Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Chương 2 : [Vương gia bá đạo và khuê tú ngây thơ]: Đêm đầu tiên 1
- Ừm... Đừng mà...
Ánh nắng sớm xuyên qua tầng tầng lớp lớp mành sa bên giường chiếu vào trong phòng ngủ thuần màu trắng giản dị tao nhã, mơ màng có thể thấy được bóng người xinh đẹp thanh lệ thoát tục nằm trên giường lớn.
Kèm theo tiếng ừm nhỏ vụn kiều mỵ tận xương, da thịt trắng như ngọc lộ ra ngoài chăn mỏng nhiễm lên một tầng mỏng đỏ ửng, đặc biệt là trên gương mặt xinh đẹp, trên hai gò má hiện lên rặng mây đỏ sáng lạn, quét lên màu hồng nhạt, giống như hoa đào nở rộ vào tháng ba, làm nổi bật gương mặt tròn xinh đẹp, đẹp không gì sánh nổi...
Lông mày xinh đẹp hơi nhăn lại, lông mi dài cong cong khẽ rung rung, Thư Khuynh Mặc chậm rãi tỉnh lại trong ổ chăn, nhưng lại ngồi bật dậy khỏi giường, cô quay đầu nhìn trang trí quen thuộc trong phòng, mới hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi...
Vén chăn mỏng lên, không kịp đi dép lê, cô vội vàng đi vào phòng tắm rửa mặt...
Sau khi hất nước lên mặt, hơi tỉnh táo lại từ trạng thái nhập nhèm mơ ngủ, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, lại thấy hơi xa lạ.
Ngũ quan quen thuộc, chỉ là đôi mắt đẹp rực rỡ hơn, hai gò má cũng hơi phiếm hồng, mặt giống như hoa đào, môi anh đào cũng hơi sưng đỏ, kiều diễm ướt át, vậy mà trên gương mặt thanh tú xinh đẹp có thêm vài phần diễm mị, khóe mắt đuôi lông mày đều biểu lộ vài phần câu hồn đoạt phách...
Hàm răng Thư Khuynh Mặc khẽ cắn môi dưới đỏ tươi, giống như có gì đó không thích hợp...
Trời ạ, cô cảm nhận được quần lót nhỏ dưới váy ngủ có chút dính dính...
Vội vội vàng cầm quần áo đi tắm rửa, xõa mái tóc ra, tìm sữa tắm và dầu gội...
Nằm ở trong bồn tắm, lần đầu tiên Thư Khuynh Mặc có xúc động muốn chửi mẹ nó, thật sự muốn trách bạn tốt đang ở nước ngoài, cái miệng quạ đen của cô ấy đúng là một câu thành sấm...
Nhờ cô ấy ban tặng, đêm qua cô bắt đầu mơ mộng xuân, đây là lần đầu tiên trong 25 năm qua...
Hơn nữa cô còn vì mộng xuân mà ướt...
Quan trọng nhất chính là không giống như trước đây, cô chỉ nhớ rõ một chút cảnh trong mơ, trái lại cô lại nhớ rõ đoạn ký ức mộng xuân xấu hổ kia, ngay cả các chi tiết nhỏ... Đều còn rõ ràng trước mắt...
Trong mộng cô là một đại tiểu thư, nữ nhi nhà thượng thư, tên là Thư Khuynh Mặc.
Hội hoa Thất Tịch, được tiểu thư quý tộc thân thiết mời xem hoa đăng.
Bầu không khí vốn hòa thuận vui vẻ, từ trước đến nay tiểu thư khuê các đều không ra cửa trước không bước cửa sau, thật vất vả mới có cơ hội ra cửa chơi đùa, mỗi người đều có hứng thú thưởng hoa đăng, còn thỉnh thoảng trêu ghẹo thảo luận công tử nhà ai lớn lên tuấn tú nhất...
