Bỏ lại công việc phiền não, Hàn Trạch Vũ mang theo hộp cháo cá đến bệnh viện. Xuyên qua lớp cửa chớp, anh nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu ngây ngẩn mặt nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng mỏng, trơn mềm như tơ, làm cho người ta không khỏi muốn âu yếm vuốt ve. Anh phát hiện, bất kỳ một cử động nào của cô cũng có thể dẫn động tới tim của anh, ngay cả không nhúc nhích cũng vẫn có thể để cho tâm anh đại loạn. Phàm là gặp phải chuyện liên quan tới cô, anh sẽ trở nên bất an, không cách nào tỉnh táo, thậm chí là mất trí. Nghĩ đến tối hôm qua, anh hít sâu một hơi, đẩy cửa ra. Tiếng mở cửa kinh động cô, cô có chút kinh ngạc nhìn Hàn Trạch Vũ một cái, trên mặt vốn có biểu tình thoáng chốc chỉ để lại lạnh nhạt."Đói không? Anh mua cháo cá cho em, nhân lúc còn nóng nếm thử một chút?"Giọng nói dịu dàng từ tính của Hàn Trạch Vũ vang lên ở bên tai cô, khiến cho lòng cô khẽ run lên. Anh đem cháo đặt ở đầu giường, ngồi xuống ở bên cạnh cô. Thời điểm này, anh nên ở công ty, nhưng anh thế nhưng lại mang theo cháo cá cô thích ăn xuất hiện ở bệnh viện, người đàn ông này, luôn có thể nắm tốt thời cơ mấu chốt, biết dùng thủ đoạn như thế nào tới cạy trái tim đã đóng chặc cửa của cô. Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy anh gần sát mình, di chuyển người sang hướng bên cạnh, trên mặt vẫn là một mảnh bình tĩnh. Nhưng lòng của cô bởi vì anh dựa gần mà nhảy loạn không quy tắc. Trên người của anh mang theo khí phách như vậy, làm cho không người nào có thể kháng cự hấp dẫn của anh, không tự chủ muốn trầm luân trong đó."Còn đang tức giận?" Hàn Trạch Vũ nói qua liền vuốt ve gương mặt trơn mịn của cô. Tối hôm qua anh lưu lại ấn ký đã nhạt đến mức không làm cho người nào có thể phát hiện, nhưng ấn ký trong lòng không biết có thể nhanh như vậy liền tiêu trừ hết hay không. Lãnh Tiếu Tiếu hơi quay đầu đi, không nói tiếng nào, cô tránh né, cô không nói bài xích khiến tay Hàn Trạch Vũ lúng túng dừng ở giữa không trung."Vậy. . . . . . Ăn đồ trước?"Hàn Trạch Vũ mở hộp cháo trên bàn ra, một mùi thơm đập vào mặt, khứu giác Lãnh Tiếu Tiếu tỉnh lại đồng thời cũng gợi lên vị giác của cô. Trải qua một đêm dày vò, bụng Lãnh Tiếu Tiếu đã sớm bắt đầu kháng nghị, cô nhìn ánh mắt mong đợi của Hàn Trạch Vũ, trong lòng vẫn đã lui đi phẫn hận ép buộc cô quay đầu lại, cô quyết định tiếp tục không nhìn anh và anh bưng cháo. Thấy Lãnh Tiếu Tiếu quật cường giận dỗi, ánh mắt của Hàn Trạch Vũ có chút trở nên chán nản, "Tiếu Tiếu. . . . . . Anh. . . . . . Thật xin lỗi?"Hàn Trạch Vũ do dự chốc lát, gian nan khạc ra ba chữ này.