Đế Yến
Chương 19 : Yểm bùa
Dịch giả: atomx91
Thái tử lại là hung thủ sao? Tại sao y phải giết Ninh Vương?
Trong đầu mọi người ở đây đều có nghi vấn này nhưng không dám hỏi. Những chuyện này không nghi ngờ gì nữa là càng biết ít càng tốt.Sắc mặt Thái tử tái nhợt, lông mày giật giật, nhất thời không biết nói gì. Ai cũng không hiểu được y đang hoảng sợ vì Ninh Vương bị hành thích hay vì bị vạch trần chân tướng mà trở nên thất thố như vậy.
Hán Vương vẫn chăm chú nhìn Thái tử cuối cùng cũng lên tiếng: “Chẳng lẽ Thái tử không có lời nào để nói sao?”
Công chúa Vân Mộng có chút không bình tĩnh được đang muốn mở miệng đã nghe thấy có người nói: “Thái tử không phải kẻ đứng sau màn vụ hành thích Ninh Vương.”
Mọi người đều giật mình nhìn về phía người vừa nói. Cho dù Hán Vươngcũng không nhịn được nhìn vào Diệp Vũ Hà.
Người vừa nói đúng là Diệp Vũ Hà.
Hán Vương cười cười không nói. Y căn bản là khinh thường mở miệng nhưng hiển nhiên có người thay y nói ra tâm ý.
Kinh Chập nổi giận gầm một tiếng rồi quát : “Hán Vương ở đây làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện. Lăn ra đi !’’ Thân hình cũng lao cùng với tiếng quát, duỗi bàn tay to như cái quạt chộp về phía Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà thấy thủ hạ của Hán Vương ngang ngược như thế thì mặt đầygiận dữ chuẩn bị rút kiếm…
Công chúa Vân Mộng biến sắc kêu lên :’’Không được ! ‘’
Nàng biết rõ nhị ca có một quy củ là nếu có người dám rút kiếm trước mặt Hán Vương sẽ giết không tha. Diệp Vũ Hà nếu dám rút kiếm trước mặt nhị ca sẽ bị nhị ca gán cho tội hành thích thì ngay cả nàng cũng không thể cứu được.
Nhưng Diệp Vũ Hà không biết rõ tình thế, lại không cam tâm chịu nhục. kiếm đã sắp xuất vỏ…Một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay thon dài của Diệp Vũ Hà. Bàn tay này thon dài, hữu lực, hơi ấm áp lại mang theo vài phần nhợt nhạt giống như sắc mặt chủ nhân.
Người ra tay đúng là Thu Trường Phong.
Diệp Vũ Hà giật mình cũng không rút kiếm ra nữa nhưng cảm thấy tay lạnh như băng, khẽ xoa mặt lập tức hiểu được trong lòng không khỏi oanh động. Lúc nàng rút kiếm cũng không nghĩ đến hậu quả giờ nghĩ lại quả không nhịn được mà hoảng sợ.
Tay Thu Trường Phong đè lên mu bàn tay lạnh như băng của Diệp Vũ Hà,ánh mắt nhìn về phía Hán Vương. Bàn tay to lớn của Kinh Chập lao đến trước ngực Thu Trường Phong thì đột nhiên dừng lại.
Thu Trường Phong không thèm đếm xỉa gì đến cự chưởng gần trong gang tấc muốn lấy mạng mình mà chỉ thưa với Hán Vương: “Bẩm Hán Vương điện hạ, vô lễ với Hán Vương là sai nhưng Đại Minh ta chưa từng có luật nào nói rằng nói chuyện trước mặt Hán Vương là sai.”
Hán Vương nhìn Thu Trường Phong.
Bốn mắt nhìn nhau,có cố chấp, có lăng lệ, có kiên trì, có tranh đấu…Diệp Vũ Hà nhìn gương mặt tái nhợt cố chấp bên cạnh, trong lòng ngẩn ngơ. Nàng vừa rồi còn hận Thu Trường Phong không thấu tình đạt lý, quá cứng nhắc. nhưng nếu vừa rồi Thu Trường Phong không cứng nhắc có phải nàng đã gặp đại họa rồi không?
Rốt cục thì Thu Trường Phong là người như thế nào? Hắn không để ý tới mặt mũi Thái tử lại ngăn cản Hán Vương làm việc, rốt cục hắn đang nghĩ gì? Công chúa Vân Mộng cũng thầm kinh ngạc.
Cả viện lặng ngắt như tờ, không biết bao lâu sau Hán Vương mới gật đầu nói: “Ngươi nói không sai. Bản vương cũng đang muốn nghe xem ngườinày muốn nói gì.’” Dứt lời y phất tay, Kinh Chập hiểu ý lập tức lùi về phía sau.
Thần sắc Thái tử có chút kì lạ, ngạc nhiên nhìn Thu Trường Phong, dường như cũng không nghĩ rằng Hán Vương sẽ nghe theo kiến nghị của Thu Trường Phong.
Diệp Vũ Hà sau khi bị dọa sợ hãi, cũng không nóng nảy mà lùi về sau một bước. Không thể mạo phạm uy nghiêm của Hán Vương cũng là để che đi dấu vết trên mu bàn tay.
Ổn định tâm tình rồi Diệp Vũ Hà nói: “Mặc dù ta không biết phủ NinhVương có chuyện gì xảy ra nhưng ta biết hung án tất có nguyên do. Đầu tiên, Thái tử không có lý do để mưu sát Ninh Vương, tiếp theo dù cho Thái tử muốn hành thích Ninh Vương thì tại sao lại sắp xếp thích khách vào trong chính gánh hát mình mời tới chứ?”
