Ý đồ của Lục Tề Phong hết sức rõ ràng rồi, đôi tay Lữ Duy Duy chống đỡ ở trước ngực, làm giãy giụa vô nghĩa, cô tức giận nhìn chằm chằm anh, miệng không nói lại đả kích của anh. "Đàn ông đáng chết, đứng lên cho tôi, không phải anh mới vừa nói tiểu lão đệ bị phế sao? Anh tốt nhất có chừng mực" Lục Tề Phong xấu xa cười một tiếng, giọng trầm thấp không đứng đắn tràn ra, "Phế hay không phế, sau khi dùng qua mới biết!" "Không cần! Anh cút ngay!" "Không được, cần thiết muốn, anh muốn biết có phải thật sự bị phế hay không, nếu quả thật bị phế, em cần phải chịu trách nhiệm đối với anh". Lục Tề Phong đổi một bộ dạng người phụ nữ thanh âm kiều mỵ, tựa như một tiểu tức phụ bị uất ức. Lữ Duy Duy nghe được trong thanh âm của anh như cô gái tức giận này, nhớ lại một màn đêm đó anh ở trong quầy rượu cùng yêu lôi nhân một dạng, cô quả thật muốn chết, "Lục Tề Phong, thật không chịu nổi, anh có thể như người đàn ông hay không?" "Không chịu nổi? A, vậy anh thì cho em cởi? Ở lại sẽ anh sẽ khiến em nhìn đến một mặt anh vô cùng đàn ông". Lục Tề Phong xấu xa cười ra tiếng, anh bắt đầu giở trò đối với Lữ Duy Duy, tà mị trên mặt này đều là hài lòng. "Lục Tề Phong, anh đi chết. . . . . . Ưm. . . . . .". Lời nói phía sau còn chưa kịp ra khỏi miệng, toàn bộ hòa tan ở trong miệng Lục Tề Phong. Không lâu sau, trong không khí tràn ngập mập mờ vang lên một trận tiểng thở gấp và tiếng rên rỉ yêu kiều. . . . . . ——— ————– Đã ăn cơm trưa, Hàn Trạch Vũ lại ôm Lãnh Tiếu Tiếu đi dạo một vòng ở cửa hàng bách hóa, quay đầu nhìn thật đúng là siêu cao. Cô lớn như vậy, đoán chừng chung vào một chỗ cũng không có nhiều hơn một ngày hôm nay. "Trạch Vũ, chúng ta trở về đi?" Lãnh Tiếu Tiếu thật sự không chịu nổi những thứ ánh mắt ý vị sâu xa kia. Đặc biệt là những người phụ nữ kia ánh mắt đố kỵ, xem ra hận không được đem cô nuốt trọn. "Đồ vật cần thiết cũng mua hết rồi hả?" Hàn Trạch Vũ không chút nào cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu cảm giác khó chịu, dù thế nào đi nữa anh rất hưởng thụ. "Tôi không thiếu cái gì, nhà tôi đều có" Lãnh Tiếu Tiếu cho đến bây giờ cũng rất tiết kiệm, trước công ty bách hóa giảm giá nhiều, cô mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày, bây giờ còn có chút không dùng được. "A, này nán lại sẽ đi đến nhà của em một chuyến, đem đồ dùng cần thiết cũng dời đi qua tốt lắm" Hàn Trạch Vũ tự nhiên nói xong, dường như Lãnh Tiếu Tiếu nửa đời sau sẽ phải trải qua với anh. Mà Hàn Thi Dư vẫn đi theo sau lưng trong mắt lửa giận ghen tỵ cơ hồ muốn đem Lãnh Tiếu Tiếu đốt thành tro bụi. "Tôi thật sự phải ở chỗ của anh sao?". Lãnh Tiếu Tiếu áp chế hưng phấn trong lòng, nhưng vẫn có chút do dự, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi. Hiện tại cũng dọn đi nhà anh, vậy nếu như kỳ hạn ba tháng đến, cô có thể xách một đống đồ gì đó từ nhà bọn họ ra ngoài hay không? "Thế nào, có phải em không muốn?". Sắc mặt của Hàn Trạch Vũ hơi biến hóa. "Không phải, tôi chỉ là muốn nói. . . . . ." "Em không được quên, trong ba tháng này, tất cả của em đều là của anh, em cần thiết phải tồn tại ở trong phạm vi tầm mắt của anh". Hàn Trạch Vũ lãnh khốc cắt đứt lời nói của Lãnh Tiếu Tiếu. Hàn Trạch Vũ vừa nghĩ đến Lãnh Tiếu Tiếu có thể muốn tránh khỏi mình, tâm tình của anh cũng có chút không khống chế được, dường như anh có chút giống như một người phụ nữ, không có cảm giác an toàn, giống như chỉ có hợp đồng mới có thể trói chặt cô. Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, nụ cười nhàn nhạt trên mặt này trong nháy mắt cứng lại, thân thể cũng biến thành cứng ngắc. Lại là phần hợp đồng kia? Thì ra là lúc trước anh đối với mình dịu dàng trong nháy mắt, chỉ là muốn thời thời khắc khắc coi chừng chính mình mua đồ, cũng không có bất kỳ hàm nghĩa gì khác? "Thả tôi xuống, tự tôi có thể đi" Lãnh Tiếu Tiếu giùng giằng từ trên thân anh nhảy xuống, chân vừa rơi xuống đất liền truyền đến một hồi cảm giác đau từ xương, xen lẫn một tí uất ức trong trái tim kia, nước mắt bắt đầu tụ tập ở trong hốc mắt. Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu nhịn đau, trái tim mềm nhũn, muốn đem cô ôm vào lòng. "Chị Tiếu Tiếu, hay là em đỡ chị?" Hàn Thi Dư thật vất vả thấy Lãnh Tiếu Tiếu rời khỏi lồng ngực anh Trạch Vũ, cô vội vã đi lên xuyên qua, cứng rắn đẩy Hàn Trạch Vũ ra. "Cám ơn em Thi Dư" Thấy Thi Dư nhiệt tình như vậy, Lãnh Tiếu Tiếu hết sức cảm động. Cô cảm thấy mình rất may mắn, mặc dù gặp được một người anh lạnh lùng, nhưng lại tặng kèm một cô em gái dịu dàng săn sóc. "Đừng khách khí, chị Tiếu Tiếu, chúng ta còn phải đi mua đồ sao?". Gương mặt của Thi Dư săn sóc. "Không cần, dù sao cũng ở không lâu, không dùng được quá nhiều đồ". Lãnh Tiếu Tiếu có hàm ý nói xong, dùng ánh mắt bình thản liếc Hàn Trạch Vũ một cái. Quả nhiên, Hàn Trạch Vũ nghe cô lời nói này, đôi mày kiếm kia nhíu lại thật sâu. "Nếu không mua, vậy thì về nhà?" Hàn Trạch Vũ buồn buồn ném một câu nói, không ở đây quản các cô hai chân đi thẳng về phía thang máy. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong đầu hết sức khổ sở, cô hướng về phía Hàn Thi Dư mạnh mẽ lộ ra một nụ cười, "Thi Dư, chúng ta đi" "Đi, chị chậm một chút! Cẩn thận trượt!" Hàn Thi Dư một bên ý tốt nhắc nhở, vừa nhìn một chút vũng nước đọng trước cửa thang máy cách đó không xa kia, đáy mắt kia thâm tàng bất lộ thoảng qua một nét ác độc. Cõi lòng Lãnh Tiếu Tiếu đầy vẻ u sầu, vịn tay Thi Dư, từ từ di chuyển chân chậm rãi bước về phía trước, chỉ chốc lát trên trán liền toát ra mồ hôi hột. Bởi vì đi phải cố hết sức, cũng bởi vì đau đớn này kéo xuống. "Chị Tiếu Tiếu, chị rất nóng sao? Em đi mua cho chị bình nước, chị chờ ở chỗ này em một chút" "Ai! Thi Dư!" Lãnh Tiếu Tiếu vừa định nói không cần, Hàn Thi Dư liền chạy đi thật nhanh, cô nhìn xem cái ghế cách không xa kia, cật lực nhấc lên cái chân bị thương kia từ từ đi về phía đó. Nhưng mà, đang ở cách chỗ đó không xa, cô đột nhiên cảm thấy chân trượt, ngã ầm ầm ở trên đất. "A" Một hồi đau tan lòng nát dạ từ mắt cá chân của cô trực tiếp truyền đến tim của cô, chỗ mắt cá chân vốn là bị trẹo kia giống như nghe được một tiếng vang thanh thúy, Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở kêu lên một tiếng.