"Tôi. . . . . ." Hàn Trạch Vũ vừa định nói những thứ gì."Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi, xin mời rời đi?"Lãnh Tiếu Tiếu quay đầu, xê dịch thân thể, để lại cho Hàn Trạch Vũ một bóng lưng, lời nói lạnh lùng đem anh tràn đầy nóng bỏng chặn trở lại. Luôn luôn được phụ nữ nâng ở trong lòng bàn tay Hàn Trạch Vũ còn chưa có trải qua mức chênh lệch này, anh có chút phiền muộn đứng lên, liếc nhìn thân thể gầy yếu của cô, buồn buồn đi ra ngoài. Nghe được cửa nhẹ nhàng được đóng lại, nước mắt Lãnh Tiếu Tiếu cố nén rốt cuộc chảy xuống. Cô đem đầu che kín ở trong chăn, thấp giọng khóc. Anh tại sao có thể như vậy? Anh tại sao có thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy tổn thương hoàn toàn phía sau cô, lại nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt cô như vậy? Dùng dịu dàng như có như không tiếp tục ăn mòn trái tim của cô? ————- phân cắt Tiết Tử Thu ————Sau khi Tần Phi đưa Lãnh Tiếu Tiếu về nhà xong, đi tới quán bar một mình uống rượu muộn. Quán bar này không giống như những quán rượu khác ầm ĩ mà huyên náo, có thể là cùng tiêu phí tài nghệ và tư cách khách hàng có liên quan, ở đây trừ cũng có mấy tiếng vui mừng thanh âm bên ngoài, không khí vẫn tính là làm cho người ta tương đối dễ yêu thích. Điện thoại di động đột nhiên vang lên. Anh dùng ánh mắt nhìn sang điện thoại di động, phía trên hiện lên cái tên khiến cho anh hết sức mệt mỏi. Anh lần đầu tiên không nhận điện thoại của cô, mặc cho điện thoại vang đến khi tự động tắt. Không lâu sau đó, điện thoại di động vang lên lần nữa, anh hết sức khó chịu lấy di động qua, nhấn nút trả lời. Lời nói tán thưởng không dậy nổi."Tìm anh có việc sao?"Thanh âm của Tần Phi hết sức không nhịn được, anh phát hiện mình kể từ khi gặp lại Lãnh Tiếu Tiếu lần nữa, tâm tình của anh liền thay đổi vô cùng nóng nảy, chịu đựng đối với cô là càng ngày càng ít."Tại sao không nhận điện thoại em?" Hạ Gia Di cũng thay đổi thái độ mềm mại của cô gái nhỏ lúc trước, giọng nói có chút trở nên cứng rắn."Mới vừa rồi có chút ầm ĩ, không có nghe thấy. Hiện tại anh có xã giao, không có việc gì anh cúp máy." Đối mặt với người phụ nữ mình không thích, nói thêm một câu, anh đều ngại lãng phí."Tần Phi, em mặc kệ anh bây giờ có xã giao gì, cũng thoái thác, lập tức trở về nhà? Hạ gia chúng ta ít đi một hai khách hàng buôn bán cũng không xập được. Hiện tại em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."Giọng điệu Hạ Gia Di hôm nay cứng rắn khiến Tần Phi khá là kinh ngạc, giống như thời điểm cùng một chỗ với mình, cô ấy cho đến bây giờ đều là một bộ dạng chim nhỏ nép vào người, không có bộ dáng chủ trương, như hôm nay có khí thế như vậy, có quyết đoán vẫn là lần đầu. Có lẽ trời sinh đàn ông cũng có chút hèn hạ? Bình thường đối với anh ngoan ngoãn phục tùng, anh còn cảm thấy quá ngán. Hôm nay đối với anh cường thế ra lệnh, trong lòng của anh còn giống như nhiều hơn một ít vẻ tán thưởng."Được, nửa giờ sau anh về đến nhà." Tần Phi mang theo nghi vấn đầy đầu cúp điện thoại. Tần Phi vừa vào cửa, đã nhìn thấy Hạ Gia Di ngồi ở trên sofa phòng khách, hôm nay cô ta mặc một bộ quần ngủ màu hồng, chỗ cổ áo thật thấp, phong cảnh tốt đẹp kia như ẩn như hiện, ở dưới ánh đèn, hết sức dễ nhìn. Tần Phi có chút sững sờ nhìn chằm chằm Hạ Gia Di, phát hiện cô hôm nay thật sự rất không giống với bình thường. Thân là danh môn thục viện, cô từ nhỏ đã bị giáo huấn rất nhiều quan niệm cổ hủ. Chuyện ăn mặc lộ ra ngoài công khai quyến rũ như mình loại này, cô vẫn là lần đầu tiên làm."Ông xã, anh đã về?" T7sh. Hạ Gia Di đứng lên, đi về phía Tần Phi đ. Lúc này Hạ Gia Di bớt đi vẻ cường thế trong điện thoại lúc trước, nhiều hơn một nét dịu dàng và hấp dẫn."Ừ, trên đường có chút đua xe, thoáng hơi trễ rồi." Tần Phi đè xuống vẻ kinh ngạc hiện lên trong lòng này, tự nhiên đi về phía ghế sa lon. Thấy Tần Phi không để lại dấu vết né tránh mình, ở bên trong lòng của Hạ Gia Di một hồi khổ sở, cô liều mạng tự nói với mình, phải nhẫn nại, chỉ là có thể thuyết phục anh và bản thân cùng một chỗ mà rời khỏi, như vậy tất cả đã từng đều sẽ qua đi. Trong cuộc sống tương lai, anh sẽ cùng đứa bé của bọn họ vui vẻ sống chung một chỗ."Ông xã, anh mệt mỏ? Em giúp anh xoa bóp."Khi Hạ Gia Di yên lặng sau lưng anh, lấy lòng nói xong, một đôi tay thon dài nhẹ nhàng xoa vai anh."Không cần, anh vẫn ổn, không phải là em có chuyện quan trọng phải nói sao?" Tần Phi xoay người, nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của cô, đáy mắt tràn đầy nghi vấn. Hạ Gia Di có chút phức tạp nhìn Tần Phi một cái, chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh anh, cô đột nhiên ôm anh thật chặt, giống như vừa buông tay sẽ mất đi."Gia Di, em làm sao vậy? Có chuyện gì nói mau đi?""Ông xã, lúc này chúng ta rời khỏi đi, có được hay không? Cha hi vọng có thể đem chuyện kinh doanh bên này từ từ di dời đến Canada, chúng ta trước tiên có thể qua đó." Hạ Gia Di tràn ngập mong đợi nhìn Tần Phi."Không tốt? Chúng ta ở chỗ này không phải rất tốt sao? Tại sao muốn đột nhiên rời đi?" Nghe được Hạ Gia Di nói muốn rời khỏi nơi này, phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Phi chính là cự tuyệt."Mấy dự án đầu tư lớn của Hạ thị đều ở bên kia, lại nói thị trường bên này cũng đã sắp bão hòa, chúng ta có thể có phát triển khác.""Gần đây, không phải Hạ thị đang tranh thủ dự án hợp tác với bên Mỹ sao? Nếu là lấy được cái đó, ở dịch vụ vận chuyển nghiệp như chúng ta có thể có phát triển mới.""Anh xác định có phát triển?" Đáy mắt Hạ Gia Di có vẻ tức giận. Anh lén lút làm tất cả, mấy ngày nay chính mình cũng điều tra được rất rõ ràng, dự án hợp tác này, ý đồ của anh căn bản là chèn ép Hàn thị, lấy giá tiền đó lấy lại dự án hợp tác này, Hạ thị cũng căn bản không có lợi. Đối mặt với chất vấn của Hạ Gia Di, Tần Phi có chút chột dạ, "Lời này của em là có ý gì? Em không tin tưởng năng lực của ông xã em?""Em tin tưởng anh, thế nhưng cùng với hai chúng ta rời khỏi hay không rời khỏi nơi này không có quan hệ?" Tay Hạ Gia Di nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, vì đứa bé, vì yêu, cô mới có thể nhẫn nại như thế. Tần Phi chưa bao giờ nghĩ đến muốn rời khỏi nơi này, bởi vì, nơi này có người anh yêu sâu đậm, còn chuyện tình anh vẫn chưa làm xong."Đây chính là chuyện quan trọng em muốn nói với anh? Vậy anh nói rõ ràng cho em biết, anh không đi, muốn đi tự em đi đi?" Tần Phi nói xong, xoay người không để ý đến cô."Ông xã, nếu như mà em có con của chúng ta, anh có thể cùng em ở chung một chỗ mà rời khỏi nơi này hay không, cho đứa bé một gia đình thật sự yên bình?"