Hán Vương cười cười không nói, Cốc Vũ lại lách ra từ sau lưng Hán Vương nói: “Gần đây Ninh Vương và Hán Vương đàm đạo rất vui vẻ… bởi vậy khi Ninh Vương gặp chuyện không may khiến cho Hán Vương khẩn trương.”
Trên mặt bọn người Công chúa Vân Mộng đều có vẻ mất tự nhiênLời nói của Cốc Vũ dù rất bình thường nhưng ngụ ý lại rất độc ác. Hán Vương muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, đó là chuyện giờ ai cũng biết, Ninh Vương nếu thân cận với Hán Vương thì sẽ ủng hộ Hán Vương, Thái tử bất mãn với Ninh Vương nên muốn trừ khử Ninh Vương cũng là điều có thể hiểu được. Đáng sợ nhất chính là những điều Cốc Vũ nói đều là sự thật làm cho phe ủng hộ Thái tử không thể phản bác lại.
Cốc Vũ mỉm cười lại nói: “Binh pháp có câu, xuất kỳ bất ý, hư hư thực thực. Theo lẽ thường mà nói nếu muốn hành thích phải chọn những người không có quan hệ với mình nhưng người thông minh lại có ý làm ngược lại, bắt đầu từ những điều tưởng như không tưởng bởi hắn biết chắc chắnsẽ có người dựa vào đó để biện hộ cho hắn.”
Lời này của gã lại càng thêm rõ ràng, chỉ rõ ra Thái tử dùng cách hư hư thực thực cài thích khách vào gánh hát ngược lại khiến cho người ta không tin chuyện Thái tử sẽ làm chuyện vụng về này.
Diệp Vũ Hà nghe vậy cũng ngẩn người. Cốc Vũ nói tuy có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng cũng không phải không thể như vậy. Nàng vừa tới Kim Lăng, vẫn chưa tới bái kiến Thái tử và Hán Vương, làm sao biết Thái tử có thể làm như Cốc Vũ vừa nói không chứ?
Công chúa Vân Mộng không nhịn được quát: “Cốc Vũ, ngươi câm miệnglại . Đại ca ta làm sao có thể âm hiểm như đám người các ngươi được.”
Cốc Vũ lập tức im lặng. Sắc mặt Hán Vương trầm xuống, khí thế lạnh lẽo như băng.
Thái tử bật cười nói: “Vân Mộng muội không cần tức giận, cũng không cần nghĩ nhiều, Cao Hú chẳng qua là lo lắng cho hoàng thúc quá mà thôi.” Ngoảnh mặt sang nhìn Hán Vương, y nói: “Cao Hú, Ninh Vương gặp chuyện, thích khách lại trốn trong gánh hát huynh mời, nói thế nào đi nữa cũng là do huynh có sơ suất. Đệ đến tìm ta đương nhiên là muốn cùng ta đến gặp phụ hoàng để thưa chuyện đúng không? Giờ ta và đệđi.”
Công chúa Vân Mộng vội la: “Đại ca…”
Thái tử mỉm cười nhìn Công chúa Vân Mộng, lắc đầu nói: “Vân Mộng, muội lo cái gì, chúng ta là huynh muội nhiều năm nay, chẳng lẽ không đáng tin hay sao? Có gì muốn nói thì cứ nói trước mặt phụ hoàng đi.” Trên khuôn mặt mập mạp của y không có có vẻ hoảng sợ nào mà ngược lại còn có vài phần thong dong.
Diệp Vũ Hà chợt thấy hóa ra vị Thái tử này vẫn còn có phong thái của Thái tử, chí ít y vẫn trấn định được.Lúc Hán Vương nghe được hai chữ “huynh muội” thì đôi mắt lăng lệ âm trầm cũng có phần khác thường. Cuối cùng cũng quay người sang chỗ khác, hộ vệ đi trước mở đường, Hán Vương đi theo sau.
Thái tử cười gượng, hai gã hộ vệ vội vàng tất bật tiến lên đỡ y dậy đi về phía trước.
Lúc này Diệp Vũ Hà mới phát hiện, việc đi lại của Thái tử có vẻ bất tiện. Nhìn thoáng qua bóng lưng mập mạp đang di chuyển một cách khó khăn kia chẳng hiểu sao trong lòng Diệp Vũ Hà lại cảm thấy buồn bã.
Thái tử dường như không để ý tới cái nhìn của người khác, vất vả theo kịpHán Vương, vừa nói vừa thở dốc: “Nhị đệ, ngày mưa tới rồi, đệ cảm thấy ổn chứ?”
Thân hình Hán Vương khựng lại trong chốc lát, nói lạnh lùng: “Không tốt thì cũng làm được gì chứ?” Năm đó y lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh, cả người trúng chín mũi tên, tính mạng nguy cấp. Dù sau đó mũi tên đã được lấy ra nhưng chỗ trúng tên cứ đến lúc trời mưa dầm là lại đau đớn.
Thái tử nhìn bóng lưng cao ngạo của Hán Vương, mỉm cười nói: “Ta đã sai người đến Trường Bạch Sơn mua một ít cao hổ cốt và hùng cân (Hùng cân: gân gấu) về, đó là một cửa hiệu rất lâu đời ở quan ngoại, thuốc cựckỳ linh nghiệm. Chúng ta là huynh đệ nhưng lại ít khi gặp nhau, ta vốn muốn sai người mang đến cho đệ nhưng giờ đệ đã đến thì đệ cầm lấy dùng luôn đi.”
Hán Vương dừng bước quay đầu lại lạnh lùng nhìn Thái tử nói với giọng lạnh như băng: “Đời này ta muốn thứ gì sẽ tự mình lấy! Không cần huynh phải hao tâm tổn trí.”
