Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 244
Ban đầu Lữ Duy Duy không hề có điềm báo trước đã phản bội lại tình cảm của bọn họ, anh vẫn nghĩ hoài không ra, mặc dù anh từng cố gắng tìm hiểu rõ ràng, nhưng Lữ Duy Duy nói đả kích anh nặng nề, để cho anh phẫn nộ được mất phương hướng.
Hôm nay, từ trong miệng đứa bé nghe được lời nói kia, cộng thêm phản ứng quá kích động trước đó của Lữ Duy Duy, khiến anh lần nữa dâng lên nghi ngờ.
"Đứa bé thì biết cái gì? Anh cho rằng xảy ra chuyện gì?" Lữ Duy Duy làm ánh mắt anh ngu ngốc, lạnh lùng nói.
"Anh không muốn suy đoán, anh muốn nghe em nói, xảy ra chuyện gì? Tư Tề nói em bị người xấu bắt nạt?"
Lục Tề Phong nhìn chòng chọc vào con mắt cô, không nhường cô có cơ hội trốn tránh.
"Đúng vậy, tôi chính là bị người xấu bắt nạt, không bị người bắt nạt thì làm sao có thể có Tư Tề?" Lữ Duy Duy bị nhìn chằm chằm không chỗ lẩn tránh, có chút sốt sắng gầm nhẹ.
"Đáng chết, không nói thật à? Anh sẽ có biện pháp biết. Còn nữa, Tư Tề tồn tại là em tình anh nguyện, anh không nhớ rõ anh từng ép buộc em, cho nên, em đừng làm anh mang tiếng oan ở trước mặt đứa bé." Lục Tề Phong nói xong mặt không đỏ tim không đập.
Anh hiển nhiên quên mất, anh thu Lữ Duy Duy vào tay thế nào.
"Anh cút ra ngoài cho tôi. Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh?" Lữ Duy Duy dùng sức hất tay của anh ra, tránh né ánh mắt tức giận của anh.
"Anh cảnh cáo em, lần sau còn dùng loại giọng nói này nói chuyện với anh, anh sẽ khiến em hối hận." Mặt Lục Tề Phong u ám, ám chỉ dùng Tư Tề uy hiếp Lữ Duy Duy.
Trái tim Lữ Duy Duy hạ xuống, không có nói chuyện, yên lặng đứng dậy bắt đầu thay quần áo.
Có điều không tránh anh, vậy cũng là một loại thỏa hiệp không tiếng động?
Lục Tề Phong nhìn chằm chằm dáng người uyển chuyển ở trước mặt mình từ từ tháo áo ngủ xuống, cổ họng anh khô sáp, gian nan nuốt nước miếng, ép buộc mình quay đầu, đi tới hướng bên ngoài.
Cứ chờ xem đi. Anh nắm chặt quả đấm, một tay mồ hôi nóng. Anh sợ mình không rời đi, sẽ không nhịn được nhào tới muốn cô.
"Tư Tề, hôm nay chú còn có chuyện, đi trước, ngày mai sẽ tới thăm con." Lục Tề Phong nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon vui đùa, có chút không chịu nói.
"A, cảm ơn chú mua bữa ăn sáng cho cháu, mẹ cháu cũng thích ăn cái này, có điều về việc chú quát mẹ cháu khiến cháu không thích chú." Ở trong lòng Tư Tề, vô luận thứ gì cũng không sánh bằng mẹ.
"Được, chú không bao giờ quát mẹ con nữa, vậy con có thể gọi chú một tiếng cha không?"
Lục Tề Phong nhìn con trai đáng yêu, cái miệng nhỏ lẩm bẩm, không khỏi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi.
Anh phát hiện mình cư nhiên khát vọng có thể nghe được bé gọi mình một tiếng cha.
"Tại sao? Chú không phải là chú sao? Mẹ nói qua đời, nhưng ngộ nhỡ cha trở về thì làm thế nào? Không được." Mặt Tiểu Tư Tề không hiểu nhìn Lục Tề Phong, nghiêm túc giải thích.
"Đúng, đúng, đúng, cha sẽ trở lại, được rồi, chú hiểu, chú biết."
Một câu nói đùa của đứa bé khiến Lục Tề Phong mở nút, anh vui mừng không ngừng gật đầu.
Mình còn một mực vì người cha chết sống lại mà hao tổn tâm trí, không có nghĩ tới, đứa bé còn nhỏ, có lẽ căn bản không biết hàm nghĩa qua đời là gì, hơn nữa còn mong đợi có một ngày cha trở lại.
