Nghe được yêu cầu của Lục Tề Phong, Lữ Duy Duy ngây ngẩn tại chỗ, cô khẽ nhếch miệng lên, không thể tin nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, trong mắt mê ly của có một tia khác thường. Lữ Duy Duy do dự khiến cho lòng tự ái của Lục Tề Phong lại bị đả kích. Anh bỗng đứng lên đi về phía Lữ Duy Duy, nâng cằm của cô lên, ánh mắt thăm dò con ngươi mơ mơ màng màng của cô. "Thế nào? Không muốn? Muốn thủ thân vì người đàn ông kia sao? Được, rất tốt, vậy chúng ta gặp nhau trên tòa án?" Lục Tề Phong cúi người xuống lạnh lùng thở khẽ bên tai cô, nhưng hô hấp hơi nóng này giống như là bùa chú, trong nháy mắt khiến Lữ Duy Duy đắm chìm. "Không...không được? Tề Phong, tôi. . . . . ." "Anh cho em năm giây suy nghĩ?" Thấy dáng vẻ Lữ Duy Duy không thể làm gì, trong lòng anh liền vui vẻ. Giờ phút này anh tin tưởng cô nhất định không có lựa chọn nào khác. Vừa nghĩ tới có thể tiếp tục ôm cô vào trong ngực, thân thể anh căng thẳng một hồi, những năm gần đây, chưa từng có kích động mãnh liệt như thế, hận không thể phóng thích ngay một khắc này. "Tề Phong, có thể đừng như thế được không? Tôi thật sự không thể không có Tư Tề, tôi. . . . . ." Lữ Duy Duy nén nước mắt, lời nói cũng không có nói xong, sắc mặt Lục Tề Phong trầm xuống, lạnh nhạt liếc cô một cái, buông cô ra bỗng chốc xoay người bước nhanh rời đi. "Tề Phong? Tề Phong? Anh đừng đi, tôi xin anh, anh đừng đi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đồng ý, đồng ý anh còn không được sao?" Nhìn Tề Phong quyết tuyệt rời đi, bước nhanh không có một tia dừng lại, Lữ Duy Duy khóc lớn tiếng. Cô chậm rãi ngồi xổm ở trên đất, khổ sở ôm lấy đầu mình. "Rất tốt, tám giờ tối, anh chờ em ở nhà trọ độc thân." Lục Tề Phong hơi dừng lại, lạnh lùng ném một câu, đầu cũng không quay lại rồi rời đi. Cũng không có ai nhìn thấy trên mặt anh hiện lên nụ cười mong đợi. Nhà trọ độc thân? Căn phòng kia, mình đã sớm trả lại, chẳng lẽ? ? Hai mắt Lữ Duy Duy đẫm lệ mông lung nghi hoặc nhìn bóng lưng đã đi xa, chua xót khổ sở lan tràn trong tim. ——— tử tiết thu phân cắt ————– Trên bàn cơm, Lữ Duy Duy cúi đầu, thong thả ung dung ăn cơm trong bát, Tư Tề bên cạnh thấy suy nghĩ của Lữ Duy Duy đã đi vào coi tiên liền chu cái miệng nhỏ nhắn kêu lên. "Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Mẹ vẫn ăn cơm trắng, cũng không có dùng bữa?" "Đúng vậy đó, Duy Duy, cậu làm sao vậy? Tinh thần có chút không tập trung." Tiếu Tiếu cũng phát hiện Duy Duy khác thường, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm cô. "Hả? Cái gì? Sao thế? Tớ không sao?" Đột nhiên nghe được có người đang gọi mình, Duy Duy lấy lại tinh thần, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình không hiểu, có chút chột dạ. Tiếu Tiếu đang muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện Trạch Vũ đang nháy mắt với mình, ý bảo mình không cần hỏi nữa. "A, vậy