Công chúa Vân Mộng dù muốn nhẫn nhưng thấy đại ca nhiệt tình lại gặp nhị ca lạnh lùng, trong lòng sinh tức giận nói với vẻ bất mãn: “Nhị ca, huynh làm người sao lại không biết tốt xấu vậy. Đại ca quan tâm huynhchẳng lẽ huynh không có chút cảm kích nào sao?”
Hán Vương cười lạnh: “Tại sao huynh phải cảm kích?”
Vân Mộng ngây ngốc, trước mặt ai nàng cũng có thể nổi giận được duy chỉ có đứng trước hai vị ca ca này là không thể phát tác, hôm nay thấy hai ca ca đối chọi như nước với lửa trong lòng nàng thấy khổ không thể nói nổi.
Thái tử thấy thế, nói với vẻ khổ sở: “Vân Mộng, là đại ca nhiều chuyện. Muội không nên tức giận “Rồi nhìn về phía một gian phòng lẩm bẩm:’Thuốc cao ở trong phòng đó.” Thấy Hán Vương vẫn đứng yên khôngcử động Thái tử đành lắc đầu nói: “Đi thôi.”
Hắn vừa cất bước thì Hán Vương biến sắc, nhìn về phía căn nhà gỗ, khoát tay sai hai người đi tới trước nhà gỗ.
Thu Phân và Sương Hàng vội đi tới.
Hai người kia đều là hảo thủ bên người Hán Vương, lúc này mặt mày nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cái nhà gỗ.
Cách cửa nhà gỗ không xa có một chiếc giày vải mềm. Chiếc giày vải này đầu nhọn như cung, màu đỏ hồng, hiển nhiên chính là giày mà kép hátmặc để diễn kịch.
Mặt Thu Trường Phong trắng bệch, thần sắc ngưng trọng hẳn lên. Hắn nhận ra đây chính là giầy của kẻ đóng vai con khỉ!
Thích khách quả nhiên đã đến đây, hơn nữa còn ở ngay trong căn nhà gỗ.
Tại sao thích khách không đi chỗ khác mà lại tới đây, chẳng lẽ thích khách thực sự có quan hệ với Thái tử?
Thu Phân và Sương Hàng vừa động thì thủ hạ của Thái tử cũng giương cung bạt kiếm, nắm chặt chuôi đao, thần sắc nghiêm trọng. Ngừng lạitrong chốc lất rồi Thu Phân chợt động, gã tung người như lá khô bay thẳng về phía cửa sổ.
Rắc, ầm.
Cửa sổ bị Thu Phân đánh tung, cánh cửa bị một cước của Sương Hàng đá vỡ, hai người cùng lúc phá tung cửa sổ chui vào quan sát xung quanh.
Bên trong nhà gỗ sạch sẽ, khô ráo, có thư họa còn có hai hàng giá sách, dưới cửa sổ kê một cái bàn lớn trên có văn phòng tứ bảo, hẳn là thư phòng của Thái tử.Thái tử thân là Nam Kinh Giám Quốc, ở lại Đông Cung tuy thỉnh thoảng xuất cung giải sầu nhưng đây vẫn là nơi Thái tử thường ở, mặc dù có chút đơn sơ nhưng thư phòng không thể thiếu được. Bởi Thái tử ngoài lúc chơi dế còn hay đọc sách nên bố trí thư phòng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trong thư phòng lúc này đầy những âm thanh đổ vỡ vang lên không dứt, tranh chữ bị kéo xuống, bàn bị ném đi, sau một lát cả thư phòng không khác gì một kho chứa củi.
Mắt đám thủ hạ của Thái tử đều lộ rõ vẻ giận dữ.
Hán Vương ỷ vào việc được Thiên Tử sủng ái từ trước đến giờ không đặtThái tử trong mắt, đây là sự thật. Nhưng thủ hạ của Hán Vương dám làm thế với thư phòng của Thái tử thì có chút quá phận rồi.
Thái tử đứng bên ngoài xem thư họa bị hủy thì mắt không khỏi hiện lên vẻ bi ai nhưng cũng không ngăn cản chỉ nhìn Công chúa Vân Mộng cười nói: “Vân Mộng, muội còn nhớ không? Khi muội còn bé thích đến thư phòng của đại ca nhất, lại càng thích lục tung tất cả lên, nghịch bức thư họa đại ca thích nhất tới thất điên bát đảo…”
Mắt Công chúa Vân Mộng rưng rưng, không nhịn được nữa lao thẳng tới trước mặt Hán Vương quát: “Dừng tay lại, các người đang làm gì đấy? Đólà thư phòng của đại ca, các ngươi nghĩ rằng thích khách được giấu trong đó sao?”
Hán Vương nhìn Vân Mộng nước mắt lưng tròng lại liếc xéo Thái tử, búng ngón tay.
Cốc Vũ lập tức hiểu được ý Hán Vương vội quát lên: “Đi!”
Lệnh của Hán Vương xưa nay đã ra là phải làm không ngờ lần này phát ra lại mất đi hiệu lực. Sương Hàng và Thu Phân vẫn ở trong nhà gỗ, không ra ngay khỏi thư phòng.Hán Vương không cần nói Cốc Vũ đã thấy có điều khác thường vội tung người vào trong nhà gỗ, nhất thời cũng không ra khỏi nhà gỗ.
Đứng ở xa trông lại chỉ thấy ba người Cốc Vũ, Sương Hàng, Thu Phân đứng trong phòng như con rối. Mấy tên lính gác bảo vệ trong nhà gỗ cũng ngây người như gà gỗ nhìn về phía góc phòng.
