"Tại sao hẹn tôi gặp mặt ở chỗ này? Đây là nhà của cô sao?" Lữ Duy Duy quan sát cái căn phòng nhỏ tinh sảo này, trên tường đều là hình ảnh phụ nữ? Nhìn ra được cô ta cực kỳ yêu mến phụ nữ? Chỉ là, giống như có nhiều chỗ không thích hợp, một mảnh trống không, cảm giác phải là trước đó có treo qua thứ gì, sau đó bị lấy xuống. "Đúng vậy a, hẹn ở nhà tôi không tốt sao? Xử lý những chuyện này không có người nào quấy rầy thì tốt hơn." Tiểu Trang nhàn nhạt nói một chút. "Tốt, nói vào chuyện chính đi, hình đâu? Có điều kiện gì cô cứ nói đi? Bây giờ cũng khuya lắm rồi, tôi còn muốn về nhà với con trai." Lữ Duy Duy vừa nghĩ tới những thứ đó, trong lòng của cô liền cực kỳ muốn đánh cuộc. "Rời khỏi Lục Tề Phong, rời khỏi Đài Bắc." Tiểu Trang thong thả nói, không có một tia phập phồng, giống như cái yêu cầu này cô có đồng ý hay không cũng không sao cả. Đang nói đến tên tuổi của Tề Phong, trên gương mặt đó cũng không mang một chút tình cảm, Lữ Duy Duy không khỏi có chút nghi ngờ. "Cô không phải yêu Tề Phong? Tại sao?" "Đúng, tôi không thương anh ta, nhưng cô cũng không thể thương anh ta được." Tiểu Trang khổ sở giơ khóe miệng. "Tại sao? Cô căn bản cũng không thương anh ấy, vậy tại sao muốn ngăn cản chúng tôi ở chung một chỗ? Cô làm những thứ này là vì cái gì?" Lữ Duy Duy không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của tiểu Trang, làm cho đầu óc cô choáng váng, buồn bực. "Cái này cô không cần biết, mỗi người làm bất kỳ một chuyện gì cũng có lý do, Thiên Lỗi có khỏe không? Bệnh của anh ta như thế nào rồi?" vẻ mặt Tiểu Trang lạnh nhạt, một bộ dạng khám phá việc đời. Tiểu Trang đột nhiên chuyển qua chủ đề khác khiến Lữ Duy Duy hơi kinh ngạc rồi. Thiên Lỗi? Cô ta biết Thiên Lỗi? Chẳng lẽ ban đầu tất cả đều có liên quan đến Thiên Lỗi? Chính là vì để cho mình ở lại bên cạnh anh? Không, không thể nào, Thiên Lỗi không phải là người như thế, anh ấy sẽ không làm ra những chuyện như vậy? Sẽ không, sẽ không, Lữ Duy Duy ngươi tỉnh táo, tỉnh táo lại? "Cô biết Thiên Lỗi? Cô cũng biết bệnh của anh ấy?Vậy cô yêu Thiên Lỗi sao? Là thế này phải không?" Lòng tràn đầy nghi ngờ khiến trong giọng nói của Lữ Duy Duy không khỏi có chút run rẩy. "Cô đang ở đây hoài nghi? Cô sợ sao? Cô sợ chuyện này có liên quan đến Thiên Lỗi?" Thấy nét mặt của Lữ Duy Duy tiểu Trang hừ lạnh một tiếng, lộ ra một bộ dáng không đáng trả lời, "Mấy năm qua này, tôi cho là cô đã hiểu rõ tất cả con người của anh ấy." "Tôi không có, tôi tin tưởng Thiên Lỗi, anh ấy sẽ không bao giờ làm như vậy ." Lữ Duy Duy chưa có đủ biện giải thuyết phục. "Chuyện này từ đầu tới đuôi đều là do tôi làm, vì người tôi yêu, chỉ là, tôi làm như vậy giống như đã hãm hại cô ấy sâu hơn, có lẽ, tôi thật sự có lỗi rồi." Tiểu Trang nói một chút đột nhiên trở nên hết sức ưu thương. “ Cô đã hiểu rõ sai lầm rồi, vậy cũng chớ lôi tôi xuống, cô bỏ qua cho tôi đi, hiện tại tôi chỉ muốn cùng con trai của tôi cùng nhau sống một cuộc sống bình thường, tươi đẹp mà thôi." Nghe được giọng nói của tiểu Trang giọng có chút mềm nhũn, Lữ Duy Duy vội vàng xin cô ta. "Nhưng mà có một số việc một khi đã làm sai, thì không thể vãn hồi được nữa, cô hiểu chưa? Nếu như có thể bắt đầu lại, có lẽ Bất Hối đã không lựa chọn như vậy. Tốt lắm, không nói những thứ này, uống ly trà trước đi?" cảm xúc của Tiểu Trang lập tức trở nên kích động, cô ta rót cho Lữ Duy Duy cùng mình mỗi người một ly trà, tự nhiên uống trước. T7sh. Lữ Duy Duy căn bản không có ý đề phòng người khác, thấy tiểu Trang cũng uống rồi, nên cô cũng không chút hoài nghi bưng ly trà lên uống. Một hồi mơ màng đánh tới, cô dần dần mất đi ý thức trước, cô nhìn thấy trên mặt Tiểu Trang lộ ra vẻ ưu thương cùng