Mộ Dung đi tới một nơi toàn màu trắng. Sàn nhà trắng, tường trắng, ngọn đèn toả ánh sáng trắng, người tới lui đều mặc quần áo trắng…Không ai chú ý tới gã, mỗi khi gã muốn kéo một người bất kì đi ngang qua, thứ gã giữ được trong tay lại chỉ là không khí. Mộ Dung kinh hãi nhìn thân thể mình bị người ta đi xuyên qua. Oẹ! Cảm giác bị người khác xuyên qua thực sự rất ghê tởm! Mộ Dung chỉ có thể ngồi bệt xuống góc tường, mờ mịt hoảng hốt ngồi đó, thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu cười với gã, nhưng mà những người đó… Không có chân. Mộ Dung ẩn ẩn sợ hãi, chậm rãi cúi đầu. Không khí thật nhơ bẩn…Thật muốn…Nôn. Chìm trong mê man kinh hãi, ánh mắt Mộ Dung dần trở nên mịt mù. “Tiên sinh…Nếu thấy không khoẻ thì phải đi kiểm tra đi.” Chất giọng đàn ông lãnh đạm xuyên qua tiếng ồn ào hỗn tạp truyền vào tai, thật khó tin — những thứ hỗn độn chung quanh gã liền lập tức tan biến, Mộ Dung tham lam hít thở bầu không khí trong lành, cuối cùng gã hít một hơi thật sâu, chậm rãi giương mắt. Tả La?! Mộ Dung hưng phấn muốn gọi tên nam nhân, lại không cách nào phát ra tiếng, nhìn bóng dáng y rời đi, Mộ Dung theo bản năng đi theo y. Những chuyện tiếp theo hết thảy đều rất khó tin, hệt như cảnh tượng của một bộ phim, người tên là Mộ Dung trong đó vừa là gã, mà cũng không phải là gã. Tả La hôn cái tên ‘Mộ Dung’ kia, bắt đầu khế ước giữa hai người. Tả La đưa cái tên ‘Mộ Dung’ kia về nhà. Tả La và cái tên ‘Mộ Dung’ kia ở chung không hoà thuận. Tả La… Những ngày bình thường chầm chậm chầm chậm trôi. Chầm chậm, cái tên ‘Mộ Dung’ chân tay vụng về kia đã học được cách nấu ăn. Chầm chậm, cái tên ‘Mộ Dung’ kia khi gọi Tả La là Mặt người chết đã ít đi sự châm chọc. Chầm chậm, cái tên ‘Mộ Dung’ kia dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu lén nhìn Tả La, sau đó, khi Tả La quay đầu lại, lại làm bộ không thèm quan tâm quay đầu đi. Cái cảm giác ê ẩm chua xót này hết thảy đều là của cái tên ‘Mộ Dung’ kia, vậy mà lại khiến cho gã có cảm giác tương tự! Mộ Dung ghen tị nhìn cái tên ‘Mộ Dung’ kia trộm yêu người đàn ông mà gã yêu. Mộ Dung phẫn nộ bị cố định trong thân thể của cái tên ‘Mộ Dung’ kia, nhìn từng hình ảnh chậm rãi trôi qua, nhìn Tả La mỉm cười với cái tên ‘Mộ Dung’ kia, nhìn cái tên ‘Mộ Dung’ kia nhân lúc Tả La ngủ say mà động tay động chân sỗ sàng y. Mà khi nước mắt của gã và cái tên ‘Mộ Dung’ kia cùng chảy xuống, Mộ Dung chợt hiểu ra tất cả. Cái tên ‘Mộ Dung’ kia chính là bản thân gã, là bản thân mà gã đã vô tình quên đi. Trí nhớ đã quên, song thân thể lại luôn khắc rõ. Vì cớ gì vừa thấy người đàn ông ấy gã đã thương tâm, đã xúc động, đã muốn ôm lấy y? Mộ Dung cuối cùng cũng đã hiểu. Yêu là một loại bản năng. Bất luận dù có quên đi bao nhiêu lần, thì thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy người ấy, sẽ lại tiếp tục rung động, tiếp tục yêu thương người ấy. Người đàn ông không thẳng thắn ấy, lúc đó không chịu yêu gã, giờ thậm chí còn không chịu nhận là quen gã. Nếu gã không nhớ ra, gã sẽ thế nào đây? Y sẽ thế nào đây? Nhất định y sẽ bỏ lại gã rồi chạy trốn. Tựa như bây giờ. Nhưng mà…Gã chắc chắn sẽ mong ước y cả đời. Tựa như bây giờ. Mộ Dung nở nụ cười bi ai. Muốn bỏ lại tôi sao? Khi tôi còn chưa nhớ lại, có lẽ anh có thể gạt được tôi, song hiện tại…. Mộ Dung chạy về phía nam nhân vừa đi mất. Tả La mặc quần áo giải phẫu ngồi ngơ ngác ngoài cửa phòng ICU. “Đã tới chậm rồi, không cần vào nữa. Thương tiểu thư vẫn là…” “Cậu an ủi cậu ấy đi.” Bác sĩ bên cạnh khẽ vỗ vai Tả La, sau đó chậm rãi xoay người rời đi. “Mặt người chết, anh…” Mộ Dung cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tả La. Tả La chỉ im lặng, mặt không chút thay đổi. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông vang vọng trong hành lang ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện quả thực vô cùng chói tai. Mộ Dung theo bản năng kiểm tra túi của mình, lại phát hiện ra không phải là di động của gã. “Kháo! Tên khốn nào không để ý đến điện thoại của mình thế!” Lo lắng tiếng chuông có thể làm Tả La thêm căng thẳng, Mộ Dung chửi rủa chủ nhân của điện thoại, đến lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra tiếng chuông phát ra từ…Trong quần áo của Tả La. Mộ Dung xấu hổ cười. Tuy nhiên Tả La không chú ý tới, chỉ lẳng lặng ngồi, giống như không nghe được tiếng chuông. Mộ Dung đành phải lấy điện thoại hộ Tả La, tiếp xúc đơn giản lại khiến gã đỏ mặt, nhưng khi vô tình chạm phải người Tả La khiến y run lên thì… Mộ Dung không còn lòng dạ nào nữa. “Alo! Ai vậy? Tả La hiện không tiện nghe điện thoại, cô đợi lát nữa…” “Bác sĩ Tả, Tư Tư xảy ra chuyện rồi!” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lo lắng. Tả La đột nhiên giật lấy điện thoại, “Có chuyện gì?” “Từ đêm qua Tư Tư bắt đầu sốt cao, theo dõi cả đêm, vốn định báo cho anh lại không tìm thấy anh, sáng nay GFR (Mức lọc cầu thận) tụt xuống rất thấp, thẩm tách hiện đã vô dụng, hơn nữa còn gây tổn thương quá lớn cho cô bé. Bác sĩ Vương nói phải mau chóng tiến hành ghép thận, nhưng vẫn chưa tìm được thận thích hợp, anh thấy nên làm thế nào bây giờ?! Alo?! Anh mau nói gì đi!!!” Bộp… Điện thoại trong tay Tả La rơi xuống đất. Nhìn Tả La dù đứng một chỗ lại có cảm giác như lung lay sắp đổ, Mộ Dung lo lắng muốn tới đỡ y. “Tránh xa tôi ra!” Tả La chợt rống to, mau chóng cách xa gã. “Đều là tại cậu!!! Ngày hôm qua cậu không cho tôi đi, cậu có biết từ đêm qua Tư Tư đã bắt đầu gặp nguy hiểm rồi không?! Bọn họ không gọi được cho tôi…Nếu tôi trở về, tôi sẽ có thể theo dõi để ý Tư Tư, A Biệt cũng sẽ không đi nữa, cô ấy sẽ không dính phải vụ tai nạn giao thông này, giờ cô ấy ở trong bệnh viện hẳn sẽ là vì chăm sóc Tư Tư chứ không phải mang khuôn mặt trắng bệch như người chết nằm trên giường bệnh…” “Đều là lỗi của cậu!” Tả La rống to, cũng không nhìn Mộ Dung. Mộ Dung vẻ mặt tái nhợt nhìn Tả La kích động, ngực gã phập phồng liên tục, thân mình run nhè nhẹ, đột nhiên gã giữ chặt Tả La kéo y vào căn phòng bên cạnh. Không ngờ đó lại là một phòng phẫu thuật, y tá đang dọn dẹp bị Mộ Dung thô lỗ đẩy ra ngoài, xử lí xong người không có liên quan, Mộ Dung nhìn Tả La đang trừng mình, lại nhìn bàn phẫu thuật giữa phòng, bỗng… Mộ Dung nhảy lên bàn phẫu thuật. Tả La trừng Mộ Dung, “Cậu xuống đi!” Hình dáng Mộ Dung trên bàn giải phẫu như hoà với hình ảnh Thương Biệt, Tả La căng thẳng, luống cuống định kéo Mộ Dung xuống, không ngờ Mộ Dung lại gắt gao túm lấy cạnh bàn giải phẫu. “Cậu mau xuống cho tôi!” Mộ Dung cố chấp không chịu buông tay, chợt gã nói, “Dùng của tôi đi, cô ta thiếu gì anh đều lấy của tôi đi…” “Dùng thân thể này của tôi đổi lấy trái tim anh được không?” “Anh đừng cho cô ta, cho tôi được không?” Khuôn mặt vốn luôn cao ngạo của Mộ Dung giờ ướt đẫm nước mắt. “Tôi sai rồi, tôi không nên muốn anh, vậy đổi lại anh muốn tôi đi, được không?” Mộ Dung khóc thực sự thương tâm. Tay Tả La cứng lại, y hít sâu một hơi. Rốt cuộc đến khi khôi phục bình tĩnh, y lẳng lặng…. Thoát lực buông thõng tay ngồi xụp xuống sàn nhà.