Trong phòng dường như có yêu ma quỷ quái xông ra trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người bị định thân. Bằng không tại sao những tinh binh thân kinh bách chiến này lại không nghe lệnh của Hán Vương?Diệp Vũ Hà vừa nhìn đã cảm thấy cánh tay bị người khác giật lại, bên cạnh có bóng người lóe lên bay thẳng vào trong nhà gỗ. Diệp Vũ Hà thấy rõ đó là Thu Trường Phong, biết người cản mình cũng là Thu Trường Phong, nàng lạnh lùng trông theo nhưng khi đưa mắt nhìn lên cánh tay chẳng hiểu vì sao cũng không tiến vào trong nhà gỗ.
Nàng đoán Thu Trường Phong không muốn nàng vào vì chuyện ở đây liên lụy quá lớn, nàng tham gia vào đó không phải là chuyện tốt. Tự nhiên nàng suy nghĩ như vậy, trong lòng nảy lên chút bất an.
Bởi vì nàng có một ít chuyện cũ nên vẫn căm ghét Cẩm Y Vệ, thậm chícòn cảm giác rằng Cẩm Y Vệ đáng giận hơn cả bọn tội phạm. Nhưng tại sao nàng lại nhìn Thu Trường Phong với con mắt khác? Nghĩ tới đây, nàng bỗng nắm chặt kiếm, thần sắc tăng thêm vài phần cảnh giác.
Không ai để ý sắc mặt Diệp Vũ Hà, Thu Trường Phong cũng không. Hắn vào trong nhà gỗ, nhìn về phía mọi người đang hướng ánh mắt vào, tức thì trong hiện lên vẻ kinh hãi.
Bên trong nhà gỗ, bàn đọc sách đã bị đẩy đổ, bên dưới mấy thanh gỗ nằm lăn lóc trên sàn là một viên gạch màu xanh.
Viên gạch màu xanh này có thể di động được cho thấy thường ngày cũngkhông cố định ở đó, thường xuyên bị người khác di chuyển.
Giờ viên gạch kia đã bị bẩy lên, lộ ra một lỗ thủng ở dưới. Lỗ này không quá to, chỉ khoảng hơn một xích vuông.
Viên gạch và lỗ thủng đều rất tầm thường nhưng cái khay trong lỗ thủng lại không tầm thường chút nào.
Khay làm bằng đồng thau, màu ảm đạm, trên khay đặt một người gỗ, toàn thân trần trụi, trên người bôi trét màu có chút quỷ dị. Nhưng quỷ dị nhất là có bảy cây thiết châm đâm vào thân người gỗ.Sự kinh hãi trong mắt Thu Trường Phong càng tăng lên, hắn dường như không thể cử động được giống như bọn Cốc Vũ. Thị lực của hắn rất tốt, đã nhìn thấy được khuôn mặt của người gỗ kia giống Hán Vương tới tám phần.
Lỗ thủng, người gỗ, thiết châm… thổi một cơn gió lạnh như băng qua căn nhà gỗ u tĩnh. Mọi người kinh sợ như trúng ma chú, càng làm tăng âm khí cho nhà gỗ.
Một cánh tay đưa ra, nhẹ nhàng nhấc con rối trên khay lên, lẳng lặng quan sát.Cánh tay kia rắc chắc như đúc bằng sắt đá, đưa ra không có chút tình cảm nào nhưng trong mắt của chủ nhân cánh tay hiện rõ vẻ lạnh lẽo như băng vạn năm vậy.
Hán Vương cầm theo con rối nhìn về phía Thái tử vừa bước vào, nói từ tốn: “Đây là thư phòng của ngươi đấy sao?” Nhiều năm trước, y vẫn gọi Chu Cao Sí là Thái tử chứ không gọi là đại ca, càng hiếm khi gọi trực tiếp là ngươi.
Thái tử nhìn con rối bị đâm kia, mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc không hiểu gì, dường như cũng không nghe thấy Hán Vương nói gì.Hán Vương cũng không cần Thái tử trả lời, y vốn là tự hỏi mình, muốn mượn câu hỏi này để bình tĩnh lại. Hồi lâu sau y mới nói: “Ta biết từ xưa có lưu truyền một phương phát nguyền rủa gọi là yểm bùa…”
Y nhìn con rối, mắt càng lộ rõ vẻ căm hận: “Phương pháp này sử dụng pháp thuật nguyền rủa để cho người mà hắn ghét chết đi.”
Công chúa Vân Mộng đã bước vào từ lâu, nghe được Hán Vương nói vậy, lại nhìn con rối cũng kinh hãi gần chết.
Hán Vương thở phào nhẹ nhõm nói: “Dùng đồng thau làm khay, dùng gỗ làm hình nhân, dùng bảy chiếc châm đâm vào tam mạch tứ luân, sau đóchôn dưới đất, đây là Thất Sát trong các phương pháp yểm bùa, nghe nói nhẹ có thể làm người đau nhức toàn thân, nặng thì làm cho kinh mạch bế tắc, đau đớn thổ huyết mà chết.”
Mặt mày Thái tử trắng bệch nói: “Cao Hú, chuyện này không phải huynh làm.”
Hán Vương từ từ đứng lên nhìn Thái tử rồi nói: “Đây là thư phòng của ngươi, cái động này đào cũng không mới, hẳn đã được một thời gian rồi.”