Ở trong từ điển của anh, anh khinh thường nói ba chữ này, hơn nữa là nói trước mặt một cô gái. Rốt cuộc thái độ của Lãnh Tiếu Tiếu có một tia biến hóa, cô quay đầu, có chút không dám quen biết quan sát anh, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, lại vừa nói xin lỗi cô sao? Cô không có nghe lầm? Còn đối với ánh mắt chất vấn của Lãnh Tiếu Tiếu, mặt Hàn Trạch Vũ có chút co rúm, một hồi lâu anh đón lấy ánh mắt Lãnh Tiếu Tiếu mở miệng ra."Thật xin lỗi, Tiếu Tiếu?"Anh thật đang nói xin lỗi với mình? Cô không có nghe lầm? Như vậy, anh nói xin lỗi là bởi vì anh tin tưởng mình trong sạch, mình không có phản bội anh? Nghĩ đến mình ôm hẳn phải chết tâm, chỉ vì bảo vệ tình yêu hồn nhiên đối với anh, nhưng đổi lấy cũng là anh vô tình vũ nhục cùng giày xéo, tim Lãnh Tiếu Tiếu tràn đầy uất ức vào giờ khắc này vỡ đê. Nước mắt lặng yên không tiếng động bắt đầu tràn ra, một giọt lại một giọt theo khuôn mặt trắng noãn tinh tế như đồ sứ của cô lăn xuống."Được rồi, đừng khóc, là anh không đúng, không nên không biết rõ chuyện liền nóng giận." Hàn Trạch Vũ đau lòng ôm cô vào trong lòng, an ủi vuốt ve phía sau lưng của cô. Giống như là đứa trẻ bị uất ức, lúc không có được trấn an có thể kiên cường gượng chống như cũ, nếu lấy được trấn an ngược lại càng cảm thấy uất ức. Lãnh Tiếu Tiếu vẫn yên lặng không tiếng động nức nở dưới sự trấn an của Hàn Trạch Vũ, khóc ra thành tiếng, cô ra sức đánh Hàn Trạch Vũ, tiếng khóc xé tâm dường như muốn đem tất cả khổ sở ứ đọng trong lòng dốc toàn bộ ra."Tại sao, tại sao anh lại làm như vậy? Lúc em cần nhất anh lại rời đi, lúc em muốn đóng cửa trái tim thì anh lại trở về?"Ý của cô nói là mình đã đi vào trong lòng của cô sao? Cô cũng quan tâm mình như chính mình quan tâm cô sao? Hàn Trạch Vũ nghe Lãnh Tiếu Tiếu khóc lóc kể lể, trong lòng một hồi chua xót cùng mừng rỡ. Cô gái bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm cũng khát vọng được che chở?"Được rồi, đừng khóc, còn đau nhức nữa không?" Hàn Trạch Vũ vừa nói, tay từ từ nhẹ xoa xuống bụng của cô. Tối hôm qua bác sỹ nói, để cho anh đau lòng không dứt, chắc hẳn cái đau đó nhất định là xâm nhập vào xương cốt? Nếu không làm sao sẽ té xỉu? Thân thể nhu nhược như vậy, thế nào chống lại lực độ mình điên cuồng như vậy đây? Anh vén y phục của cô lên, vết tím bầm bên phải khiến trái tim Hàn Trạch Vũ nhéo lên, anh thật muốn hung hăng tát mình hai cái, anh làm sao sẽ xuống tay nặng như vậy? Bàn tay Hàn Trạch Vũ run rẩy dán chặt ở bụng của cô, chân mày nhíu lại thật sâu. Nhiệt độ trong lòng bàn tay giống như đả thương cô, cô chợt né ra, trên mặt bay lên một mảnh đỏ hồng. Đối mặt với anh đụng chạm, cô chắc chắn sẽ có cảm giác chạm điện."Hiện tại không đau?"Bộ dáng Lãnh Tiếu Tiếu ngượng ngùng khiến trái tim Hàn Trạch Vũ khổ sở một hồi nhộn nhạo. Anh nâng cằm dưới của cô lên, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên môi cô vốn đầy đặn hồng hào, vết thương thật sâu kia càng làm cho Hàn Trạch Vũ tự trách, ngón tay thô ráp xẹt qua môi của cô, giống như một mảnh lông vũ xẹt qua đáy lòng Lãnh Tiếu Tiếu, tròng mắt cô như đầm sâu thẳm, thoáng qua một tia khát vọng. Hai mắt Hàn Trạch Vũ nhắm nghiền, anh cúi người xuống, dịu dàng hôn, hôn nhẹ rơi vào trên môi cô. Trong nháy mắt, ánh sáng lóe lên, hai trái tim gắn bó khăng khít giao dung lại với nhau, bên trong phòng bệnh tràn ngập mùi thơm cháo cá dâng lên vô tận ấm áp cùng ngọt mật?