Đế Vương

Chương 45

Đồng tử Vân Thương co rụt lại, khó nén kinh ngạc nhìn Kỳ Huyên, chẳng lẽ vị này chính là thiếu niên thiên tử của Đại Kỳ vương triều? Kỳ Huyên giao trường cung trên tay cho Ẩn nhất, hai tay khoát sau người, chậm rãi đi thong thả đến chỗ Yến Quy. “Hạ hắn đi.” Hắn xem như không thấy Vân Thương, trầm giọng hạ lệnh, ám vệ trực tiếp xoodn đến chỗ Vân Thương. Bất quá Vân Thương đã có chuẩn bị, lúc Kỳ Huyên mở miệng, đã bắt đầu lui trở về. Ám vệ tự nhiên đuổi theo, không bao lâu sau, cạnh Kỳ Huyên chỉ còn hai người Thư Tử Kỳ và Ẩn thất để bảo hộ, Kỳ Huyên đi đến trước mặt Yến Quy, khẽ thở dài một hơi. “Yến Quy, trẫm rốt cuộc cũng tìm được ngươi.” Kỳ Huyên thản nhiên nói, trong lời nói lại cất giấu may mắn cùng an tâm. “Khởi bẩm bệ hạ, nơi đây không thích hợp ở lâu.” Thư Tử Kỳ canh phòng bốn phía, thấp giọng nói. Kỳ Huyên gật gật đầu,“Đi thôi.” Vừa dứt lời, mấy ám vệ vừa mới được ra lệnh đuổi bắt Vân Thương đã trở lại. Chỉ là hai tay ám vệ trống trơn, hiển nhiên đã để Vân Thương chạy thoát. Kỳ Huyên cũng không để ý, hắn vốn không định một lần đã bắt được Vân Thương, nếu Vân Thương vô dụng như vậy, sao có thể trở thành đại tướng Vân quốc được. Sau khi Ám vệ trở về, đoàn người Kỳ Huyên lập tức xuống núi. Trừ ám vệ ra, còn có một đội thiết kỵ binh được Kỳ Huyên ra lệnh đi tìm vị trí Truy Phong trại. Hiện tại nếu đã tìm được Yến Quy, Kỳ Huyên liền dùng phương thức liên hệ đặc thù của Yến gia quân, mệnh bọn họ tức khắc quay về tập hợp. Tuy rằng hắn rất muốn nhân lần này san bằng Truy Phong trại, chẳng qua hiện tại không phải thời cơ tốt. Vân Thương nếu đã biết hắn đến đây, nói vậy ngày mai trời vừa sáng, đối phương tuyệt đối sẽ hành động, cho nên bọn họ phải mau chóng xuống núi trở lại Hoành Thủy quan. Chính như Kỳ Huyên suy nghĩ, Vân Thương tuy rằng cảm thấy khó chịu vì không bắt được Yến Quy, thế nhưng để Yến Quy chạy mất, ại ngờ Đại Kỳ vương triều lại đích thân đến đây, nếu có thể bắt được Kỳ Huyên, thì còn tốt hơn cả chuyện bắt được Yến Quy. Bởi vậy hắn vội vã xuống núi, ra roi thúc ngựa chạy về  Vân quốc quân đội, định đợi lúc trời vừa sáng sẽ lập tức phái binh đoàn vây quanh núi Vân Ly, muốn bọn họ có cánh cũng không thể thoát được. Vân Thương cho rằng đối phương khẳng định sẽ bị nhốt ở trên núi, cho nên không vội mà hơn nửa đêm mới xuất binh, hắn lại không biết, trong đoàn người của Kỳ Huyên có Thư Tử Kỳ rõ trận pháp cơ quan như lòng bàn tay vậy. Dưới sự dẫn dắt của Thư Tử Kỳ, cẩn thận một chút là có thể tránh được đại bộ phận cạm bẫy cơ quan. Tuy nói tốc độ có chút chậm, nhưng mà trước hừng đông đã xuống được núi. Mới rồi Thư Tử Kỳ giấu mình sau đại thụ nên Vân Thương không thấy, hắn biết, nếu để Vân Thương nhìn thấy, khẳng định sẽ không đợi đến hừng đông mà trở về quân