Lúc này có không ít người tinh mắt có thể thấy rõ lỗ thủng kia được đào ngay ngắn chỉnh tề, tuyệt đối không phải đào vội vàng.Hán Vương lại nói: “Nếu không phải vì chuyện của Ninh Vương, ta vốn không muốn tới đây, cũng sẽ không phát hiện được bí mật ở đây. …. Làm con rối này, chôn vào đất ngay dưới chân ngươi. “
Cái lỗ thủng kia nằm ngay dưới bàn đọc sách, nói cách khác mỗi khi Thái tử đọc sách lại dẫm lên sao?
Con rối kia rất giống Hán Vương, mỗi lần Thái tử tới đây lại dẫm vào con rối đó.
Mọi người nghĩ tới đây thì nhìn Thái tử với ánh mắt khác lạ, dù là Công chúa Vân Mộng cũng có vẻ kinh nghi bất định.Thân thể mập mạp của Thái tử khẽ run lên, nói với giọng run run: “Cao Hú, chúng ta là huynh đệ.”
Hán Vương Chu Cao Hú thở dài nói: “Đúng, chúng ta là huynh đệ . Bởi thế ngươi không ngại cực khổ mua cao hùng cân hổ cốt cho ta đúng không? Vậy chúng đâu rồi, ta muốn nhìn một cái.”
Thái tử nghe vậy vội lật đật chạy tới cạnh bàn đọc sách, lật cái bàn qua lại. hai thủ hạ của y thấy Thái tử vất vả thì vội vàng chạy tới giúp.
…, bút mực tứ tung, Thái tử lật một hồi lâu cũng không thu hoạch được gì.Thái tử lau mồ hôi trên mặt, thần sắc lo lắng, lại thêm chút khó hiểu nói: “Vốn để ở đây mà, sao giờ lại không thấy đâu nữa?”
Công chúa Vân Mộng cũng vội vàng đứng dậy đi tới nói: “Không thể không có, muội giúp huynh tìm.” Nàng vừa quay người tìm đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hán Vương: “Không cần tìm nữa.”
Giọng nói vang lên trong căn nhà gỗ mang theo vẻ đùa cợt lãnh khốc như có như không: “Ngươi cũng biết mà, vốn không thể tìm thấy được, đúng không ?”
Thái tử ngẩn người hồi lâu mới nói: “Cao Hú, sao đệ lại nói vậy?”Hán Vương mỉm cười nói tiếp: “Chúng ta là huynh đệ nhiều năm, rất nhiều năm là đằng khác. Ta sẽ giải thích cho ngươi, ngươi hẳn là hiểu rõ ta, ngươi biết ngươi đưa ta cái gì ta cũng không nhận nhưng ngươi vẫn muốn đưa, đưa những thứ ngươi vốn không hề mua, ngươi biết ta sẽ không lấy, ngươi muốn cho tất cả mọi người thấy ta bất cận nhân tình, đúng không ? “
Mặt Thái tử đổi sắc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Mọi người thấy vẻ mặt Thái tử lúc này đã thay đổi rất nhiều.
Thái tử rất đáng thương, bị Hán Vương ép không còn đường lùi, ba gãthủ hạ thích giết là giết, thích bỏ tù là bỏ tù, đám văn võ thủ hạ mạnh ai nấy chạy nhưng Thiên Tử dường như không ngó ngàng gì đến.
Rất nhiều người cảm thấy Thiên Tử có ý phế bỏ Thái tử nên mới ngầm đồng ý những hành động quá phận của Hán Vương. Ngoại trừ Dương Sĩ Kỳ vẫn đang vất vả chèo chống thì rất nhiều văn thần đã sớm kính nhi viễn chi với Thái tử. (Kính nhi viễn chi: đứng xa trông lại, ý chỉ xa lánh)
Thoạt nhìn Thái tử vẫn giống như trước, vẫn đọc sách, vẫn chơi chọi dế, một mực ẩn nhẫn, luôn hòa ái với tất cả mọi người, thậm chí bị một cước của Diệp Vũ Hà đá vào mặt cũng không tức giận.Nhưng Thái tử cũng là người, Thái tử cũng sẽ hận!
Ninh Vương giúp Hán Vương, Thái tử bất mãn thì liệu có khả năng tìm người giết y không ? Hán Vương dồn ép y, Thái tử bất mãn liệu có dùng cách yểm bùa để nguyền rủa Hán Vương không ?
Ai cũng không dám chắc, dù là Vân Mộng cũng bắt đầu do dự.
Thái tử nhìn biểu hiện của mọi người, mặt lộ vẻ sầu thảm nói với Hán Vương: “Cao Hú, ta biết giờ ta có nói như thế nào ngươi cũng sẽ không tin ta… Vậy thì…”Hán Vương nhìn Thái tử nói gằn từng chữ: “Nếu ngươi là ta thì ngươi có tin không ?”
Thái tử im lặng
Mọi người trầm mặc, sau đó nghe Hán Vương lạnh nhạt nói: “Ngươi là Thái tử, kỳ thật chuyện gì ngươi cũng không cần nói với ta, muốn nói thì gặp phụ hoàng rồi nói!”
Phụ hoàng đương nhiên chính là Thiên Tử Đại Minh- Vĩnh Lạc đại đế Chu Lệ.Chu Lệ không ở phủ Thuận Thiên mà ở thành Nam Kinh. Ông vừa bắc phạt Thát Đát A Lỗ Thai về cũng không nghĩ dưỡng sức ở phủ Thuận Thiên mà lại rong ruổi xuôi nam đến thành Nam kinh.
Ai cũng biết kì thực Chu Lệ rất ghét Nam Kinh. Tuy nói việc chiếm được thành Nam Kinh đã chính thức tuyên cáo Chu Lệ thay thế Chu Duẫn Văn thành Thiên Tử Đại Minh nhưng Chu Lệ vẫn chán ghét đế đô do phụ thân Chu Nguyên Chương tự tay lập.