thì tốt, Duy Duy, cơm nước xong chúng ta mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài dạo một chút nhé?" "Không được." Duy Duy cự tuyệt theo phản xạ có điều kiện, nhưng một giây kế tiếp cô phát hiện phản ứng của mình có chút quá mức, "Ừ, cái đó, tớ muốn nói, buổi tối tớ còn có chút việc, Tiếu Tiếu, còn phải làm phiền cậu trông coi Tư Tề giúp tớ, thật sự xin lỗi, bởi vì tớ làm hại tuần trăng mật của hai cậu kéo dài thời hạn." "Đừng nói như vậy, chuyện không liên quan đến cậu, dạo này Trạch Vũ cũng rất bận, cơm nước xong cậu đi luôn à? Dù sao tớ mang hai hợp thành một, bọn trẻ chơi chung một chỗ rất tốt, cậu yên tâm đi." Từ ngày kết hôn, bất ngờ gặp Duy Duy cùng Tề Phong ở ngưỡng cửa phòng rửa tay, mấy ngày nay, cô phát hiện Duy Duy thất thần, chắc hẳn mất hồn có liên quan đến Tề Phong. Trong lòng Tiếu Tiếu âm thầm lo lắng, mặc dù cô biết Duy Duy còn yêu Tề Phong, nhưng bây giờ, hai người cũng không có khả năng. Bởi vì, cả hai đều đã có gia đình. "Tốt, cám ơn, tớ ăn no, tớ đi ra ngoài trước. Tư Tề, con nhất định phải nghe lời dì Lãnh, lát nữa mẹ sẽ trở về." "Mẹ, con biết rồi, con sẽ ngoan." Tiểu Tư Tề hết sức hiểu chuyện gật đầu một cái. Nhìn con trai ngoan ngoãn, trong lòng Lữ Duy Duy chua xót, cô nhất định phải để con trai ở lại bên cạnh mình. Nghĩ đến những gì sẽ phải đối mặt, đáy mắt Duy Duy có chút ướt át. Cô cúi đầu, vội vã chạy ra ngoài cửa. Ba năm rồi, Đài Bắc thay đổi rất nhiều, nhưng nơi này lại vẫn như ngày trước. Duy Duy đứng ở dưới lầu, nhìn căn phòng trước kia mình từng ở, trong phòng đèn sáng choang. Anh đã tới rồi? Trái tim cô cuồng loạn một hồi? Do dự một lát lâu, rốt cuộc cô lấy hết dũng khí đi vào thang máy. Dinh Cửa thang máy mở ra, cô đạp bước chân nặng nề, đi tới trước cửa, cô vung tay lên, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa bị người từ bên trong mở ra. Lục Tề Phong một thân quần áo ở nhà xuất hiện ở cửa. Lữ Duy Duy nhìn dáng vẻ người đàn ông tốt ở nhà, trong lòng không khỏi rung động. Anh dựa nghiêng ở bên khung cửa, yên lặng nhìn mình chằm chằm, từ ánh mắt lạnh nhạt trên mặt không nhìn tâm tình của anh, không biết lúc này, trong lòng anh đang suy nghĩ gì. Hai người lúng túng nhìn nhau. "Tôi. . . . . . Ưmh. . . . . . Tề. . . . . . ?" Lữ Duy Duy mở miệng muốn nói cái gì, cánh tay Lục Tề Phong đột nhiên duỗi ra, một tay kéo cô vào trong ngực, xoay người một cái, cửa bị đóng nặng nề, mà cô bị anh chống đỡ ở cạnh cửa, môi nóng ẩm không kịp chờ đợi hôn cô. Hơi thở dồn dập phả vào trên mặt cô, ngực của anh dán chặt trước ngực cô, có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập mà mạnh mẽ. Phía dưới, dục vọng nóng bỏng bành trướng, chống đỡ trên cô. "Tề Phong, anh đừng như vậy, hãy nghe tôi nói. . . . . ." "Câm miệng?" Lục Tề Phong gầm nhẹ một tiếng, bế ngang cô, đi tới ghế sa lon mà bọn họ đã từng hoan ái vô số lần.