“Cậu cái tên này…” Tả La mặt nhăn mày nhíu, cứ như đang nhìn thứ gì vô đạo đức vô văn hoá lắm. Mộ Dung giật mình phát giác ra một chuyện: Hình như mình đỏ mặt!!!! Mình 13 tuổi đã bị một [nữ] giáo viên tại gia dụ dỗ thất thân thường thường chơi 3p suốt ngày được mỹ nữ thành bầy hầu hạ cũng chưa từng đỏ mặt …..Giờ cư nhiên….Đỏ mặt?! Bất quả gã quả thật rất tò mò Mặt người chết sẽ làm gì để xử lý việc này…. Mộ Dung nín thở, nhìn Tả La… Bác sĩ Tả nhăn mặt, chán ghét cầm khăn mặt lên, nhanh chóng dùng khăn mặt lau trên dưới sạch sẽ cái đồ đang nhếch lên kia, thuận tay còn kéo cái quần bị tụt xuống lên cho người ta, đắp chăn, sau đó mới ném khăn mặt và găng tay vào thùng rác…. Động tác rành mạch lưu loát, không liếc đến nơi đó một cái. “Cứ như vậy?” Mộ Dung không thốt nên lời. “Cứ như vậy.” Tả La thản nhiên trả lời, nhìn kỹ tay mình, không khỏi lại đi rửa nước tiêu độc lần nữa. “Nhưng mà…Tên nhóc kia còn như thế mà!!!” Nam nhân này quả thực quá vô nhân đạo!!! “Thế thì… Tôi gọi bạn gái của cậu đến?” Tả La chần chừ một chút, chậm rãi nói. “Anh gọi mấy cô ấy đến làm gì?! Gian thi chắc!!!!” Mộ Dung cho rằng mình chưa từng có suy nghĩ muốn oánh một người đến thế. Mặt người chết tưởng tượng đại khái cảnh tượng ấy trong đầu, sau một lúc lâu, Mộ Dung kinh dị phát hiện ra trên khuôn mặt cứng nhắc của nam nhân vậy mà lại hiện lên nụ cười. Cơ hồ có thể nói là ngây ngốc nhìn ý cười nhàn nhạt bên môi nam nhân, Mộ Dung cảm thấy mình có chút ngẩn ngơ hoảng hốt. “Công nhận rất giống gian thi, không để ý tới nó chờ một lúc là ổn thôi.” Nam nhân đề nghị. “Nam nhân mà cứ nghẹn như thế thể nào cũng nghẹn ra vấn đề!!!” Mộ Dung khinh bỉ nhìn về phía nam nhân, “Không lẽ anh toàn đối với chính mình như thế?” “…” Nam nhân yên lặng một lát, lúc lâu sau mới nói, “Hay là cậu tự mình giải quyết?” Mộ Dung như thể phát hiện ra một lục địa mới. “Thực sự là anh… Đối xử với chính mình như thế hả? Ối giời ơi ” Giống như phát hiện ra chuyện gì hết sức khủng khiếp, Mộ Dung khoa trương kêu to. “Thể chất của tôi có hơi đặc thù…Không nên tiếp xúc với âm thể…” Tả La đẩy kính giải thích, Mộ Dung tinh mắt phát hiện ra hai tai nam nhân đã hơi ửng hồng. Nói là giải thích….Nhưng là cam chịu thì đúng hơn. Không biết vì cái gì, tâm tình Mộ Dung trở nên tốt vô cùng. “Thôi được thôi được Không bắt nạt lão xử nam nữa Này! Tôi dạy cho anh, anh xem mà học hỏi chút đi ” Mộ Dung tâm trạng tốt, cư nhiên quyết định tha cho nam nhân, mặc dù loại tiệc đứng này từ năm mình 13 tuổi đã không nếm qua, tuy nhiên…. “Hả?!” Tay vừa mới sờ lên…Đã bị đánh bật lại?! “À! Đúng rồi! Hình như, trước khi cậu trở về, cậu không thể chạm vào mình đâu.” Nam nhân nhớ ra, giải thích cho gã. “Thế xử lý sao giờ?” Mộ Dung trợn mắt, không có ý tốt hỏi. Tả La làm bộ không nghe thấy. “Có người ở đó sao? A! Tiểu Tả em ở đó hả? Là như thế này, chút nữa thầy và đạo trưởng Cát Tường sẽ đến đó kiểm tra cho Mộ Dung tiên sinh, lát nữa gặp.” Từ bộ đàm truyền tới tin tức phá vỡ bầu không khí xấu hổ, cơ mà… “Này! Tí nữa có người đến kiểm tra cho tôi, anh xem nó….” Mộ Dung lảm nhảm chỉ vào cái đó đó của mình. “Không biết xấu hổ!” Tả La đỏ mặt, nam nhân vừa thẹn vừa bất đắc dĩ thậm chí còn quên luôn đeo găng tay, lại không muốn bị chủ nhân thân thể này trợn to mắt nhìn y làm cái chuyện mất mặt ấy, bàn tay nam nhân cứng ngắc thò vào chăn… Di chuyển chậm rãi trong chăn quả thực trông vô cùng mờ ám! Biểu tình xấu hổ trên mặt nam nhân vô tình lại càng