"Anh hãy làm một ngôi nhà gỗ nhỏ để trang trí đi!"    Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức nhíu mày nhìn cô ta, hắn ghét cái biểu cảm lạnh lùng máu lạnh của Avis, ghét sự thờ ơ vô cảm của cô ta.    Mặc dù cô ta có xinh đẹp, nhìn cũng dịu dàng yếu đuối, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, vẻ ngoài này không thể khiến hắn có cảm tình được!    Avis đứng bên ngoài, ánh nắng rọi vào càng nổi bật được màu tóc đặc biệt của cô, nhưng đôi mắt xanh vẫn lạnh lẽo như thế, làn da trắng cũng không hồng hào lên chút nào.    Biểu cảm lạnh nhạt ra lệnh cho Ngọc Cẩm Lăng, từ hôm cô ta động thủ thô bạo, đến nay hắn mới gặp lại cô ta, thức ăn của hắn là do người dân ở đây nhiệt tình cho.    "Tôi không biết làm!"    "Tôi không cần biết!"    Ngọc Cẩm Lăng thở hắt ra một tiếng, lại là cái biểu cảm quen thuộc đó! Vết thương mấy hôm trước vẫn còn đau...    "Nguyên liệu?"    "Tôi chỉ cung cấp cho anh keo dán, và dao, còn lại tự tìm!"    "Cô thật vô lý!" Hắn nghĩ hắn sẽ điên mất! Cô ta nghĩ mình là ai chứ?    "Đừng nói tôi không cảnh cáo trước: Phải do chính tay anh làm!" -----------------------------    Ngọc Cẩm Lăng không hiểu cô ta đang muốn làm cái gì, là đày đọa hắn theo cách đơn giản này sao? Là Cố Hạo Khương sai khiến?    Ngọc Cẩm Lăng lại thở dài, hắn không muốn làm những công việc này, và... Hắn cũng không biết làm, nhưng nếu không làm theo lời cô ta thì không thể thoát khỏi đây được thậm chí... Còn không giữ được mạng!    Lời nói lạnh lùng của cô ta ngày hôm đó hắn vẫn còn nhớ như in, nỗi sợ chạy dọc theo sống lưng hắn khiến cả người hắn căng cứng, không động đậy nổi!    Quay trở lại với công việc quái gở của mình, Ngọc Cẩm Lăng ban đầu còn định nhờ vài người dân ở đây tìm phụ mình nguyên liệu, nhưng nhớ lại lời cảnh cáo kia liền bỏ ngay ý định đó đi.    Hắn không còn cách nào khác đành phải tự kiếm những khúc cây nhỏ rơi sát bìa rừng.    Những khúc cây nhỏ này đương nhiên không cùng kích thước, Ngọc Cẩm Lăng lại phải gọt giũa nó kỹ lưỡng thì mới mong đúng ý cô ta.    Đợi đến khi cũng đươc kha kha khúc cây phù hợp thì tay hắn cũng bắt đầu sưng rộp lên rồi. Việc gọt giũa này khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều. Phải có sự khéo léo, nhưng hắn từ nhỏ đã không phải làm việc gì liên quan đến dao kéo, thái được rau củ đã tốt lắm rồi! Cho nên hắn phí rất nhiều khúc cây, cho nên lại mất một thời gian tiếp tục lượm nhặt.    Tiếp theo hắn lại phải dán chúng lại với nhau, chắc chắn là không thể làm qua loa được rồi, cô ta chỉ hận không tìm ra vô số điều để bắt lỗi hắn mà thôi!    Ngọc Cẩm Lăng cảm thấy mình thật thảm hại, lại hèn yếu mà tuân theo lời của một cô gái còn nhỏ tuổi hơn mình! Từ trước đến nay hắn luôn đứng trên đỉnh cao, người người tôn kính, còn bây giờ thì... Nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ không còn là hắn nữa!    Lạnh quá...    Ra là tuyết rơi.    Ngọc Cẩm Lăng ngước nhìn bầu trời, nhìn thấy những bông tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống, hắn đưa tay lên chạm vào, bông tuyết đáp trên tay hắn sau đó chậm rãi tan đi...    Thật yếu ớt, như Tiểu Nghê vậy...    Nhớ quá... Hắn nhớ cô.    Hiện tại cô như thế nào rồi, có phải đang hạnh phúc bên Cố Hạo Khương? Hắn không thích điều đó.    Hắn ích kỷ, hắn biết, nhưng hắn không muốn thay đổi, hắn muốn giữ Vân Khê cho riêng mình...    "Vào nhà đi!"    Giọng nói quen thuộc vang lên, Ngọc Cẩm Lăng thở dài quay qua nhìn Avis. Cô ta vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, trời rất lạnh khiến cô ta trông càng nhợt nhạt hơn.    Ngọc Cẩm Lăng bỗng muốn bảo cô ta mặc thêm áo, nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Tại sao hắn phải lo cho cô ta làm gì?    Ngọc Cẩm Lăng đi vào nhà, sau đó như sực nhớ cái gì, liền trở ra.    Sao không thấy?    Những khúc cây nhỏ hắn chuẩn bị dán lại không thấy đâu hết!    Đang loay hoay tìm kiếm thì trông thấy Avis đang dựa cột nhìn mình, trong lòng hắn liền dâng lên điềm xấu...    "Avis, cô có thấy những khúc cây nhỏ của tôi không?"    Avis làm vẻ mặt bất ngờ, nhưng mà hiển nhiên không quen giả vờ, nhìn là biết ngay đang gạt người!    "A... Những cái đó là của anh sao? Lúc nãy trời lạnh quá, đốt lò sưởi lên xong đi ra ngoài liền thấy chúng, xấu như vậy tôi nghĩ là anh sẽ không dùng nó đâu, cho nên tôi ném vào đống lửa luôn rồi!"    "Cô... Cô cố ý!" Ngọc Cẩm Lăng chưa bao giờ bị trêu chọc như thế, cảm thấy bản thân đúng là món đồ chơi của cô ta, hai tay đã nắm lại thành quyền, hiển nhiên rất tức giận    Cũng may hắn còn biết khống chế, là người khác chắc đã đánh cô ta rồi!