Đế Vương
Chương 41
Mười mấy ngày này, Kỳ Huyên cảm giác mỗi ngày một năm, trong lòng nôn nóng không thôi, bởi vì cho tới bây giờ, ám vệ còn chưa tìm thấy Yến Quy. Sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên khó coi, cơ hồ mỗi ngày đều sắp lâm vào tình trạng phát hỏa.
Làm quần thần của hoàng thượng Kỳ dạo gần đây: mỗi ngày lâm triều lại lâm vào giai đoạn kinh hãi kinh niên, sợ chuyện nhỏ lại chọc cho bệ hạ tức giận. Tấu chương vô nghĩa cũng bớt dần dần, mọi người đều đồng suy nghĩ lời ít ý nhiều mà tấu.
Kỳ Huyên nhẫn nhịn được nửa tháng, rốt cuộc không muốn đợi nữa. Tuy rằng Yến Quy đã thu phục được Hoành thủy quan, còn đuổi cả quân Vân quốc ra khỏi biên giới, nhưng quân đội Thư quốc lại nhân cơ hội mà đến.
Nơi Yến Quy trúng tên rơi xuống sông ở gần biên giới Vân quốc, Kỳ Huyên không dám tưởng tượng, nhỡ Yến Quy rơi vào tay địch nhân thì gặp phải kết cục gì.
Tuy rằng Vân quốc không đáp ứng lời mời kết minh của Thư quốc, nhưng đại quân của Vân Thương vẫn còn đang ở biên giới Hoành Thủa, trừ việc muốn lại lần nữa công phá Hoành Thủy quan, có khi còn muốn lùng bắt Yến Quy.
Bởi vậy hắn phải bí mật triệu kiến Thư Tử Kỳ.
Từ sau khi Thư Tử Kỳ theo Ẩn nhất đi đến Đại Kỳ vương triều, y vẫn chưa lập tức tiến cung, bởi vì thân phận của y có phần xấu hổ, Kỳ Huyên không muốn quang minh chính đại gọi y tiến cung.
Còn nữa, Kỳ Huyên chưa xác nhận được chắc chắn liệu Thư Tử Kỳ có nguyện ý quy thuận Đại Kỳ vương triều hay không. Mấy ngày nay loay hoay quanh tin tức Yến Quy mất tích, Kỳ Huyên chẳng còn bao tâm tư đi quản chuyện khác nữa.
Chỉ là hiện tại Yến Quy rơi xuống sông không rõ sinh tử, Kỳ Huyên phải ém tin tức không cho tuyền đi quá xa, muốn tìm người cũng không được gióng trống khua chiên đi tìm, sợ ảnh hưởng đến sĩ khí quân nhân, cũng sợ Thư quốc và Vân quốc biết được.
Lúc này Chúc Cẩm Phồn lại vôn trình nhắc đến Thư Tử Kỳ, trong đầu Kỳ Huyên chợt lóe lên ánh sáng, quan hệ giữa Thử Tử Kỳ và Ẩn thất mang khúc mắc rất sâu, nay Thư Tử Kỳ nguyện ý theo Ẩn thất trở về Đại Kỳ vương triều, có lẽ đã ra quyết định rồi.
Bởi vậy hắn quyết định đánh cược một phen, sai Ẩn nhất mang Thư Tử Kỳ tiến cung, trò chuyện với đối phương. Sớm ngày hôm sau, Thư Tử Kỳ mang theo Ẩn thất, trang phục giản tiện khởi hành đến Hành Thủy quan.
Đợi đến khi sự tình được an bài ổn thỏa, Kỳ Huyên lúc này mới có tâm tư xử lý án tử của Phàn tướng. Ban đầu hắn ra lệnh cho Sở Tập Ca nội trong ba ngày phải thu thập được hết thư cấu kết với Thư quốc của Phàn tướng.
Sau đấy hắn bị tin tức xấu chiếm hết tâm tư, Sở Tập Ca đành phải trình giao chứng cứ cho ám vệ, vì thế mà hắn chưa hề xem qua gì cả. Lúc này bất chợp nhớ tới, mới nhanh chóng ngồi lại đọc cho kỹ.
Ai ngờ đâu, nội dung ngược lại ngoài dự liệu của hắn. Hắn biết mình không phải nhi tử của Thái hậu, về phần ai mới thật là con Thái hậu, đời trước hắn chưa kịp tra, giờ lại tra mãi không ra.
Hắn từng hoài nghi, có khi nào là Phàn Trọng không? Bất quá sau hai đời suy nghĩ, Phàn Trọng từng là thư đồng của hoàng tử, gặp Thái hậu không chỉ một lần, thái độ của Thái hậu đối với Phàn Trọng chẳng mấy thân thiện, vậy mà lại cực kỳ thân thiết với Phàn tướng.