khiến không khí thêm ám muội. Mộ Dung miệng khô khốc tưởng tượng…Hình ảnh trong chăn…. Thật sự quá tiếc nuối…Tiếc nuối bản thân không ở trong thân thể dưới chăn! Gã đã quên nếu gã đang ở bên trong thân thể của mình thì nam nhân tuyệt đối sẽ không giúp gã làm loại chuyện này. Gã đã quên nếu gã đang ở bên trong thân thể của mình thì gã sẽ tuyệt đối không cho phép một tên đàn ông động tay động chân với mình. Mộ Dung công tử giờ này phút này, tiến sát lại gần, hưng phấn kích động dõi mắt nhìn…. Một lúc lâu sau, cử động trong chăn ngừng lại, nam nhân vẻ mặt khó xử quay lại nhìn gã. “Sao mãi vẫn chưa xong thế?” Khuôn mặt đeo kính đứng đắn cứng nhắc giờ đầy vẻ xấu hổ bất đắc dĩ, màu hồng phấn nhàn nhạt lan khắp hai má y, Mộ Dung đột nhiên cảm thấy hạ thân của mình thực nóng…Nóng đến quỷ dị! Nam nhân như vậy, thực sự rất muốn…. “Hả?! Ra rồi.” Hắc tuyến thay hết ửng hồng, nam nhân nhăn mặt rút tay ra, lộ ra thứ trên bàn tay… Chất lỏng sền sệt nồng đặc không thể che giấu… “Oẹ!” Nam nhân không thèm giấu giếm sự chán ghét, như thể dính phải thứ gì có hại kinh tởm cố sức vẩy đi, đột nhiên nhớ tới cái gì kéo chăn lên, lộ ra hạ thể trần trụi của nam nhân dưới chăn. Trên bụng mình…Cũng dính thứ kia… Nhìn nơi mềm rủ xuống của mình…Nơi đó vừa được hưởng thụ ngón tay của Mặt người chết mát xa….. Mộ Dung đang nghĩ thất loạn bát tao, bỗng tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy mọi suy nghĩ trong đầu gã. Chỉ thấy Tả La nhăn mặt nhíu mày kéo quần lót của mình xuống, dùng chính quần lót của mình lau lung ta lung tung bụng mình một phen, sau đó mau chóng kéo quần mình lên, rồi ném quần lót của mình vào thùng rác. Bàn tay dính bẩn còn chưa kịp xử lý viện trưởng đã đến nơi…. “Chào viện trưởng” Không hổ là Mặt người chết, dưới tình huống này vẫn có thể có thái độ ngay thẳng đứng đắn như thế! Mộ Dung buồn cười nhìn Tả La vô thức bắt chéo tay ra sau lưng. Trên tay nam nhân dính thứ đó của mình, ý niệm mất tự nhiên này một khi đã lọt vào não bộ, thì đuổi cách nào cũng không chịu đi….. Luôn cảm thấy được bản thân ngày càng hiểu biết về nam nhân nhiều hơn, qua hôm nay, dường như có thứ gì đó đã không còn giống như trước kia, nhưng không giống ở chỗ nào? Mộ Dung cũng không thể nói lên được. “Hai người các cậu ở chung không tồi nhỉ ” Viện trưởng an tâm cười một tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh. Vọng tưởng của Mộ Dung ngừng lại, nhăn mặt nhìn ông già kia bắt đầu kiểm tra từ trên xuống dưới cho mình, cho dù có là người già, cũng vẫn là đàn ông. Gã đối với đụng chạm của nam nhân, luôn mang tâm lý chướng ngại. Mộ Dung rõ ràng đã quên chuyện mình vừa thích người ta đụng chạm. “Thân thể khôi phục khá tốt, cơ bản đã sắp có thể để linh thể của Mộ Dung tiên sinh trở về rồi.” Tháo dụng cụ kiểm tra xuống, viện trưởng cười ha hả. “Trạng thái linh thể của tiểu huynh đệ cũng không tồi, xem ra mỗi ngày ở trong thân thể người ta cũng tốt lắm.” Lão đạo sĩ cũng cười, “Hai người mỗi ngày cùng hành động, thoạt nhìn cũng tình cảm lắm.” “Nói gì chứ…” Mộ Dung mất tự nhiên quay mặt đi, “Cũng không phải là tôi nguyện ý….Ai muốn ngày nào cũng bị trói buộc ở cùng một gã đàn ông vô vị thế chứ?” Thực ra nam nhân không phải rất vô vị, lúc trêu ghẹo y cũng vui lắm… Mộ Dung chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi. Nào ngờ…. “Hở? Chẳng lẽ hai người không biết có biện pháp không cần phải trói buộc với nhau sao?” Lập tức, cả hai người đều thay đổi sắc mặt!