Nếu ông không ghét thì sau khi hoàng hậu chết sẽ không chôn hoàng hậu ở phủ Thuận Thiên rồi. Hoàng hậu đã giúp ông khi hắn gặp hoạn nạn,đồng cam cộng khổ với ông… hiển nhiên sẽ được chôn cất cùng nơi với ông.
Chu Lệ làm vậy hiển nhiên là chuẩn bị sau khi chết sẽ chôn cùng một chỗ với hoàng hậu ở phủ Thuận Thiên chứ không phải Nam Kinh.
Nam Kinh là cổ đô của sáu triều đại, kim phấn hội vụ, là chốn phồn hoa ở Giang Nam, là thiên đường thánh địa của không ít người.
Nhưng Chu Lệ không thích.
Một chỗ tốt hay xấu không nhìn phong cảnh mà chỉ nhìn tâm cảnh.Nhưng Chu Lệ không thích Nam Kinh thì ông đến Nam Kinh làm gì? Không ai biết và cũng không ai dám hỏi, Chu Lệ làm việc không cần hỏi ý kiến người khác.
Thái tử nghe vậy bèn gượng gạo cười, vừa gật đầu bỗng có tiếng bước chân vội vàng vang lên, có người đi tới căn nhà gỗ này.
Hai mắt Hán Vương lăng lệ, lộ rõ vẻ không vui. Tuy đây là chỗ của Thái tử nhưng vô hình trung đã thành địa bàn của y, còn ai dám đến mà không báo trước?
Cốc Vũ đã ra ngoài ngăn cản rồi, gã quát: “Hán Vương ở đây, ai đangxông tới, còn không …” Gã đang định bắt người đến báo tên họ thì sắc mặt đại biến.
Đơn giản vì người tới đưa tay, mở một trang giấy nói: “Thánh chỉ đến.”
Cốc Vũ lập tức quỳ xuống, tất cả binh sĩ Thiên Sách Vệ cũng đồng loạt quỳ xuống, dù Hán Vương và Thái tử thấy kinh ngạc nhưng khi ra khỏi nhà gỗ thấy người cầm thánh chỉ đúng là thái giám nội cung thuộc Ti Lễ giám cũng chỉ có thể quỳ xuống nói: “Thần tiếp chỉ.”
Nội cung Đại Minh có hai bốn nha môn chia thành mười hai giám, bốn tư, tám cụcMà trong mười hai giám thuộc hai mươi bốn nha môn thì Tư Lễ giám và Ngự Mã giám là hai giám trọng yếu nhất. Chu Lệ quy định chỉ cần là người từ hai giám này được điều động để truyền thánh chỉ thì không được chống lại, ai kháng chỉ lập tức giết không tha.
Tư Lễ giám truyền ý chỉ hiển nhiên là có việc cấp bách… dù là Thái tử, Hán Vương cũng chỉ có thể nghe mà không thể hỏi.
Chợt nghe thái giám kia lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, Thiên Tử có chiếu: Tuyên năm người Thái tử, Hán Vương, Công chúa Vân Mộng,Tả xuân phường Đại học sỹ Dương Sĩ Kỳ, Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Thu TrườngPhong lập tức vào Hoa Cái điện yết kiến. Khâm thử!”
Điện Hoa Cái nằm ngay sau điện Kim Loan, mái vòm vàng, trên đỉnh còn có một quả cầu vàng. Từ xa trông lại kim quang chói mắt, muôn hình vạn trạng nhưng khiến cho người ta thấy kì quái là quả cầu tròn trên đỉnh vòm có ý nghĩa gì?
Tại quần thể kiến trúc Hoàng cung hoa lệ, mái ngói cong vút, rường cột chạm trổ tinh mĩ, họa bích xảo diệu như vậy, điện Hoa Cái thiết kế càng nổi bật lên vẻ độc đáo, khác biệt.
Điện này mặc dù bài trí hơi lạ nhưng bất kể là Chu Nguyên Chương hayChu Lệ lúc không làm gì đều thích đến đây ngồi chứ không đến phụng thiên ở điện Kim Loan phía Nam hay tu thân dưỡng tính ở điện Cẩn Thân phía Bắc
Tuy hai điện kia khí thế thuần chính, mái ngói lưu ly, dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ nhưng Chu Lệ vẫn không chọn hai điện đó mà đến điện Hoa Cái để gặp người khác.
Mọi người khó hiểu nhưng không ai dám hỏi, đi từ cửa trái vào điện thì thấy một người đang đứng cạnh cửa sổ hoa mạ vàng.
Người này mặc quần áo nhẹ nhàng, không ngồi tiêu dao trên long ỷ tốicao mà chỉ lẳng lặng đứng yên trước cửa sổ như đang ngắm cảnh sắc bên ngoài…
Ngoài cửa sổ là hoàng hôn lộng lẫy, có ánh tà dương đang ngả về phía tây chiếu những tia sáng đỏ như máu vào trong điện, lặng lẽ nhuốm màu lên mái tóc hoa râm của bóng người cao gầy ấy, vô thanh vô tức.
Tóc ông đã bạc sớm nhưng lưng không còng, tóc ông có thể nhuốm màu thời gian nhưng chí khí hào hùng của ông không thể mất. Ông chỉ đứng đó nhưng mọi người nhìn bỗng có cảm giác kim điện kém sắc, tà dương vô quang.Tất cả uy nghiêm của kim điện, vẻ huy hoàng của tàn dương, sát khí chiến giáp trong cung đều hội tụ vào bóng người đằng kia.