Không ngờ đột nhiên mưa to tầm tã quấy rầy hành trình đã sắp xếp, trong lúc nhất thời mọi người đều kinh hoảng tránh mưa, mỗi người tranh nhau chạy trốn, dòng người đông đúc tách nhóm tiểu thư ra, vì được các nữ nhi của vương công quý tộc mời, nghĩ hộ vệ vương phủ hầu phủ đều đủ hết, Thư Khuynh Mặc chỉ mang theo một nha hoàn...
Cho lên lúc các hộ vệ tranh nhau bảo vệ chủ tử nhà mình quay về xe ngựa, hoa đăng thưa thớt, dòng người chen chúc, tình cảnh lộn xộn nên không ai chú ý tới tiểu thư Thư gia bị dòng người tách đến nơi khác, mà tiểu nha hoàn cô đơn đáng thương của nàng cũng không biết đang ở góc nào...
Thư Khuynh Mặc yên lặng che cho mình không để mưa làm ướt nhẹp người, một mình cố gắng né tránh dòng người theo con đường bên cạnh tìm nơi đỗ xe phía trước, dọc theo đường đi va va đập đập, trên mặt trên người dính không ít bùn đất, nhưng thật ra vô hình che giấu dung mạo xinh đẹp, tránh để đám du côn lưu manh mượn mưa to khinh bạc...
Rất vất vả mới tới nơi đỗ xe ở phía trước, lại phát hiện xe ngựa ở nơi này sớm đã không thấy bóng dáng, nhưng nàng vẫn đứng ở chỗ cũ đợi...
Nàng biết những tiểu thư đó lấy lại tinh thần chắc chắn sẽ tới tìm nàng...
Cho dù các tiểu thư đó nhất thời sơ sẩy, gã sai vặt hạ nhân trong nhà cũng sẽ tới tìm mình, đơn giản là phải đợi lâu hơn chút...
Bóng đêm dày đặc, mưa to không giảm, hoa đăng ven đường đều bị ướt, nếu không có người đi đường mang theo dù ở xa vội vàng đi qua, cầm theo ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng, nàng sợ ngay cả đường quay về cũng không tìm được, rất vất vả mới tìm được cây đại thụ che mưa gió, cho dù hiệu quả rất nhỏ, nhưng có còn hơn không, thỉnh thoảng có hạt mưa rơi lên người nàng, nàng ôm người mình hơi run run, hi vọng có người sớm tới tìm mình một chút...
Có lẽ là thành tâm cầu xin, từ nơi xa truyền đến tiếng bánh xe ngựa, còn có ánh sáng nhàn nhạt lắc lư trong đêm đen, Thư Khuynh Mặc dựa lưng vào cây đại thụ, vỏ cây thô ráp cọ vào da thịt non mềm nàng qua lớp y phục, nàng giật mình chưa tỉnh, trong đáy lòng yên lặng mong xe ngựa này tới tìm mình...
Nhìn ánh sáng nhạt càng ngày càng gần, càng lúc càng sáng hơn, bỗng dưng trái tim nàng căng thẳng...
Xe ngựa kia treo đèn bão ngọc lưu ly, bốn góc đều cheo chuỗi ngọc hình chuông đồng, ngay cả gấm vóc trên xe đều không phải loại bình thường, gỗ cánh cửa đều được điêu khắc hoa sơn son, rất cao quý, vừa nhìn liền biết không phải xe ngựa tiểu thư bình thường ngồi, chỉ có cấp độ vương công quý tộc mới xứng với kiểu dáng này, tiểu thư phủ đệ thượng thư không có khả năng có được...
Không đợi nàng nghĩ nhiều, xe ngựa đã đến gần, xa phu khoác áo tơi xuống xe, cung kính cúi đầu hỏi:
- Xin hỏi có phải tiểu thư Thư gia hay không, chủ tử nhà ta là phụ thân của Hoa Dương quận chúa, được quận chúa nhờ vả, đặc biệt tới đưa tiểu thư về phủ...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
113 chương
87 chương
59 chương
167 chương