ạc Trăn ngồi trên ghế phụ, vị trí này khiến cô hơi cảm giác được sủng ái lại vừa mừng vừa lo, thực tế là trước đây cho dù có ngồi xe của Hạ Thiên Liên ra ngoài hoạt động, sếp Hạ cũng đều vứt thẳng chìa khóa xe cho cô để cô làm tài xế, Lạc Trăn cảm thấy, con người này không phải là thích nô dịch cô mà là thật sự không thích lái xe. “Lần này đến chỗ nào?” “Rẽ trái.” Lạc Trăn chỉ đường, quán Trung Hoa cô khâm điểm [1] là một quán ăn im ắng vô danh, cái người bình thường chỉ đến những nhà hàng cao cấp lúc này đương nhiên chỉ có thể vừa lái vừa hỏi đường. “Ngay từ đầu do em lái đã chẳng phiền phức đến như vậy.” Hạ Thiên Liên thầm than. Lạc Trăn uống ngụm trà sữa trên tay, “Không đi thì thôi.” “Đại tiểu thư à, lúc em cảm thấy em sắp gặm chết người ta, em cũng nên biểu hiện rõ ràng một chút chứ.” Lạc Trăn cười hì hì, “Lòng tự tôn bị vùi dập?” “Chắc là không.” Hạ Thiên Liên khẽ cười, “Chỉ cảm thấy tình hình hơi gay go.” Lạc Trăn hiểu sơ sơ, không thấu đáo lắm, “Bạn em nói, những người học triết học dù ít dù nhiều tư tưởng cũng khá quái dị, xem ra câu này không phải là giả.” Hạ Thiên Liên thần sắc nhàn nhã, “Bạn em thú vị đấy.” “Có cơ hội sẽ giới thiệu cho anh làm quen.” “Vậy thì không cần phiền phức như thế.” Lạc Trăn cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hạ Thiên Liên, anh có tin vào duyên phận không?” Hạ Thiên Liên hiếm khi nghe thấy Lạc Trăn đề cập đến chủ đề mang cảm tính như vậy, nghĩ ngợi một lát, cười nói, “Trước đây không tin, hiện tại, có thể.” “Anh là một người theo chủ nghĩa duy vật lý trí.” Hạ Thiên Liên nở một nụ cười nhàn nhạt, “Anh không phủ nhận.” Lạc Trăn duỗi cái eo uể oải, “Còn em là một người theo chủ nghĩa duy tâm lý trí.” Hạ Thiên Liên bật cười, “Em đang ám chỉ anh điều gì thế?” Lạc Trăn huýt sáo, “Em dễ vui vẻ hơn anh.” “Dẫn dắt từng bước không phải là tác phong của em.” Hạ Thiên Liên nghiêng đầu liếc cô một cái. Lạc Trăn giơ tay, “Ok, em thừa nhận, em được người ta nhờ cậy, hy vọng tinh thần anh phấn chấn mạnh mẽ, tráng kiện nhanh nhẹn, khỏe mạnh chín chắn, that’s all.” “Loạn thật.” Hạ Thiên Liên phá lên cười. “Em cũng cảm thấy mình không có thiên phú an ủi người ta gì cho cam.” Nói thật, cái đống triết học bên trên cũng đủ muốn lấy mạng của cô. Lạc Trăn nhoài người trên cửa xe, đón gió, cốc trà sữa ô mai trong tay đặt trên bệ cửa, lắc lư lắc lư. “Còn em thì rất tin vào duyên phận.” Lạc Trăn nghiêng đầu uống ngụm trà sữa, “Giống như… dừng xe!” Hạ Thiên Liên sửng sốt, chiếc xe dừng một cách đột ngột. Lạc Trăn nhìn đăm đăm về một nơi ngoài cửa xe, sau đó nhảy xuống xe. “Lạc Trăn, em đi đâu thế?” Hạ Thiên Liên nhoài người ra. Lạc Trăn không quay đầu lại, tiếp tục chạy về một phía nào đó. Hạ Thiên Liên cũng xuống xe theo, một giây sau, uể oải dựa vào xe, đưa tay day day giữa hai lông mày. Người đàn ông tao nhã dựa trên chiếc ghế ngoài trời, quần áo bên trong sạch sẽ, quần vải màu đen, đầu hơi nghiêng nghiêng, hai mắt nhắm lại, cả người thoáng qua trông tái nhợt lại cô tịch. Cách hai mươi mét, Lạc Trăn nửa chạy, sau đó dừng lại, bước đến. Ánh nắng xuyên qua những khe lá lác đác tản xuống, rơi trên người anh, có cảm giác lạnh buốt. Lạc Trăn đi đến trước mặt người đàn ông nọ. Gió thổi qua lá cây phát ra những âm thanh xào xạc. Lông mi anh khẽ run, chậm rãi mở mắt. “Sao anh lại ở đây?” Lạc Trăn hỏi. Con ngươi đen láy không một gợn sóng, tĩnh mịch như nước đọng, nhìn người trước mắt. Lạc Trăn nhíu mày, “Hỏi anh đấy! Sao sắc mặt lại trắng bệch thế này? Không khỏe à?” Đôi đồng tử dần dần bị che phủ bởi một tầng sương mù, anh vươn tay ra. Lạc Trăn vô thức bị nắm chặt, cúi người xuống, mu bàn tay cầm trà sữa sờ lên trán anh. “Dưới ánh mặt trời anh cũng có thể duy trì được nhiệt độ này, không dễ dàng gì.” Anh chỉ ngóng nhìn cô, thản nhiên bình tĩnh. “Tôi đang hỏi anh, đừng có giả ngơ với tôi.” “Lạc Trăn…” “Hử?” “Tay em thật ấm.” “Nói nhảm, anh coi tôi là người chết hả!” Ánh mắt của anh dần dần sáng rõ, “Lạc Trăn…” “Sao thế?” “Anh đói bụng.” Lạc Trăn quả thực không dám tin, “Anh không bị bệnh đấy chứ! Bụng đói không đi tìm đồ ăn, còn ngồi đây giả bộ trầm mặc.” Anh rút tay về, đứng dậy, ôm lấy cô. Lạc Trăn còn chưa kịp phản ứng, “Anh…” “Anh làm sao?” Giọng nói lành lạnh nhàn nhạt. “Anh hút thuốc à?” “Không.” “Cả người toàn là mùi thuốc.” Anh khẽ hừ một tiếng, “Hút có một điếu.” Rõ ràng là nói dối số lượng. Lạc Trăn đẩy đẩy anh, nhưng không đẩy ra nổi, “Này anh, người đi đường rất nhiều đấy.” “Anh biết.” “… Di động của anh hình như đang rung.” “Anh biết.” Lạc Trăn cười cười, “Mạc Hoành, tôi hẹn người ta ăn cơm rồi.” “… Anh biết.” Lực trên đôi tay bỗng siết chặt hơn. “Lạc Trăn, có thể đi được chưa?” Thanh âm cười như không cười truyền tới từ phía sau. Lạc Trăn giật mình, lần này cố thêm sức đẩy Mạc Hoành ra, xoay người về phía ngọn nguồn của tiếng nói. Hạ Thiên Liên tao nhã đứng cách đó ba mét, sắc mặt vẫn bình đạm không chút biểu cảm. Trong tình huống này, bất cứ ai cũng có phần xấu hổ, Lạc Trăn cào cào tóc, “Sorry sếp, bắt gặp một người bạn thôi.” Sau đó hơi lộ vẻ do dự đoạn giới thiệu, “Mạc Hoành. Hạ Thiên Liên.” Hai người đàn ông cùng bí hiểm khẽ gật đầu. “Anh đói rồi.” Giọng nói nhàn nhạt mang theo chút u buồn. Lạc Trăn quay đầu lườm Mạc Hoành một cái, dúi trà sữa trên tay cho anh, “Uống trước đi.” Xoay người đối diện với Hạ Thiên Liên, “Sếp, hình như lại khiến sếp bị viết vé phạt rồi.” Lạc Trăn hơi cảm thấy áy náy, bên kia là khu vực không được đỗ xe, khi nãy mình hét dừng xe đúng là có phần lỗ mãng. Mạc Hoành hừ lạnh, cầm trà sữa uống một ngụm, hương vị quá ngọt khiến anh nhíu mày. Hạ Thiên Liên cười nhạt, “Không sao, cũng không phải là lần đầu tiên, tập quen cũng tốt.” Lạc Trăn ồ một tiếng, “Biết cách học ứng dụng vào thực tế đấy.” Mạc Hoành kéo cô lại, đối diện với anh. Lạc Trăn cau mày, “Sao thế?” “Khẩu vị của em vĩnh viễn vẫn tệ như vậy.” Mạc Hoành trả lại trà sữa cho cô. Lạc Trăn chỉ chỉ vào anh, “Đừng có tùy tiện chê bai sở thích của người ta.” Quay đầu mỉm cười, “Sếp, anh có thể khấu trừ hóa đơn này vào tiền lương của em, em sẽ không để bụng đâu.” “Anh ta có khả năng sẽ để bụng.” Giọng nói trầm tĩnh. Lạc Trăn xoay người về phía Mạc Hoành, cười lạnh một tiếng, “Anh nghĩ ai cũng kỳ quặc như anh chắc.” Giọng nói của Mạc Hoành không nhanh cũng không chậm, “Khiến anh tức giận em sẽ vui hơn sao?” Nắm đấm của Lạc Trăn kẹt lại trên eo, hai giây sau bỗng bật cười, khoát khoát tay, “Bỏ đi, hôm nay không tranh cãi với anh nữa, dù thế nào anh mãi mãi cũng không đấu lại tôi.” Đối thủ quá kém, vừa bắt đầu đã chẳng có tí tính khiêu chiến nào. Mạc Hoành hiển nhiên rất không dễ chịu trước câu nói này của cô, ngữ khí lạnh nhạt, “Em mồm miệng ác ý cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.” “Này, tôi không thèm tranh cãi với anh, anh lại còn tự tìm lấy phiền phức à.” Lạc Trăn tức cười. Mạc Hoành nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng, “Muốn cùng nhau ăn cơm không?” Lạc Trăn suy xét lời đề nghị này, nhưng thật sự không giống một sự bố thí, đang định cất lời châm biếm, người phía sau đã cười nói, “Lạc Trăn, anh không hy vọng sẽ bị viết giấy phạt thứ hai đâu.”