Sau khi nghe được những lời An gia gia nói, cả người ta rùng mình một cái, mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm cái túi trong tay An gia gia.
Khuôn mặt chủ tiệm một hồi xanh một hồi trắng, nhìn là biết đã bị lời nói của An gia gia dọa sợ. Ông ấy run rẩy, giọng nói đứt quãng: "Lão...... lão tiên sinh đang nói thật sao?"
Ông ấy vừa lo vừa sợ, không nhận ra những gì An gia gia mới vừa nói, khiến người chấn động bao nhiêu.
"Đó là đương nhiên! Thứ này không những không giúp ông chiêu tài, còn hại chết nhân viên trong tiệm của ông. Chàng trai trẻ gọi là Tiểu Hoàng kia, là bị vật này bám vào người nên mới bị hại chết."
"Không không không, lão tiên sinh nhất định là đang nói đùa, sao có khả năng......"
Khuôn mặt ông chủ hoàn toàn nhăn lại, hiển nhiên khó tin đối với những lời mà An gia gia đã nói, điên cuồng lắc đầu.
Ta nhìn thấy bộ dáng ông ấy như vậy, trong lòng thở dài một hơi. Cũng đúng, nếu đó là người khác, sau khi nghe những lời nói này của An gia gia, không đưa ông ấy vào bệnh viện tâm thần đã tốt lắm rồi, càng đừng nói tới tin tưởng An gia gia.
Nếu bản thân ta không trải qua những sự tình ngày hôm qua, ta cũng sẽ không tin.
Ta sờ sờ bụng mình, bụng vẫn bằng phẳng không có một chút thịt thừa, không hề phồng lên, nhưng trong lòng ta biết rõ ràng, bên trong có một tiểu gia hỏa.
Đột nhiên, ta nghĩ tới sắc quỷ, không thể không nói, ngoại trừ hắn chiếm hết tiện nghi của ta, hắn vẫn luôn bảo hộ ta rất tốt.
Ngày hôm qua gặp phải ác quỷ, lúc ấy người xuất hiện đầu tiên trong đầu ta, chính là người hằng đêm đã đè ta ở trên giường.
Ta không thể không có chút mỉm cười bất đắc dĩ.
Ta không thể rời khỏi hắn......
An Ninh hiển nhiên đã bị chuyện này câu dẫn hứng thú, nghe thấy gia gia nhà mình nói vậy, cô ấy tất nhiên tin tưởng không chút nghi ngờ. Cả người cô ấy đều có chút run rẩy, không biết là do hưng phấn, hay bởi vì sợ hãi. Nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy đã bại lộ cảm xúc chân thật trong trái tim cô ấy.
"Ông tin cũng được, không tin cũng thế, tóm lại tôi muốn gặp người đã bán vật này cho ông, thật sự đó là kẻ hại người rất nặng!"
Ông chủ nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy chạy về phía văn phòng, chắc hẳn là muốn tìm thông tin liên lạc với người bán đồ cổ kia.
Ta không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, vì vậy dời lực chú ý tới nơi khác. Ta đột nhiên nghĩ tới hướng vừa rồi An gia gia nhìn xem, không nhịn được hỏi một câu: "An gia gia, vừa rồi ông nhìn về phái tám bức tượng ngựa bằng đồng, có phải đã nhìn thấy gì hay không?"
Ông ấy run rẩy râu bạc, liếc mắt nhìn ta một cái, muốn nói lại thôi.
An Ninh đối với chuyện này hiển nhiên là hứng thú lớn hơn sợ hãi, cô ấy mang vẻ mặt chờ mong nhìn gia gia nhà mình, chờ đợi ông ấy mở miệng.
"Không...... chỉ là người quét dọn vệ sinh, có thể ông đã nhìn lầm."
An gia gia lắc lắc đầu, cười hiền hậu, sờ sờ đầu nhỏ của An Ninh: "Cháu nha, không phải đã nói không muốn kế thừa gia nghiệp hay sao, hiện tại sao lại có bộ dáng hứng thú như thế?"