Thẳng đến khi biết đến thư trao đổi giữa Thư quốc và Phàn tướng, Kỳ Huyên mới truy xét lại dấu vết để lại.
Thái Hậu vốn chỉ là phi tử trong cung của tiên hoàng hậu, nhờ thủ đoạn cao siêu, hơn nữa nhận con nuôi Kỳ Huyên, so với các hoàng tử phi tử không được sủng khác, sống cực kỳ dễ chịu.
Hơn nữa, Kỳ Huyên thể hiện là đứa trẻ thông minh, rất được tiên hoàng yêu thích, bởi vậy Thái Hậu thể hiện mẫu bằng tử quý, từng bước bò được lên trên. Đợi đến khi nguyên hậu tiên hoàng nguyên hậu tấn thiên, Thái Hậu liền trở thành kế hoàng hậu.
Chỉ là rất ít người biết, trước khi Thái Hậu vào cung, từng trải qua một cuộc tình ngắn ngủi. Chỉ là đối phương không phải người Đại Kỳ vương triều, mà là vương gia Thư quốc.
Thái Hậu ngay từ đầu không biết thân phận đối phương, thẳng đến khi hai người sắp chia lìa, vương gia Thư quốc đưa ra ngọc bội bên người, nhận lời Thái Hậu, nói sẽ nghĩ biện pháp tiếp nàng qua Thư quốc.
Thái Hậu cầm ngọc bội của người trong lòng, lòng tràn đầy hoan hỉ chờ đợi. Nhưng qua một lần ra ngoài dâng hương, nàng lại bị tiên hoàng lén cải trang đi tuần coi trọng, sau khi hồi cung, thánh chỉ hạ xuống, nàng liền bị đưa vào cung.
Một đêm trước khi Thái Hậu tiến cung, cầm ngọc bội rơi lệ đến Thiên Minh. Sớm hôm sau, nàng thu thập tâm tình, coi như làm trước kia là một hồi mộng đẹp, sau khi tỉnh mộng, nàng chỉ có thể nhận mệnh.
Sau khi Thái Hậu tiến cung, rất nhanh liền được tiên hoàng sủng hạnh, sau lần đầu nàng thị tẩm, nàng hoàn toàn hết hy vọng với vương gia Thư quốc. Nay nàng khẳng định cùng đối phương vô duyên vô phận.
Tiên hoàng sủng ái Thái Hậu được một đoạn thời gian, thế nhưng hậu cung của đế vương giai lệ vô số, không lâu sau, một tân quý nhân tiến cung, lọt vào mắt tiên hoàng, tiên hoàng bắt đầu chậm rãi ghẻ lạnh Thái Hậu.
Thái Hậu ngay từ đầu cũng không để ý, thế nhưng một lần ở yến hội, mặt ngoài bình tĩnh kia không còn giữ được nữa.
Năm đó, Thư quốc cùng Đại Kỳ vương triều còn chưa trở mặt, nhân dịp sinh nhật tiên hoàng, Thư quốc phái sứ thần đến đại Kỳ vương triều để chúc thọ tiên hoàng, đồng thời dâng lên hạ lễ của Thư quốc quốc quân.
Long tâm Tiên hoàng cực kỳ vui mừng, ra lệnh mở tiệc chiêu đãi quần thần cùng sứ thần, hậu cung phi tần bạn tại tả hữu. Trong khi tất cả mọi người từ quốc gia khác đang dâng lễ, chỉ có Thái Hậu lòng tràn đầy chua xót ngồi đó.
Hóa ra sứ thần Thư quốc chính là vương gia. Cả một yến hội Thái Hậu vô tri vô giác, cuối cùng thật sự ngồi không yên, đơn giản mượn cớ ốm, cũng không quản tiên hoàng có thích hay không, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
Chỉ là Thái Hậu không biết, vương gia đến lần này, vốn là vì nàng. Vương gia tương tư khó nhịn, nhìn một cái là nhận ra ngay đối phương đã là Kỳ vương phi tử, vẫn nhịn không được cầu hoàng huynh lần này cho đi sứ.
Thấy ái nhân tâm tâm niệm niệm, vương gia liền có chút kích động, hắn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thái Hậu, nhìn thấy Thái Hậu rời đi, liền tìm cớ ra khỏi hội trường, vội vàng đuổi theo.
Hắn không biết, từng động tác của hắn đều dừng lại trong một đôi mắt.
Vương gia đuổi theo Thái Hậu đến trong Ngự Hoa Viên, hai người vẫn không nói gì. Lâu ngày không thấy, lúc gặp lại mọi chuyện đã rồi; Thứ hai bọn họ thân đang ở Ngự Hoa Viên, chung quanh đều là nội thị cùng cung nữ, bọn họ không thể động thiếu suy nghĩ được.
