Đế Vương

Chương 10

Kỳ Huyên gõ nhẹ mặt bàn, thản nhiên lặp lại một lần, “Cháu gái Hữu tướng.” Hắn trầm ngâm một hồi, thấp giọng nói: “Chú ý nàng, xem nàng cùng Thái hậu đang làm cái quỷ gì.” Cháu gái của Hữu tướng, Phàn Uyển Như, kiếp trước đối phương không có tiến cung, bởi vì khi đó hắn sủng ái Liễu phi; không nghĩ tới lúc này, hắn nhốt Liễu phi vào lãnh cung, Thái hậu còn có thể cho thêm tú nữ tiến cung. Phàn Uyển Như có thể vào cung, Thái hậu khẳng định đã làm không ít chuyện, Kỳ Huyên nhíu mày nghĩ, không hiểu được hành động lần này của Thái hậu có dụng ý gì. Sau đó thị vệ lại báo cáo một ít việc vặt, Kỳ Huyên sau khi nghe xong, phất tay, thị vệ lại trở mình đi ra ngoài qua cửa sổ như lúc vào. Từ lúc hắn tỉnh lại, bắt đầu âm thầm huấn luyện một đội ngũ thị vệ chuyên tìm hiểu tình báo, trong triều dù là chuyện lớn hay nhỏ, đều không thể thoát khỏi tai mắt bọn họ. Kỳ Huyên là đế vương, đế vương luôn đa nghi, cho dù tả tướng cùng Thái úy là người của hắn, nhưng là bọn họ ngày ngày tiếp cận vương quyền, Kỳ Huyên đối với bọn họ, cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm. Cho nên trong khoảng thời gian hắn ngự giá thân chinh, bên người tả tướng cùng Thái úy kỳ thật đều có người của hắn quan sát kỹ lưỡng, phàm nếu đối phương có chút động tĩnh gì, Kỳ Huyên sẽ hạ mệnh lệnh, tiêu diệt. Cho dù hắn đang ở biên quan, thị vệ vẫn mỗi ngày ra roi thúc ngựa, truyền tin tình báo trong triều cho hắn biết; thẳng đến khi hắn trở lại, thị vệ sẽ trực tiếp đến bẩm báo. Sau khi thị vệ rời khỏi, Kỳ Huyên lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, hết Liễu phi, lại còn thêm Phàn Uyển Như, Thái hậu thật đúng là tận hết sức lực, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào xếp người cạnh hắn. Hắn khép hờ mắt, che lại tia sắc bén trong mắt, tính tính thời gian, Thái hậu bên kia chắc cũng đã bắt đầu hành động rồi; tuy rằng lịch sử có chút sai lệch, nhưng một ít sự kiện lớn vẫn không thay đổi. Kiếp trước, Thái hậu chọn lúc Yến tướng quân hi sinh trên sa trường năm đó mà phát động cung biến. Kỳ Huyên xoay xoay ban chỉ trên tay, hai mắt khép hờ ngồi trên ghế, hắn sẽ khiến Thái hậu ngay cả cơ hội triệu tập cung nữ cũng không có....... Yến Quy ở phòng hảo hạng tại lầu hai như Kỳ Huyên, dùng xong cơm rồi thì chuẩn bị tắm rửa, y bảo hạ nhân ở khách điếm đưa tới một bồn nước ấm, căn dặn binh lính bảo vệ tốt cửa phòng Kỳ Huyên, rồi đóng cửa lại bắt đầu cởi quần áo. Rất nhanh sau đó, Yến Quy đã không còn mảnh vải, bước vào dục dũng (bồn tắm). Yến Quy ngồi trong dục dũng, nước trong dục dũng chỉ tới ngực y, trước ngực hai điểm như ẩn như hiện; cơ thể đường cong duyên dáng hai vai lộ ra bên ngoài, xương bả vai hiển lộ một nửa giữa không khí. Yến Quy giãn gân cốt, ghé vào thành dục dũng, đầu hơi choáng váng, có chút buồn ngủ. Dù y có dũng mãnh thiện chiến thế nào, bất quá cũng chỉ mới là thiếu niên mười sáu tuổi, dọc đường đi chạy không ngừng nghỉ thế này, y có thể lực tốt mấy cũng không chịu đựng nổi nữa. Khi Kỳ Huyên đi vào phòng, đập vào mắt là lõa thể lồ lộ ra ngoài mặt nước của Yến Quy. Kỳ Huyên tùy ý nhìn qua, lại như bị sét đánh đứng sững tại chỗ, vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm xương bả vai của Yến Quy. Yến Quy nghe thấy tiếng động, nháy mắt cảnh giác quay đầu, liền phát hiện vẻ mặt kinh ngạc đang trừng mắt nhìn y của Kỳ Huyên, y tưởng mình thất lễ mạo phạm  Hoàng Thượng, sốt ruột muốn đứng dậy phủ thêm quần áo che đậy thân thể. Không nghĩ tới Kỳ Huyên bước từng bước lớn đi tới, không ngại y phục sẽ bị ẩm ướt, hướng đến sau lưng Yến Quy, Yến