Người đó chẳng cần ngai vàng, cũng chẳng mượn long bào để biểu lộ thân phận, càng không cần thiết giáp binh vệ giữ tôn nghiêm, ông chỉ cần đứng đó thì dù là Hán Vương mạnh mẽ không ai bì được hay Thu Trường Phong thâm sâu khó dò cũng phải khom gối quỳ bái.
"Đức vua Vạn Tuế, vạn tuế, Vạn Vạn Tuế."
Năm người quỳ lạy, trăm miệng một lời, đầy vẻ tôn kính. . .Bởi người này đáng để họ tôn kính, bởi vì người này chính là Chu Lệ- Đại Minh Vĩnh Lạc Thiên Tử Chu Lệ tiếu ngạo thiên hạ, phong vân một đời.
Mặt trời hoàng hôn như vẫn còn lưu luyến chút gì đó, cố sức vươn lên từ phía chân trời.
Mặt trời đã lặn rồi.
Bóng tối dần buông xuống, điện Hoa Cái dường như có cảm giác lạnh lẽo, Chu Lệ vẫn nhìn ánh tàn dương trên bầu trời không chớp mắt, ông từ tốn hỏi: “Dương học sỹ, nghe nói Thái tử và Hán Vương lại đang tranh cãi à?”Giọng ông trầm thấp, khàn khàn, tuy không to nhưng mọi người đều có thể nghe rõ. Người uy nghiêm thực sự thì vốn không cần phải so giọng như mấy mụ đàn bà chanh chua chửi đổng.
Dương Sĩ Kỳ giật mình, lão không ngờ Thiên Tử vừa mở miệng đã hỏi mình. Lão vốn không muốn dính vào vòng xoáy tranh giành giữa Hán Vương và Thái tử nhưng nghe Thiên Tử tuyên triệu thì trên đường đi lão đã hiểu được đầu đuôi chuyện này.
Nhưng ở đây có Thái tử, Hán Vương và công chúa, Dương Sĩ Kỳ vốn tưởng Thiên Tử từ phủ Thánh Thượng vào Nam Kinh sẽ gặp Thái tử, Hán Vươngvà công chúa để đàm đạo nhưng Chu Lệ lại bế môn suốt hai ngày không gặp bất cứ ai.
Thái tử không, Hán Vương cũng không !
Lúc Chu Lệ bắt đầu gặp người thì gặp cùng lúc năm người, mà ông không hỏi Thái tử hay Hán Vương mà hỏi Dương Sĩ Kỳ lão trước, nhìn qua thì tưởng được coi trong nhưng trong đó họa phúc khó lường bảo sao Dương Sĩ Kỳ không run sợ.
Mặc dù chần chừ giây lát nhưng Dương Sĩ Kỳ không dám để Thiên Tử đợi lâu, lập tức trả lời: “Vâng” Lão chỉ nói một chữ này nhưng dường nhưdùng tới sức lực toàn thân, toát mồ hôi hột.
Chu Lệ trầm mặc một lát, cũng không hỏi lại mà nói: “Thu Trường Phong, ngươi kể tất cả mọi chuyện ra đi…”
Mọi người lại giật mình, dù là Thái tử hay Hán Vương cũng không ngoại lệ. Chu Lệ triệu kiến, trên đường đi hai người đã chuẩn bị đủ lí do để bào chữa, còn cho rằng sẽ phải đấu võ mồm trên điện ai ngờ đến một câu cũng không được nói.
Vậy mà lúc này vận mệnh của Thái tử và Hán Vương lại rơi vào tay một gã Cẩm Y Vệ Thiên HộLúc Thái tửbị tuyên triệu, bọn họ không nghĩ rằng Thu Trường Phong có vinh dự được thấy Thiên Tử thì giờ bọn họ càng không tưởng tượng được người thứ hai Thiên Tử hỏi chính là Thu Trường Phong.
Chẳng lẽ… Chu Lệ đã biết Thu Trường Phong từ lâu rồi? Hay vì Thu Trường Phong là người Diêu Nghiễm Hiếu coi trọng nên Chu Lệ cũng coi trọng hắn?
Thu Trường Phong mặc dù cơ trí, cá tính nhưng dưới con mắt Thái tử và Hán Vương thì hắn cũng chỉ mà một tên Thiên Hộ ngũ phẩm mà thôi, ở đây sao có chỗ cho hắn lên tiếng?Nhưng Chu Lệ cho Thu Thiên Hộ thì không ai dám phản đối, Hán Vương cũng không dám.
Mặt Thu Trường Phong nghiêm nghị, không chần chừ mà lập tức kể lại kĩ càng tất cả mọi chuyện từ việc tới phủ Ninh Vương chúc thọ đến Ninh Vương gặp chuyện rồi truy đuổi địch và gặp Thái tử sau đó Hán Vương đến.
Hắn nói ngắn gọn nhưng đúng trọng tâm, mau lẹ mà không bỏ sót. Tên của Vân Cầm Nhi hay Điền Tư Tư hắn cũng báo cáo, thậm chí con dế của Thái tử gọi là Lang Kháng cũng không quên.Cẩm Y Vệ vốn là tai mắt của Thiên tử, chuyện đó Thái tử và Hán Vương đều biết. nhưng bọn họ không nghĩ rằng Cẩm Y Vệ báo cáo tình huống sẽ chi tiết như thế- chi tiết mà chính xác!
Hán Vương nhíu mày, Thái tử thì đổ mồ hôi, Công chúa Vân Mộng dù bất mãn với Thu Trường Phong cũng không thể không thừa nhận rằng những Thu Trường Phong nói hoàn toàn đúng sự thật, không hề có chút thiên vị nào, dù là từ ngữ cũng không xen lẫn tí tình cảm cá nhân nào.