doanh ngay lập tức để xuất binh. Trước kia hắn có giao thủ với Vân Thương vài lần, sau này cũng đã từng hợp tác, cả hai đều có chút hiểu biết năng lực của người kia. Nếu không phải Vân quốc đã mất đi Hình gia quân, thì bây giờ Vân Thương có Hình gia quân sẽ như hổ thêm cánh vậy, làm gì có chuyện để Thư quốc diễu võ dương oai trước mặt Vân quốc như thế. Giống như hắn lý giải được phương thức bày binh bố trận của Vân Thương,  Vân Thương cũng tinh thông cách bày bố trận pháp, thói quen điều binh khiển tướng của hắn, nếu hắn biết minh đầu phụ Đại Kỳ vương triều, sau mỗi chiến dịch sẽ không thể sử dụng lại bất kỳ chiêu thức nào nữa. Đoàn người đi theo Thư Tử Kỳ rất nhanh đã xuống núi,  nhưng còn chưa đến một canh giờ trời sẽ sáng, nhóm người Kỳ Huyên không dám trì hoãn, không dừng lại mà giục ngựa rời đi. Chẳng qua tới gần địa giới Vân quốc thì nghe ám vệ dò đường phía trước đến báo, phòng vệ của Vân quốc cực kỳ nghiêm ngặt, không dễ dàng xông qua thế. Kỳ Huyên trầm ngâm một hồi, hạ lệnh quay đầu. Nếu xông vào, khẳng định sẽ kéo dài thời gian, đến lúc đó quân đội Vân Thương mà xuất động, bọn họ càng không thể đi. Không bằng vòng qua Ly quốc, xa một chút, nhưng không bị vây bắt. Bởi vậy mọi người lập tức quay đầu đổi phương hướng. Bọn họ rời đi mới một canh giờ thì lính gác của Vân quốc đã nhận được chỉ thị của Vân Thương mà tăng mạnh đề phòng. Đoàn người Kỳ Huyên tiến vào lãnh thổ Ly quốc, vì không muốn đả thảo kinh xà nên để Ẩn nhất và Ẩn thất nhập quan trước thay mọi người mua quần áo phổ thông. Mọi người thay đổi thành một thương đội phổ thông xong mới tiến vào Ly quốc. Vừa qua cảnh quan, Ẩn nhất và Ẩn thất lập tứ chuẩn bị nơi ở, bọn họ tìm đến một nhà nghỉ coi như sạch sẽ, bao hai lầu trên cùng để người của Kỳ Huyên và Yến Quy vào ở. Kỳ Huyên đang muốn mang Yến Quy lên lầu, thoáng nhìn qua Thư Tử Kỳ, thản nhiên phân phó nói:“Ngươi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi, đã nhiều ngày vất vả rồi.” Thư Tử Kỳ thụ sủng nhược kinh, liên tục vâng dạ, đợi đến khi Kỳ Huyên dẫn Yến Quy vào phòng rồi, mới đưa Ẩn thất vào phòng còn lại. Những phòng còn lại đương nhiên là những người đi theo bảo hộ Kỳ Huyên. Yến Quy bị Kỳ Huyên lôi kéo vào phòng, còn chưa kịp mở miệng, cửa vừa đóng, liền bị Kỳ Huyên đè lên ván cửa, bị hôn đến choáng váng. Y chỉ có thể bị động tiếp nhận nhiệt tình của Kỳ Huyên, hai tay tự nhiên đặt lên cổ Kỳ Huyên, nhắm mắt lại cảm thụ tình yêu ẩn sâu của Kỳ Huyên. Không sai, là tình yêu. Trong lòng Yến Quy vừa kích động vừa vui vẻ, lúc này đây gặp lại Kỳ Huyên, ông nhu trong mắt đối phương càng sâu, lại ẩn ẩn lộ ra vẻ thâm tình. Lúc trước lời yêu thương trên giấy làm Yến Quy cảm thấy không chân thật, đôi khi có cảm giác như mình đang nằm mơ; Nay cảm thụ được ấm áp