Đêm đó gặp, căn bẳn như không gặp, hai người chỉ nhìn nhau một hồi, Thái Hậu phục hồi tinh thần, vội vàng bỏ đi, chỉ còn lại mình vương gia đứng tại chỗ, si ngốc nhìn bóng dáng của nàng.
Chỉ là sự kiện thuần khiết như vậy, chỉ dừng lại ở việc nhìn nhau bằng mắt, không kết thúc đơn giản như vậy. Mấy ngày qua đi, tiên hoàng nổi giận đùng đùng đi đến cung Thái Hậug, mới vừa đến liền ra sức mắng.
Thái Hậu sau này mới hiểu rõ, nàng cùng vương gia căn bản không nên gặp nhau trước mặt tiên hoàng. Trải qua lời đồn thêm mắm thêm muối của người ta, cuộc gặp gỡ giữa Thái Hậu cùng vương gia có thể nói là thảm buồn triền miên, thậm chí là ly tình.
Thái Hậu chợt sáng tỏ, hóa ra có người không chịu nổi cảnh nàng được thụ sủng, giờ có cơ hội, sao lại không tận dụng mà đào thải nàng chứ? Bất quá Thái Hậu cũng không phải đèn cạn dầu, nàng không định tranh, không có nghĩa là nàng sẽ không tranh, không biết nên tranh như thế nào.
Lập tức, nàng hữu lý tự biện giải, đầu tiên nói mình thân thể không khỏe, cho nên mới đi về trước; Còn nói Ngự Hoa Viên cảnh đẹp nên thơ, nếu kinh hoàng thối lui, chẳng phải làm mất hết mặt mũi bệ hạ hay sao?
Thái Hậu tỏ thái độ thản nhiên, lại còn nhắc tới Ngự Hoa Viên trước mặt bao người, nàng cùng vương gia làm sao dám có tư tình? Nghe Thái Hậu nhắc tới, tiên hoàng mới tỉnh táo lại.
Sau Thái Hậu lại ôn ngôn mềm giọng, cố ý tỏ vẻ ủy khuất, hô oan uổng. Sau khi Tiên hoàng dần hết giận, thấy Thái Hậu nói có lý, hơn nữa Thái Hậu chịu thua, tiên hoàng liền thấy áy náy.
Đêm đó, tiên hoàng ngủ lại cung Thái Hậu. Các phi tần khác vốn chờ để cười chê Thái Hậu, tưởng đã làm bệ hạ nổi giận, không ngờ lại còn ngủ lại, sớm hôm sau còn mặt đầy vui mừng rời đi.
Điều này làm cho nhóm phi tử vốn muốn vặn ngã Thái Hậu cơ hồ ngậm phải ngân nha. Thái Hậu hóa giải được nguy cơ rồi còn chưa yên lòng, qua vài ngày, tin tức sứ thần Thư quốc bị bệ hạ xử tử truyền đến tai nàng.
Thái Hậu kinh hãi, vội vàng phái cung nữ đi hỏi thăm. Mới biết được, bệ hạ tuy bị nàng thuyết phục, tin tưởng nàng cùng vương gia không có tư tình, trong lòng lại ghim vương gia.
Nguyên lai lúc ở trên yến hội, bệ hạ trong lúc vô tình phát hiện, vương gia nhìn chằm chằm Thái Hậu cả yến hội. Hắn cảm thấy không thích, lại giữ yên lặng, sau khi Thái Hậu mượn cớ ốm bỏ đi, không bao lâu sau vương gia cũng rời khỏi hội trường.
Tiên hoàng đã bắt đầu hoài nghi, mới vừa bị người ta châm ngòi, liền vọt tới cung Thái Hậu chất vấn. Sau khi thấy thái độ thản nhiên của Thái Hậu, hơn nữa lúc ấy nội thị cùng cung nữ trong ngự hoa viên chứng kiến, cho nên hắn tin Thái Hậu.
Dù sao đó cũng là nữ nhân hắn từng sủng ái, tiên hoàng tự tin mình hiểu được bản tính của nàng, cho nên sau khi hết giận, cho rằng lỗi đều là do vương gia Thư quốc nhất.
Vương gia Thư quốc này khinh người quá đáng, ngay trong yến hội dám dòm ngó phi tử của hắn không nói, còn dám bám theo phi tử đến Ngự Hoa Viên, tính gây tổn hại danh tiết phi tử.
Trong lòng đã ghim, tiên hoàng không tự chủ được nghĩ nhiều hơn, chẳng lẽ đây là mưu kế của Thư quốc quốc quân? Bằng không một sứ thần làm sao tự dưng lại mơ ước phi tử của hắn?