oán hận vô cùng, có một tia nước mắt. . . . . . Tiểu Trang sâu kín đặt ly trà xuống, ngón tay của cô ta nhẹ nhàng xẹt khuôn mặt của Lữ Duy Duy, vẻ phức tạp sờ lên khuôn mặt của Duy Duy. "Thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới, Thiên Lỗi, anh đã quên đi cam kết ban đầu của chúng ta, anh không nên để cho cô ta trở về, ngày mai, tất cả đều kết thúc. Mỹ Giai, chị phải hạnh phúc đó?" Tiểu Trang khổ sở cười, nước mắt lã chã rơi xuống. Tiểu Trang nói xong lấy ra một con dao gọt trái cây kéo cánh tay của Lữ Duy Duy qua. Dưới ánh đèn, con dao kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bức người, giống như là ma quỷ khát máu, làm cho trái tim người ta run lên. Đột nhiên, trong căn phòng yên tĩnh, có một bài nhạc chuông vang lên? Anh nói yêu em hãy cùng em đi Chân trời cũng đi theo em Góc bể cũng đi theo em Quyết định cũng không quay đầu lại. . . . . . Anh nói yêu em hãy cùng em đi Dũng cảm dắt tay của em Khiến tình yêu dẫn chúng ta đến cuối. . . . . . Bài hát này là khát vọng của cô ta đối với Lâm Mỹ Giai, cô hi vọng cô ấy có thể dũng cảm đối mặt với ánh mắt của người đời, dũng cảm đứng ở bên cạnh mình, vô luận chân trời góc biển, chỉ cần có tình yêu là tốt rồi? Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, con dao trong tay tiểu Trang cạch keng một tiếng rơi trên đất? Là cô ấy? Là Mỹ Giai? Cô ấy chưa từng gọi điện thoại tới cho mình bao giờ? Tâm tình vui sướng chiếm hữu trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt. Có thể trước khi rời đi, được nghe lại âm thanh của cô ấy, cũng coi như cuộc đời này kết quả tình cảm có một dấu chấm thỏa mãn? "Này, Mỹ Giai?" "Tiểu Trang, em ở đâu? Chị muốn gặp em?" Hôm nay sau khi Tề Phong đi, Lâm Mỹ Giai cũng không biết tại sao, trừ chuyện tình của Tư Tề làm cho cô phiền lòng ra, cô còn cảm thấy đặc biệt trống không, hình ảnh đầy trong đầu đều là ánh mắt ai oán của tiểu Trang, những cái đó khiến tâm tình của cô hết sức mãnh liệt muốn gặp tiểu Trang, cô phá vỡ nguyên tắc mấy năm qua không liên lạc với tiểu Trang, mà gọi điện thoại. "Em đang ở. . . . . ." Tiểu Trang đang chuẩn bị nói địa chỉ nhà ở của mình, nhưng khi nhìn Lữ Duy Duy đang nằm hôn mê bên cạnh, "Em ở đâu? Chị đi tới tìm em?" "Chị đang ở nhà, Tề Phong đi khỏi rồi, hiện tại chị rất khổ sở, tiểu Trang, bây giờ chị muốn gặp em, chị cũng cần em." Trong lời nói của Lâm Mỹ Giai có một tia lệ thuộc mà chính cô cũng chưa từng phát giác ra. Có thể chính cô cũng không có phát giác ra, ba năm này, tiểu Trang đối với mình săn sóc tỉ mỉ ân cần đã sáp nhập vào cuộc sống của mình, thói quen của mình đã quen với sự tồn tại của cô ấy, thói quen yêu thương mà cô ấy đã bỏ ra. Lời nói của Lâm Mỹ Giai khiến tiểu Trang kinh ngạc không thôi, qua nhiều năm như vậy, chị ấy chưa bao giờ nói qua lời như vậy, chị ấy cho tới bây giờ đều là bị động tiếp nhận mình. "Mỹ Giai, chị đừng khổ sở, hiện tại em liền tới đó, chị hãy chờ em?" Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của tiểu Trang kích động không cách nào nói ra ngôn ngữ, cô ta vội vã đứng dậy soi gương chỉnh sửa mình một chút. Trước khi xuất phát, cô ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lữ Duy Duy, cô ta chần chờ một chút, ôm Duy Duy vào phòng tắm. Con dao kia cuối cùng rạch lên cánh tay uyển chuyển của Duy Duy, tiểu Trang nhìn một ít máu đỏ tươi tích tích chảy xuống, buồn bã cười. "Cô cũng đừng gấp gáp, chờ tôi trở lại, tôi sẽ đi cùng cô, đời này tôi nợ cô, đời sau tôi trả lại cho cô?" Thần sắc Tiểu Trang ảm đạm, sau khi cô ta đóng kỹ cửa phòng tắm, đi ra ngoài. Sau khi Tiểu Trang lái xe ra khỏi chung cư, một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng đi theo.