của Kỳ Huyên, trong lòng y dần dần kiên định. Y cũng từng lóe lên suy nghĩ “Bệ hạ có thể chỉ lợi dụng mình thôi”, đối với chuyện Kỳ Huyên bày tỏ tình cảm qua giấy bút, y cảm thấy không an toàn, y sợ, sợ Kỳ Huyên chỉ thuận miệng nói để dỗ y mà thôi. Thật ra tình cảm của Yến Quy vốn rất sâu sắc, trước kia lúc Kỳ Huyên chưa biết tình cảm của mình, nhưng chẳng lẽ không có chủ ý lợi dụng Yến Quy? Có thể nói là Kỳ Huyên gặp may, nhất thời xúc động ôm Yến Quy mới tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của bản thân. Bằng không nếu thật sự để Yến Quy biết rằng mình chỉ lợi dụng cảm tình của đối phương, sau này nếu Kỳ Huyên muốn giành lại tâm của Yến Quy, thật sự không đơn giản thế này. Kỳ Huyên gắt gao ôm Yến Quy, dùng lực như thể muốn khảm nhập người trong lòng vào cơ thể mình, đôi môi giữ trụ môi đối phương, đầu lưỡi cũng bá đạo thâm nhập vào miệng đối phương, không ngừng hút lấy nước bọt trong miệng đối phương. Yến Quy từ từ nhắm hai mắt, cơ hồ sắp không thở nổi, ưm một tiếng, hơi hơi giãy dụa. Kỳ Huyên phát giác đối phương hơi kỳ lạ, lúc này mới thả lỏng lực đạo, bất quá vẫn chưa tha cho cánh môi đối phương mà vẫn ái muội ma sát. “Yến Quy…… Yến Quy……” Kỳ Huyên một bên hôn, một bên nỉ non gọi Yến Quy. Trong lòng Yến Quy run lên, bị Kỳ Huyên gọi như thế quả thật rất kích thích tâm huyền. Y có cảm giác từ trong ra ngoài của mình đều đã phơi hết ra trước mặt Kỳ Huyên, bao nhiêu băn khoăn cùng nghi hoặc đều không còn trọng yếu nữa; Y bây giờ chỉ muốn cảm thụ Kỳ Huyên, cảm thụ tình yêu nhiệt tình và thâm trầm của đối phương. Bởi vậy y tự nhiên can đảm hơn hẳn, động vào hạ thân của Kỳ Huyên, thậm chí còn vươn đùi ra hơi cọ vào hạ phúc của Kỳ Huyên. Kỳ Huyên hít sâu một hơi, hai tay vội vàng cởi bỏ vạt áo trước của Yến Quy. Hai người cũng bất chấp ban ngày mà tuyên dâm, thoát quần áo cho nhau, rất nhanh Yến Quy đã trở nên trần trụi. Kỳ Huyên ôm lấy đối phương, nhanh chóng đi về phía giường. Nhẹ nhàng thả người xuống, nhìn thân mình nảy nở của Yến Quy còn mang theo điểm non nớt mơ hồ của thiếu niên, da thịt trắng nõn người người tán thưởng. Kỳ Huyên mê muội vươn tay, lưu luyến ở nửa trên cơ thể Yến Quy. Hắn vuốt ve từng tấc da thịt của Yến Quy, cảm thụ được cảm giác như tơ lụa trong tay, còn có chút căng chặt co dãn, khiến hắn thích đến không nỡ buông tay. Da thịt Yến Quy rất cân đối, nhiều hơn một chút thì quá rắn chắc, ít một chút thì lại có vẻ gầy yếu. Hai điểm hồng trên lồng ngực đang cứng lên mà run rẩy trong không khí rét lạnh, trông thật đáng thương. Tay Kỳ Huyên đi đến hai điểm này, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, theo sau là dùng hai ngón tay nắm, chậm rãi xoa bóp. Hai tay Yến Quy nhanh chóng thu lại dưới đệm chăn, cắn môi dưới chịu đựng cảm giác kỳ dị trước ngực. Một tay Kỳ Huyên tiếp tục trêu đùa tiểu đậu, một tay kia tiếp tục đi xuống, mơn trớn cái bụng bằng phẳng, đi đến giữa hai chân Yến Quy. Nguyên bản dục vọng đang ngủ say, bởi vì bị Kỳ Huyên trêu đùa, đã dần dần ngẩng đầu. Kỳ Huyên cứ như vậy mà nắm lấy, lúc này Yến Quy mới phát ra một tiếng than thở, còn không kịp thẹn thùng, nháy mắt sau đã có khoái cảm đánh tới. Y trợn to hai mắt, cổ họng phát ra tiếng nức nở, cơ hồ không chịu nổi mà cơ thể căng cứng. Kỳ Huyên nhìn thần thái không được tự nhiên của Yến Quy, khóe mắt cũng đỏ lên. Hắn xoa bóp dục vọng cho Yến Quy, trong lúc đó dùng miệng thay thế tay để tiếp tục công tác phía trước ngực, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh phía đỉnh. Một tay của Kỳ Huyên thì hướng về phía dưới, tự rút tiết khố của bản thân, giải phóng cho cự đại bên dưới. Theo sau dùng lửa nóng của mình dán sát vào Yến Quy, chậm rãi mà ma sát. “Ách a……” Yến Quy chưa từng trải qua cảm giác này, toàn thân tưởng chừng như bị thiêu cháy, trong lòng không ngừng bốc lên khát vọng, khiến y không tự giác càng lại gần sát Kỳ Huyên. Kỳ Huyên kéo tay Yến Quy qua, cho y cầm lấy lửa nóng của mình, khàn giọng nói:”Yến Quy, động đi.” Trên tay Yến Quy cảm nhận được một luồng nhiệt, hoảng hốt bắt đầu xoa bóp lên xuống. Hai tay Kỳ Huyên nắm hai điểm trước ngực Yến Quy, hôn thưởng y một cái:”Ngoan, làm tốt lắm.” Sau đó nhắm mắt lại, hưởng thụ công phu của Yến Quy. Trước lạ sau quen, lần trước động tác của Yến Quy vẫn còn rất ngây ngô, lúc này tuy nói cũng không phải rất có kỹ xảo, tóm lại so với lần trước tốt hơn nhiều. Kỳ Huyên không khỏi có chút đắc ý, xem ra Yến Quy của hắn học được rất nhanh, mình ngày sau thật có phúc. Yến Quy từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn ánh mắt trêu chọc của Kỳ Huyên, Kỳ Huyên cũng không trêu đùa y, lấy từ trong túi áo đã cởi kế bên lấy ra một bình nhỏ. Lúc mở nắp bình lại có mùi thơm bay ra. Chóp mũi Yến Quy bị kích thích, lập tức liền biết đây là gì. Đêm xuất chinh hôm ấy, Kỳ Huyên đưa cho mình một đống thuốc mỡ cùng thuốc trị thương bên trong, mùi hương này cũng giống như mùi của thuốc mỡ vậy. Y không hề nghĩ đến, Kỳ Huyên sẽ tùy thân mang theo thứ này, cảm thấy có chút quẫn bách lại thấy buồn cười. Còn đang suy nghĩ, phía sau chợt có cảm giác lạnh lẽ, đầu ngón tay dính thuốc mỡ của Kỳ Huyên đã thừa dịp y chưa chuẩn bị gì mà xông vào. Y không khỏi rụt thân mình lại, lại nghe tiếng thở hổn hển trầm thấp của Kỳ Huyên, ách cổ hjng mở miệng: “Thả lỏng, ta không muốn làm ngươi bị thương, ngươi cũng đừng câu dẫn ta, không thì ta cũng không có khả năng nhịn được đâu.” Hai gò má Yến Quy trong nháy mắt đã sung huyết, nhịn không được liếc Kỳ Huyên một cái, Kỳ Huyên bị y câu dẫn, khó nhịn rên rỉ lên tiếng, “Trời ạ, ngươi muốn tra tấn ta đến chết mới cam nguyện sao?” Không nói lời nào nữa, tùy ý khai thác vài cái, ngón tay vừa rút ra lại được thay bừng nóng rực của bản thân. “Nhịn một chút.” Kỳ Huyên để ở lối vào, cúi xuống nhẹ giọng nói, thừa dịp Yến Quy còn chưa phản ứng đã vọt vào. “A!