Khi ta nghe thấy lời ông ấy nói, lập tức nghẹn họng, người quét dọn vệ sinh? Lúc ấy ta rõ ràng đã nhìn thoáng qua nơi đó, nhưng không hề nhìn thấy người quét dọn vệ sinh nào cả.
Nghĩ lại trước đó khi ta tới đây làm việc, ta từng chào hỏi một bác gái quét dọn vệ sinh, nhớ tới biểu tình và thần sắc quỷ dị của bác ấy, ta không thể không cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc.
Nếu hiện tại An gia gia đang ở chỗ này, không bằng hãy nói rõ ràng đi.
Ta đang muốn mở miệng nói với An gia gia về chuyện lúc trước ta gặp được bác quét dọn vệ sinh kia, vừa lúc ông chủ cầm một tấm danh thiếp đi tới, bàn tay run rẩy đưa cho An gia gia.
"Ông già, tôi vừa mới suy nghĩ cẩn thận rồi...... tôi nghĩ ông nhất định là một cao nhân, kinh doanh cửa tiệm xuống dốc không phanh, còn khẩn cầu ông hãy giúp một chút, đây là số điện thoại và địa chỉ của người bán đồ cổ kia."
An gia gia không trả lời, tay vừa cầm được tấm danh thiếp, lập tức nhìn xem, khịt mũi.
"Nhà anh ta ở trong khu dân cư nhỏ bên cạnh!"
Ông chủ vừa nghe thấy, trên mặt rõ ràng có chút giật mình, vội vàng dò đầu qua xem, cả kinh kêu lên: "Ai! Thật đúng là khu dân cư nhỏ bên cạnh."
"Trước đây, tôi hay đến cửa hàng của anh ta và mua hàng. Hơn nữa đã trở thành bạn của anh ta, vì thế không suy nghĩ nhiều. Không ngờ rằng nhà anh ta ở ngay khu dân cư nhỏ bên cạnh. Ngày thường tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy sống ở trong cửa hàng. Nhưng cửa hàng đồ cổ của anh ta cách xa hơn nhà, không bằng trực tiếp tới nhà anh ta đi, để tôi gọi điện thoại xem anh ta có ở nhà hay không."
"Được, trước hết tôi sẽ giúp ông mang vật dơ bẩn này đi, nhưng trong tiệm của ông vẫn còn một chút tàn lưu dơ bẩn. Nếu ông tin tôi, tôi sẽ đưa cho ông địa chỉ này, hãy tìm người tới giúp ông xua tan âm khí trong tiệm một chút."
An gia gia nói xong, thò tay vào trong túi quần và móc ra một tờ giấy nhăn dúm dó, đưa cho chủ tiệm.
Ta lén liếc mắt nhìn trên tờ giấy kia một cái, chỉ nhìn thấy một chữ "An" rất lớn, mặt sau hình như còn có vài chữ nhưng ta nhìn không rõ, phía dưới chắc hẳn là địa chỉ và số điện thoại liên lạc.
Ông chủ cảm kích tiếp nhận tờ giấy, một tay khác cầm điện thoại.
"Xin chào?"
Điện thoại đã được kết nối, ta đứng qua một bên lẳng lặng chờ đợi, trong lòng vẫn nghĩ tới bác gái quét dọn vệ sinh.
"Anh có ở nhà không? Tôi có chút việc muốn tìm anh."
Ta vừa nghe thấy ông chủ nói những lời này, lập tức biết người đã khiến cho công việc kinh doanh quán cà phê xuống dốc, gián tiếp hại chết Tiểu Hoàng, đang ở trong khu dân cư nhỏ bên cạnh, trong lòng lập tức cảm thấy chán ghét.
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
151 chương
256 chương
63 chương
20 chương
61 chương
167 chương
8 chương