"Lỡ rồi... mai làm tiếp vậy!"     Avis nói xong liền đi luôn, để lại Ngọc Cẩm Lăng vẫn đang muốn trút giận mà không biết trút vào đâu!     Ngọc Cẩm Lăng nhìn trời, lại nhìn về phía cánh rừng, hắn muốn tìm thêm vài khúc cây nữa.    Không biết từ lúc nào mà hắn lại chú tâm vào cái việc nhảm nhí này đến vậy!     Đợi đến khi hắn trở về thì tuyết đã rơi ngày một nhiều hơn, Ngọc Cẩm Lăng toàn thân lạnh cóng. Khi đi ngang qua phòng khách thì thấy một thân ảnh nhỏ đang ngồi cuộn tròn trên sofa.     Avis ngồi đó, mắt hướng về lò sưởi, vẻ mặt lúc này đã không còn sự lạnh nhạt vốn có, chỉ là không có biểu cảm đặc biệt khác mà thôi.    Nhưng chính vì vậy mới khiến Ngọc Cẩm Lăng cảm thấy cô gái này đang rất cô đơn. Nghĩ lại thì căn biệt thự lớn như vậy lại chỉ có mình cô ta ở đây. Cũng chẳng tiếp xúc nhiều với người dân.    Đây không biết là nơi nào, không có tivi, không có internet, họ sống ở đây cứ như thời trung cổ, chả có gì cả.    Làm sao cô ta sống nổi ở một nơi buồn tẻ như thế này?     Bỏ đi, cũng không phải chuyện của hắn, tại sao hắn phải lo cho một kẻ đã giam cầm mình chứ?     Ngày hôm sau Ngọc Cẩm Lăng lại tiếp tục gọt giũa, nhưng khác là lần này còn có Avis ngồi kế bên!    Ngọc Cẩm Lăng căng thẳng, tại sao hắn phải căng thẳng nhỉ? Hắn không biết. Nhưng hiện tại căng thẳng là căng thẳng thôi.     Vì hắn căng thẳng cho nên việc gọt giũa khó khăn vô cùng, cơ hồ còn tệ hơn ngày hôm qua nữa!     Hắn khổ sở như vậy, thế mà khi nhìn qua Avis thì bắt gặp khóe miệng cô ta lấp lánh ý cười.    Ngọc Cẩm Lăng tim đập thịch một cái, lần đầu tiên thấy cô ta có dáng vẻ này, cũng không tệ...     Nhưng mà sao cô ta lại cười? Là cười hắn sao?    Ngọc Cẩm Lăng nhíu mày không vui:     "Này!"     Avis ngay lập tức trở về dáng vẻ cũ, giọng nói còn lạnh hơn núi tuyết:     "Có phải muốn tôi ấn định thời gian hoàn thành không hả?"     Ngọc Cẩm Lăng phát run, cô ta là loại người gì vậy?     "Không... Ý tôi là... Ý tôi là... Cô có muốn giúp một tay không?" Trời ạ... Mày điên rồi Ngọc Cẩm Lăng!     "Anh ấm đầu à?"    Ngọc Cẩm Lăng: "..." Tôi biết ngay mà... -------------------------------     Ngọc Cẩm Lăng cuối cùng cũng đã hoàn thành xong cái vật trang trí này. Mặc dù không đẹp nhưng hắn tốn rất nhiều công sức để hoàn thành.     Lúc dán những khúc gỗ lại với nhau, Ngọc Cẩm Lăng vẫn phải gọt giũa nhiều lần cho cân đối với tổng thể.     Ngọc Cẩm Lăng chỉ vừa định đem về cho Avis xem thì lại có một cậu thanh niên chạy đến, trong lúc Ngọc Cẩm Lăng sơ ý liền cướp lấy ngôi nhà gỗ!     "Cậu... Mau trả lại đây!"    "Tại sao tôi phải trả?" Cậu thanh niên cười đắc chí,  trong khi Ngọc Cẩm Lăng lại không hiểu chuyện gì xảy ra.    Cậu ta là muốn quậy phá sao?    Cậu thanh niên nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu cùng thiếu nhẫn nại của Ngọc Cẩm Lăng cười khẩy một cái rồi nói:     "Tôi là thích cái nhà gỗ này, thích thì cứ giành lấy thôi!"     Cậu ta xoay người chạy đi, Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức đuổi theo. Thể lực của hắn mặc dù không tệ nhưng đối với một người từ nhỏ đã quen thuộc như cậu trai kia thì làm sao có thể so kịp. Được một lúc thì đã hoàn toàn mất dấu!     Ngọc Cẩm Lăng tức người, chỉ còn biết trút giận lên thân cây. Mang một tâm trạng vừa buồn bực vừa khó hiểu trở về.     Cứ nghĩ Avis sẽ cho qua chuyện này, không ngờ cô ta bắt buộc hắn làm lại cái mới, lần này làm theo vẻ ngoài của tòa biệt thự này!     Ngọc Cẩm Lăng có lý cũng không thể nói lý với Avis, đành buồn bực đi làm lại cái mới.    Vả lại Avis bảo chỉ cần làm được, cô ta sẽ thả hắn ra, không cần hắn phải tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa!     Lần này mặc dù đã có kinh nghiệm từ lần trước nhưng vẫn không khiến Ngọc Cẩm Lăng bớt chật vật hơn.     Tốn bao thời gian và công sức để hoàn thành theo yêu cầu của Avis, vậy mà cậu thanh niên kia lại xuất hiện thêm lần nữa!     Lần này không tốn thời gian vòng vo lâu, cậu ta lấy được ngôi nhà gỗ trang tay thì chạy một mạch đi. -------------------------    Mai văn sẽ đăng tiếp phần còn lại nhé. Nhưng mà có bạn nào biết lý do tại sao cậu thanh niên lại cướp ngôi nhà gỗ nhỏ ko?