……” Yến Quy nhịn không được đau hô một tiếng, toàn thân cứng lại trên giường, phía sau tựa hồn như bị xé rách, đau đến nóng cháy; Trong cơ thể dường như có một khối bàn ủi, đun nóng bản thân đến run lên. Yến Quy không cảm thấy dễ chịu, Kỳ Huyên cũng bị y thắt lại có chút đau đớn, thế nhưng phần nhiều vẫn là khoái cảm. Hắn chỉ có chịu đựng giữ yên, nằm trên người Yến Quy không dám nhúc nhích. Yến Quy từ từ nhắm hai mắt cố gắng thả lỏng thân mình, dựa vào kinh nghiệm và ký ức mà tận lực không để ý đến phía sau. Đột nhiên, có giọt rơi xuống mặt, y chậm rãi mở mắt, chỉ thấy ánh nhìn ôn nhu của Kỳ Huyên nhìn y. Mà trên trán, mồ hôi đã túa ra như mưa hạ. Yến Quy trong lòng mềm nhũn, cổ họng nhịn không được có chút nghẹn ngào, có thể được Kỳ Huyên để ý như vậy, che chở, khiến y có cảm giác nếu giờ phút này có chết thì y cũng cam nguyện. “…… Có thể.” Yến Quy không đành lòng nhìn Kỳ Huyên khó chịu, chủ động nghênh đón. Kỳ Huyên vốn đã nhẫn rất vất vả, Yến Quy vừa động, đã khiến tự chủ của hắn đổ rạp. Yến Quy vừa dứt lời, Kỳ Huyên rốt cuộc nhịn không được động thân. Hắn nhợt nhạt rút ra, nhưng sau đó liền thâm nhập càng sâu, Yến Quy chỉ có thể bất lực giữ cánh tay hắn để theo kịp tiết tấu. Y cắn môi dưới, nuốt vào tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt, mắt mù sương, cơ hồ đã lạc vào mê thất khoái cảm. Kỳ Huyên nhìn khuông mặt tràn đầy xuân ý, dục vọng lại lớn thêm một vòng. “Ngô……” Yến Quy không chống đỡ được có chút khó chịu, nức nở một tiếng, Kỳ Huyên cúi đầu đi nước mắt, thấp giọng dỗ dành: “Hư…… Đợi một chút liền không đau nữa…… Hô… Nhịn một chút……” Kỳ Huyên thở dốc gần tại bên tai, khí tức ấm áp phun lên cổ, khiến Yến Quy cảm thấy tê dại. Ánh mắt Kỳ Huyên trầm xuống, cúi đầu giữ lấy vành tai Yến Quy. Lần trước hắn phát hiện, lỗ tai là chỗ mẫn cảm của Yến Quy, quả nhiên bị hắn day cắn một hồi, toàn thân Yến Quy đã mềm nhũn, cứng rắn chịu đựng một chút cũng rên rỉ thành tiếng. Hai tay Kỳ Huyên nhanh chóng cố định vòng eo của Yến Quy, hạ thân động càng thêm hung mãnh, hai chân Yến Quy bất giác quấn quanh eo Kỳ Huyên, nghênh đón va chạm. “Yến Quy…… Yến Quy của ta… Hô……” Kỳ Huyên thở phì phò, cảm nhận mình ở trong Yến Quy, vừa nóng vừa chặt, thoải mái làm hắn muốn vĩnh viễn chôn vùi bên trong. Hắn không ngừng đổi góc độ tấn công, rốt cuộc lại tìm được điểm kia khiến Yến Quy thoải mái, mới chầm chậm lại, Kỳ Huyên nhiều lần đánh vào điểm này, khiến cho Yến Quy không nhịn được cắn vào vai trái Kỳ Huyên. Kỳ Huyên ăn đau, lại càng kích thích dục vọng, hắn đỏ mắt rong ruổi trên người Yến Quy, hắn lung tung hôn môi Yến Quy,“Yến Quy…… Kêu tên của ta…… Mau kêu……” “Kỳ Huyên…… Huyên…… A…… Huyên……” Yến Quy đứt quãng hô, cuối cùng cất cao âm lượng, ở phía trước không được an ủi rốt cuộc cũng run rất phóng ra tinh hoa. Phía trước vừa lên đỉnh, mặt sau của Yến Quy cũng theo đó co rút lại, làm Kỳ Huyên cũng không nhịn được. Kỳ Huyên kêu lên một tiếng, cuối cùng va chạm vài cái nữa rồi phóng vào sâu trong cơ thể Yến Quy. Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng hai người thở dốc, một lát sau, Kỳ Huyên bình phục lại, hạ xuống nằm bên cạnh Yến Quy, tay trái đưa ra ôm người vào lòng. Yến Quy dịu ngoan tiến sát vào lồng ngực Kỳ Huyên, hai người thân thể ướt mồ hôi ôm nhau, tuy rằng dính dấp, nhưng lại luyến tiếc không muốn đẩy người ra. Kỳ Huyên kéo chăn bông, che thân thể trần trụi của cả hai, vừa nã lửa nóng dây dưa, tất nhiên không cảm thấy rét lạnh, nhưng giờ mới mây mưa xong mới phát hiện gió lạnh từng cơn thổi tới. “Có khỏe không?” Kỳ Huyên nhẹ giọng mở miệng, hắn hôm nay có chút khống chế được lực đạo, sợ làm Yến Quy bị thương. Tuy nói đã dùng thuốc mỡ ngự y chuẩn bị, khúc dạo đầu vẫn không được chuẩn bị đầy đủ. “Ân.” Yến Quy gật gật đầu, bất quá Kỳ Huyên vẫn không yên lòng, cố ý muốn tận mắt kiểm tra mới yên tâm. Yến Quy không lay chuyển được hắn, chỉ có thể đỏ bừng mặt, trở mình lại, tùy ý Kỳ Huyên thay mình kiểm tra. Kỳ Huyên thật cẩn thận tách mông y ra, chỉ thấy nhập khẩu sưng đỏ, bạch trọc mình mới vừa phóng thích đang chậm rãi chảy ra ngoài, hô hấp hắn chưa gì lại trở nên trầm thấp dồn dập. Yến Quy vùi mặt vào gối đầu, toàn thân trên dưới phiếm hồng, nếu nhìn kỹ còn thấy cơ thể y đang run nhè nhẹ. Y có cảm giác tầm mắt Kỳ Huyên đang rơi vào chỗ đó, có thể cảm nhận được hô hấp Kỳ Huyên nóng rực trên phiến mông, có thể cảm giác được vật nóng rực bên chân… Vật nóng rực bên chân? Yến Quy sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một nhiệt độ nóng như lửa để giữa hai cánh mông. Kỳ Huyên sợ Yến Quy bị thương, không đi vào mà chỉ dùng hai cánh mông kẹp lấy cực đại của bản thân rồi vội vàng động. Hai gò má Yến Quy đã hồng gần như đỏ, không tin Kỳ Huyên lại nhanh như vậy đã trở nên hưng phấn lần nữa, y chỉ có thể mân mê cặp mông, để Kỳ Huyên thao tác dễ dàng hơn. Sự phối hợp của Yến Quy khiến Kỳ Huyên thực tủy biết vị, cọ xát mông một hồi lại dời qua giữa hai chân ngay dưới chân Yến Quy bắt đầu nhanh chóng trừu động… Đợi đến khi Kỳ Huyên tận hứng, Yến Quy đã sớm trở nên mê man. Cho dù mấy lần sau đó Kỳ Huyên không hề đi vào cơ thể y, nhưng y cũng bị Kỳ Huyên khiêu khích mà phóng ra vài lần, cho nên lúc Kỳ Huyên buông y ra thì y đã mệt đến mức trực tiếp chìm vào mộng đẹp.