.......... Nếu như Diễm không tham thì sẽ chẳng ai được hưởng lợi từ những cố gắng của nó. Nhưng rất tiếc, nó cực mê căn biệt thự trước đây chị Oanh từng ở, đây chắc chắn sẽ là món quà tuyệt vời để dành tặng mẹ Liên. Cậu thực sự phải rất hào phòng và rất yêu Diễm mới chấp nhập chia cho nó một phần ba lợi nhuận. Có cô con gái xinh đẹp, lương thiện, giỏi kiếm tiền, chắc chắc mẹ Liên sẽ rất tự hào. Mẹ sẽ khoe với ba Hậu về nó, và ba nhất định cũng sẽ thấy tự hào không kém. Ngày nó làm đám cưới với cậu Hoan, ba sẽ là người dắt nó vào lễ đường. Tưởng tượng ra viễn cảnh hạnh phúc trong tương lai, Diễm sướng run người. Mặc kệ mình đang mang bầu, Diễm làm việc như một con thiêu thân, thậm chí có ngày nghén nặng, da mặt xanh xao, môi trắng bệch nó vẫn cố trang điểm đậm để đi chào hàng. Quyết nhắc nhở Diễm nên nghỉ ngơi giữ sức, Diễm gạt đi rồi nói: - Không sao. Mợ vẫn cố gắng được. Chỉ cần mai sau con mợ có một tương lai tươi sáng thì dẫu thiệt thòi như nào mợ cũng chịu. Quyết cảm thấy mợ Diễm cố gắng vì lòng tham của mợ và bản tính hiếu thắng muốn hơn thua với mợ Hân chứ không hẳn là vì đứa nhỏ. Nó thở dài bảo: - Lúc mợ Hân mang bầu mợ ấy cũng có đi làm mấy đâu, mợ bây giờ có nghỉ cuối tuần thì vẫn chăm hơn mợ Hân hồi xưa rất nhiều rồi. - Nhưng mợ không sống vô trách nhiệm như mợ Hân được. Xưởng gỗ mà phát triển tốt thì không chỉ con của mợ có tương lai tươi sáng mà tất cả mọi người trong biệt phủ đều có lợi. Mợ là kiểu đàn bà sống vì người khác trước Quyết ạ. Mợ ý, cho dù mợ có phải trèo lên núi cao hay lao xuống biển lửa mà người thân của mợ được hạnh phúc thì mợ cũng cam lòng. Quyết nghe mà chỉ muốn nhét luôn cái dép vào mồm mợ Diễm. Mấy đứa xấu tính nhưng tụi nó tự nhận thức được mình xấu tính còn đỡ đáng ghét, chứ cái thể loại đã tham, sân, si xong lại cứ luôn mồm tỏ vẻ cao thượng thực sự khiến người khác ngứa không chịu nổi. Tức quá nên Quyết lỡ lời: - Nào có ai bắt mợ phải trèo lên núi cao hay xuống biển lửa đâu, mợ đừng bi quan hoá cuộc đời quá! Giọng nói mỉa mai của Quyết khiến Diễm nổi đoá: - Quyết ăn nói với mợ chủ kiểu gì vậy? Phận tôi tớ mà dám xỉa đểu mợ? Có muốn nghỉ việc ngay không hả? - Dạ… con… ngu… con lỡ lời… con sai rồi… mong mợ bỏ qua. - Quyết vội vã nhận tội. - Mợ chỉ nhắc nhở nhẹ vậy thôi chứ con người mợ hiền lành nhân hậu, chẳng giận ai bao giờ. - Diễm nói. Quyết cười trừ, có mà con người mợ thù sâu nhớ dai hễ xảy ra chuyện nhỏ gì cũng ghim người ta cả tháng ý. Nó biết trước rồi nên những ngày sau đó, hôm nào cũng bị Diễm hành tới một giờ sáng mới được đi ngủ nhưng nó chẳng thèm kêu ca, cứ ngoan ngoãn