Quy bị một bàn tay ấm áp chạm vào, trong lòng run lên, toàn thân run rẩy vì sợ. Kỳ Huyên thần sắc tối nghĩa không rõ, ngón tay nhẹ nhàng ma sát xương bả vai Yến Quy, trên xương bả vai Yến Quy, có một vết bớt màu đỏ sậm, bớt không lớn, đại khái chỉ to bằng nửa bàn tay, hình dạng giống như con bướm đang giương cánh. Tiếp theo hắn lại thoáng nhìn đến quần áo Yến Quy đặt ở một bên, trên mớ quần áo là một khối ngọc bội, hắn nhẹ nhàng chà xát một chút, nhắm mắt lại một lúc,  rồi chậm rãi mở mắt nhặt miếng ngọc bội lên. Ngọc bội xanh biếc, chiếm non nửa bàn tay, ngay mặt khắc một con bướm, hắn âm thầm hít sâu một hơi, lật ngọc bội lại, kí tự “tam” đập vào mắt, góc bên phải còn khắc một kí tự nho nhỏ. Đồng tử Kỳ Huyên đột nhiên co rút lại, phút chốc quay lại nhìn chằm chằm Yến Quy; Yến Quy thấy Kỳ Huyên cầm lấy ngọc bội, trong lồng ngực đã bắt đầu đánh bùm bùm, hiện tại Kỳ Huyên lại nhìn y như thế, làm mặt y dần dần bắt đầu nóng lên. “Khối ngọc bội này làm sao ngươi có được?” Kỳ Huyên hỏi, Yến Quy nhảy dựng, hồi hộp nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần mười tuổi năm ấy được tặng ạ.” “Ai tặng cho ngươi?” Kỳ Huyên tiếp tục hỏi, Yến Quy mím môi, thấp giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, lúc đó tam hoàng tử tặng vi thần.” Kỳ Huyên nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay, được lắm, Thái hậu, Phàn Trọng, Phàn gia, các ngươi giỏi lắm! Yến Quy kinh sợ nhìn sắc mặt Kỳ Huyên đột nhiên trầm xuống, trong lòng càng khó chịu, bệ hạ đang hối hận lúc trước đem ngọc bội tặng y sao? Kỳ Huyên không giải thích câu nào, cầm ngọc bội của Yến Quy rời đi, Yến Quy ngâm mình trong làn nước đã sớm nguội lạnh, cảm thấy cả thân thể lạnh run, phảng phất có một luồng khí giá lạnh như băng, theo đáy lòng tản ra chậm rãi quấn quanh thân thể. Ngay cả chấp niệm cuối cùng cũng không cho y giữ lại, có lẽ ngay từ lúc đó, giữa y và Kỳ Huyên đã thật sự không còn lại gì, chỉ có mình y nhớ mãi mà thôi. Y ảm đạm  đứng lên, còn chưa kịp bước ra  khỏi dục dũng, cửa lại bị đẩy ra. Yến Quy ngốc tại chỗ, nhìn thấy đế vương vừa đi đã quay lại kia, có chút lúng túng. Kỳ Huyên nhướn nhướn mi, hiển nhiên không nghĩ sẽ được chiêm ngưỡng mỹ cảnh như thế này. Dung mạo Yến Quy rất tuấn tú, tuy rằng mang theo anh khí, nhưng tản ra một hơi thở nhã nhặn. Giờ phút này Yến Quy vẫn là một thiếu niên, thân mình còn chưa nẩy nở phát triển, thiếu niên có thân hình đẹp đẽ đứng trong làn nước, bất giác lại ngập tràn phong tình. Kỳ Huyên chậm rãi hướng về phía Yến Quy, sau đó vươn tay quàng ngọc bội đã được xâu vào sợi thừng qua cổ đối phương, tay còn lưu luyến chà nhẹ vào cần cổ trần trụi của người ấy. Cảm giác được da thịt người thiếu niên do luyện võ mà đặc biệt co dãn, Kỳ Huyên yêu thích không buông tay, hai tay cơ hồ đã bắt đầu hành vi đùa giỡn không đứng đắn. Yến Quy cả người cứng ngắc, không dám động cũng không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Huyên, chỉ có thể tùy ý để đối phương vuốt ve mình. Tuy rằng trong lòng y mang tâm tư khác đối với Kỳ Huyên, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, giờ phút này bị đối phương trêu chọc, đương nhiên sẽ ngây ngô không thôi. Kỳ Huyên vô cùng vừa lòng với phản ứng của đối phương, hắn cười nhẹ ra tiếng, chậm rãi tới gần Yến Quy, thả nhẹ hơi thở lên mặt đối phương, lại khiến đối phương giật bắn lên. “Yến Quy......” Kỳ Huyên thấp giọng gọi, Yến Quy run lên, bị ngữ khí của Kỳ Huyên làm cho đầu óc mê man choáng váng, vị đế vương kia quá mức ôn nhu, gọi y bằng giọng điệu quá mức tha thiết rồi. Kỳ Huyên nhìn hai mắt Yến