trước nữa. Để lại trong tim một nút thắt chưa gỡ. Nút thắt này đi theo cậu đến tận khi trưởng thành, đến tận khi tìm ra được Ngọc Á Vi, chính tay Cố Hạo Tư bắt cô tháo gỡ nó.