nghe lời thôi. Nói chung cũng toàn là việc liên quan tới xưởng gỗ. Mợ thuê thêm thợ để tăng năng suất và sai người giám sát bọn họ kỹ càng nhằm đảm bảo đầu ra phải là hoàn hảo nhất. Ngoài chi mạnh tay cho quảng cáo để nâng tầm thương hiệu, mợ còn chịu khó đi giao lưu để mở rộng các mối quan hệ, hòng chèo kéo được nhiều khách sộp. Chưa dừng lại ở đó, mợ còn sẵn sàng đánh đổi những thứ mà không phải người đàn bà nào cũng dám. Có một lần, trông thấy mợ bước ra từ khu nghỉ dưỡng hạng sang với một ông khách ngoài năm mươi tuổi, Quyết sởn hết cả gai ốc. Trên đường lái xe đưa mợ về biệt phủ, nó đau lòng hỏi: - Mợ không thương đứa nhỏ à? Diễm chau mày hỏi lại: - Ơ hay? Con mợ, mợ không thương thì ai thương? - Thương mà… thương kiểu gì kỳ vậy? - Quyết đừng nghĩ linh tinh. Lão già đó biết mợ chửa nên không làm gì mạnh bạo cả, chỉ tà lưa thả thính nhau chút xíu thôi. Ông này quái ghê lắm, mợ kêu để con Lài đi chơi với ông mà ông không chịu, kêu thích mợ cơ. Chắc do thời gian này đào bưởi của mợ căng đét nên đàn ông họ mê đấy. Nói chung không phải ai cũng kiềm nén giỏi như cậu Hoan, từ ngày mợ bầu bí tới giờ cậu chưa hề động vào mợ, thế mới thấy cậu thương mợ nhiều cỡ nào. - Cậu thương mợ nhiều như vậy mà mợ lại đi chơi với ông khách già đáng tuổi thầy mợ thế à? - Ôi dào, đi chơi có một đêm, làm gì mà căng? Bù lại, ông ta mua gần hai tỷ tiền hàng đó. Diễm tự hào khoe khoang. Quyết cạn lời luôn. Kiểu làm việc bất chấp sĩ diện của Diễm khiến cho doanh thu của xưởng gỗ tăng nhanh chóng mặt. Sau ba tháng, doanh thu thực sự tăng gấp ba. Cậu Hoan giữ đúng lời hứa của mình. Diễm sung sướng khủng khiếp, nó lén về nhà báo cáo chuyện vui với mẹ Liên. Mẹ tất nhiên mừng cho nó, nhưng mẹ vẫn băn khoăn hỏi: - Ơ, hồi xưa mẹ từng nghe cậu bảo cậu không thể sang tên căn biệt thự cho con Oanh với lý do nó hiện đã là tài sản chung của cậu và con Hân mà? - Đó là ngày con Hân còn sống thôi, chứ giờ nó nghẻo xừ rồi thì cậu nắm mọi quyền hành chứ mẹ! Diễm khẳng định. Bà Liên gật gù nói: - Ừ, có lẽ vậy. Chắc do mẹ già rồi nên hay nghĩ ngợi linh tinh. Con kêu cậu gửi luôn tiền và giấy tờ chứng minh cậu sẽ sang tên căn biệt thự cho con đi, làm gì cũng phải chắc ăn con ạ, cẩn thận kẻo cậu lật lọng. - Mẹ thì… chỉ giỏi lo hão. Tiền lợi nhuận cậu đã chuyển cho con rồi, giấy cam kết cậu cũng cẩn thận bỏ vào chiếc phong bì rồi đưa cho con… mà con vội đi về với mẹ nên vẫn để phong bì trong túi xách. Diễm vừa dứt lời thì bà Liên đã sốt sắng giật túi xách của con gái, lấy ra chiếc phong bì lớn, vội vàng xé phong bì. Bên trong có một tờ giấy viết tay, chữ cậu Hoan