Đôi tay Hàn Trạch Vũ để trong túi, đứng ngạo nghễ trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ sững sờ mất hồn!
Suy nghĩ như bay tới nửa năm trước!
Anh nâng tay phải lên, nắm chặt thành quả đấm, nhìn trong lòng bàn tay khối bài cũ kỹ treo ngược kia, nhanh chóng lại ngửi thấy hương thơm đặc biệt kia. Anh chậm rãi nhắm mặt lại, ảo tưởng cô đang ở bên cạnh!
Nếu không phải cô lưu lại vật này trong đêm đó, anh thật cảm thấy đây như là nằm mơ, giống như là “mộng tình” mất hồn trong đêm mưa!
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa, cắt đứt mạch suy nghĩ vô tận của anh!
Anh mở mắt ra, vẻ tức giận hiện lên mặt của anh.
“Vào đi!”
Nghe được âm thanh tức giận của anh, người quản lý tiến vào, nhìn thấy mặt đen thui của anh, lập tức cúi đầu, vâng vâng dạ dạ báo cáo ứng viên vào làm chỗ thư kí tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Hàn, sau khi chúng tôi đàm phán xong, đây là ba ứng viên, xin ngài xem qua”.
“Trước để xuống đi!”. Hiện tai Hàn Trạch Vũ không có ý định nhìn qua thứ này, anh chỉ bàn làm việc của anh, ý bảo ông có thể ra ngoài.
“Dạ, Hàn tổng, vậy….. hôm nay trước hết để bọn họ trở về, hôm nào thông báo thời gian phỏng vấn vậy ạ?”
Quản lý nhân sư đã sắp 50 tuổi, nhưng đối mặt vị tổng giám đốc lãnh khốc trẻ tuổi này, cảm giác trong lòng vẫn hoảng sợ!
Tác phong làm việc của anh hết sức cứng rắn, tuyệt đối sẽ không bởi vì ông là nhân viện kỳ cựu còn đối với ông mở một mặt khác. Sơ ý một chút cũng có thể khiến mình bị cuốn gói đi!
Đặc biệt là trong ngày mưa! Tất cả mọi người phải cẩn thận!
“Chờ tôi nhìn xong rồi nói tiếp!”. Hàn Trạch Vũ khẩn trương liếc mắt nhìn quản lý nhân sự, hòa hoãn một chút tâm tình của mình.
“Được, được, tôi đang để cho các cô ấy chờ đợi!”. Quản lý nhân sự nói xong, như trút được gánh nặng liền vội vàng xoay người rời đi!
Anh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đi đến trước bàn làm việc, nhìn vào mấy phần tài liệu!
Đột nhiên có khuôn mặt thanh tú lọt vào mắt anh. Anh nhìn tên tuổi của cô : Lãnh Tiếu Tiếu!
Tiếu Tiếu? Cười chúm chím?
Tấm bài treo ngược bên trên cũng có một chữ Tiếu, là cô sao? Trong lòng của anh dâng lên một cảm giác kỳ quái! Nhưng một giây kế tiếp, anh liền đem ảo giác này hủy bỏ.
Đêm ấy, cô tựa như tòng nhân liền biến mất không giấu vết, không lưu lại chút tung tích nào, lần này làm sao có thể liền xuất hiện ngay trước mặt của anh? Hơn nữa có khi cô đứng ở trước mặt của anh, anh cũng có thể không nhận ra cô!
Bây giờ cũng chỉ có thể coi là một giấc mộng đi?
Nghĩ tới đây, anh khổ sở lắc đầu mọt cái, đem một tờ bay qua!
-----------------Lãnh Tiếu Tiếu ở phòng họp chờ, nhìn qua hai ứng viên kia một chút, lén lén chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi toilet, cô tìm đường trở về, phiền não nói thầm.
“Đây là công ty quái quỷ gì vậy? Như mê cung vậy, hình như là cả đại tập đoàn nhưng hiệu suất làm việc tốc độ như rùa, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt, đứng đợi nửa giờ còn không có tin tức thì tiểu thư đây liền tránh người!”
“Vị tiểu thư này, xin chào, xin hỏi……?”
Hàn Trách Vũ từ toilet ra ngoài, liền nhìn thấy người phụ nữ xa lạ ở nơi này đi loanh quanh, còn không ngừng thì thầm trong miệng.
“A…..”. Tự dưng ở chỗ vắng vẻ này lại có âm thanh, dọa cô không nhẹ!
“Cái người này có tật xấu à? Qủy quái gì lại không đi, lại theo phía sau người khác muốn hù dọa…..?” Khi Lãnh Tiếu Tiếu nhìn rõ ràng người đàn ông sau lưng mình thì cô kinh ngạc miệng không thể khép lại được nữa rồi!
Là anh? Lại là anh? Làm thế nào trùng hợp như vậy?. Trời ạ, cô không biết sao lại gặp xui xẻo như vậy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
54 chương
124 chương
30 chương
96 chương
336 chương
95 chương
25 chương