Quy có chút mê ly, trong lòng nảy lên một tia thỏa mãn cùng tự hào, thực vừa lòng  ảnh hưởng của bản thân đối với Yến Quy, hắn vươn tay giữ mặt Yến Quy, chậm rãi đem dấu môi in lên môi đối phương, còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cánh môi người kia. Thật ngọt. Yến Quy chợt bừng tỉnh, lập tức đẩy đế vương ra, kinh sợ quỳ xuống, Kỳ Huyên bị y đẩy ra, lui lại hai bước, sắc mặt âm tình bất định trừng đối phương. Thiếu niên trần trụi đang quỳ trước mặt hắn, đường cong dọc theo lưng tuyệt đẹp, mỹ cảm khiến người khác kinh tâm động phách, còn mang theo một chút vẻ cương nghị đứng đắn. Thiếu niên tuy rằng trần trụi, cũng không e lệ chút nào, thẳng lưng quỳ trước mặt hắn, làm cho hắn không thể khinh nhờn. Hắn chậm rãi đi lên, nắm lấy cằm Yến Quy, khiến cho y phải ngẩng đầu lên, khi hắn chạm đến ánh mắt đối phương, trong lòng lại chấn động. Hắn nhíu nhíu mày, tay bất giác dùng sức. Cằm Yến Quy bị niết đau, mày mặt nhăn lại một chút, nhưng cổ họng cũng không phát ra một tiếng. đáy mắt y cất giấu ảm đạm trầm thương, trong lòng khó chịu, y không hiểu được Hoàng Thượng vì sao lại hôn y, nhưng y cảm giác được, nụ hôn ban nãy, không có chút cảm tình nào, chỉ chứa toàn dục vọng thâm trầm mà thôi. Kỳ Huyên không hiểu được ánh mắt của Yến Quy, nhưng bản năng của hắn nói rằng, hắn không thích ánh mắt này của Yến Quy, hắn trầm giọng nói: “Nhắm mắt.” Yến Quy khó hiểu, nhưng cũng thuận theo mà nhắm chặt hai mắt. Kỳ Huyên nhìn mặt Yến Quy, ma xui quỷ khiến thế nào, lại cúi đầu khẽ hôn  ánh mắt Yến Quy, hắn biết, chính đôi mắt này đã khiến cho bản thân thất thường, hắn hai năm nay, cơ hồ mỗi ngày đều mộng thấy đôi mắt ấy. Yến Quy cảm giác được một hơi thở ấm áp dán trên mí mắt, lông mi y không ngừng run rẩy, Kỳ Huyên cảm thấy lông mi người kia xát nhẹ trên cánh môi mình, có chút ngứa, còn có chút tê dại. Thẳng đến khi Yến Quy hắt hơi một cái, Kỳ Huyên mới như ở trong mộng tỉnh lại, buông đối phương lui từng bước, thanh âm khàn khàn nói: “Đứng lên đi, mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh.” Yến Quy khấu tạ đế ân, đứng lên mặc quần áo, Kỳ Huyên hai mắt sáng quắc  dõi theo y, mỗi lần vừa nhìn thấy vết bớt trên xương bả vai đối phương, ánh mắt liền hiện lên một tia lạnh lùng. Hắn thật không ngờ, người mình kiếp trước tâm tâm niệm niệm phải tìm được kia, thế nhưng lại là Yến Quy, phải nói, là một nam tử. Cũng bởi vì bản thân nhầm lẫn, mới khiến cho Thái hậu cùng Phàn gia thừa dịp, lợi dụng tưởng niệm ấy, dâng lên kẻ mạo danh tiến cung lừa gạt mình. Cả đời trước Kỳ Huyên xem trọng Thái hậu, cho Liễu phi ân sủng thật lớn, nhưng hắn lại yêu say đắm một vị cô nương, người đó cầm đến một mảnh nhỏ của miếng ngọc bội hoàng tử, trên xương bả vai có một con bướm – Điệp phi. Khó trách lúc ấy ngọc bội trên tay Điệp phi  không trọn vẹn, bởi vì hắn không nói Phàn trọng biết quá nhiều, bọn họ không thể khắc một cái y hệt được, chỉ phải giả dối rằng ngọc bội bị nát. Hắn lúc ấy rất vui sướng vì tìm được đối phương, còn phái người tra xét lai lịch Điệp phi, nhưng cũng chẳng có kỹ càng. Điệp phi cứ như vậy vào hậu cung của hắn, trở thành phi tử được sủng ái nhất, tuy rằng hắn không lập đối phương làm hậu, nhưng trong hậu cung,  đãi ngộ cùng địa vị của Điệp phi không hề thấp hơn hoàng hậu. Lúc này đây sau khi hắn tỉnh lại, nghĩ thông suốt  âm mưu của Phàn trọng cùng Phàn gia, đương nhiên với Điệp phi nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng hắn cũng không phái người đi tìm đối phương, thầm nghĩ cứ ngăn trở cung biến, sẽ không có chuyện tình như thế diễn ra sau này.