nên rất đẹp. Cậu cam kết sẽ tặng căn biệt thự cho Diễm, chỉ cần khi nào Diễm rảnh thì vợ chồng cậu sẽ cùng nó đi làm thủ tục sang tên. Đọc tới đây, bà Liên chợt nhíu mày. Vợ chồng cậu là vợ chồng nào? Hiện tại cậu đã lấy vợ mới đâu mà có vợ? Bà chẹp miệng chửi cậu ngu, có viết tờ giấy cam kết cũng không xong. Chỉ là, khi đọc hết tờ giấy đó, nhìn xuống bên dưới bà mới tá hoả. Ngay bên cạnh cái tên Lâm Kỳ Hoan và chữ ký của cậu là một cái tên mà đối với bà vô cùng quen thuộc, Nguyễn Hoàng Diệu Hân. Con Hân khốn nạn chết rồi cơ mà? Tại sao nó có thể ký vào giấy cam kết nhỉ? Hơn nữa, ngày ký giấy là ngày hôm nay mới ảo diệu chứ! Bà Liên hốt hoảng đưa tờ giấy cho con gái cưng coi. Quá hoang mang nên Diễm chạy vội về biệt phủ. Vẫn căn nhà sàn và vườn đào quen thuộc ấy, nhưng cậu đã không còn ôm Nghé ngồi trên bậc thang nhìn về phía núi non xa xăm mà đang trìu mến ngắm nghía Hân chơi với Nghé. Hân… thực sự đã quay trở lại. Trái ngược với Diễm mang bầu ốm nghén nặng, cộng thêm hao tâm tổn sức cho xưởng gỗ nên da sạm, người gầy xanh xao, Hân của hiện tại da dẻ trắng nõn, mịn màng, hai má hây hây hồng đầy sức sống. Người ta nói gái một con trông mòn con mắt quả không sai, Hân thực sự đẹp đến lay động lòng người. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao Hân có thể về biệt phủ được? Rõ ràng thằng Sang đã quẳng Hân xuống vực sâu rồi mà? Trong lòng chất chứa nhiều nghi vấn nhưng sợ cậu Hoan nghi ngờ nên Diễm chỉ dám ho nhẹ thôi chứ không dám nhắc tới chuyện mẹ Liên thuê người hại Hân. Hân có liếc qua chỗ nó, nhưng rồi Hân phớt lờ nó luôn, Hân vui vẻ cười đùa với Nghé: - Ú oà! Ú! Ú! Oà! Oà! Ú oà! Nghé đưa đôi bàn tay mũm mĩm của mình lên che mặt như kiểu muốn chơi trốn tìm với bu. Hân giả bộ hốt hoảng làm màu theo con: - Úi cha! Cục cưng của bu trốn đâu rồi ý nhỉ? Cục cưng ơi! Cục cưng đẹp trai của bu Hân ơi! Nghé chưa thể đáp lời bu nhưng dường như bé vẫn hiểu bu đang tìm mình, nó thôi không che mặt nữa. Cậu Hoan nom đôi môi chúm chím tỏ vẻ đắc thắng của con trai cưng thì cười sằng sặc. Bị cậu cho ăn bơ, Diễm ức chế hỏi: - Mợ Hân mới về ạ? Hân không đáp lời nó. Cậu thờ ơ gật đầu. Thái độ lạnh lùng của cậu khiến Diễm phát rồ. Chẳng nể nang gì Hân đang ở đó, nó gào lên: - Hân vừa về một cái cậu liền vui vẻ bên Hân. Vậy còn em thì cậu định tính ra sao? Cậu đáp đầy phũ phàng: - Em á? Cậu vốn định xin mợ Hân cho em một danh phận, nhưng cậu nghĩ người con gái lương thiện hoàn hảo như em chắc chẳng bao giờ thèm chung chồng người khác nên thôi thì duyên chúng mình đành phải lỡ làng từ đây. Cậu “chin nhỗi”! Cậu rất lấy làm tiếc!