Vậy mình tìm một thời điểm thích hợp rồi trở lại là được?
Nghĩ thấu điểm này, Lục Tề Phong lập tức trở nên tinh thần sáng láng.
Anh quay đầu lại, hướng về phía Lữ Duy Duy vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở cửa phòng, cười cười khiêu khích.
"Xong chưa? Anh đưa em đi nhà Trạch Vũ."
"Ừ, được, cám ơn anh!"
Lữ Duy Duy vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo trước đó của Lục Tề Phong, cô nhịn xuống.
"Nhất định khách khí thế sao?" Lữ Duy Duy cố ý xa cách làm cho anh rất khó chịu.
"Không phải, vậy thì mời anh đưa tôi đi?"
Lữ Duy Duy âm thầm hít một hơi, cố gắng đem bóng dáng, mặt mong đợi khát vọng vừa rồi của Lục Tề Phong nặn ra trong đầu mình, bởi vì, nhìn bộ dáng kia của anh khiến cô cảm giác mình rất tàn nhẫn, cứng rắn không cho cha con họ nhận nhau.
Xe chạy nhanh, có thể là bởi vì tiểu Tư Tề ở trên xe? Hôm nay Lục Tề Phong lái xe tương đối ổn.
Trong không gian thu hẹp, Lữ Duy Duy hô hấp không khí có chứa hơi thở của Tề Phong, không khí trầm muộn làm cô đột nhiên cảm thấy rất đè nén.
"Hôm nay không cần đi làm à?" Sau nửa ngày, Lữ Duy Duy hỏi ra một câu cứng nhắc như vậy.
"Anh tự cho mình nghỉ một ngày, không được sao?" Từ trong kính chiếu hậu con mắt Lục Tề Phong liếc cô một cái, có chút buồn bực nói.
Chẳng lẽ cô ghét sự xuất hiện của mình đến thế ư?
"A, được?" Lữ Duy Duy nhẹ giọng đáp lời, không có nói chuyện.
Đảo mắt, xe đi tới trước cổng nhà Tiếu Tiếu, sau một tiếng còi, cổng tự động mở ra.
Lãnh Tiếu Tiếu một nhà ba người từ trong phòng đi ra, kinh ngạc nhìn Lữ Duy Duy cùng Lục Tề Phong còn có Tư Tề.
Nếu như không phải là tạo vật trêu người, hiện tại bọn họ cũng có thể là một nhà ba người hạnh phúc?
"Tề Phong, cậu thật bận rộn, hôm nay sao rảnh rỗi vậy? Ngay cả lúc tôi kết hôn cậu cũng là người đến cuối cùng, hôm nay thật . . . . ."
"Tư Tề, nhớ dì không?" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn nét mặt Lữ Duy Duy có chút xấu hổ, len lén thụi ngực Hàn Trạch Vũ ngắt lời anh.
"Nhớ, rất nhớ dì, còn nhớ Thiên Hữu?" Tiểu Tư Tề chạy tới hôn trên mặt Tiếu Tiếu, rồi chạy tới bên người Thiên Hữu.
"Tiểu tử, con cũng không nhớ chú à?" Hàn Trạch Vũ bị Tư Tề bỏ rơi, có chút không thoải mái nói.
"Không chịu nổi, dấm anh cũng muốn ăn?"
Lãnh Tiếu Tiếu nói liếc mắt nhìn Duy Duy tâm sự nặng nề, "Thiên Hữu, mang theo Tư Tề lên phòng chơi đồ chơi nhé?"
"Dạ, Tư Tề, chúng ta đi?"
"Duy Duy, chúng ta ra vườn hoa một chút nhé, tớ mua một tiểu khách quý, chúng ta đi xem xem, thật đáng yêu." Lãnh Tiếu Tiếu nhìn con trai chạy vào phòng, cô lập tức kéo Duy Duy đi ra vườn hoa.
Cô biết hôm nay Duy Duy nhất định có rất nhiều lời muốn nói với mình.
Ánh mắt Lục Tề Phong theo Duy Duy xê dịch về nơi xa.
"Tề Phong, đi thôi, chúng ta vào nhà uống hai chén." Trạch Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn hai người kia, có thể làm là cùng anh uống hai chén.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
87 chương
40 chương
61 chương
32 chương
24 chương
41 chương
120 chương