Tàn dương đã biến mất hẳn, phía chân trời chỉ còn một quầng sáng đỏ rực.Có chim yến bay tới, bồi hồi quanh quẩn phía trước điện Hoa Cái không đi, kêu chiếp chiếp.
Ngoài ra không còn một tiếng động nào khác.
Qua hồi lâu, Chu Lệ mới lên tiếng: “Sí nhi, trẫm biết trong lòng con bất mãn.”
Thái tử Chu Cao sí tức thì lộ rõ vẻ sợ hãi và cảm khái, câu nói Sí nhi kia đã lâu rồi y chưa được nghe nhưng câu phía sau thì y phải trả lời như thế nào?Chu Lệ lại nói:’’Người bất mãn sẽ sinh hận, đó là chuyện bình thường của con người, không có gì lạ. Bởi vậy chỉ cần con không làm chuyện gì quá đáng thì trẫm sẽ không trách con.”
Thái tử biến sắc, thất thanh nói: “Phụ hoàng, chẳng lẽ người thực sự cho rằng nhi thần muốn giết Ninh Vương, nguyền rủa nhị đệ sao?” Y không thể không nói, tất cả sự bất mãn, ủy khuất đều lộ rõ trên mặt.
Chu Lệ như đang ngắm ánh chiều tà ngoài cửa sổ nói : “Nếu con nhận tội thì chuyện này trẫm sẽ không truy cứu nữa.”
Thái tử sững sờ, nhất thời không biết trả lời như thế nào .Trẫm sẽ không truy cứu nữa.
Chỉ có sáu chữ nhưng lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Nếu như Thái tử thực sự làm hai chuyện kia, y hoàn toàn có thể tin lời của Chu Lệ bởi xưa nay Chu Lệ chưa từng nói mà không làm.
Nhưng nếu Thái tử không làm hai chuyện đó thì sao?
Chu Lệ chỉ nghe lời Thu Trường Phong thuật lại thì gần như đã nhận định Thái tử là chủ mưu hai việc ám sát và yểm bùa, nếu Thái tử phủ nhận liệu có chạm vào nghịch lân (tương truyền rồng có một cái vảy ngược, khi bịđụng vào nó sẽ rất tức giận) của Chu Lệ, làm Chu Lệ nổi giận không ?
Gần đây Hán Vương gây sự với Thái tử nhưng Chu Lệ vẫn như không thấy gì, ai cũng cảm thấy Chu Lệ muốn để Hán Vương kế thừa giấc mộng đại thống nhất nên mới thiên vị Hán Vương, giờ Chu Lệ nói ra những lời này chẳng lẽ muốn Thái tử nhận tội để nhân tiện có cớ phế Thái tử?
Rốt cục tia nắng cuối cùng cũng đã biến mất.
Điện Hoa Cái lặng lẽ chìm vào bóng tối. Đèn không được thắp, bóng tối bao trùm tất cả mọi người trong điện, cả Thái tử cũng không ngoại lệ.Thái tử không nói, Chu Lệ cũng không hỏi tiếp. Từ trước đến giờ, khi Chu Lệ nói từ trước đến giờ không nhắc lại lần thứ hai.
Không biết sau bao lâu, khi Thái tử vẫn đổ mồ hôi ròng ròng, Công chúa Vân Mộng thấy khó chịu, dường như không lo mạo phạm uy nghiêm của Chu Lệ, nàng nói to: “Phụ hoàng, điều này không công bằng!”
Dương Sĩ Kỳ toát mồ hôi, đang muốn ngăn Vân Mộng nhưng lại không dám.
Chu Lệ khẽ “À” một tiếng nhìn đôi chim yến đang đậu trên nhành cây ngoài điện mà tình tứ nhau, nói từ tốn: “Trẫm không hỏi con.” Nếukhông phải là Vân Mộng nói mà là bất kì thần tử nào dám làm vậy chỉ sợ đã bị lôi ra ngoài chém đầu rồi.
Công chúa Vân Mộng nhìn bóng lưng uy nghiêm của Chu Lệ nhưng vẫn cắn răng nói: “Những chuyện này đều rất kì lạ, hành thích Ninh Vương là người trong gánh hát mà đại ca mời đến, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được có người muốn giá họa cho đại ca. Lại nói đại ca là người nhân hậu sao có thể biết phương pháp yểm bùa độc ác như vậy được? Nhị ca từ việc Ninh Vương gặp chuyện, truy tìm hung thủ đến phát hiện mình bị yểm bùa có phải quá trùng hợp không, nữ nhi chỉ sợ… những chuyện này…” Nàng ngập ngừng trong giây lát.Dưới ánh chiều tà, bóng lưng Chu Lệ thoạt nhìn dường như nghiêm nghị hơn.
Công chúa Vân Mộng nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng kia, trong lòng lo lắng không thôi nhưng liếc nhìn đại ca, cuối cùng nàng vẫn nói: “Chỉ sợ tất cả những chuyện này đều do nhị ca gây ra!”
Chỉ một câu nói, vang khắp điện Hoa Cái ảm đạm lạnh lẽo, nhưng khiến ai nghe thấy cũng đánh trống ngực.
Đôi chim yến đậu bên ngoài bỗng vỗ cánh bay đi, biến mất trong màn đêm mịt mờ.Trong một thoáng, sắc mặt Hán Vương giống như ánh tàn dương chìm vào biển mây, không còn chút huyết sắc nào mà chỉ có vẻ thâm trầm!
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
20 chương
26 chương
104 chương
31 chương
68 chương