Mặc kệ thế nào, tiên hoàng trong lòng đã nghẹn lửa giận, ngay cả hạ lễ Thư quốc đưa tới mừng sinh nhật cũng bị xem như hàm ý châm chọc. Nhìn thế nào cũng không vừa mắt, tiên hoàng trong cơn giận đã hạ lệnh xử tử sứ thần.
Đợi đến khi Thái Hậu biết tin tức, thi thể vương gia đã bị đưa về Thư quốc. Thái Hậu cực kỳ bi ai, bệnh nặng một thời gian, sau khi tỉnh lại, lại bắt đầu tích cực tranh thủ tình cảm.
Chỉ là vị trí càng cao, nụ cười trên mặt càng ít dần. Nàng hận tiên hoàng, đầu tiên là chia rẽ nàng cùng vương gia, đoạt trong sạch của nàng, sau này vắng vẻ nàng lâu như vậy, cuối cùn vẫn giết vương gia của nàng.
Nàng thề ở trong lòng, mặc kệ phải cần bao nhiêu thời gian, nàng nhất định phải báo thù…….
Đoạn quá khứ này, Kỳ Huyên tất nhiên không biết. Chỉ là trong thư từ giữa Phàn tướng cùng Thư quốc, có nhắc tới vương gia, Kỳ Huyên thế mới biết, Phàn tướng đúng là người Thư quốc.
Khó trách Phàn tướng nghĩ đến chuyện tạo phản, nguyên lai hắn là nằm vùng của Thư vương chôn ở Đại Kỳ vương triều đã lâu. Từ lúc tiên hoàng còn chưa đăng cơ, Phàn tướng cũng đã đến Đại Kỳ vương triều.
Thái Hậu đổ hết nỗi oán hận với vương gia lên người tiên hoàng, lại không biết, nàng âu yếm vương gia thế, kỳ thật là tiếp tay cho dã tâm của Phàn tướng. Phàn tướng tuy là nằm vùng, thế nhưng lâu cũng sinh ra dã tâm.
Hắn cố ý kích động tiên hoàng, khiến tiên hoàng xuống tay với vương gia, khiến cho Thư quốc cùng Đại Kỳ vương triều trở mặt. Về phương diện khác, hắn trước mặt Thư vương vẫn biểu hiện trung thành, chỉ là trong lòng lại tính toán lật đổ Đại Kỳ vương triều.
Thái Hậu cùng Thư vương không hề biết, vương gia chết, là bước đầu tiên trên con đường bá nghiệp của Phàn tướng. Thái Hậu hận Đại Kỳ vương triều, Thư vương cũng để lộ dã tâm với Đại Kỳ vương triều.
Phàn tướng nấp sau màn, mừng rỡ xem tiên hoàng cùng Thư vương chó cắn chó. Bất quá trong lòng vẫn để tâm quan hệ của Thái Hậu với vương gia cho nên đã cho người âm thầm điều tra, kết quả khiến hắn vui mừng quá đỗi.
Thật sự là trời cũng muốn giúp hắn, nay Thái Hậu mất đi vương gia, có thể nói là một quân cờ tốt. Ở trong cung Phàn tướng có rất nhiều nhãn tuyến cùng nằm vùng, hắn bắt đầu chú ý đến Thái Hậu, khi phát hiện Thái Hậu giấu dụng ý trong lòng, liền nghĩ mọi cách liên lạc với nàng.
Trong thư của Phàn tướng có đề cập đến Thái Hậu, lại không nói tỉ mỉ, cho nên Kỳ Huyên không hiểu Thái Hậu vì sao liên thủ cùng Phàn tướng? Bất quá mấy thứ đấy đều không trọng yếu, nay thư đã nắm trong tay, Phàn tướng có mạnh miệng cũng vô dụng.
Hắn đem chứng cớ Sở Tập Ca đưa lên chuyển giao cho Đại Lý Tự, sau một thời gian ngắn liền có kết quả, Phàn tướng tội ác tày trời, nên xử trảm. Kết quả sau đó, Đại Lý Tự Khanh, Hình bộ Thượng Thư cùng Ngự Sử đại phu cùng nhau chủ trì hội đại pháp.
Cùng lúc đó, Sở Tập Ca sau khi đưa ra thư của Phàn tướng, liền rời khỏi Phàn phủ. Phàn Trọng còn đang bôn ba vì Phụ thân bị bỏ tù thì hôm nay đột nhiên rất nhiều quan binh xông đến, đoàn đoàn vây quanh Phàn phủ.
Phàn phủ bị xét nhà, tất cả mọi người vào bắt vào đại lao, thẳng đến lúc này, Phàn Trọng mới phát hiện, Sở Tập Ca chẳng biết đi đâu. Đến đây, kết cục Phàn phủ đã định, quả thực như lời tả tướng cùng Thái Úy, Phàn tướng không có ngày ra tù.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
35 chương
7 chương
172 chương
16 chương
138 chương
44 chương
73 chương